Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 1227: Thân thế của Phượng Niệm Yên (2)



Lúc trước Lâm gia tổ tiên tuyệt đối là Chí Tôn uy trấn Thần giới, nhưng vẫn là ảm đạm vẫn lạc, ngay cả Tử Đỉnh cũng chia năm xẻ bảy, có thể thấy được tuyệt đối không có Thần mạnh nhất.

Hắn nhẹ nhàng thở dài, suy nghĩ lại đi tới trên người bọn người Tô Mị.

Kỳ thật dùng Nguyên Thần đan tiến vào Thần Cảnh đối với về sau phát triển phi thường bất lợi, ít nhất ở Hư Thần cảnh là như thế.

Như Tinh Đế đỉnh phong ở hạ giới kia, vì cái gì chậm chạp không có phi thăng Thần giới?

Thứ nhất, tham luyến quyền thế trong tay, Tinh Đế ở hạ giới là Vương, sau khi phi thăng ở Thần giới là cặn bã, chênh lệch khổng lồ như vậy không có mấy người tiếp chịu được. Thứ hai, là thần kiếp đáng sợ, không phải đối với mình có tự tin tuyệt đối, ai dám đơn giản mạo hiểm?

Cuối cùng, ở hạ giới tích lũy càng thâm hậu, như vậy sau khi tiến vào Thần Cảnh cũng có thể đạt được chỗ tốt càng lớn!

Như Lâm Lạc là trực tiếp vượt qua Hư Thần nhất trọng thiên, hoàn thành ngưng luyện Thần hạch thì đến được Hư Thần Nhị trọng thiên đỉnh phong, là vì hắn tích lũy cực kỳ đáng sợ!

Tại hạ giới tích lũy nhiều một năm, lên Thần giới có thể bớt tu luyện trăm năm!

Dựa vào ăn Nguyên Thần đan nhanh chóng nhảy vào Thần Cảnh, có thể nói là một phương thức đốt cháy giai đoạn, nếu như có thể dựa vào lực lượng bản thân đột phá Thần Cảnh mà nói, ăn Nguyên Thần đan không thể nghi ngờ là một loại cách làm rất ngu xuẩn.

Bất quá bởi vì có rộng lượng tài nguyên tu luyện ủng hộ, có chút thần dược chỉ có thể ở Thần Cảnh mới có thể sử dụng, nếu không ăn hết sẽ bạo thể mà vong, ở dưới tình huống đặc thù này, có thể sâu sắc giảm xuống đốt cháy giai đoạn mang đến tổn thất.

Hơn nữa, Tinh Đế cảnh tích lũy khủng bố đủ để trùng kích đến Hư Thần Nhị trọng thiên, cũng chỉ có yêu nghiệt như Lâm Lạc rồi. Như Phong Sở Liên dựa vào dung hợp Băng Sương Chi Nhận cũng chỉ là đạt tới Hư Thần nhất trọng thiên hậu kỳ mà thôi, dựa vào Nguyên Thần đan chỉ có thể đạt tới Hư Thần nhất trọng thiên sơ kỳ, cái tổn thất này cũng không phải lớn đến để cho người không thể tiếp nhận.

Mấu chốt nhất chính là, tất cả mọi người tấn nhập thần cảnh, không thể nghi ngờ là làm việc bắt đầu ít đi rất nhiều băn khoăn!

Đã không cách nào từ trên người Phượng Niệm Yên đạt được cảm ngộ, Lâm Lạc liền ý định ly khai sơn cốc, tiếp tục kiếp sống “ăn cướp” của mình, dù sao hắn tăng lên là cần luyện hóa thần liệu, thần khí đến ủng hộ.

Chủ ý quyết định, Lâm Lạc liền hướng Hướng Phong Thạch cùng Phượng Niệm Yên cáo từ ly khai.

Không nghĩ tới chính là, Phượng Niệm Yên lại đòi đồng hành.

Lý do của nàng rất đơn giản, Lâm Lạc đánh bại nàng, trong đổ ước, nàng vẫn là tôi tớ của Lâm Lạc, bởi vậy phải đi theo Lâm Lạc, sau đó đả bại hắn, đem đổ ước giải trừ.

Nữ nhân này có tật xấu chấp nhất, cho dù Lâm Lạc đã nói đây là một câu nói đùa của Sư Ánh Tuyết, nhưng nàng lại không thèm nhìn, quyết đoán đi theo Lâm Lạc ra sơn cốc, một đường hướng tây.

Lâm Lạc một cái không có chú ý, lại để cho Sư Ánh Tuyết lôi kéo Phượng Niệm Yên nói vài câu lặng lẽ, kết quả thời điểm trên đường nghỉ chân, thiếu nữ này vô thanh vô tức mà tiến nhập gian phòng của Lâm Lạc, cũng dùng thần sắc bình tĩnh đến đáng sợ nhìn xem Lạc Ngưng Vân không mảnh vải che thân, đang cùng Lâm Lạc tiến hành vật lộn kịch liệt.

Bởi vì Lâm Hành Nam cùng Nghiêm Thanh là tuyệt đối sẽ không tùy tiện đi vào chỗ của hắn, bởi vậy Lâm Lạc cũng không có hạ cấm chế, ngược lại là hoan nghênh Tô Mị các nàng tới cùng một chỗ gom góp náo nhiệt, nhưng thật không ngờ chính là, đến dĩ nhiên là người như vậy!

Động tác chạy nước rút của Lâm Lạc lập tức im bặt mà dừng, mà Lạc Ngưng Vân còn đắm chìm ở bên trong vui thích tuyệt đối, thẳng qua một hồi lâu mới phát hiện Lâm Lạc không có động, bất mãn mà vặn vẹo uốn éo bờ mông, mới đột nhiên phát hiện Phượng Niệm Yên tồn tại, dọa đến nàng phát ra một tiếng thét lên.

Không phải là không có cùng tỷ muội khác cùng một chỗ chăn lớn chung giường qua, nhưng Phượng Niệm Yên là ngoại nhân tuyệt đối, hơn nữa ánh mắt của nàng cũng không tránh khỏi quá bình tĩnh đi à nha! Xin nhờ, đừng dùng ánh mắt chú ý như vậy nhìn xem chỗ nàng cùng Lâm Lạc kết hợp, giống như chỗ đó mọc ra hoa, mà chăm chú như vậy!

Tuy bị nữ nhân nhìn vật hùng vĩ của mình cũng không mất mặt, nhưng Lâm Lạc cũng không phải thích bạo lộ, vội vàng kéo chăn qua, cuốn hắn cùng Lạc Ngưng Vân lên, vật giữa háng y nguyên đỉnh ở sâu trong thân thể Lạc Ngưng Vân.

Lại để cho hắn rất xấu hổ chính là, đồ chơi này chẳng những không có nhuyễn xuống, ngược lại càng thêm kiên quyết nộ trương, đính đến Lạc Ngưng Vân kìm lòng không được mà phát ra một tiếng rên rỉ, sau đó mắc cỡ xấu hổ như máu, đối với Lâm Lạc hung hăng trừng mắt.

Một là trách hắn hại mình xấu mặt, hai là thằng này rõ ràng cứng hơn rồi, chẳng phải là để cho nàng ghen sao?

Nói thật, Lâm Lạc đối với Phượng Niệm Yên cũng không có cách nghĩ đặc biệt gì, chỉ là loại tình huống này, có chút phản ứng quá khích cũng là bình thường, ai bảo hai người còn ở vào loại trạng thái này?

Hắn nhìn nhìn Phượng Niệm Yên y nguyên bình tĩnh đến tựa hồ không có phát sinh cái gì, có một loại cảm giác bị đả bại hoàn toàn nói:

- Làm phiền ngươi lúc tiến vào nên gỏ cửa!

- Đã biết!

Phượng Niệm Yên rất bình thản nói, thân hình lóe lên, ra bên ngoài cửa, sau đó ở trên cửa gõ xuống.

Lâm Lạc:

- ...

Nữ nhân này, ở trên võ đạo có ngộ tính đáng sợ, nhưng ở sinh hoạt hàng ngày, ngộ tính của nàng tuyệt đối là cặn bả!

Lâm Lạc thở dài nói:

- Được rồi, trước không nói sự tình gõ cửa hay không, ngươi đến làm gì vậy?

Nàng tuyệt không thể nào là tới tham gia ba người, cùng nhau chơi đùa a!

Nhưng Phượng Niệm Yên lại quay đầu làm hình dáng suy nghĩ, sau đó nhổ ra một câu để cho Lâm Lạc thiếu chút nữa sụp đổ nói:

- Các ngươi mới vừa rồi là làm chuyện trong phòng sao?

Nữ nhân này đến tột cùng có bao nhiêu thuần khiết, hoặc là nói có bao nhiêu ngu ngốc, rõ ràng hỏi được ra loại lời này, để cho Lâm Lạc có loại cảm giác hoàn toàn thua ở trong tay nàng.

- Ngươi đã đoán đúng, được rồi, hiếu kỳ Bảo Bảo, đi thăm đã xong, làm phiền ngươi đi ra ngoài, chúng ta còn muốn tiếp tục!

Lâm Lạc nói lời ra khỏi miệng lập tức bị Lạc Ngưng Vân bấm véo một cái, xấu hổ đến chết đi được, còn tiếp tục nữa sao?

- Nguyên lai cái này là sinh hoạt vợ chồng!

Phượng Niệm Yên lộ ra biểu lộ thập phần khó hiểu.

- Vì cái gì muốn sinh hoạt vợ chồng đây? Nàng vừa rồi gọi rất khó chịu, khó chịu mà nói lại vì cái gì muốn sinh hoạt vợ chồng?

Sắc mặt Lâm Lạc tối sầm, nói nàng là hiếu kỳ Bảo Bảo, nàng thật đúng là học giỏi lên rồi hả?

Đợi một tý, nữ nhân này thực sự đơn thuần đến ngay cả chuyện nam nữ cũng không hiểu được?

- Này, ngươi đừng hỏi nhiều vấn đề như vậy, ngươi đến cùng đến làm gì?

Lâm Lạc có một loại cảm giác bị đùa giỡn, tuy nữ nhân này một điểm muốn đùa giỡn hắn cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.