Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 1270: Minh Hà Vương đáng thương (2)



Tiểu tử này nắm giữ Tử Đỉnh, tuy là tàn phá, nhưng mà là chủ thể của thần khí! Chỉ là một cái tàn phiến, vẫn là dưới tình huống không có trực tiếp tiếp xúc lại để cho hắn tấn chức Thần Vương, nếu có thể đạt được chủ thể kiện thần khí này, thì tính sao?

Tuổi thật của tiểu tử này tuyệt đối ở tầm ngàn tuổi!

Mẹ nó, ngàn tuổi tầm đó là Sơ Thần Cảnh đỉnh phong? Đây là tu luyện như thế nào đến, tốc độ nhanh đến làm cho người tức lộn ruột ah! Tuyệt đối là kiện thần khí!

Nếu chiếm thần thể của Lâm Lạc, kiện Chủ Thần Khí này là của mình rồi!

Chính thức nắm giữ một kiện Chủ Thần Khí!

Năm đó chỉ bằng bản thân có thể đối kháng mấy đại Thần Vương, nếu có một kiện Chủ Thần Khí tương trợ, hắn hoàn toàn có thể đem những đối đầu kia chết đánh!

Đúng vậy, đoạt thân thể Lâm Lạc sẽ để cho cảnh giới của hắn ngã xuống đến Sơ Vị Thần đỉnh phong, nhưng không có vấn đề gì, kế tiếp sẽ là hai đại cảnh giới Trung Nguyên Thần, Thượng Thiên thần cần vượt qua. Tiểu tử kia đã có thể ngàn năm đi đến một bước này, hai đại cảnh giới kế tiếp ở dưới sự trợ giúp của thần khí lại cần bao lâu?

Huống chi Minh Hà Vương hắn đã từng là Thần Vương, có được pháp tắc lĩnh ngộ Thần Vương cấp nguyên vẹn, cần thiết cũng chỉ có lực lượng tích lũy, ở dưới sự trợ giúp của Tử Đỉnh nhất định có thể vô hạn rút ngắn quá trình này.

Không tệ không tệ, đúng là như thế!

Chiếm thân thể tiểu tử này! Nhục thể của mình tuy phát huy không ra lực lượng gì, nhưng thần hồn là Thần Vương cấp, đủ để nhẹ nhõm trấn giết linh hồn nho nhỏ của Lâm Lạc.

- Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm đấy!

Minh Hà Vương cười ha ha, đỉnh đầu đột nhiên vỡ tan, bay vụt ra một đạo ô quang, tật hướng đỉnh đầu Lâm Lạc vọt tới, tốc độ cực nhanh, căn bản không phải Lâm Lạc có thể né tránh.

Mà thân thể của hắn vốn chỉ là dưới tác dụng của thần hồn mới miễn cưỡng bảo tồn, thần hồn này vừa rời thể mà đi, cả người lập tức hóa thành tro bụi, ngay cả thần cốt vô cùng chắc chắn cũng lập tức trở nên cháy đen, sau đó tan rã.

Vẻn vẹn chỉ còn lại một khỏa Thần hạch chớp động lên Thất Thải!

Còn có… bành, một đạo nhân ảnh xuất hiện, kiếm quang lạnh thấu xương, rõ ràng là Cách Thương!

Thằng này rõ ràng còn không có bị Minh Hà Vương nuốt, nhưng cũng không khá hơn chút nào, nửa người đã bị hút khô, lộ ra nửa thân bạch cốt, tuyệt đối là nhìn thấy mà giật mình! Có thể kiên trì đến bây giờ cũng đầy đủ kinh diễm rồi, bởi vì ba người khác đã bị Minh Hà Vương hoàn toàn tiêu hóa hết!

Cách Thương trú kiếm mà đứng, thân thể biến mất đang lấy tốc độ thật chậm một lần nữa sinh ra.

Đây là thần huyết của hắn đã bị rút sạch sẽ, muốn phục hồi thân thể như cũ là rất khó khăn.

- Oa, không hổ là tiên phong Đại tướng quân của Bổn ma vương, rõ ràng còn sống!

Sư Ánh Tuyết hai mắt đại phóng dị sắc.

- Còn không mau tạ ơn Bổn ma vương ân cứu mạng!

Tuy Minh Hà Vương là bị Lâm Lạc đánh cho tàn phế, nhưng ai bảo nàng cùng Lâm Lạc quen thuộc như vậy, công lao này ghi tạc ở trên người ai không đều đồng dạng!

Tuy Cách Thương bị Minh Hà Vương nuốt vào trong bụng, nhưng đối với tình huống bên ngoài vẫn hiểu rõ. Hắn dùng nửa bên mặt lộ ra dáng tươi cười:

- Hiện tại cao hứng không khỏi quá sớm, tiểu tử này đang cùng thần hồn của Minh Hà Vương tranh đoạt quyền khống chế thân thể, nếu như hắn thất bại…

Đinh!

Cách Thương chấn kiếm mà lên, chỉ có một con mắt lạnh thấu xương mà nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc, sát ý đằng đằng.

Nếu như là Minh Hà Vương chiếm cứ thân thể Lâm Lạc, như vậy hắn sẽ không chút do dự xuất kiếm, mặc dù là Lâm Lạc cứu hắn đi ra.

Sư Ánh Tuyết chiêu qua Tử Kim Thiềm Thừ, khoanh chân ngồi ở trên đỉnh đầu con cóc lớn, một bên lấy ra hạt dưa cắn ăn nói:

- Không có việc gì không có việc gì, người quái dị bổn sự khác không có, chỉ là mệnh đặc biệt cứng, xấu lão quái là tự mình muốn chết!

Cách Thương quét mắt nhìn nàng, lại rõ ràng đem trường kiếm thu vào, tựa hồ thập phần tin tưởng sức phán đoán của tiểu nha đầu này. Đan điền không gian của hắn đã bị Minh Hà Vương sinh sinh lách bạo, lúc này cũng không có đan dược có thể dùng, chỉ có thể vận chuyển linh lực, nhanh chóng sinh trưởng thân thể.

Phượng Niệm Yên chú mục nhìn Lâm Lạc, thần sắc chuyên chú, nàng hết sức kỳ quái, vì cái gì mình sẽ có một loại cảm giác lo lắng.

Cái này là cái gọi là tình bạn sao?

Bằng hữu, thật sự là một loại đồ vật rất phiền toái, phải quan tâm lẫn nhau, giúp đỡ cho nhau!

Nàng thích một người một kiếm tung hoành Thiên Địa, có người bằng hữu thật phiền toái ah, luôn phải lo lắng lấy đối phương!

Nhưng cảm giác lo lắng người khác tựa hồ cũng không có hỏng bét như vậy, tuy trong nội tâm khó chịu, rồi lại có một loại cảm giác phong phú.

- Hách…

Đúng vào lúc này, Lâm Lạc đột nhiên lưỡi đầy sấm mùa xuân, bộc phát ra một tiếng rống to.

Lâm Lạc cùng Minh Hà Vương ở bên trên thần hồn giao thủ chỉ là một hồi ngắn ngủn.

Minh Hà Vương dùng khí thế Thần Vương cấp thẳng phá mà vào, cường hoành giết đến thức hải của Lâm Lạc, muốn một lần hành động phá hủy ý thức của Lâm Lạc, trở thành chủ nhân mới của cỗ thân thể này, đem đại cơ duyên của Lâm Lạc chuyển biến thành của mình.

Ở hắn suy nghĩ, cử động lần này tất nhiên là quân lâm thiên hạ, dễ dàng có thể đè chết Lâm Lạc!

Hắn mang theo Vô Thượng bá khí, vô cùng kiêu ngạo xuất hiện ở phía trên thức hải của Lâm Lạc, cũng không nói chuyện, thần hồn hóa thành bóng người lập tức một chưởng đánh ra, nhắm Lâm Lạc trấn áp mà đi.

- Lão quái, dám ở trong thân thể của ta khai chiến, thật đúng là không biết sống chết!

Lâm Lạc nhàn nhạt nói ra, dưới thân Tử Đỉnh nhẹ nhàng một chuyến, phóng xuất ra nghìn vạn đạo tử khí, nhẹ nhõm hóa giải công kích của Minh Hà Vương.

- Bớt lắm mồm, ngươi hết thảy tất cả đều sẽ trở thành của bản tọa!

Minh Hà Vương cổ đãng thần thức phát ra gào thét, thân hình đập ra, hóa thành một cái miệng ngập trời, hướng về Lâm Lạc một ngụm cắn xuống.

Ông!

Tử Đỉnh hiện lên, lập tức mở lớn vô số lần, hướng về Minh Hà Vương phản thôn phệ mà đi.

Xoát, Minh Hà Vương lập tức biến mất ở trong Tử Đỉnh.

- Ah…

Một tiếng hét thảm, một cánh tay của Minh Hà Vương từ chỗ tàn phá của Tử Đỉnh dò xét đi ra, tiếng kêu thảm thiết cũng là cuồn cuộn dương động toàn bộ thức hải. Cánh tay của hắn huy vũ vài cái, lập tức lại bị giật trở về, kêu thảm thiết im bặt mà dừng.

Nhưng chỉ vẻn vẹn một hơi sau, Minh Hà Vương kêu thảm thiết lại vang lên, một tay lại dò xét đi ra, nhưng lần này chỉ là một bàn tay mà thôi, sau đó, lại bị giật trở về.

Kêu thảm thiết lần nữa đình chỉ, hồi lâu sau cũng không có lại vang lên lần nữa!

Đường đường một đời Thần Vương, cứ như thế triệt để vẫn lạc rồi?

Lâm Lạc lộ ra thật bất ngờ.

Hắn biết rõ Tử Đỉnh cường đại, nhưng Minh Hà Vương là Thần Vương ah, cùng Chủ Thần Khí là một cái cấp bậc, nhẹ nhàng trấn giết như vậy, ngay cả một tia chống cự ra dáng cũng không có gặp được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.