Xuống dưới là một mảnh ngọc
khâu, chỉ ở nơi cuối cùng mới chứng kiến một điểm phấn hồng, có chút
phun sương, lại biến mất ở bên trong hai cái đùi ngọc thon dài kẹp chặt, nhìn không tới một tia khe hở.
Lâm Lạc sững sờ, còn chưa tin lấy tay đi qua lục lọi một phen, mới cười lên ha hả.
- Phu quân, không nên cười ta!
Sư Tú Ảnh hướng hắn quăng đi ánh mắt giận dỗi.
Lúc này Lâm Lạc mới dừng tiếng cười, vân vê một tiểu hồng đậu của nàng nói:
- Không cười, ha ha, không cười!
Hắn vẫn là nhịn không được lộ ra dáng tươi cười, không nghĩ tới một đời
Chí Tôn rõ ràng trời sinh dị tượng, bí địa kia không có một ngọn cỏ.
- Ngươi còn cười!
Sư Tú Ảnh phát ra ôn nhu hờn dỗi, để cho Lâm Lạc dục hỏa bốc cháy lên.
Không được, nhất định phải hảo hảo trừng phạt đại yêu tinh này!
Vô luận nữ nhân ôn nhu cỡ nào, thời điểm đối mặt nam nhân cũng có thể
hóa thành yêu tinh hại nước hại dân, mà Sư Tú Ảnh tuyệt đối là yêu tinh
trong yêu tinh, vưu vật trong vưu vật.
Mỹ nhân như vậy căn bản không cần dùng mị thuật gì, chỉ cần một cái ánh mắt ôn nhu là xuân dược mạnh nhất trên đời!
Khi dễ một nữ nhân ôn nhu như vậy tuy làm cho người đau lòng, nhưng cân
nhắc đến Sư Tú Ảnh rõ ràng dám cầm thân thể của mình thành thẻ đánh
bạc, cái này đồng dạng để cho Lâm Lạc hết sức tức giận, nếu như độc
chưởng chín đại bổn nguyên tắc thì thay đổi người khác, có phải Sư Tú
Ảnh sẽ đồng dạng làm như vậy hay không?
Nghĩ đến điểm này, Lâm Lạc liền không nhịn được phát hỏa!
Hắn đem Sư Tú Ảnh kéo xuống nước, thẳng đến dục vọng của hắn bừng bừng phấn chấn.
Rầm Ào Ào…
Sư Tú Ảnh từ dưới mặt nước ló lên, trong ánh mắt mang theo một tia khó hiểu cùng nghi hoặc nhìn xem Lâm Lạc.
Lâm Lạc tiến đến bên tai của nàng nhẹ nhàng nói một câu, sau đó ôm lấy cái cằm bóng loáng phấn nộn của nàng, cười nói:
- Điều kiện ta đã mở đi ra, tiếp hay không tiếp là chuyện của nàng!
Sư Tú Ảnh tức giận trừng mắt nhìn Lâm Lạc, cái kia giống như giận giống
như phong tình thiếu chút nữa để cho Lâm Lạc tâm can hòa tan. Nàng cắn
cặp môi đỏ mọng bất động, đang lúc Lâm Lạc cho rằng nàng kiên quyết
không đồng ý, Sư Tú Ảnh lại đem trán mình chôn vào trong nước.
- Ah…
Cảm giác được Nộ Long của mình bị một bàn tay nhỏ bé ôn nhu bắt lấy, Lâm Lạc nhịn không được phát ra một tiếng thở dài, mà càng làm cho hắn kích động là rất nhanh một tầng ôn hòa mềm mại nuốt Nộ Long của hắn vào,
chậm rãi một vào một ra.
Nước ao rung động có quy luật, không có đã lâu, Lâm Lạc bắt lấy vách
tường hai tay bỗng nhiên dùng sức, cắn cắn cắn, dù Thạch Đầu này là
Chí Tôn thiết hạ cấm chế cũng bị hắn sinh sinh bẻ vụn, nhiều ra hai cái
hố nhỏ, toàn thân một hồi run rẩy, thở ra một hơi thật dài.
Sư Tú Ảnh từ đáy nước thò khuôn mặt ra, mái tóc đen nhánh dán ở cổ ngọc
của nàng, nàng thò tay ở bên khóe miệng lau đi, cho Lâm Lạc một đạo bạch nhãn ai oán:
- Cái này đã hài lòng chưa?
Lâm Lạc ở Loạn Không điện hai tháng, sau đó mới mang theo Sư Tú Ảnh quay lại Đại Ma Thần quốc, đây là chúng nữ đợi đến không kiên nhẫn được nữa, để cho Liễu Bán Yên đến thúc người.
Bởi vì đã có "Truyền thống" hai đôi thầy trò cùng tiến hậu viện, Liễu
Bán Yên đối với cùng ân sư cùng tùy tùng một nam nhân cũng không có mâu
thuẫn gì, ngược lại là có chút tự hào, nhìn xem, nam nhân nàng lựa chọn
là ưu tú hạng gì, ngay cả Chí Tôn đương thời cũng nguyện ý ủy thân!
Lâm Lạc đem tất cả thân bằng hảo hữu tiếp đến, cho tất cả kiều thê một hôn lễ long trọng.
An Vũ Chân, Phượng Niệm Yên, Hư Hải Quỳnh cuối cùng đạt được ước muốn,
đã trở thành thê tử của Lâm Lạc, mà tiểu ma nữ Đường Điềm này y nguyên
đần độn, không có thông suốt ở phương diện nam nữ chút nào, cả ngày chỉ
biết cùng tiểu nha đầu lêu lổng.
Lâm Lạc đã bắt đầu cuộc sống bình tĩnh, an bình sinh hoạt, năm ngàn năm
sau, Phong Sở Liên rốt cục tấn thăng làm mẫu thân, sinh ra một nhi tử
mập mạp, lại mấy ngàn năm sau, Nguyệt Nguyệt cùng Lăng Kinh Hồng cũng
phân biệt sinh hạ một đứa con gái, mà Hỏa Dạ Dung thì muốn chậm nhiều
hơn, thẳng đến trăm vạn năm sau mới thuận lợi sinh hạ một nhi tử.
Hắn đã là đương thời Chí Tôn, về sau mới có ba con cái, vừa xuất thế
liền kế thừa thôn phệ thể chất của hắn, lại có tiểu nha đầu mang xấu,
hơn nữa mẹ của bọn nó sủng nịch, tự nhiên là huyên náo long trời lỡ đất, gà bay chó chạy!
Ngẫm lại Lâm Tiêu Dương bất quá hai mươi năm đã trưởng thành, không cần
hắn quan tâm, nhìn lại mấy Tiểu bất điểm này cần một nguyên kỷ mới có
thể trưởng thành, Lâm Lạc không khỏi cảm khái Sư Tú Ảnh không dễ dàng.
Lại là vài vạn năm sau, Lâm Hồng Hoang mang theo vợ trở về, Nghiêm Thanh lại mang bầu!
Lâm Lạc thay cha mẹ cao hứng, nhưng không khỏi có chút ê ẩm, vốn làm
con trai độc nhất hắn có thể chuyên hưởng cha mẹ yêu thương, nhưng bây
giờ lại muốn nhiều đệ đệ muội muội đến chia xẻ, cho dù hắn là Chí Tôn
cũng có chút ghen.
Đến lúc Nghiêm Thanh sinh ra một tiểu công chúa đáng yêu, Lâm Lạc mới
đánh tan phần sức ghen này, đối với tiểu muội yêu thương thậm chí vượt
qua mấy con cái của mình, để cho nhóm kiều thê đều là một hồi chê cười.
...
Một nguyên kỷ sau.
- Đại phôi đản! Đại phôi đản!
Một đại cô nương vô cùng xinh đẹp, như tinh linh một cước đạp bay đại
môn, cũng đem hai Tiểu bất điểm đang núp ở phía sau xem kịch vui đồng
thời bị đánh bay.
Lâm Lạc đau đầu, tiểu nha đầu này người là trưởng thành, nhưng tính tình này làm sao lại không thấy thành thục, luôn hấp tấp như vậy! Hắn vội
vàng phi thân ra, đem hai tiểu gia hỏa bị đánh bay xách trong tay.
Đây là hắn hơn vạn năm trước mới thêm một đôi nhi nữ, tuy có thôn phệ
thể chất, nhưng thôn phệ cùng hư vô là không đồng dạng, đã bị trùng kích y nguyên sẽ bị đánh bay, chỉ là không bị thương tổn mà thôi.
- Ngươi không thể đẩy cửa đi vào sao?
Hắn thở dài.
Đại cô nương vô cùng xinh đẹp này tự nhiên là Sư Ánh Tuyết rồi, từ lúc
hai vạn ức năm trước nàng đã chính thức trưởng thành một đại cô nương,
tuyệt lệ dung nhan cùng Sư Tú Ảnh không phân cap thấp, bởi vì bọn nàng
vốn là tương đương với một người.
- Đại phôi đản, nhanh bỏ mẹ ta!
Sư Ánh Tuyết hai tay chống eo đứng ở trước mặt Lâm Lạc, một khuôn mặt tới gần đến sắp áp vào trên mũi Lâm Lạc.
- Có con gái bất hiếu như ngươi sao?
Lâm Lạc tức giận nói, tiện tay đem nàng xách đến một bên.
- Oa nha nha nha, mẫu thân quá ghê tởm, rõ ràng đại phôi đản là ta tìm
được trước, nàng như thế nào có thể hoành đao đoạt ái đây!
Sư Ánh Tuyết vội vàng hướng trên lưng Lâm Lạc nhảy xuống, động tác nàng
này cũng không biết làm bao nhiêu lần, đã là thuần thục vô cùng.
Lâm Lạc cũng là thói quen thành tự nhiên, bị nàng quấn đến trên lưng mới phát hiện không đúng, thời điểm muốn đẩy nàng xuống, nhưng Sư Ánh Tuyết lại đem hai tay gắt gao quấn quít lấy cổ của hắn, như thế nào cũng
không chịu buông tay.
- Ôi, ôi, bị ngươi ghìm chết rồi!
Lâm Lạc lè lưỡi nói.
- Ha ha ha, nhìn ngươi còn dám không để ý tới người ta không!
Sư Ánh Tuyết mừng rỡ, nhưng lập tức liền tiếng nói chuyển mị, hừ nhẹ nói.
- Đại phôi đản, người ta muốn gả cho ngươi a, ngươi nhanh bỏ mẹ ta, nàng đã chiếm lấy ngươi một nguyên kỷ rồi!
Vừa nói, nàng còn một bên giãy dụa thân hình, dùng một đôi ngọc phong no đủ không ngừng ma sát lấy phía sau lưng Lâm Lạc.
Lâm Lạc lập tức nhe răng nhếch miệng, ai nói tiểu nha đầu không sử dụng
mị thuật, đây là nữ nhân từ nhỏ có đủ vũ khí, chỉ cần trưởng thành tự
nhiên sẽ biết sử dụng. Hắn đem tay vuốt vuốt mái tóc của Sư Ánh Tuyết
nói:
- Ngươi bỏ cái ý nghĩ đó đi! Ai, ngươi xem con của ta nhiều như vậy, tùy tiện chọn một cái đi ra đều là nhân trung chi Long, ngươi chọn một cái
gả cho, chúng ta còn có thể thân càng thêm thân!
- Không muốn!
Sư Ánh Tuyết không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt.
- Những Tiểu bất điểm kia ngày hôm qua còn giữ nước mũi nước miếng lôi
kéo tay áo người ta gọi tỷ tỷ, bổn cô nương làm sao có thể ưa thích
những gia hỏa miệng còn hôi sữa kia!
Lâm Lạc cười ha ha nói:
- Vậy trước kia ngươi cũng không phải đồng dạng, lại có thể tốt hơn chỗ nào!
- Thôi đi, cái kia cũng không biết là sự tình bao lâu trước, đại phôi
đản làm người chỉ xem tương lai, ngươi như thế nào luôn xoắn xuýt lấy
quá khứ như vậy!
Sư Ánh Tuyết trái lại giáo dục Lâm Lạc nói.
Nha đầu kia trong đầu đều là ngụy biện, cùng nàng tranh luận hoàn toàn
là tự mình chuốc lấy cực khổ, Lâm Lạc quyết đoán giật chủ đề ra, hỏi
thăm nha đầu kia có phải lại làm ra "Chuyện tốt" gì hay không .
Quả nhiên, Sư Ánh Tuyết lập tức khanh khách cười rộ lên, đem sự tình hôm qua làm Trương gia mèo dọa, hôm trước đem nóc nhà Lý gia nện sập từng
cái nói ra, chưa nói xong đã cười đến run rẩy hết cả người, thân thể mềm mại động lòng người không ngừng ma sát lấy Lâm Lạc, đem hắn giày vò
không nhẹ.
Thừa dịp Lâm Lạc không chú ý, Sư Ánh Tuyết nhanh chóng một ngụm đưa tới, "Bá" thoáng một phát, ở trên gương mặt của hắn hôn một cái, sau đó cười lên ha hả:
- Đại phôi đản, ngươi bây giờ là người của ta rồi, bổn cô nương sẽ đối với ngươi phụ trách!
Lâm Lạc lắc đầu im lặng, đang muốn nói chuyện, chỉ nghe trong thiên địa
chợt hiện cửu thải dị cảnh, vô số hoa tươi hình dạng khác nhau từ trên
bầu trời rơi xuống, kỳ hương xông vào mũi, lòng của mỗi người đều không
tự chủ được bay lên một cổ vui sướng tự đáy lòng.
- Thiên Địa cùng vui, cửu thải hà sinh, đây là có Chí Tôn thần khí sinh ra đời rồi!
Chín vũ lưu chuyển, Hỏa Dạ Dung giẫm chận tại chỗ bay tới, nàng từ lúc năm tỷ năm trước đã khôi phục Chí Tôn cấp.
- Năm đó Tử Lôi chùy, Bách Thổ Tháp, Thái Cổ Sa Lậu, Lưu Kim thương,
Thôn Thiên đỉnh vẫn lạc, không sai biệt lắm đều nên một lần nữa xuất
thế!
Sư Tú Ảnh cũng theo sát tới.
- Mẹ, nhanh bỏ đại phôi đản!
Sư Ánh Tuyết một cái nhảy về phía trước, liền đi tới trước mặt Sư Tú Ảnh.
Lâm Lạc cười ha ha, đem Sư Tú Ảnh ôm vào trong ngực nói:
- Tiểu nha đầu ngươi còn dừng lại ở đây làm gì vậy, Chí Tôn thần khí xuất thế, ngươi còn không mau chém giết!
- Đúng rồi!
Sư Ánh Tuyết hai mắt sáng ngời, mạnh mẽ vỗ tay.
- Bổn cô nương phải cướp hạ tất cả Chí Tôn thần khí, sau đó đem mẫu
thân cùng Hỏa di nương, tỷ tỷ đại nhân hết thảy đả đảo, đại bại hoại là
của bổn cô nương!
- Oa ha ha ha…
Nàng cười ha hả, XÍU...UU! thoáng một phát xuyên thẳng qua hư không mà
đi, hôm nay nàng đã là Cửu Tinh Thần Vương, tốc độ so với Liễu Bán Yên
còn muốn mau hơn rất nhiều lần, thoáng chớp mắt đã không có bóng dáng.
Quả nhiên hấp tấp!
Ba người Lâm Lạc hai mặt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mĩm cười.
- Bất quá, nha đầu kia sẽ không phải thực sự trở thành một đời Đại Ma Đầu a?