Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 229: Thế chỗ ra mặt (1)



Trong phòng lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.

Ngắn ngủi một cái chớp mắt sau, Thang Siêu Kiệt giận điên lên, chỉ vào Lâm Lạc nói:

- Hỗn đản, ngươi dám đánh ta?

- Có ít người không đánh chính là không rõ tình huống!

Lâm Lạc nhàn nhạt nói ra.

- Lời giống vậy ta không muốn nói lần thứ hai, giao Viên muội ra, hướng Thái huynh nhận lỗi!

- Ngươi muốn chết!

Thang Siêu Kiệt gầm lên một tiếng, tay phải giương lên, một cây trường tiên đã sử dụng đi ra, nhanh hướng Lâm Lạc quất tới.

Tuy Túy Xuân Lâu có người bao che, tuyệt không cho phép ở trong lầu nháo sự, nhưng Thang Siêu Kiệt dưới cơn thịnh nộ liền bất chấp tất cả!

Pằng!

Lâm Lạc duỗi tay phải ra, vô cùng chuẩn bắt được trường tiên của đối phương, thoải mái giống như từ trên bàn cầm lấy một chén rượu. Hắn Thập Biến Kim Thân Quyết đã đạt đến đệ tứ biến, thân thể mạnh mẽ so với pháp khí hai ba phẩm còn muốn cứng rắn hơn, tự nhiên không có sợ hãi lấy tay trực tiếp đi bắt lấy pháp khí của đối phương.

Thang Siêu Kiệt dùng sức giãy ra, nhưng trường tiên thật giống như trong lòng bàn tay Lâm Lạc mọc rể, mặc hắn lôi kéo như thế nào cũng không chút sứt mẻ!

Hắn biết rõ lần này là đá đến trên miếng sắt, nhưng nơi này chính là đại bản doanh của Thuần Thú Tông, một tiểu tử từ bên ngoài đến, vậy mà dám ở chỗ này quát tháo, tự nhiên sẽ có cường giả trong tông ra mặt trấn áp Lâm Lạc!

Lâm Lạc một tay chấn động, một cổ sức lực tuôn ra, cánh tay Thang Siêu Kiệt lập tức tê rần, không tự chủ được buông lỏng tay ra, bị đối phương thoải mái đem trường tiên chiếm qua.

Pằng!

Lâm Lạc tựa hồ là cố ý vẽ mặt, lại là một cái tát đánh ra, nửa bên mặt khác của Thang Siêu Kiệt lập tức lại thêm năm dấu tay.

- Hỗn đản, ngươi đáng chết một vạn lần!

Thang Siêu Kiệt cuồng nộ kêu to, vung nắm tay lên liền hướng Lâm Lạc oanh qua.

- Cút!

Lâm Lạc tiện tay chém ra một chưởng, Thang Siêu Kiệt lập tức bị hắn ném bay đi ra ngoài, tát thoáng cái đem vách tường oanh ra một đại động nhân hình, ở trên bầu trời xẹt qua một đường cong, đầu đập lấy trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, giống như chết rồi vậy.

Hai người hầu của Thang Siêu Kiệt thấy thế, đều là hai đùi run rẩy, sợ Lâm Lạc hung tính đại phát, ngay cả hai người bọn họ cũng cùng nhau thu thập.

- Cút! Chớ ảnh hưởng chúng ta uống rượu!

Lâm Lạc phẩy phẩy tay, hai người kia như được đại xá, vội vàng không kịp rời đi.

- Lâm huynh đệ, ngươi là chọc phải tổ ong vò vẽ, hay là nhanh chóng rời đi, ta và huynh đệ ngươi đợi ngày sau lại uống rượu!

Thái Kế Vũ vội vàng nói ra.

Tuy cao thủ của Thuần Thú Tông đều ở trong động phủ Ám Huyết Ma Quân vẫn lạc, nhưng ở lại trong tông y nguyên có không ít Minh Dương Cảnh cường giả! Cho dù Lâm Lạc có khôi lỗi Giác Vi Cảnh, nhưng cái gọi là cầm giặc trước cầm vương, chỉ cần mấy cao thủ liên hợp lại chém giết Lâm Lạc, khôi lỗi cuối cùng là vật không có thần trí, không có chủ nhân liền dễ đối phó rồi.

Bởi vậy, Thái Kế Vũ một mực khuyên bảo Lâm Lạc tranh thủ thời gian rời đi, đừng đem sự tình huyên náo quá bế tắc, dù sao Thang Siêu Kiệt có một lão tử làm Trưởng lão, rất dễ dàng ảnh hưởng quyết sách trong tông.

Lâm Lạc lại nói không sao, cùng Thái Kế Vũ tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm.

Cài cài cài…

Bọn họ còn không có nói mấy câu, cửa phòng lại gõ vang, tuy cửa đã bị Thang Siêu Kiệt đá văng, nhưng người tới vẫn rất có lễ phép ngừng lại ở cửa ra vào.

Lâm Lạc cùng Thái Kế Vũ đồng thời hướng cửa ra vào nhìn lại, chỉ thấy người đến là một thiếu phụ vũ mị khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, bộ ngực run rẩy sinh động, thật làm cho người lo lắng thân hình thon thả mảnh khảnh của nàng nàng có phải là chịu đựng được hay không.

Trên mặt của nàng treo tiếu dung lay động người, thấy hai người Lâm Lạc nhìn ra, nụ cười kia càng thêm ngọt ngào nói:

- Ta có thể vào không?

Thanh âm ôn như giống như lưu ly, chấn đắc nhân tâm ngứa ngáy!

- Nguyên lai là Hạ lão bản!

Thái Kế Vũ đứng lên, hướng đối phương chắp tay.

- Ngươi là chủ nhân nơi này, nếu ngươi vẫn không thể tiến đến, ai càng có tư cách chứ?

Cặp môi đỏ mọng của thiếu phụ vũ mị này một hồi kiều tiếu, lắc lắc cái mông thon thả đầy đặn đi đến. Nàng mặc một váy dài đỏ thẫm sắc, nhưng làn váy xẻ tà cho đến bên hông, vừa cất bước cả đùi ngọc thon dài trắng như tuyết hoàn toàn hiện ra trong không khí, thậm chí còn có thể chứng kiến một vòng hắc sắc mơ hồ, cũng không biết là quần áo bóng tối hay là một đám xuân quang!

Thái Kế Vũ không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, hầu kết rõ ràng nhún thoáng cái, trên trán ra một tầng mồ hôi!

Tuy Văn Hinh cùng Nhiễm Chi cũng đều là mỹ nữ không sai, lại ở địa phương gió trăng ma luyện được tương đối yêu mị, nhưng mà cùng thiếu phụ này so sánh với quả thực chính là hai tiểu nha đầu! Mọi cử động của thiếu phụ này làm cho người ta suy nghĩ muốn lên trên người của nàng nằm sấp, hung hăng tiến vào thân thể của nàng, điên cuồng mà giữ lấy nàng!

Trời sinh vưu vật, hơn nữa còn tận lực làm, tạo thành một Yêu Tinh phong tình vạn chủng như vậy.

Nàng đi đến bên cạnh bàn, dùng một loại tư thế uyển chuyển ngồi xuống, bộ ngực tựa hồ có thể gác qua trên bàn, làm cho người ta muốn qua lột sạch y phục của nàng, tận mắt nhìn xem hai thỏ ngọc vô cùng tráng lệ kia!

- Ta họ Hạ, nhũ danh Mộng Như, vị thiếu gia này xưng hô như thế nào?

Nàng đem một đôi mắt đẹp chăm chú nhìn vào trên người Lâm Lạc, sóng mắt như nước.

Nàng cùng Tô Mị là một loại hình, luận dung mạo, Tô Mị còn cao hơn một bậc. Chỉ là Tô Mị dù sao vẫn là đại cô nương, lại Yêu Tinh cũng yêu được có hạn, không giống nữ nhân này, thừa nhận qua mưa móc, chỉ là một ánh mắt cũng có thể khơi mào dục hỏa của nam nhân.

Lâm Lạc một lòng truy cầu võ đạo, hơn nữa hắn còn không có trải qua chuyện trăng hoa, đối với nữ sắc lại không thèm để ý chút nào, chỉ là tiêu sái cười nói:

- Tại hạ Lâm Lạc!

- Nguyên lai là Lâm thiếu!

Hạ Mộng Như hướng Lâm Lạc vứt cái mị nhãn, lại đối với đại động trên vách tường kia làm như không thấy, giống như căn bản không biết vừa rồi phát sinh sự kiện ẩu đả.

- Lâm thiếu là đệ tử của thế gia nào, tại sao trước kia ta không có gặp qua?

Nữ nhân này là tới điều tra !

Lúc này Thái Kế Vũ cũng tỉnh ngộ lại, tuy hai con mắt y nguyên quét tới quét lui ở trên người đối phương, nhưng đã không có thần hồn điên đảo si mê. Hắn tới gần Lâm Lạc, dùng thanh âm rất thấp nói:

- Nữ nhân này ngươi ngàn vạn lần không nên trêu chọc! Vì tranh đoạt nàng, Thái Thượng Trưởng lão trong tông chúng ta đều chết mấy cái, ả chính là một kẻ gây tai hoạ! Hiện tại chỗ dựa của nàng là Liễu Trưởng lão, là Trưởng lão thế lực lớn nhất của bổn tông trước mắt!

Lâm Lạc mỉm cười nói:

- Ta cũng không phải người Thanh Yến Quốc, Hạ lão bản trước kia chưa từng gặp qua ta cũng bình thường!

- Ân, cái gì Hạ lão bản, khách khí như vậy, gọi ta tỷ tỷ là được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.