Tuy Lạc Thành Ngôn tuổi còn "trẻ", chính thê vị hư không, nhưng Mộ Dung
gia chỉ là thế gia suy tàn của Hạ Nguyên quốc, tự nhiên không có tư cách cùng Lạc gia thông gia, một thân phận thị thiếp coi như là quá tốt rồi.
Nhưng ai cũng không ngờ rằng Mộ Dung Tiêm Tiêm lại đem Lạc Thành Ngôn chết mê chết mệt, mặc dù không có chính thức tuyên bố, nhưng lại cổ động được
Lạc Thành Ngôn tự thân xuất mã, mang theo cao thủ gia tộc đi tới Đại
Thông quốc, thay Mộ Dung Tiêm Tiêm báo thù giết cha.
Ở Lạc Thành Ngôn nghĩ đến, chỉ là một gia tộc Hạ Nguyên quốc lại có
thể có thực lực gì, tùy tiện phái cao thủ đi ra liền có thể đem nó diệt
môn, chỉ là vì xuất mã.
Nhưng thật không ngờ chính là, Lâm gia
mặc dù là gia tộc Hạ Nguyên quốc không sai, mà vẫn còn ở biên thuỳ tiểu
trấn, nhưng trong gia tộc lại thình lình có Minh Dương cảnh cao thủ tọa
trấn, lại chạy đến một đầu hung thú Minh Dương Đại Viên Mãn cảnh, sai
khiến lôi điện chi lực, thực lực rất mạnh!
Tuy hắn có mang theo
cao thủ Giác Vi cảnh của gia tộc, nhưng bất quá Giác Vi nhị trọng thiên, chỉ là cùng Lôi Quang Báo liều mạng lưỡng bại câu thương!
Một
mặt, hắn không muốn cao thủ gia tộc bị hao tổn, thứ hai đúng là kiêng kị chủ nhân có được hung vật như thế, mới lưu lời nói mười ngày tái chiến
tạm thời lui lại. Hắn lúc này bắt đầu điều tra bối cảnh Lâm gia, cũng từ gia tộc mời được một vị Thông Minh cảnh cường giả tới áp trận.
Nhãn tuyến của hắn cũng rất rộng, rất nhanh điều tra đến, Lâm gia thiên tài
thiếu gia Lâm Lạc từng ở Bách Phong Tông học nghệ, mà Lôi Quang Báo thì
là từ Thuần Thú Tông mang về.
Biết rõ những chuyện này, trong nội tâm Lạc Thành Ngôn rất nhẹ lòng, đầu tiên, Bách Phong Tông đã không tồn tại, tiếp theo, Thuần Thú Tông bất quá là tông môn giữa dòng ở Thanh
Yến Quốc, căn bản không có biện pháp cùng Lạc gia chống lại!
Không có sợ hãi, lần sau đi Lâm gia, chính là thời điểm huyết nhuộm thành sông!
Mười ngày kỳ hạn vừa đến, Lạc Thành Ngôn liền mang theo Mộ Dung Tiêm Tiêm
cùng với phần đông cao thủ gia tộc hạo hạo đãng đãng lao tới Lâm gia, tự nhiên muốn bao nhiêu kiêu ngạo thì có bấy nhiêu kiêu ngạo!
Bùm!
Lạc Thành Ngôn một cước đá nát đại môn vừa mới làm lại của Lâm gia, giương giọng nói:
- Người Lâm gia ra đây cho bản thiếu gia phán quyết, cả đám đều xách đầu đi ra nhận lấy cái chết!
Mộ Dung Tiêm Tiêm mỉm cười mà đứng, thuỳ mị đưa tình mà nhìn xem Lạc Thành Ngôn, nhưng trong lòng thì một mảnh sát khí.
Một Lâm Lạc giết phụ thân, ca ca của nàng, tuy tiểu tử kia tạm thời không
biết tung tích, nhưng vừa vặn, nàng cũng sẽ giết gia gia, tỷ tỷ của hắn, làm cho hắn cũng nếm thử tư vị đau khổ mất thân nhân!
- Tỷ, ngươi đi theo hắn so chiêu!
Lâm Lạc vỗ vỗ vai Lâm Nguyệt Lộ, trên mặt mang tiếu dung cổ vũ:
- Yên tâm, ta sẽ âm thầm lược trận cho ngươi!
Lâm Nguyệt Lộ tự nhiên hận thấu những kẻ xâm lược này, chỉ là giới hạn
trong thực lực không đủ, lúc này mới có thể cưỡng chế nhẫn nại, nhưng
Lâm Lạc lại nhìn ra tâm tư của nàng, cho nàng cơ hội có phát tiết lửa
giận. Có lão đệ ở sau lưng làm chỗ dựa, Lâm Nguyệt Lộ tự nhiên không chỗ nào sợ hãi, lúc này từ trong đại sảnh nhảy lên mà ra, quát nói:
- Lạc gia lão cẩu, bớt ở trước mặt bản cô nương ồn ào đi!
Kỳ thật Lạc Thành Ngôn nhìn về phía trên bất quá hơn hai mươi tuổi, nhưng
hắn vừa sinh có dị tượng, mặt mũi tràn đầy râu quai nón, nhìn về phía
trên ngược lại cùng đại thúc ba bốn mươi tuổi bình thường. Bị Lâm Nguyệt Lộ khiển trách là lão cẩu, trong nội hắn tự nhiên tâm khó chịu, nhưng
một cổ kinh ngạc lại vượt xa hắn tức giận.
Hắn tự nhiên nhìn ra
được tu vi của Lâm Nguyệt Lộ, mười ngày trước bất quá là Niết Âm nhị
trọng thiên sơ kỳ, nhưng lúc này lại đạt đến Niết Âm nhị trọng thiên hậu kỳ, cái tiến bộ này không khỏi cũng quá nhanh đi?
Chẳng lẽ tiểu cô nương này là kỳ tài ngút trời?
Ánh mắt Lạc Thành Ngôn lưu chuyển, trong nội tâm đã hạ quyết định, nữ nhân
này không giết, mang về gia tộc chuyên môn dùng để sinh con, nếu may mắn có thể được đến một hậu duệ kế thừa thiên phú của nàng, đó chính là Lạc gia may mắn!
Lâm Nguyệt Lộ sao biết ý niệm của Lạc Thành Ngôn
này, đối với nàng đã động ý niệm ác độc trong đầu, chỉ cho là quát đối
phương thẹn quá hoá giận, ngay cả lời nói cũng nói không nên lời, không
khỏi dương dương đắc ý, lập tức phi thân mà ra, một chưởng chém thẳng
vào ngực đối phương.
Một "người kém cỏi" Niết Âm Cảnh như vậy tự
nhiên không phải đối thủ của Lạc Thành Ngôn, bởi vậy mọi người Lạc gia
không có gấp gáp ra tay, mà là để cho Lạc Thành Ngôn tự mình đối phó.
- Nữ nhân thật dũng mãnh, xem ra muốn bản thiếu gia hảo hảo “thu thập” một phen !
Lạc Thành Ngôn cười nhẹ một tiếng, tay phải thò ra, thẳng trảo cổ họng của
Lâm Nguyệt Lộ. Chỉ là cánh tay của hắn mới nâng lên đến lại đột nhiên tê rần, rõ ràng giống như nhuyễn xà thả xuống.
Hắn không khỏi kinh
hãi, nhưng lúc này vô luận làm cái gì đều đã chậm, Lâm Nguyệt Lộ một
chưởng bổ tới, bùm thoáng cái, Lạc Thành Ngôn lập tức bị đánh lui hơn
một trượng. Chỉ là hai người dù sao không khớp một đại cảnh giới, một
chưởng này của Lâm Nguyệt Lộ lại không cách nào đối với hắn tạo thành
bao nhiêu thương tổn, chỉ là chấn bộ ngực hắn có chút nhộn nhạo mà thôi.
Nhưng mọi người bên Lạc gia là kinh dị một tiếng, lộ ra thần sắc vừa khó hiểu vừa khẩn trương.
Cho dù vị Thông Minh cảnh cao thủ kia cũng không có phát giác đến Lạc Thành Ngôn là bị ám toán như thế nào, mà muốn giấu diếm được cao thủ như hắn, chẳng phải là tu vi cảnh giới còn phải mạnh hơn hắn vài cấp bậc mới
được sao?
Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Nhưng Lâm
Nguyệt Lộ lại người ít suy nghĩ, đi đâu trông nom những người này khiếp
sợ, theo nàng nàng nói, tốt nhất là hết thảy bị nàng giật mình chết,
cũng đỡ phải nàng thân tự động thủ ! Mắt thấy một chiêu có hiệu quả,
nàng lập tức lại triển khai công kích, từng chiêu liên tiếp đắc thủ,
oanh đến Lạc Thành Ngôn liên tiếp lui về phía sau.
Tuy hai người
kém một đại cảnh giới, nhưng mà không chịu nổi liên tiếp bị đánh hơn
mười chưởng như vậy, Lạc Thành Ngôn cuối cùng "Oa" một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi.
Đây là cái tình huống gì!
Một Niết Âm Cảnh tiểu nha đầu đánh cho Minh Dương cảnh cao thủ không hề có lực hoàn thủ, ngay cả huyết cũng phun ra! Cái này nếu truyền đi, làm cho thể diện của Lạc Đại thiếu gia còn đâu?
Lúc này Lạc Thành Ngôn thật đúng là thẹn quá hoá giận quát:
- Giết cho ta, tàn sát san bằng cái gia tộc này!
Hắn cũng không tin chỉ là mười ngày thời gian, người nơi này mỗi người đều trở nên cổ quái như vậy !
Đám người tuổi trẻ Lâm Thiên Vũ, Tôn Đông Dương đều là kích động hướng về Lâm Lạc nhìn đi qua, tự nhiên cũng ngứa tay .
Lâm Lạc cười cười nói:
- Các ngươi lên một lượt a, ta sẽ thay các ngươi áp trận!
Mấy người kia hoan hô một tiếng, đều nhảy đi ra ngoài, nguyên một đám sinh long hoạt hổ.