Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 438: Thái gia (2)



Ads Nhìn xem dáng dấp đắc ý của Thái Kế Vũ, Lâm Lạc cũng không khỏi bật cười nói:

- Gia gia gật đầu chưa?

- Hắc hắc, đây cũng là ta tìm ngươi hỗ trợ !

Thái Kế Vũ cùng Lâm Lạc kề vai sát cánh:

- Thay ta nói giúp với lão nhân gia, ngươi là người hắn yêu thương nhất, chỉ cần ngươi xuất mã là nhất định được!

- Đi, ta mới chẳng muốn giúp ngươi!

- Ta nói cậu em vợ này, ngươi không nên không có suy nghĩ như vậy, coi chừng sau này con ta không gọi ngươi là cửu cửu!

- Ngươi cái gia hỏa vô sỉ này!

- Rất tốt, vậy thì xin nhờ ngươi!

Sau khi vào Tiên Thiên, thọ nguyên của võ giả rất dài, xem bọn người Lâm Nguyệt Lộ có cây to như Lâm Lạc này có thể dựa vào, có lẽ không đạt đến tu vi Thích Biến, Thiên Hợp cảnh, nhưng Khuy Linh, Địa Nguyên lại không khó, vậy thì có thể sống trên tám chín trăm năm, Lâm Hành Nam tự nhiên không hi vọng nhanh như vậy liền đem cháu gái gả đi ra ngoài.

Cái này theo như tiêu chuẩn ít nhất phải đến hai trăm tuổi mới tính như "thanh niên", như thế nào cũng phải đem Lâm Nguyệt Lộ giấu ở bên người trăm tám mươi năm mới được!

Khó trách Thái Kế Vũ phải đường cong cứu quốc, hai người tình đầu ý hợp, tự nhiên muốn sớm một chút thành thân, miễn cho danh bất chính, ngôn bất thuận.

Phút cuối cùng, Thái Kế Vũ lại cho Lâm Lạc một câu ngoan thoại:

- Cậu em vợ, cái bụng của chị ngươi là tùy thời sẽ nổi lên đó!

Cái đồ vô lại này!

Lâm Lạc cũng chỉ có thể thỏa hiệp, quả nhiên thanh niên nam nữ mỗi ngày ở cùng một chỗ sẽ xảy ra chuyện a, hai người vậy mà vụng trộm ăn trái cấm! Tuy hắn cũng không muốn nhanh như vậy khiến cho tỷ tỷ xuất giá, nhưng thực đợi Lâm Nguyệt Lộ bụng lớn mới gả đi, vậy thì càng nguy rồi.

Cùng Lâm Hành Nam nhấc lên hôn sự của Lâm Nguyệt Lộ và Thái Kế Vũ, Lâm Lạc vô cùng uyển chuyển nhắc nhở một chút, làm cho lão nhân tức giận đến giận sôi lên, thiếu chút nữa cầm lên Sương Long Thương đi thiến Thái Kế Vũ!

Cũng may Thái Kế Vũ biết rõ đốt trúng thùng thuốc súng, đã sớm trốn ra khỏi Bạch Dương trấn, chỉ chờ Lâm Lạc đưa tới tin tức tốt.

Cái này ván đã đóng thuyền, bị tiểu tử kia gạo nấu thành cơm, Lâm Hành Nam cũng chỉ có thể mặt đen lên nhận biết, Lâm Lạc nói cho Thái Kế Vũ nhanh đem việc hôn nhân định xuống!

Lâm Lạc để lại đại lượng tài nguyên tu luyện, pháp khí, sau đó lần nữa ly khai Bạch Dương trấn, mục tiêu của hắn trực chỉ U Ám Sâm Lâm còn có hơn nửa năm mở ra! Hắn chỉ có thể ở trong đoạn thời gian này tăng lên tới Thiên Hợp cảnh, có được tư cách tiến vào U Ám Sâm Lâm.

Ở trước khi không có đạt tới Thích Biến cảnh đỉnh phong, Lâm Lạc cũng không biết hắn có thể ở trong hoàn cảnh bình thường tăng lên tới Linh giả cảnh hay không, bởi vậy cơ duyên ba trăm năm một lần này hắn phải bắt lấy!

Chu Ánh Khiết một mực ru rú ở trong nhà Điền gia, Lâm Lạc muốn báo thù, biện pháp duy nhất chính là xông vào Điền gia.

Cái này ý nghĩa cùng với Điền gia chính diện là địch!

Tuy trước mắt chỉ có Tô, Dịch hai nhà xuất hiện Linh cảnh chí cường giả, nhưng tứ đại thế gia đặt song song, Điền, Phạm hai nhà khẳng định đồng dạng có tuyệt đỉnh cường giả như vậy! Nếu như Lâm Lạc không có thực lực tương ứng, căn bản ngay cả đại môn của Điền gia cũng không xông vào được, làm sao nói báo thù?

Ở bên ngoài trấn hội hợp Thái Kế Vũ, hai người đi về phía trước.

Thái Kế Vũ là tộc nhân của một tiểu Hào môn ở Trung Nguyên quốc. Ô Nguyệt quốc, ở trong Trung Nguyên quốc chỉ có thể coi là là tiêu chuẩn hạ du. Lúc trước thời điểm lão tử hắn ở Thanh Yến Quốc du lịch, nhận thức một nữ đệ tử của Thuần Thú Tông, rất nhanh liền nặn Thái Kế Vũ đi ra.

Ở thời điểm hắn năm tuổi, vì cho hắn không gian phát triển, đã bị đưa đi Thuần Thú Tông, lại phúc duyên rất tốt, bị một Thái Thượng Trưởng lão nhìn trúng thu làm chân truyền đệ tử, coi như là xuôi gió xuôi nước, không có bị qua ngăn trở gì.

Lâm Lạc khẳng định phải đi Thái gia nhìn xem, bằng không hắn cũng không yên lòng.

Dùng cước trình của hai người, không tới năm ngày liền tiến vào cảnh nội Ô Nguyệt quốc, đi tới Dã Mã thành, đây chính là chỗ của Thái gia.

Tuy Dã Mã thành không nhỏ như Bạch Dương trấn, nhưng ở Ô Nguyệt quốc cũng chỉ có thể xem như biên thuỳ trấn nhỏ, nhân khẩu cũng không nhiều, mà Thái gia ở Dã Mã thành cố nhiên là đỉnh cấp gia tộc, nhưng phóng tới cả Ô Nguyệt quốc chỉ có thể ở hạng bét, Lão tổ gia tộc là tu vi Niết Âm đỉnh cao.

- Đại thiếu gia…

Chứng kiến Thái Kế Vũ trở về, vài người gác cửa đều kêu to lên.

Mặc dù Thái gia là đỉnh cấp gia tộc của Dã Mã thành, nhưng quy mô cùng đỉnh cấp thế gia như Tô gia là căn bản không thể so sánh.

Toàn cả gia tộc hơn ngàn người, trong đó chủ mạch chính là một chi Thái Kế Vũ, chỉ cần tu vi của Thái Kế Vũ không phải vô cùng thê thảm, vị trí gia chủ này nhất định là trốn không thoát.

Mà Thái Kế Vũ coi như là cơ duyên không sai, ở Thuần Thú Tông lăn lộn đến Thanh Huyền cảnh, đã có thể bảo đảm tư cách kế nhiệm gia chủ, hiện tại lại đạt đến Niết Âm Đại Viên Mãn, nghiễm nhiên là cao thủ đứng đầu gia tộc, hoàn toàn có thể đi ngang.

Đại thiếu gia trở về, tự nhiên gia tộc oanh động. Bởi vì Thái Kế Vũ sớm đến được Thanh Huyền cảnh, địa vị người kế thừa của hắn tự nhiên cũng không thể động rung, cái này ngược lại làm cho bên trong Thái gia tương đương đoàn kết, chẳng hề vì tranh đoạt quyền hạn mà đem gia tộc huyên náo đến chướng khí mù mịt.

Lâm Lạc trước tiên được an bài ở phòng khách quý, Thái Kế Vũ cũng không có quá nhiều thời gian cùng hắn, du tử trở về tự nhiên trước cùng người nhà nói chuyện một lát.

Nhưng sáng sớm ngày thứ hai, trong sân Lâm Lạc nghênh đón một vị khách nhân, Thái gia đương kim Gia chủ, gia gia Thái Kế Vũ Thái Kiện Vĩnh.

Đây là một lão nhân tóc trắng xoá, kỳ thật chỉ có 240 tuổi, bởi vì đột phá Tiên Thiên cảnh quá muộn, có vẻ thập phần lão thái, trên thực tế đối với hắn chí ít còn bốn trăm năm thọ nguyên mà nói, hắn mới đang lúc tráng niên!

- Lâm Lạc phải không?

Thái Kiện Vĩnh hai tay bắt chéo sau lưng, có một cổ khoan dung từ trên cao nhìn xuống.

- Đến đây, ngồi xuống nói chuyện!

Xem phân lượng đối phương là trưởng bối của Thái Kế Vũ, Lâm Lạc theo lời mà đi, nhưng trong lòng thì khó hiểu mục đích đến của lão nhân này nói:

- Thái gia gia muốn gặp Lâm Lạc, chỉ cần phân phó một tiếng, nào có đạo lý làm cho trưởng bối tự mình bái phỏng!

- Tiểu tử rất dẻo miệng!

Thái Kiện Vĩnh mỉm cười.

- Ngày hôm qua Tiểu Vũ cùng lão phu nói muốn cùng lệnh tỷ lập gia đình.

Lão nhân này nói chuyện rất chán, mỗi một lần đều thích thừa nước đục thả câu.

Lâm Lạc chỉ là mỉm cười, không biết nên tiếp được câu chuyện như thế nào, yên lặng đợi Thái Kiện Vĩnh nói.

- Ngươi phải biết rằng, Lâm gia các ngươi chỉ là một tiểu gia tộc của Đại Thông quốc, Bạch Dương trấn lại là biên thuỳ trấn nhỏ, chỉ có một Bạch Vân Tông mới có vài võ giả Tiên Thiên cảnh! Người tuổi trẻ, người quan trọng nhất là có tự mình hiểu lấy đúng hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.