Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 442: Kinh hãi (1)



Lưu Kế Đào chìa tay ở trên cái cằm của Chu Thiến Thiến nhẹ nhàng phác hoạ một chút, trên mặt hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, hắn tự nhiên không thèm để ý loại dong chi tục phấn như Chu Thiến Thiến, làm như vậy chỉ là vì nhục nhã Thái Kế Vũ mà thôi.

Lưu Trường Sinh cười ha ha nói:

- Thái Kiện Vĩnh, cho ngươi ba ngày thời gian, nếu ba ngày sau lão phu còn ở trong thành nhìn thấy người Thái gia, vậy đừng trách lão phu tâm ngoan thủ lạt !

Đây là muốn khu trục Thái gia !

Khá tốt, dù sao người bất tử, luôn luôn có hi vọng quật khởi một lần nữa! Thái Kế Vũ là Niết Âm Cảnh tu vi đỉnh cao, chỉ cần bước ra một bước cuối cùng sẽ không thua Lưu Kế Đào!

- Bất quá, tiểu tử này phải chết!

Lưu Trường Sinh đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Thái Kế Vũ.

Trong nội tâm Thái Kiện Vĩnh rỉ máu, đối phương nói rõ ràng muốn chém đoạn hi vọng của Thái gia hắn! Nhưng hắn có phản kháng tư cách sao? Nhẫn nhục chịu đựng, chỉ biết chết một cái Thái Kế Vũ, nhưng phản kháng mà nói, Thái gia thế tất sẽ toàn bộ chết hết!

Làm một người gia gia, hắn hận không thể chết thay Thái Kế Vũ, nhưng làm một người lãnh đạo gia tộc, hắn phải theo đại cục mà làm!

Ở cái thế giới này, kẻ yếu sẽ không được đến nửa điểm đồng tình, Chu Tinh Tinh nhẹ nhàng cười mà nhìn xem nam nhân ở một lát trước vẫn là vị hôn phu của nàng, trong ánh mắt không thiếu ác độc!

Nàng bị Thái Kế Vũ tát một bạt tai, bởi vì tu vi của Thái Kế Vũ là Niết Âm Cảnh cùng vô lượng tiền đồ, nàng căn bản không dám suy nghĩ trả thù, chỉ có thể giựt giây người nhà ra tay đối với Lâm Lạc, nhưng hôm nay không cần lại nhìn sắc mặt Thái Kế Vũ, nàng tự nhiên hi vọng nhìn thấy Thái Kế Vũ đổ máu!

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, đều đang đợi Thái Kiện Vĩnh làm ra quyết định.

- Đủ rồi!

Lâm Lạc động thân mà ra, hắn tuy rất có ý cho Thái Kế Vũ một chút khổ, nhưng càng không muốn nhìn thấy Thái Kiện Vĩnh nói ra lời nói thương tâm giết Thái Kế Vũ.

- Người tuổi trẻ, ngươi có tư cách gì đứng ra nói chuyện?

Trên mặt tuy Lưu Trường Sinh mang theo tiếu dung, nhưng thanh âm lại vô cùng lạnh lung.

- Chu huynh, cho hắn một ít giáo huấn, cho hắn biết làm hậu bối cần phải có quy củ!

- Ân!

Chu Lễ Duyên rất nhanh thích ứng nhân vật mới, thành tay sai nghe lời Lưu gia. Hắn hò hét một tiếng, hướng về Lâm Lạc nhào tới, thậm chí còn tế ra pháp khí Hồng Tinh kiếm của hắn, dùng bày tỏ nịnh nọt.

Lưu Trường Sinh vuốt râu cười to, đắc chí vừa lòng, đem Gia chủ hai đại gia tộc khác như con chó quát tháo, hắn không biết ở trong mộng suy nghĩ nhiều ít rồi, hôm nay rốt cục thực hiện!

Chu Lễ Duyên bổ nhào vào, Lâm Lạc tiện tay một chưởng vỗ đi qua, pằng pằng một tiếng giòn vang, Chu Lễ Duyên lập tức bị rút đi về, khuôn mặt cao cao sưng lên, ngay cả hàm răng cũng phun ra một loạt.

- Cha…

Chu Tinh Tinh bất chấp ở trước mặt Lưu Kế Đào làm dáng, vội vàng hướng Chu Lễ Duyên nhào tới.

- Nói không giữ lời, bợ đít tiểu nhân!

Lâm Lạc lạnh lùng nói ra.

Cái tình huống gì!

Nhân phẩm của Chu Lễ Duyên như thế nào là một chuyện khác, nhưng hắn lại là Niết Âm Cảnh đỉnh phong cường giả hàng thật giá thật, rõ ràng cứ như vậy bị Lâm Lạc một cái tát tùy tiện phiến bay, người này đến tột cùng là tu vi gì a!

Thái Kiện Vĩnh lại lấy ánh mắt nhìn về phía Thái Kế Vũ, phát hiện mình tựa hồ phạm vào một thiên đại sai lầm.

Minh Dương cảnh!

Tiểu tử này vậy mà cũng là Minh Dương cảnh cao thủ! Nếu không, tuyệt không khả năng hời hợt địa đem một Niết Âm Cảnh Đại Viên Mãn cao thủ một bạt tai rút bay!

Thế giới điên cuồng, cao thủ trẻ tuổi như vậy rõ ràng xuất hiện hai cái!

Lưu Kế Đào cũng đổi lại một bộ nghiêm nghị, hướng Lâm Lạc chắp tay nói:

- Vị huynh đài này xưng hô như thế nào, là truyền nhân gia tộc hoặc là tông môn nào?

- Bạch Dương trấn Lâm gia, Lâm Lạc!

Lâm Lạc cười nhạt một tiếng.

Bạch Dương trấn? Có một danh môn vọng tộc như vậy sao?

- A, Bạch Dương trấn là một biên thuỳ trấn nhỏ của Đại Thông quốc, ta thời điểm tuổi trẻ đã từng đi ngang qua một hồi!

Một người Chu gia đột nhiên vỗ mạnh đầu kêu lên.

Đại Thông quốc? Đây không phải là Hạ Nguyên quốc sao? Hơn nữa, vẫn là biên thuỳ trấn nhỏ của Hạ Nguyên quốc, Lâm gia này có thể có bao nhiêu thực lực? Xem ra, Lâm Lạc hẳn là cùng Lưu Kế Đào đồng dạng, là bái đại tông môn nào đó.

Nghĩ tới điểm ấy, Lưu Kế Đào hoàn toàn không có chỗ sợ .

Hắn là đệ tử của Thượng Nguyên quốc Tinh Hoa Tông, lại cấu kết ái nữ Tông chủ, vinh dự trở thành chân truyền đệ tử, mới có thể được đến tài nguyên tu luyện tốt nhất, không tới ba mươi tuổi liền tiến vào Minh Dương cảnh!

Tinh Hoa Tông là siêu cấp môn phái có Địa Nguyên cảnh Lão tổ tọa trấn, có địch nhân nào là hắn trêu chọc không nổi?

Lưu Kế Đào tiếu dung mang theo lạnh nhạt nói:

- Lâm huynh chẳng lẽ là muốn nhúng tay trông nom chuyện này?

- Cái bao thức ăn này tuy không nên thân, lại có khả năng trở thành tỷ phu của ta, Lưu gia các ngươi muốn mạng của hắn?

Lâm Lạc cũng dung sắc lạnh lẽo.

- Hạn các ngươi trong vòng 3 ngày cút ra khỏi Dã Mã thành, nếu không ta sẽ không khách khí!

Đây là cầm lời nói nguyên bản của Lưu Trường Sinh bất động đưa trở về.

Thái Kế Vũ lập tức rơi lệ đầy mặt, cậu em vợ này tuy “bất nhân bất nghĩa”, nhưng cuối cùng không có thấy chết mà không cứu!

Lưu Kế Đào cười ha ha, nhưng nở nụ cười vài tiếng lại két một tiếng dừng lại, trên mặt sương lạnh rậm rạp:

- Lâm huynh, ngươi đây là quyết tâm cùng với ta đối địch rồi?

- Lời vô ích!

Lâm Lạc không kiên nhẫn nói:

- Ta đứng ở nơi này bất động, cũng không hoàn thủ, chỉ cần ngươi có thể đánh trúng ta thoáng là ngươi thắng !

Cuồng, thật ngông cuồng kiêu ngạo !

Trước kia tuy Lưu Kế Đào so với Thái Kế Vũ cao hơn một đại cảnh giới, nhưng tốt xấu gì cũng chỉ là nhượng Thái Kế Vũ một tay! Nhưng Lâm Lạc chẳng những muốn cho hai tay mà còn muốn đứng bất động, cùng cọc gỗ có gì khác nhau?

Đừng nói loại cao thủ như Lưu Kế Đào, chính là tiểu hài tử ba tuổi cũng có thể đánh trúng hắn!

Chẳng lẽ, Lâm Lạc muốn thay Thái gia xuất đầu chỉ là ứng phó thoáng cái, đây không phải nói rõ ràng muốn thua sao?

Lưu Kế Đào lại bị tức giận đến giận sôi lên, hắn liên tục cười lạnh nói:

- Hảo hảo hảo Lâm huynh thật sự là tài cao mật lớn, tại hạ cũng không thể nghịch tâm ý của Lâm huynh, xem quyền!

Hắn hét lớn một tiếng, tung người mà ra, hướng về Lâm Lạc cuồn cuộn mà đi.

Nhưng thân hình của hắn vừa mới đập ra, cả người phảng phất lâm vào một mảnh vùng lầy, tốc độ lập tức đại giảm, động tác kia chậm như con rùa đen bò! Rõ ràng cách Lâm Lạc bất quá ba thước xa, chỉ cần một cái cất bước có thể vung quyền đánh tới, nhưng ba thước này lại giống như thiên nhai!

Tại sao có thể như vậy!

Mọi người lại một lần nữa bị hung hăng chấn kinh một bả!

Lưu Kế Đào mặt đều nghẹn đỏ, hắn không phải là không muốn tái tiến một bước, nhưng trên chân phảng phất có ngàn cân chi lực dẫn dắt làm hắn căn bản nâng không nổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.