Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 467: Qua sông (2)



Lâm Lạc lấy ra địa đồ, chỉ thấy dọc theo con sông này tiếp tục đi về phía trước mà nói, cái này sẽ càng rộng.

Lăng Kinh Hồng gật gật đầu, đã xoay người lại.

Nhưng hai người vừa quay đầu, nhưng đều là vô cùng kinh ngạc! Ở trước mắt của bọn hắn căn bản không có sơn cốc, sông tồn tại, mà chính là một mảnh hư không nghiền nát, vô số những vì sao trên không trung vẫn lạc, mà dưới chân của bọn hắn là không không đãng đãng một mảnh hư không!

Bọn họ vội vàng quay đầu lại, phía trước lại hiện ra sơn cốc, hắc thủy như cũ hiện lên bọt nước tanh hôi.

Đây là không có đường quay về !

Lâm Lạc không tin tà nói:

- Nàng đừng động!

Hắn quay người lại, lúc này đi về phía trước một bước!

Lập tức, trời đất quay cuồng, Lâm Lạc chỉ cảm thấy một cổ đại lực không thể ngăn cản kéo dắt lấy hắn, đợi hắn một lần nữa đứng lại, lại cùng Lăng Kinh Hồng cách chí ít trăm trượng xa! Ở tiền phương của hắn, vẫn là sơn cốc, nhưng đằng sau thì là hư không vô tận!

Lần này một bước thiên nhai, nhưng lại làm Lâm Lạc lại tiến về phía trước trăm trượng, Lăng Kinh Hồng không thể không tiếp tục đi tới, mới cùng Lâm Lạc một lần nữa đứng lại với nhau, cái này Lâm Lạc hiển nhiên là không thể nào quay đầu lại, nếu không không biết sẽ bị truyền tống đi nơi nào .

- Cả sơn cốc này hình như là do vô số Truyền Tống Trận hình thành, chỉ cần nghịch hướng hành tẩu sẽ xuất hiện truyền tống!

Lâm Lạc nói ra dự đoán của mình.

- Qua sông!

Lăng Kinh Hồng từ trước đến nay ít nói, chỉ là hộc ra hai chữ.

Lâm Lạc gật gật đầu, cái này cư nhiên không thể quay đầu lại, lại muốn đi phía trước chỉ làm sông trở nên càng rộng, tự nhiên là càng nhanh vượt qua càng tốt.

- Ta cõng nàng!

Lăng Kinh Hồng nguyên bản trong trẻo lạnh lùng như sương, nhưng nghe đến những lời này của Lâm Lạc không khỏi đỏ hồng hai má, có vẻ vô cùng kiều diễm. Nàng nhìn Lâm Lạc khinh khỉnh nói:

- Ta có chân!

- Đều lão phu lão thê cả rồi, sợ gì xấu hổ! Đến đây đi, hai người cả thảy bị làm bẩn, còn không bằng chỉ có một mình ta, nàng cũng đừng nói nàng không quan tâm mùi hôi như vậy!

Lâm Lạc cười nói.

Lăng Kinh Hồng lộ ra một tia do dự, nhưng không đợi nàng tiếp nhận hoặc là cự tuyệt, đã bị Lâm Lạc một bả túm đến trên lưng, làm cho nàng lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Nữ nhân này lạnh nhạt là lạnh nhạt, nhưng chỉ là bề ngoài của nàng mà thôi, hiện tại dán ở trên lưng Lâm Lạc, toàn thân đều là từng đợt kỳ nhiệt! Xem cao thủ như bọn họ xúc cảm là nhạy cảm bực nào, cho dù cách hai tầng quần áo, Lâm Lạc cũng có thể rõ ràng cảm giác được trên lưng có hai điểm nhỏ bắt đầu chậm rãi cứng lên.

Hắn và Lăng Kinh Hồng chưa từng có ngay ngay thẳng thẳng nói qua lời tình tứ, nói qua ưa thích, cái này không khỏi làm hắn nổi lên một tia trò đùa dai, nâng Lăng Kinh Hồng lên một chút, hai hạt tiểu anh đào lập tức ở trên lưng của hắn xẹt qua.

- Ân…

Lăng Kinh Hồng phát ra một tiếng hừ yêu kiều, người bề ngoài trong trẻo nhưng lạnh lùng, tám chín phần mười là trong nội tâm cất giấu một đoàn hỏa, chỉ nhìn có người có thể thích hợp thích phóng đi ra hay không. Mà Lăng Kinh Hồng đúng là điển hình trong nóng ngoài lạnh, đã bị người yêu khiêu khích, lập tức bị đốt cháy xuân tâm!

Lâm Lạc không khỏi cười xấu xa nói:

- Khó chịu!

Lăng Kinh Hồng vừa thẹn vừa giận, mở ra cái miệng nhỏ nhắn nhắm ngay bả vai Lâm Lạc cắn xuống.

Tuy thể chất của Lâm Lạc cường hoành, nhưng Lăng Kinh Hồng cũng là Địa Nguyên cảnh cao thủ, huống chi hàm răng vốn là vũ khí sắc bén trên người, cái này khẽ cắn xuống dưới, Lâm Lạc lập tức đau xót.

- A, nàng là cẩu a!

Lâm Lạc không khỏi nhe răng nhếch miệng, nữ nhân này thật đúng là có thể hạ khẩu!

- Ai bảo ngươi nói lung tung!

Lăng Kinh Hồng như cũ có chút xấu hổ.

Lâm Lạc đem đại thủ giơ lên, đối với tiểu kiều đồn của Lăng Kinh Hồng chính là một cái vỗ tới:

- Dám đối với phu quân hạ khẩu, phạt nàng ba trăm đại bản!

Lăng Kinh Hồng lập tức ư..m..m một tiếng, hai mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng một mảnh mị thái mông lung, song hà đỏ tươi giống như có thể chảy ra nước, kiều mỵ vô hạn. Khá tốt Lâm Lạc nhìn không tới, bọn họ đều là tu Đại Âm Dương Song Tu Công Pháp, một khi động tình vậy cũng chính là thiên lôi động đến địa hỏa, dừng chân không được!

Lâm Lạc nghiêm nghị, một cước bước vào dòng sông hắc sắc.

Sông nước này chảy xuôi cực kỳ xiết, nhưng đối với đại cao thủ như Lâm Lạc mà nói, lại căn bản không thể dao động hắn mảy may.

Nhưng làm Lâm Lạc ngạc nhiên chính là, võ giả Tiên Thiên cảnh đã có được năng lực Lăng Ba Vi Bộ, nhưng hắc thủy này rõ ràng không hề có sức co dãn, làm hắn mượn không được nửa điểm lực, tựu như ngoan thạch vào nước, trực tiếp chìm tới đáy!

Lạnh! Lạnh không bình thường!

Mặc dù có Tử Đỉnh tương hộ, nhưng Lâm Lạc bây giờ là tự mình giẫm vào trong hắc thủy, điều này làm cho Tử Đỉnh cũng không có cách nào!

Kỳ hàn xuôi theo hai chân Lâm Lạc hướng toàn thân của hắn lan tràn, tựa hồ có thể ở trong nháy mắt làm cho hắn đóng băng chết! Nhưng cổ quái đúng là hắc thủy này kỳ hàn như thế lại không có ngưng kết!

- Minh Hà Hắc Thủy!

Lăng Kinh Hồng đột nhiên thần sắc siết chặt, hộc ra bốn chữ.

- Này, nói nửa câu là ghét nhất!"

Lâm Lạc vận chuyển lục hệ công pháp, chống cự hàn khí này, một bên qua sông đi tới, tin tức tốt duy nhất chính là chỗ sông này rộng là rộng, lại một chút cũng không sâu, nhiều nhất chỉ có thể dấu đến Lâm Lạc ngực, hắn nâng Lăng Kinh Hồng lên cao, để nàng ngồi trên cổ của mình.

- Từ xưa truyền đến thần thoại, truyền thuyết Minh Hà Hắc Thủy đi thông Địa phủ, trong nước sông có một…

Rào rào!

Lời nói của Lăng Kinh Hồng vẫn còn chưa hết, chỉ thấy hắc thủy ngập trời, một ngư quái mọc lên hai chân từ trong nước sông phá sóng mà ra, đầu giống như xà dài nhọn, miệng chí ít chiếm cứ ba phần tư chiều dài, vừa mở ra, hai hàm răng rậm rạp sâm bạch sáng lên, hướng về phần eo của Lâm Lạc tựu cắn đi qua.

Ngư quái này cũng không phải rất to, cùng nhân loại không sai biệt lắm, nhưng cái miệng này lại vô cùng lớn, đủ để đem phần eo Lâm Lạc cắn toàn bộ!

Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, song quyền một vỗ, liền hướng Ngư quái này đánh tới.

Bùm!

Quyền răng chạm vào nhau, Ngư quái lập tức bị Lâm Lạc sinh sinh đập nát, nhưng trên song quyền của Lâm Lạc lại để lại vô số dấu răng, làn da rách ra, máu tươi cuồn cuộn, nhỏ vào trong nước sông!

- Nguy rồi, nhanh bơi hướng bờ bên kia, Hắc Minh Ngư đối với mùi máu tươi vô cùng mẫn cảm, rất nhanh sẽ có đại lượng vọt tới!

Lăng Kinh Hồng đạp trên đầu vai Lâm Lạc, tràn đầy vẻ khẩn trương.

Lâm Lạc không khỏi lại càng hoảng sợ, Ngư quái này cũng bất quá thực lực Tiểu Thừa cảnh, cũng không phải rất cường đại, nhưng hàm răng này lại có thể so với cửu phẩm, thập phẩm pháp khí, đúng là ngay cả quả đấm của hắn cũng có thể cắn tổn thương!

Một Ngư quái hắn có thể đập chết, nhưng nếu đồng thời đi lên hơn mười hai mươi con mà nói, chỉ sợ hắn cùng Lăng Kinh Hồng cũng muốn trở thành bữa ăn ngon của quái thú!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.