Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 709: Mỹ nữ rắn rết (2)



Ads Mỹ nữ này khuôn mặt thay đổi bất thường, liền lấy ra một cái roi da quất qua, bành bạch đánh vào phía sau lưng Long Nhị, chỉ thấy vải rách bay tán loạn, phía sau lưng Long Nhị lập tức biến thành huyết nhục mơ hồ, bạch cốt um tùm cùng nội tạng đều là rõ ràng có thể thấy được!

Nhưng Long Nhị lại không dám dùng lĩnh vực chi lực tiến hành trị liệu, chỉ là miệng nói "Tiểu thư thứ tội", cuống quít dập đầu.

Nữ nhân này thật ác độc!

Cùng nhau tới có ba đầu bếp đều là sắc mặt trắng bệch, đại tiểu thư như vậy ai dám hầu hạ? Bọn họ đều là người thường, nếu làm ra đồ ăn không hợp khẩu vị của nàng, cũng bị quất như vậy mà nói, đây tuyệt đối là tánh mạng khó bảo toàn!

- Nô tài vô dụng, cút!

Rắn rết mỹ nữ hừ một tiếng, thu hồi roi trở về trướng bồng, vẻ mặt khó chịu, tự hồ người bị ủy khuất là nàng mới đúng.

Lúc này Long Nhị mới dám đứng lên, dùng lĩnh vực chi lực lưu chuyển toàn thân, đem thương thế khống chế được. Nhưng cũng chỉ là khống chế mà không phải khép lại, bởi vì rắn rết mỹ nữ kia ở thời điểm đánh cũng vận dụng lĩnh vực chi lực, cũng không phải nhất thời bán hội có thể trị hết.

Cho nên nói thà làm đầu gà, còn hơn làm đuôi trâu!

Cùng với trở thành phụ thuộc đại gia tộc, không bằng dùng quả đấm của mình đi xông, đỡ phải thụ tức khí như vậy!

Long Nhị này là Diệt Linh cảnh cao thủ, đủ để trở thành Lão tổ một phương thế lực, nhưng bám vào Miêu gia lại thảm như heo chó, bị một thiếu nữ Tịch Linh cảnh ở trước mặt mọi người đánh đến máu tươi đầm đìa!

Không có cốt khí cùng tự tôn như thế, làm sao nới ở trên võ đạo kiên quyết tiến thủ? Không có một tâm tính vô địch, thì như thế nào trở thành võ trung chi Vương, đứng ở đỉnh của thế giới cười ngạo thiên hạ?

Nếu muốn trèo lên võ đạo đỉnh phong, không chỉ cần thiên phú, cơ duyên, tâm chí kiên nghị cũng không thể thiếu!

Bất quá, Miêu gia Đại tiểu thư cũng thật là độc ác!

Quất Long Nhị, lúc này mới chỉ là một cái bắt đầu, ở trong mấy ngày kế tiếp, phàm là đầu bếp phụ trách nấu ăn cho vị tiểu thư tên là Miêu Thư Dao này, không có một người nào, không có một cái nào làm ra đồ ăn cho nàng thoả mãn, đều bị đòn hiểm.

Khá tốt, có lẽ biết đầu bếp trong trấn không nhiều lắm, sau khi giết nhóm người này sẽ không có người giúp bọn hắn thổi lửa nấu cơm, bởi vậy Miêu Thư Dao ra tay đều đúng mực, nhưng lại càng thêm ác độc.

Bởi vì nàng hạ là ám chiêu, dùng ám kình lưu lại trong cơ thể những đầu bếp kia, nhanh thì một tháng, chậm thì nửa năm tất nhiên sẽ phát tác, làm cho bọn hắn bạo thể mà chết!

Đám người này cùng nàng có thể nói là không hề liên quan, nhưng bởi vì làm được đồ ăn không hợp khẩu vị của nàng đã bị thi dùng cực hình, có thể thấy được lòng của nữ nhân này ác độc đến tình trạng nào?

Một vòng chuyển xuống, rốt cục đến phiên Lâm Lạc phụ trách nấu nướng thức ăn cho Miêu Thư Dao.

Tu vi nàng này Lâm Lạc cũng không để vào mắt, nhưng một khi giao thủ, dẫn tới chính là Lão tổ bước thứ tám đuổi giết, hắn tất nhiên không có khả năng ở nơi này đợi xuống, mất đi bổn ý hắn tiềm ở chỗ này.

Bởi vậy, Lâm Lạc vắt hết óc, khổ công làm vài món ăn Nam Châu ra, đưa vào trong trướng bồng của Miêu Thư Dao.

Nữ nhân này đang nhìn gương đồng, mặc thử một bộ quần áo tương đối bạo lộ. Chỗ ngực xẻ tà có thể nhìn thấy khe vú thâm thúy, một mảnh tròn trịa trắng phau ngạo nghễ ưỡn lên, để cho người ta rung động đến tâm can.

Nàng từ trong kính thấy được Lâm Lạc, trong đôi mắt đẹp lập tức hiện lên một đạo sát khí mịt mờ, nhưng trên mặt đẹp lại là một nụ cười nịnh nọt, ôn nhu lên tiếng nói:

- Ta đẹp không?

Móa nó, chính cô ta không có đem thân thể che kín, bị người thấy được ngược lại muốn diệt khẩu? Nữ nhân này còn có thể lại ác độc một chút sao?

Thay đổi chỗ khác, Lâm Lạc không ngại một quyền oanh ra vì dân trừ hại, nhưng giờ khắc này hắn lại kinh sợ nói:

- Đại tiểu thư là Thiên Tiên hóa người, tiểu nhân không dám nhìn nhiều!

- Khanh khách!

Miêu Thư Dao cười đến run rẩy hết cả người, hai tòa Ngọc Phong cũng tùy theo nhảy múa, mặc dù so ra kém Lữ Nguyệt Đồng, nhưng quy mô cũng có thể nói mãnh liệt, phóng đãng ra thành từng mảnh sóng sữa.

- Đem món ăn đưa tới a!

Nàng đột nhiên ngưng nụ cười, khuôn mặt giống như thay đổi một cái khác, làm Lâm Lạc không khỏi cảm thán nàng hỉ nộ không hiểu.

Mà món ăn hợp khẩu vị của nàng hay không, liền trực tiếp quyết định "sinh tử" của Lâm Lạc! Bởi vì đầu bếp khác chỉ là để lại nội thương, nhưng Lâm Lạc nhìn đến một ít thứ không nên thấy, nếu như làm ra món ăn không hợp miệng của nàng, nói không chừng liền sẽ trực tiếp bị diệt khẩu!

Mặc dù Lâm Lạc không sợ nàng, lại lo lắng thân phận của mình lộ ra ngoài, liền nhíu mày đưa hộp cơm lên.

Mặc dù xuất môn bên ngoài, nhưng Linh cảnh cường giả mang theo vật gì đó cũng thuận tiện, tùy thân đều có mang theo đại lượng mỹ thực cùng gia vị. Những tài liệu thức ăn này ở bên ngoài là tuyệt không phải người bình thường có thể mua được, thậm chí có thịt hung thú bước thứ sáu trở lên, tuyệt đối xa xỉ!

Miêu Thư Dao dùng đũa ngà gắp một miếng thức ăn, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, hai cặp môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, hàm răng trắng như tuyết, nước tràn ra ngoài, ở bên cạnh khóe miệng của nàng chảy ra.

- Phục thị bản tiểu thư dùng cơm!

Nàng khẽ quát một tiếng, tiêm thủ run lên, một khăn tay trắng như tuyết đã ném đi ra, vứt cho Lâm Lạc.

Thật sự là chú ý!

Trách không được nàng muốn thị nữ ! Lâm Lạc tiếp nhận khăn tay, đến gần một chút, thay nàng xóa đi vết bẩn của món ăn nơi khóe miệng. Trên cao nhìn xuống, có thể càng rõ ràng nhìn thấy nàng hai tòa ngọc phong rất tròn, khỏe mạnh mà đứng, như muốn nứt quần áo mà ra.

Bất quá Tô Mị các nàng cái nào không đẹp hơn nàng ba phần, khẩu vị của Lâm Lạc đã sớm dưỡng cao, thì tùy tiện nhìn xem, cách tâm phù khí táo còn rất xa!

- Không tệ, hương vị có chút kỳ quái, nhưng bản tiểu thư chưa từng có dùng qua, sau này dựa vào ngươi mỗi ngày nấu cơm cho bản tiểu thư a!

Miêu Thư Dao nhai từ từ chậm nuốt, một bữa cơm ăn chí ít có hơn nửa canh giờ, cũng làm cho Lâm Lạc có một phen nghiện mắt.

- Đi xuống đi!

Nàng phất phất tay, nhìn xem bóng lưng Lâm Lạc rời đi, trong ánh mắt lại sát cơ lóe lên. Loại người hạ tiện này cũng xứng nhìn thấy thân thể của nàng? Cho dù chỉ là mảy may cũng đã đáng chết!

Bất quá trong những người này thì hắn làm được món ăn có thể vừa miệng, liền để hắn sống lâu vài ngày, đợi đến ngày cổ mộ mở ra, là lúc hắn về Hoàng Tuyền!

. . .

Bọn người Lâm Lạc nói cho cùng cũng chỉ là đầu bếp cưỡng ép tới, trên thực tế cùng tù phạm không có gì khác nhau, ban đêm bốn người liền chen chúc trong một cái lều nhỏ nghỉ ngơi. Mà ba người kia hoàn toàn đều là phàm nhân, chẳng những có thể xú chân vị mãnh liệt, lại tiếng ngáy như sấm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.