Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 744: Bế quan



Ads Đối với đám Tô Mị, nam nhân của mình có thể đột phá lên cảnh giới cao hơn là một chuyện rất vui vẻ. Nhưng tầng thứ của võ giả càng cao thì thời gian bế quan cũng càng dài, một lần có thể mười năm, trăm năm hay thậm chí là ngàn năm, dĩ nhiên khiến các nàng thất vọng.

Trước kia nếu như Lâm Lạc đột phá thì cơ bản không nghĩ tới bế quan, nói đúng ra là luyện hóa, qua mười ngày nửa tháng đã có thể xong xuôi. Nhưng lần đầu tiên thấy hắn nói nghiêm túc bế quân thì thời gian e rằng không phải chỉ một hai tháng là xong.

Nhưng chúng nữ đương nhiên sẽ không khuyên can Lâm Lạc, nếu Lâm Lạc có thể đột phá đến tinh vực thì sẽ đạt được vạn năm thọ nguyên! Mà cùng song tu với Lâm Lạc thì tu vi các nàng cũng tăng lên rất nhanh, dễ dàng tiến vào cảnh giới tối cao!

Cùng Lâm Lạc triền miên suốt một buổi tối, ép cho hắn rã rời, năm nữ mới đưa Lâm Lạc tiến nhập một gian mật thất. Các nàng sẽ ở ngoài gian mật thất này, chờ một ngày cửa mở ra, Lâm Lạc sẽ từ bên trong đi ra gặp lại các nàng.

Lạc Ngưng Vân tuy rằng mới gia nhập , nhưng hậu viện Lâm Lạc cũng chỉ có hai người quyết định: Tô Mị cùng Lăng Kinh Hồng. Về phần Ninh Kiều Nguyệt cùng Hạ Mộng vì cảm giác xuất thân thấp kém nên trước mặt hai nàng đều nhún nhường.

Tô Mị chẳng những không phản đối đối với chuyện Lâm Lạc mở rộng hậu cung, ngược lại ra sức ủng hộ, nếu không phải Lữ Nguyệt Đồng rất hung dữ, Thủy Doanh Tâm rất ngược, Đường Điềm rất gây sự thì nàng đã giật dây Lâm Lạc cưới hết bọn họ, tự nhiên sẽ không phản đối một thiếu nữ ngực nở mông tròn trở thành tỷ muội của mình.

-- Nói là tỷ muội, nhưng lấy tính tình đại tiểu thư của Tô Mị thì nàng có xu hướng tự coi mình là người đứng đầu hậu cung. Cũng giống như nam nhân thích quyền lực, nàng cũng hy vọng bản thân có thể chỉ huy nhiều người ở hậu viện.

Lăng Kinh Hồng vốn không có tham vọng như nàng, nhiều nữ nhân sẽ khiến Lâm Lạc phải chia sẻ càng nhiều thêm, nhưng nàng nghe qua Lạc Ngưng Vân đại chiến với Lâm Lạc, liên tưởng đến tao ngộ của mình nên bất giác thấy đồng cảm với Lạc Ngưng Vân, cũng dễ dàng tiếp nhận Lạc Ngưng Vân.

Nếu hai vị chủ sự đều gật đầu vậy thì Lạc Ngưng Vân có thể thuận lợi được bốn nữ nhân tiếp nhận, mọi người hoà thuận vui vẻ, mỗi ngày trò chuyện tâm tình chờ đợi ngày Lâm Lạc xuất quan.

Đã có đường tắt, người nào cũng sẽ trở nên lười biếng, cho dù là Lăng Kinh Hồng cũng hoang phế khổ tu. Thà rằng ngồi cùng với bốn nàng nhìn chằm chằm về chỗ thạch môn mà Lâm Lạc bế quan mà không đi tu luyện.

Hơn nữa điều này quả thật cũng không cần thiết, dù hiện giờ nàng vất vả tu luyện ra sao, chỉ cần Lâm Lạc xuất quan song tu một chút, đủ để cho nàng vượt sớm hơn mười hai mươi năm khổ tu, làm sao khổ sở lãng phí thời gian?

Nàng cũng chỉ rèn luyện một chút tài nghệ, đặc biệt Chiến Thiên quyết vẫn chưa thể nắm giữ tam thức kĩ pháp, lực lượng mới tăng lên bảy lần, hoàn toàn không thể cùng Lâm Lạc đánh đồng.

Lăng Kinh Hồng trước kia còn có ngạo khí, cho rằng bản thân cũng là thiên tài võ đạo nhưng lúc này không thể không bái phục Lâm Lạc, quả thật lĩnh ngộ của hắn vượt xa nàng.

Nhưng nàng không hề có chút mất mát, ngược lại vui sướng tự đáy lòng, đây là nam nhân của nàng!

Nghĩ đến lúc trước sơ ngộ Lâm Lạc ở Thiên Lạc sơn mạch, đối phương chẳng qua là tu vi Minh Dương cảnh, một ánh mắt của nàng cũng đủ để khiến Lâm Lạc thành tro bụi. Nhưng thiếu niên ngây ngô kia giờ đã trưởng thành, là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, tu vi lại thẳng bức tinh vực, bỏ xa nàng ở phía sau, không khỏi bồi hồi. Trong lòng nàng chợt thấy nhớ nhung vô hạn, muốn nhào vào lòng Lâm Lạc, nói mình yêu thương hắn biết bao nhiêu.

Lữ Nguyệt Đồng cùng Thủy Doanh Tâm cũng thường xuyên đến vấn an chúng nữ, Nghiêm Thanh lại càng không nói, con và vợ đều ở đây, dĩ nhiên hai ba ngày lại chạy đến, ngay cả tu hành của bản thân cũng bỏ qua.

Đối với chuyện này hắn nói:“Đột phá cảnh giới cũng không phải cứ khổ tu là tăng tiến, có đôi khi buông lỏng lại đột nhiên ngộ đạo!”

Đây là lý giải tốt nhất cho chúng nữ, nhưng khi tu vi lên đến đỉnh, nếu không đột phá là vì không có cách để tiếp tục đề thăng, còn các nàng Tô Mị là thuần túy chỉ vì lười biếng, căn bản không thể đánh đồng!

Thủy Doanh Tâm tuy rằng nhìn được vào bí mật của tinh vực nhưng nàng cũng không có ngộ tính nghịch thiên như Lâm Lạc nên chỉ mới nhìn thoáng qua chưa đủ để cho nàng ngộ đạo đột phá!

Tình huống của nàng rất đặc thù, dù ngược đãi người hay bị người ngược đãi đều sinh ra khoái cảm, mà loại khoái cảm này sau khi tích lũy đến trình độ nhất định thì sẽ mở ra cánh cửa của cảnh giới!

Nàng thử qua quất roi nô lệ trong cốc, nhưng những người này chỉ mới ba roi đã khóc rống, làm cho nàng ghê tởm phản cảm, còn đâu khoái cảm nào đáng nói! Mà muốn cho người ngược đãi thì nàng lại tìm không ra!

Hơn nữa, người bình thường còn không có năng lực ngược nàng, cũng chỉ có Nghiêm Thanh đủ tư cách này, nhưng vừa chỉ nghĩ đến cảnh sư phụ quất đồ nhi mà đồ nhi lại ẩm ướt giữa hai chân, Thủy Doanh Tâm lại toát mồ hôi, nàng luôn tôn kính Nghiêm Thanh, sao có thể làm trò như vậy trước mặt sư phụ.

Nghĩ tới nghĩ lui, người thích hợp bị nàng ngược mà không sợ hắn ngược lại cũng chỉ có Lâm Lạc !

Đáng tiếc, gia hỏa này đánh một trận thìbắt đầu bế quan, khiến nàng chỉ biết giậm chân, quả thật rất đáng giận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.