Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 751: La thiên sâm



Ads Phương Văn Kiệt cũng là mang quang hoàn thiên tài, bởi vậy mới một đường hát vang tiến mạnh! Hơn nữa cha mẹ ngày thường hảo, tổ huyết của hắn coi như tràn đầy, chỉ là ở bình cảnh Tinh vực mệt nhọc hai nghìn năm liền thuận lợi vượt qua, trở thành thiên tài trong tộc.

Nhưng hắn cũng phải ước ao Lâm Lạc, tiểu tử này tuy tu vi nhỏ yếu, nhưng cha mẹ là Tinh vực chí tôn không nói, ngay cả nữ nhân cũng là Tinh Hoàng tam trọng thiên, rất có khả năng ở trong khoảng thời gian ngắn đột phá đến Tinh Đế, thành tựu tồn tại cường đại nhất hạ giới!

Lý Đạo Nguyên cùng La Bác Minh cũng song song nghĩ tới tiềm lực đáng sợ của Phong Sở Liên, đều hít một ngụm lãnh khí, người đáng sợ như vậy thật muốn đắc tội chết sao? Một ngày nàng tiến vào Tinh Đế, kia ngoại trừ gia tộc lão tổ có thể không ngại, những người khác đều là chờ đợi lo lắng, không biết lúc nào nàng sẽ đột nhiên giết qua!

Đối thủ đáng sợ như vậy, ai muốn đắc tội nàng, nếu như khó có thể tránh khỏi xung đột, như vậy phải diệt nàng, vĩnh tuyệt hậu hoạn!

Nhưng nói đến giản đơn, Thánh địa lão tổ không tin Lâm Hồng Hoang có thể đạt tới Tinh Hoàng, bởi vậy chỉ động ba Tinh Hoàng bọn họ, nhưng lại không có tồn tại tam trọng thiên, người nào cũng không phải là đối thủ của Phong Sở Liên!

Này nên đánh thế nào?

Đang ở thời gian bọn họ do dự, Nghiêm Thanh đã cởi xiềng xích trên người bọn người Bạch Uyển Hoa ra. Cái này Lâm Lạc không có cách nào phá hư, nhưng cũng không đại biểu nàng cũng thúc thủ vô sách, chỉ là thời gian muốn hơi chút dài mà thôi ít.

Thời gian trôi qua dài như thế, nàng cũng chỉ mới đánh nát xiềng xích trên người Bạch Uyển Hoa, còn có bốn phần không có giải quyết.

- Bạch Uyển Hoa bái kiến sư mẫu!

Bạch Uyển Hoa vừa thoát khốn lập tức hướng Nghiêm Thanh cung kính quỳ gối. Nàng cũng không biết Nghiêm Thanh cùng Lâm Hồng Hoang trong lúc đó ân oán, nhưng dù biết, nàng vẫn sẽ bái.

Sắc mặt Nghiêm Thanh không khỏi một trận khó coi, nàng hận không thể bầm thây vạn đoạn Lâm Hồng Hoang, làm sao tiếp thu cái xưng hô "sư mẫu" này, lúc này hừ lạnh một tiếng, chấn Bạch Uyển Hoa hôn mê, miễn cho nàng nói thêm làm bản thân tức giận.

Ba người Bao Thức Lễ đều là sợ hãi, không biết ở đâu đắc tội rồi sư mẫu này. Tuy rằng bọn họ mỗi người quan tâm Bạch Uyển Hoa, nhưng mà biết nếu Nghiêm Thanh tới cứu người, tự nhiên sẽ không giết chết, hẳn chỉ là ngất xỉu mà thôi.

Lâm Lạc đưa tay lên, thu Bạch Uyển Hoa vào trong Tử đỉnh, nhưng không đợi Nghiêm Thanh bắt đầu phá hư xiềng xích người thứ hai, một âm thanh trong trẻo cũng vang lên.

- Nghiêm cô nương, ba trăm năm không thấy, không biết ngươi còn nhớ rõ tại hạ không?

Chỉ thấy bóng người nhoáng lên, giữa sân lại xuất hiện một thanh niên anh tuấn, nhưng khí tức cả người cũng kinh khủng không gì sánh được, có thể cùng Phong Sở Liên đánh đồng.

Một Tinh Hoàng tam trọng thiên kinh khủng!

Nghiêm Thanh đối với hắn nhìn lướt qua, cũng như không thấy, lại đi phá hư xiềng xích trên người bọn Bao Thức Lễ.

- Gặp qua Thiên Sâm đại nhân!

Nghiêm Thanh không nhận biết hắn, nhưng La Bác Minh đối với hắn cung kính hành lễ, tuy rằng song phương đều là tộc nhân La gia, nhưng đây là thế giới dùng võ xưng tôn. Ai thực lực càng mạnh liền có thể có địa vị càng cao trong gia tộc.

Đối phương được coi là tộc nhân có khả năng tiến vào Tinh Đế nhất của La gia, thời gian tới đó là tân lão tổ gia tộc, là bảo chứng La gia có thể kéo dài huy hoàng, càng không phải hắn có thể vô lễ.

Mà hai người Phương Văn Kiệt cũng song song chào hỏi, tuy rằng song phương gia tộc bất đồng, nhưng cường giả nên đạt được tôn trọng như vậy.

- Nguyên lai, Nghiêm cô nương đã nhận không ra tại hạ rồi!

La Thiên Sâm không khỏi thở dài, trong ánh mắt có một tia phức tạp vì tình gây thương tích, như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Hắn là La Thiên Sâm? Lúc trước Lâm Hồng Hoang dùng tên giả cùng hắn giao hảo, lừa gạt hắn tín nhiệm lại trắng trợn tàn sát tộc nhân Đông Châu La gia, để cho hắn dằn vặt. Nhưng không nghĩ tới Nghiêm Thanh xuất hiện cũng để Lâm Hồng Hoang cải biến ý niệm trong đầu, cuối cùng làm ra Lâm Lạc.

Đúng vậy, bởi vậy La Thiên Sâm cũng không biết nam nhân hung hăng lừa dối qua hắn kia kỳ thực là Lâm Hồng Hoang mà gia tộc mưu đồ hồi lâu!

- Nghiêm cô nương, mặc dù tại hạ đối với ngươi cực kỳ ngưỡng mộ, nhưng hôm nay việc quan hệ tới đại mưu của lão tổ, chỉ có thể nói xin lỗi rồi!

La Thiên Sâm rất có phong độ nhất phái quân tử, đơn chưởng vung lên, muốn ngăn cử động cứu người. của Nghiêm Thanh

- Con rệp, dám vô lễ với bà bà của bổn hậu?

Phong Sở Liên cũng mặc kệ đối phương là cái thân phận gì, đồng dạng một cái oanh ra, khắp bầu trời hình thành một băng phượng thật lớn, hướng về La Thiên Sâm phi đi.

Đối mặt Phong Sở Liên, cho dù là cường như La Thiên Sâm cũng không dám có chút đại ý, trầm hừ một tiếng, hắn huy quyền đón chào.

Tuy rằng La gia cũng có thiên phú thần thông, nhưng là Thạch hóa thuật thiên hướng phòng ngự, tiến công mà nói, vậy có chút không thích hợp. Nhưng hắn là võ trung thiên tài, tự nhiên có biến hóa chi đạo của hắn, chỉ là con bài chưa lật khẳng định sẽ không tùy ý sử dụng.

Bang!

Hai cổ kình khí giao phong, song phương song song chấn động, trên mặt hiện lên một vẻ đỏ tươi, cũng chẳng phân biệt được thắng bại.

Song phương cùng là Tinh Hoàng tam trọng thiên, một cái thiên phú thần thông chủ công, người chủ phòng sẽ khó khăn lắm trung hoà. Này cũng là nguyên nhân song phương cũng không có toàn lực ứng phó, thật muốn tính mệnh tương bác, như vậy một phương huyết mạch lực nồng hậu hiển nhiên sẽ chiếm ưu thế.

- Ở đây do ta kiềm chế, các ngươi bắt tiểu tử kia, mặt khác, không được vô lễ đối với Nghiêm cô nương!

La Thiên Sâm nhàn nhạt nói, ánh mắt chỉ là chăm chú nhìn vào trên người Phong Sở Liên, đối thủ như vậy ngay cả hắn cũng không dám xem thường.

Lâm Lạc không khỏi nhíu mày, nếu Phong Sở Liên bị La Thiên Sâm chế trụ mà nói, Nghiêm Thanh tuyệt đối không phải đối thủ của bọn người Phương Văn Kiệt! Càng then chốt chính là, bởi vì ba người Bao Thức Lễ còn không có thoát khốn, bằng với cho bọn người Lâm Lạc một tầng gông xiềng, khiến cho bọn họ chỉ có thể lưu lại đánh ác liệt.

- Sư mẫu, sư đệ, không nên xen vào chúng ta nữa, mang theo Bạch sư muội (sư tỷ) đi mau!

Ba người Bao Thức Lễ cũng đồng dạng nhìn ra được tình thế trong sân, lập tức lớn tiếng nói. Cho dù không phải quan hệ với Lâm Hồng Hoang, dùng bọn họ ái mộ đối với Bạch Uyển Hoa, chỉ cần nàng thoát hiểm, vậy bọn họ chết lại có ngại gì?

- Đi được sao?

Phương Văn Kiệt hừ một tiếng, người cực mạnh của đối phương đã bị chế trụ, nếu như bọn họ còn thu thập không được một Tinh Vương nho nhỏ, ngày sau còn có mặt mũi gì đáng nói?

Tuy rằng nói muốn lông tóc vô thương bắt giữ Nghiêm Thanh có chút khó, nhưng song phương là kém một đại cảnh giới, lại là ba đối một, cái tin tưởng này bọn họ là có!

Trên mặt Nghiêm Thanh lạnh lùng, nàng đã hạ quyết tâm nếu chuyện không thể làm, kia liền mang theo Lâm Lạc chạy trốn! Nàng đã từng là Thánh nữ Thiểm Điện tộc, trong tay tự nhiên nắm giữ con bài bảo mệnh chưa lật, đến lúc đó tự nhiên sẽ không nhìn Lâm Lạc sau đó có thể trách cứ nàng hay không.

Nếu như bị người bắt giữ mà nói, kia liền không có sau đó đáng nói rồi!

Nhưng nàng còn muốn ở lúc cuối cùng mới đánh cược, thiên phú thần thông của Thiểm Điện tộc phát động, trong con ngươi chớp động vô số đạo sấm sét, phiến phiến lôi vân cuồn cuộn, tựa hồ có ý hình thành lôi kiếp!

Tứ đại cổ tộc đều có thiên phú thần thông, Thiểm Điện tộc có thể để đối thủ mạnh mẽ độ kiếp! Chỉ là, này chỉ có thể sử dụng với người tối đa cao hơn một trọng thiên, mà ba người Phương Văn Kiệt đều là Tinh Hoàng, này kém một đại cảnh giới không có thể một trọng thiên hai trọng thiên có thể bằng được!

Thật giống như Tâm Kính mạnh mẽ đi bắt chước Tư Không Thanh Dương, Hỏa Diễm cự nhân, kết quả chỉ là mất không lực lượng! Thiểm Điện tộc thiên phú thần thông tuy rằng cường đại, nhưng đối thủ quá mức cường đại, cũng chỉ làm Nghiêm Thanh lọt vào phản phệ!

Nàng chỉ có thể đình chỉ ngưng tụ lôi vân, khuôn mặt phiếm qua một tia ửng hồng, bởi vậy bị một ít vết thương nhẹ.

Nhưng dù vậy, ba người Phương Văn Kiệt vẫn hoảng sợ, ánh mắt bọn hắn lập tức ngưng tụ lên:

- Thiểm Điện tộc dư nghiệt!

- Lưu không được!

- Sát!

Thánh địa cùng tứ đại tộc là thù hận không giải được, song phương gặp mặt chỉ có giết ngươi chết ta sống! Cho dù La Thiên Sâm ngưỡng mộ Nghiêm Thanh cũng không có dùng, việc này lão tổ sẽ bảo vệ bọn họ, huống hồ Nghiêm Thanh chính là nữ nhân của Lâm Hồng Hoang, đoạn tình này của La Thiên Sâm đã định trước chỉ có thể thất bại.

Nghiêm Thanh nhướng mày, dự định mang Lâm Lạc, dùng bí pháp bỏ chạy. Mà Phong Sở Liên căn bản không cần nàng quan tâm, nàng muốn chạy căn bản không người có thể ngăn trở.

Nhưng vào lúc này hậu, Lâm Lạc cũng liền xông ra ngoài!

- Lạc nhi…

Nghiêm Thanh lại càng hoảng sợ, thế nào nhi tử lại ở thời gian này lao đi ra, này không phải tự chui đầu vào lưới sao?

- Tiểu tử, trái lại thúc thủ chịu trói a!

Phương Văn Kiệt cười lớn một tiếng, một chưởng lộ ra, đã bắt tới Lâm Lạc. Tuy rằng không giải thích được vì sao Lâm Lạc muốn đưa bản thân lên cửa, nhưng lực lượng song phương chênh lệch thực sự quá lớn, dù Lâm Lạc có mang âm mưu thì sao, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, này căn bản không có ý nghĩa!

- Ha ha, còn thiếu một cái!

Lý Đạo Nguyên cũng cười to, chỉ cần lại bắt Nghiêm Thanh, không lo Lâm Hồng Hoang không hiện thân!

Mà cao hứng nhất thì phải kể tới La Thiên Quân rồi, hắn vài lần không thể giết Lâm Lạc, này tựa hồ đã thành ma niệm trong lòng hắn, để hắn khó mà yên ổn, chỉ khi nào Lâm Lạc chết mới có khả năng buông lỏng!

- Các ngươi, vui vẻ quá sớm rồi!

Lâm Lạc cũng mỉm cười, khí tức cả người đột nhiên kịch liệt tăng cường.

Oanh!

Trên bầu trời, tiếng sấm cuồn cuộn, tảng lớn mây đen tụ tập mà đến, vô số đạo điện quang ở trong đó ngang dọc!

- Không hay, tiểu tử này vận dụng thiên phú thần thông!

Bọn người La Bác Minh điều không phải không có cùng Thiểm Điện tộc giao thủ, đối với thần thông mạnh mẽ độ kiếp của đối thủ là kiêng kỵ không ngớt.

- Vô dụng, ngay cả Tinh vực cũng chưa tới, há có thể ảnh hưởng được ta!

Phương Văn Kiệt cười nhạt.

Lúc này La Bác Minh mới phát hiện bản thân quá mức chim sợ cành cong, cư nhiên phạm vào thường thức sai lầm như vậy, nét mặt già nua không khỏi hơi đỏ lên. Nhưng mà, tâm hắn vừa mới buông lòng, nhưng không gặp mây đen trên bầu trời có dấu hiệu tiêu tán chút nào, trái lại cấp tốc thành hình!

Lý Đạo Nguyên cùng Phương Văn Kiệt cũng chú ý tới dấu hiệu này, không khỏi đều biến sắc, nghĩ tới một khả năng không có khả năng!

Tiểu tử này sẽ không phải là đột phá, muốn độ kiếp rồi chứ!

Nhưng thế nào khả năng!

Tiểu tử này rõ ràng chỉ là Chủ Linh cảnh đỉnh, lại đột phá không phải muốn vào Tinh vực rồi sao?

Tinh vực có dễ đột phá như vậy sao? Bọn họ đều là Tinh Hoàng chí tôn, sao lại nhìn không ra niên kỉ của Lâm Lạc, từ khi sinh ra đến bây giờ chưa đủ trăm năm, có thể có cái tích lũy gì?

Nếu như Tinh vực thật dễ đột phá như vậy, trên đời này không phải Tinh vực cao thủ đầy đất rồi sao, sao lại ngay cả Thánh địa cũng cầm không ra mấy người?

Nhưng mà, khí tức của Lâm Lạc còn đang điên cuồng tăng trưởng, này tuyệt đối là đột phá!

Đáng sợ! Thật là đáng sợ!

Tiểu tử này trước còn đang chiến đấu, nhưng lúc này sao ngắn ngủn một chút thời gian cư nhiên đã đột phá rồi, này đến tột cùng là yêu nghiệt gì?

Sát sát sát, nghịch thiên như vậy phải nhanh chóng trảm trừ, thực sự là vừa nghĩ làm cho trái tim người ta băng giá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.