Lại thêm mười năm sau, nhiều cuộc khởi nghĩa bùng nổ, nhất lên cơn sóng lớn thổi quét khắp thiên hạ, tiểu hoàng đế ẩn nhẫn nhiều năm rốt cục bùng nổ, đào thoát khỏi tay Lâm Lạc, suất lĩnh nghĩa quân công chiếm đế đô, Lâm Lạc đã trở thành tù
nhân.
Lâm Lạc bị liệt chín mươi chín tội lớn, phán lăng trì xử tử, ở ngọ môn chấp hành!
Tin tức truyền ra, cả nước chúc mừng, pháo nổ một tháng, có thể thấy được thiên hạ dân chúng hận Lâm Lạc tới mức độ nào!
Nam Nhược Hoa, thái hậu, trưởng công chúa đều bị hoàng đế ban tang trắng được chết, phàm là nhục tới tôn nghiêm hoàng thất đều bị diệt khẩu,
trong hoàng cung trong vòng mười ngày ngắn ngủi đã chết mấy vạn người,
đây là lịch sử tang thương mỗi khi thay đổi triều đại.
Bên ngoài ngọ môn, Lâm Lạc bị hình phạt lăng trì, ngày đầu tiên hắn cười ha ha, tự vinh cuộc đời này đã ngủ qua thái hậu, hoàng hậu, công chúa
cùng vô số mỹ nữ, có chết cũng là đáng được.
Sau khi hoàng đế nghe tin, sai người rút đầu lưỡi của hắn, lại thực hiện đại hình, đem họ Lâm trong thiên hạ diệt tộc, xem như là sỉ nhục của cả nước.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Lâm Lạc bị hình phạt lăng trì nhưng không chết được, mười ngày sau vẫn
giãy dụa trong thống khổ, làm dân chúng đế đô dần dần sợ hãi, cho rằng
Lâm Lạc là ma quỷ đầu thai, phàm nhân giết hắn sẽ phải chịu liên lụy.
Tin tức oanh truyền, tuy rằng người trong thiên hạ đều hận Lâm Lạc đến
tận xương, nhưng thật sự tìm không ra người dám bày hình với hắn!
Khủng bố chính là máu thịt bị khoét rụng của Lâm Lạc lại có thể hồi phục trở về, ngay cả lưỡi bị cắt cũng dài ra, làm dân chúng đế đô kinh hoàng khó thể bình an, chỉ sợ hắn đột nhiên hóa thân ma quỷ nhấc lên gió tanh mưa máu.
Hoàng đế vội vàng điều ngự lâm quân, bất chấp tiếp tục tra tấn Lâm Lạc chiêu cáo thiên hạ, muốn xử tử chém đầu hắn.
Một đao, hai đao, ba đao!
Đầu Lâm Lạc rơi xuống, nhưng lại bị hắn tự mình tiếp trở về, mấy lần như thế cả ngự lâm quân cũng bàng hoàng, dân chúng quan sát pháp trường bị
dọa ngất vô số, đều nhận định Lâm Lạc là ma quỷ chuyển sang kiếp khác.
Hoàng đế dùng hỏa hình, trầm nước, đủ loại thủ đoạn đều sử dụng qua nhưng Lâm Lạc vẫn không chết!
Lâm Lạc bị nhốt dưới địa lao, bên trên đúc một pho tượng kim phật mang
theo ý trấn áp muôn đời, việc này xem như kết thúc một giai đoạn.
Từ khi còn bé Lâm Lạc vẫn luôn có một loại ảo giác giống như mình còn có một nhân sinh khác, ở trong cuộc sống đó lực lượng của hắn vô hạn, đã
tiếp cận như thần linh đại năng, muốn tiêu diệt một quốc gia dễ dàng như trở bàn tay!
Nhưng theo tuổi tác tăng trưởng, loại cảm giác này đã bị hắn làm phai
nhạt, nhưng hiện tại bị người giết mãi không chết, loại cảm giác kia
liền quay trở lại.
Nhưng một chút chân linh chưa diệt không đủ gọi về trí nhớ của hắn, Lâm
Lạc du đãng trong bóng đêm, tận lực suy tư mình là ai, hai loại cuộc
sống lần lượt va chạm cùng những trí nhớ hoàn toàn bất đồng khiến cho
hắn hốt hoảng.
Tô Mỵ!
Hắn đột nhiên nhớ lại một người, một nữ nhân bách mỵ thiên kiều, một cái tên ghi khắc tận đáy lòng của hắn!
Lăng Kinh Hồng, Phong Sở Liên, Nghiêm Thanh, Lâm Hành Nam, Lâm Hồng
Hoang, những cái tên vừa quen thuộc lại xa lạ nhảy ra, Lâm Lạc giống như nhìn thấy được đèn sáng trong bóng đêm, một đoạn trí nhớ lần lượt khai
mở.
Ta là Lâm Lạc!
Hắn bỗng nhiên mở mắt!
Oanh!
Một cỗ lực lượng dao động cường đại dũng mãnh tràn vào, trong hiện thực
Lâm Lạc cũng mở mắt, chỉ thấy hắn vẫn đang ở trong hang ổ của Cửu Túc
Quái, mà bên cạnh hắn Nam Nhược Hoa đang nằm mê mang, khí tức hoàn toàn
biến mất, mà khóe môi chín người Lý Ngọc Thiền đều tuôn máu, vẻ mặt
thống khổ, chẳng khác gì bị chìm trong bóng đè, nhưng không thể nào tỉnh dậy!
Đây là Cửu Cơ Mê Tâm trận!
Sáng tạo một ảo cảnh, nếu người bị thụ thuật cho rằng mình đã chết, vậy
sẽ biến thành người đần độn, thẳng tới khi nào tuổi thọ hao hết sẽ chân
chính tử vong! Tuy Nam Nhược Hoa là thiên tài, nhưng chưa từng có được
tư tưởng huyết chiến cầu sinh như Lâm Lạc cùng ý chí chiến thiên chiến
địa chiến hết thảy, bởi vậy nàng không thể địch lại ảo cảnh, sau khi
hoàng đế ban được chết nàng cho rằng mình đã chết, bị vây trong trạng
thái chết giả, mà loại trạng thái đó sẽ luôn kéo dài liên tục cho tới
khi tuổi thọ của nàng khô cạn là ngày nàng chân chính tử vong!
Nhưng tuy rằng uy lực Cửu Cơ Mê Tâm trận cường đại, nhưng người thi
triển cũng gặp phải hung hiểm, bởi vì bọn họ cũng phải dùng thân nhập
cục, nếu người thụ thuật không “chết” thì bọn họ cũng không cách nào
thoát khỏi ảnh hưởng của ảo trận, đồng dạng cũng bị chìm sâu trong mê
hoặc, đây là con dao hai lưỡi, đả thương người đồng thời cũng sẽ tổn
thương mình!
Bởi vì Lâm Lạc phá cục, chín người Lý Ngọc Thiền không thể nào tỉnh lại, trừ phi trong các nàng có người nào có lực ý chí vô cùng ương ngạnh!
Cửu Cơ Mê Tâm trận sẽ đem tính cách hoàn toàn trái ngược với mỗi người
kích phát đi ra, bởi vậy bên trong ảo cảnh, Lâm Lạc háo sắc như mạng,
ham mê quyền thế lăng nhiên thiên hạ, mà Nam Nhược Hoa hóa thân thành
tuyệt đại dâm phụ, đây hoàn toàn là kết quả trái ngược.
Tuy rằng Lâm Lạc thật khó chịu với tính cách của Nam Nhược Hoa, nhưng
cũng không thể nào ngồi yên nhìn nàng chết như thế, phải bồi hồi trong
bóng đêm suốt mấy vạn năm mới hương tiêu ngọc vẫn!
Hắn thử lay tỉnh Nam Nhược Hoa, nhưng ý thức của nàng đã chìm tận sâu
trong, nàng tự mình thôi miên mình đã chết, căn bản không thể dùng ngoại lực gọi tỉnh!
Nếu người khởi xướng đã chết đây?
Lâm Lạc không hề có chút hảo cảm đối với toàn bộ người của Âm Dương
thánh giáo, tâm niệm vừa động – không gian thiết cát thi triển, chín
người Lý Ngọc Thiền lập tức từ hôn mê biến thành tử vong thực sự, nhưng
Nam Nhược Hoa thật ra là bị chính mình “giết” chết, tuy rằng đã phá hủy
Mê Tâm trận nhưng nàng căn bản không có dấu hiệu tỉnh lại!
Hắn điểm ra một chỉ đặt lên trên trán Nam Nhược Hoa, lấy ý thức cường đại của mình đập vào đối phương.
Đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm, ý thức va chạm cực kỳ khó khăn, có chút
vô ý sẽ có một người biến thành ngu ngốc, từ đó về sau biến thành đần
độn! Nhưng thay vì hôn mê cho tới chết, không bằng mạo hiểm thử một lần!
Lâm Lạc tin tưởng nếu như Lâm Nhược Hoa hay biết cũng nhất định đồng ý với ý nghĩ của hắn.
Oanh!
Ý thức chạm nhau, Lâm Lạc bởi vì có Chiến Thiên bí quyết tuy rằng cảnh
giới hơi yếu nhưng ý thức mạnh hơn Nam Nhược Hoa, đã nhấc lên kinh thiên sóng lớn trong thức hải của nàng.
Hắn đã khống chế uy lực, không toàn lực ra tay, nhìn thấy thức hải của
nàng giống như một mảnh nước lặng, hắn liền gia tăng thêm chút lực
lượng, lại điểm ra một chỉ.
Ba lần, bốn lần, năm lần…
Khi điểm ra lần thứ mười bảy, thân thể Nam Nhược Hoa chợt cong lên,
giống như người bị ngâm nước được cứu tỉnh lại, không ngừng ho khan,
trong ánh mắt ngăn không được kinh hoảng.