Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 897: Một đối ba, đại chiến (2)



Thường Hiên tế ra hắc sắc đại đao, hướng Lâm Lạc vung tới, sóng đao quay cuồng đem những cánh tay mà Tần Vận Di đánh ra chém bỏ không ít.

Tần Vận Di là Tinh Hoàng nhị trọng thiên, mà hắn là Tinh Hoàng nhất trọng thiên, tuy rằng không bài trừ Tần Vận Di bởi vì oanh kích trong phạm vi lớn nên làm lực lượng phân tán, nhưng cũng có thể thấy được uy lực một đao này của hắn!

Đây là một thanh hoàng binh, nhưng đạt được nhị trọng thiên cảnh giới, là do Thường Hiên hao phí vô số bảo vật mới luyện chế ra, nếu không lúc này hắn đã tiến vào nhị trọng thiên mà không phải còn lưu lại tại nhất trọng thiên tu vi.

Ba Tinh Hoàng liên thủ tấn công, trận chiến này đủ làm bất kỳ Tinh Vương nào phải hoảng sợ!

Đáng tiếc chính là bọn hắn đối mặt lại là Lâm Lạc, ngay cả chín Tinh Đế lão tổ liên thủ cũng không làm gì được hắn, Lâm Lạc còn có điều gì phải sợ? Đương nhiên tình huống khi đó đặc thù, chín Tinh Đế lão tổ cũng không toàn lực ra tay, nhưng hào khí của Lâm Lạc đã được luyện ra.

Hắn thét dài một tiếng, ngay mặt ngạnh kháng với Tinh Hoàng là cách làm phi thường ngu xuẩn, cho dù sáu môn công pháp của hắn đều đột phá Tinh Vương tam trọng thiên, tối đa chỉ có thể tương kháng với Tinh Hoàng nhất trọng thiên, bây giờ đối phương chẳng những có nhị trọng thiên mà hắn còn chưa đạt tới Tinh Vương cảnh đỉnh phong đâu!

Lâm Lạc tế ra Tử Đỉnh, hắn đồng thời đối kháng ba Tinh Hoàng, lúc này nếu còn giữ lại thực lực đó cũng không gọi là tự tin mà là cuồng ngạo.

Oanh! Oanh! Oanh!

Trên bầu trời như muốn nứt vỡ, Tử Đỉnh buông xuống tử khí như thác nước, thay Lâm Lạc ngăn trở tuyệt đại bộ phận lực lượng, oanh kích còn dư lại tuy rằng vẫn cường đại nhưng còn có thể nằm trong phạm vi thừa nhận của hắn, có thể thoải mái hóa giải.

Nguyên bản Tần Vận Di nếu tập trung công kích vào một điểm thì với uy lực Tinh Hoàng nhị trọng thiên, cho dù Lâm Lạc dùng Tử Đỉnh đánh tan chín thành lực lượng nhưng vẫn sẽ làm hắn bị thương nặng, nhưng bởi vì băn khoăn với không gian thuấn di của Lâm Lạc, nàng không thể không đem lực lượng phân tán, cứ như vậy diện tích oanh kích quá lớn, nhưng uy lực cũng giảm mạnh!

Nhưng theo Tần Vận Di xem ra, tuy lực lượng phân tán nhưng võ giả Tinh Vương cảnh vẫn không thể đối kháng, nhưng nàng không hề biết được sự thần kỳ của Tử Đỉnh, theo nàng nghĩ chiến thuật hoàn mỹ của mình không ngờ lại không tạo nên chút tác dụng nào.

- Tới lượt ta!

Lâm Lạc cười dài một tiếng, thân hình phóng ra, đem mục tiêu nhắm ngay Thường Hiên.

Hắn vừa ý thanh hoàng binh của đối phương!

Nhưng mặc dù Lâm Lạc có Tử Đỉnh trợ giúp, nhưng trong đại cảnh giới lại bị áp chế chính là sự thật khách quan, điểm ấy cũng không bởi vì sự yêu nghiệt của hắn mà thay đổi, bị ba Tinh Hoàng vây công, Lâm Lạc cũng không dễ dàng, thời khắc nào cũng gặp nguy hiểm bị diệt sát.

Uy hiếp này đến từ Tần Vận Di, nếu công kích của nàng tập trung một chỗ, Lâm Lạc dù có Tử Đỉnh cũng không dám cứng chọi cứng, chỉ có thể không ngừng tránh né khiến cho hắn hơi có vẻ chật vật.

Hắn đương nhiên thấy khó chịu, nhưng ba người Tần Vận Di lại khiếp sợ, phải biết rằng bọn hắn là ba Tinh Hoàng, cùng khi dễ một Tinh Vương nhưng thời gian lâu như vậy vẫn không thể thành công, nếu truyền ra ngoài sẽ không phải khiến người cười rụng răng sao?

Chỉ có Triệu Ngọc Phi lộ vẻ mỉm cười, Lâm Lạc biểu hiện càng mạnh lại càng có thể nhìn thấy tiền đồ ngày sau của con nàng, đây là niềm kiêu ngạo lớn nhất của một vị mẫu thân. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào Tử Đỉnh, cân nhắc làm sao đem bảo vật kia thu về cho nhi đồng của mình.

Tiếp tục như vậy thì không thể được!

Lâm Lạc vốn nghĩ thống khoái đánh một trận, sau đó chuồn đi tự mình thưởng thức bảo vật lấy được, một mình trộm vui. Nhưng thấy được hoàng binh trong tay Thường Hiên, hắn nhất thời giống như thấy được mỹ thực, làm sao bỏ được mà tránh đi.

Tuy rằng hắn không nhìn qua kỹ càng, nhưng trong bảo khố của Âm Dương Tán Nhân tuyệt đối không thể có được hoàng binh, nhiều nhất là mười mấy món vương binh, cộng lại đều không đủ “dinh dưỡng” bằng hoàng binh kia!

Hắn nhất định phải đem hoàng binh thu tới tay!

Vậy liều một phen!

Lâm Lạc đột nhiên đứng lại, trong mắt chớp động thiểm điện, một mảnh quang mang chiếu sáng, hắn muốn vận dụng thiên phú thần thông của Thiểm Điện tộc, đem vị lão huynh Thường Hiên kia đi độ kiếp.

Thiên phú thần thông của Thiểm Điện tộc nhiều nhất chỉ có thể ảnh hưởng tới đối thủ cao hơn một tiểu cảnh giới, đây là do Nghiêm Thanh có được huyết mạch nồng hậu mới có thể làm được! Nhưng Lâm Lạc lại tiếp cận tổ huyết gần nhất, tuy rằng hắn chưa từng thử qua, nhưng hắn có cảm giác dù cao hơn một đại cảnh giới cũng có thể thử một lần!

Dù sao lôi hệ công pháp của hắn cũng đạt tới Tinh Vương tam trọng thiên!

Băng!

Trong một mảnh mây đen bao phủ, lôi vân bắt đầu tập kết.

- Sao lại thế này!

Thường Hiên đột nhiên có cảm giác hốt hoảng như bị áp bách, đó là loại cảm giác khi nào đối mặt với sống chết trước mặt mới nảy sinh, nhưng hắn lại rõ ràng cảm ứng được ngay trên người Lâm Lạc.

- Không xong, tiểu tử này chính là nghiệt chủng Thiểm Điện tộc!

Tần Vận Di đột nhiên biến sắc, cuối cùng nhớ ra thân phận Lâm Lạc.

Lâm Lạc dùng lôi kiếp hủy diệt ba Tinh Đế tại Thập Tuyền Hải vốn là đại cơ mật tuyệt đối, Triệu Ngọc Phi biết được là bởi vì nàng còn có một thân phận khác là tộc nhân trọng yếu của Thánh Địa Phương gia!

Mà Tinh Vương Âm Dương thánh giáo tiến vào Cổ Nguyên Động đều chết hết, vốn không còn ai biết Lâm Lạc có bao nhiêu uy lực, bởi vậy cho tới lúc này Tần Vận Di mới thông qua dị tượng trong mắt Lâm Lạc suy đoán được thân phận của hắn.

- Không ngại, thiên phú thần thông của Thiểm Điện tộc chỉ có thể ảnh hưởng người cao hơn một tiểu cảnh giới, tiểu tử kia cậy mạnh phát động thiên phú thần thông đối với đại sư huynh, chỉ sẽ tự tổn thương chính mình!

Mao Tử Nguyên lãnh đạm nói, hắn cũng biết rõ vấn đề này.

Quả thật cho dù là đệ tử xuất sắc nhất của Thiểm Điện tộc cũng chỉ có thể ảnh hưởng người cao hơn một tiểu cảnh giới, hơn nữa thiên tài như vậy ở Thiểm Điện tộc chỉ đếm được trên đầu ngón tay! Cho dù Lâm Lạc cũng là thiên tài thì như thế nào, đối phó với người cao hơn một đại cảnh giới chỉ sẽ làm chính hắn bị tổn thương cắn trả!

Vừa nghĩ tới đây, Tần Vận Di cũng thu hồi thế công, làm cho Lâm Lạc càng nhanh phóng thích thiên phú thần thông.

- Hai người các ngươi ngu ngốc sao, nhanh giúp ta ngăn trở hắn!

Thường Hiên tức giận muốn hỏng mất, bởi vì theo Lâm Lạc thi triển thiên phú thần thông, cỗ bất an kia càng ngày càng mãnh liệt, nhưng hai người Tần Vận Di lúc này đột nhiên thu tay lại, chẳng lẽ muốn làm cho hắn tức chết sao?

- Đại sư huynh, ngươi đã quá lo lắng!

Mao Tử Nguyên cũng không nhiều lời, sợ Lâm Lạc kịp phản ứng dừng lại thi triển thiên phú thần thông. Tiểu tử kia chỉ cần đem bọn hắn tiếp tục phóng trục, tuyệt đối sẽ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thật vất vả có cơ hội đánh chết hắn, tự nhiên không thể bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.