Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 899: Cướp hoàng binh (2)



Nếu như không có Lâm Lạc ở một bên quấy rối, Thường Hiên có được hoàng binh hỗ trợ hi vọng vượt qua lôi kiếp vẫn lớn, nhưng có biến số như Lâm Lạc, điều này biến thành kiếp số của hắn!

Lâm Lạc vung ra hai đấm, kim sắc quyền ảnh chớp động, hắn triển khai công kích mãnh liệt, không ngừng lao tới.

Thường Hiên kêu lên thảm thiết, thật giống như thiên kiếp cùng Lâm Lạc đang liên thủ giao chiến với hắn, dưới hai tầng áp lực này hắn đương nhiên liên tục tháo chạy, chiêu chiêu tổn hại, cả người tràn đầy tử huyết, cho dù có mạnh mẽ thiêu đốt sinh mệnh căn nguyên cũng không cách nào ngăn chặn được thương thế.

Tần Vận Di cùng Mao Tử Nguyên nhìn thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đây chính là lôi kiếp, một khi hình thành bọn hắn cũng không cách nào chen chân vào, muốn cứu người? Vậy chỉ đem chính mình không công góp đi vào, lôi kiếp chính là không có mắt!

Bọn hắn vừa khiếp sợ với sự khủng bố của Lâm Lạc, có thể vượt qua một đại cảnh giới đưa tới lôi kiếp, lại may mắn người bị nhốt trong lôi kiếp không phải là mình, nếu không người có khí tức càng ngày càng yếu kia sẽ đổi lại chính là họ!

- Dừng…dừng tay! Ta nhận thua, ngươi nghĩ muốn cái gì ta đều cho ngươi!

Thường Hiên ý thức được nếu còn tiếp tục như vậy hắn thực sự sẽ vẫn lạc nơi này, cả người mồ hôi lạnh đầm đìa, không thể không hướng Lâm Lạc chịu thua.

- Ta chỉ muốn mạng của ngươi!

Lâm Lạc sát khí lẫm nhiên, cho dù đối phương chịu giao ra hoàng binh hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Thường Hiên, tử cừu nếu đã kết xuống mà hắn còn nương tay, chỉ sẽ lưu lại hậu hoạn, vạn nhất Thường Hiên biết được sự tồn tại của nhóm người Lâm Hành Nam thì sao?

- Lão tử liều mạng với ngươi!

Thường Hiên hét lớn một tiếng, bỏ qua đối kháng cùng thiên kiếp, ngược lại hướng Lâm Lạc phát khởi tiến công, chiêu chiêu đều liều mạng lưỡng bại câu thương, hắn đã cùng đường, nếu Lâm Lạc muốn hắn chết thì hắn cũng phải kéo đệm lưng.

- Ngươi không xứng!

Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, thân hình chớp động, cũng không cùng Thường Hiên đánh bừa, dù sao uy lực hoàng binh vô cùng to lớn, nếu hắn đi đón đỡ thật sự là ngu xuẩn.

- A…a…a…

Thường Hiên liên tục thảm hào, ở bên trong lôi kiếp hắn chỉ còn mạng chờ chết, đừng nói Tần Vận Di hai người chỉ là Tinh Hoàng, cho dù là Tinh Đế cũng khó khả năng cứu hắn!

Oanh!

Lâm Lạc một quyền oanh xuyên trái tim của hắn, Thường Hiên kêu lên một tiếng đau đớn, liền bật lui hơn trăm dặm, lúc này lôi kiếp đã tiếp cận kết thúc, một đạo thiểm điện thật lớn đánh xuống, oanh ngay trên đỉnh đầu hắn, quang hoa hiện lên, thân ảnh Thường Hiên hoàn toàn biến mất, đã bị thiên lôi đánh thành tro bụi!

Xưa nay đã có bao nhiêu nhân kiệt đã chết trong lôi kiếp? Thường Hiên chính vì cực độ sợ chết nên mới đem tinh lực đặt lên thánh khí, thực lực bản thân chỉ đạt tới Tinh Hoàng nhất trọng thiên, mà thánh khí đạt tới nhị trọng thiên, vốn có thể thoải mái vượt qua lôi kiếp, nhưng không ngờ chính vì hoàng binh của hắn mới khiến Lâm Lạc mạo hiểm dẫn dắt lôi kiếp, nếu không Lâm Lạc đã sớm vỗ mông rời đi.

Thật sự là thành cũng thánh khí, bại bởi thánh khí!

Người vừa mất, kiện hoàng binh phát ra một tiếng ngâm khẽ, muốn phá không rời khỏi. Bảo vật có linh, tự nhiên sẽ đi chọn lựa chủ nhân lần nữa, thậm chí được thiên địa bồi dưỡng sẽ tự mình sinh ra linh trí, biến thành tồn tại như Hỏa Diễm Cự Nhân!

Đương nhiên tỷ lệ này nhỏ tới thương cảm!

Lâm Lạc há có thể cho nó bỏ trốn, nếu là vật vô chủ hắn có thể dùng Tử Đỉnh trấn áp, nếu không lấy thực lực của hắn thực sự không làm gì được một kiện hoàng binh.

Tử khí phun ra, bảo vật không còn lực phản kháng, bị hút vào trong Tử Đỉnh.

Tần Vận Di cùng Mao Tử Nguyên tuy thật đỏ mắt với hoàng binh, nhưng lôi kiếp còn chưa sút giảm, bọn hắn không dám xông tới lúc này, Lâm Lạc không tìm bọn hắn phiền toái đã phải thắp hương bái phật!

Khi một tia lôi vân cuối cùng đã hoàn toàn tiêu tán, Lâm Lạc đứng ngạo nghễ trên tầng mây, như thần linh thiên địa!

Ý chí chiến đấu của Tần Vận Di cùng Mao Tử Nguyên đã hoàn toàn hỗn loạn!

Thiên phú thần thông của Thiểm Điện tộc tuy rằng cường đại, nhưng bản thân tộc nhân của họ vẫn sợ hãi thiên kiếp, bởi vậy không tới cuối cùng bọn hắn cũng sẽ không sử dụng chiêu này, vừa dùng tức là muốn ôm nhau cùng chết.

Nhưng Lâm Lạc lại ngoại lệ, chẳng những có thể dễ dàng đưa tới lôi kiếp, hơn nữa bản thân hoàn toàn không sợ lôi kiếp, yêu nghiệt như vậy bọn hắn lấy gì đấu với hắn?

Vừa nghĩ tới đây, hai người quay đầu bỏ chạy, chỉ sợ Lâm Lạc tiếp tục dẫn dắt lôi kiếp làm bọn hắn đi theo vẫn lạc!

Bảo vật mặc dù tốt, nhưng phải có mạng mới có thể hưởng thụ ah!

Hưu!

Nhìn hồi lâu Triệu Ngọc Phi đột nhiên động, thân thể uyển chuyển ngăn chặn đường đi của Mao Tử Nguyên.

- Đại thánh mẫu, ngươi có ý tứ gì?

Mao Tử Nguyên lãnh đạm hỏi, một bên dùng khóe mắt đánh giá Lâm Lạc, hiện tại hắn sợ hãi Tinh Vương kia còn hơn cả Triệu Ngọc Phi!

- Giết ngươi!

Triệu Ngọc Phi vung tay lên, một đầu thanh loan đột nhiên hiện ra, hướng Mao Tử Nguyên phóng tới.

- Đại thánh mẫu, đi nhờ vả thất thánh mẫu là ta bất nghĩa, nhưng do ngươi bất nhân trước! Chẳng qua ta đáp ứng sau này bảo trì trung lập, không ủng hộ ai!

Mao Tử Nguyên vừa ngăn cản vừa nói.

Tuy rằng thực lực của hắn không sánh bằng Triệu Ngọc Phi, nhưng hai người cùng đại cảnh giới, hắn liều mạng trọng thương chạy đi không khó, mà chỉ cần quay về trong giáo tám thánh mẫu tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn Triệu Ngọc Phi bài trừ dị kỷ, độc nắm quyền to, nhất định sẽ ngăn cản nàng!

Hắn sợ chính là Lâm Lạc, thủ đoạn của tiểu tử kia thật sự quá độc ác!

- Ta chỉ muốn mạng của ngươi!

Triệu Ngọc Phi lộ ra sát khí, nàng muốn giết Mao Tử Nguyên một mặt là vì đối phương phản bội, nhưng nguyên nhân lớn hơn nữa là vì hắn từng chạm qua thân thể của mình, phải chết!

- Tiện nhân, lão tử liều mạng với ngươi!

Mao Tử Nguyên rống to một tiếng, tuy trong miệng hắn hét to như thế nhưng chỉ hư quyền, chân chạy thật nhanh.

- Lâm Lạc, giúp ta một tay!

Triệu Ngọc Phi cao giọng nói.

Nàng tự nhiên dễ dàng thắng được Mao Tử Nguyên, nhưng đánh bại cùng giết chết hoàn toàn là hai việc khác nhau, ở tình huống cùng một đại cảnh giới nếu Mao Tử Nguyên một lòng muốn chạy trốn, liều mạng chịu bị thương nặng vẫn hoàn toàn có thể bỏ chạy.

Lâm Lạc đối với người của Âm Dương thánh giáo vốn không hề có hảo cảm, trước đó Mao Tử Nguyên hoàn toàn bộc lộ sát khí đối với hắn, hắn tự nhiên không cần nương tay, càng mừng rỡ cho hai người kia đấu tranh nội bộ, lập tức dùng không gian thuấn di ngăn cản đường đi của Mao Tử Nguyên, oanh ra một quyền.

Kim sắc quyền ảnh bốc lên, giống như trời sụp đất nứt, lôi cuốn lên chiến ý vô thượng quét ngang hết thảy.

- Tiểu súc sinh!

Mao Tử Nguyên rống to một tiếng, nhưng không dám đón đỡ, thất thần ngừng lại thân hình, thay đổi phương hướng tiếp tục bỏ chạy, nhưng vừa đổi phương hướng đã bị Triệu Ngọc Phi truy tới.

Còn hơn Triệu Ngọc Phi, Mao Tử Nguyên càng sợ hãi Lâm Lạc, bởi vì tiểu tử kia có thể mạnh mẽ kéo người độ kiếp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.