Nam Nhược Hoa lắc lắc mông, giống như đang câu dẫn Lâm Lạc.
- Thích thì kêu đi ra, làm chân thật chính mình!
Lâm Lạc cười xấu xa, có câu nói phá hư dễ dàng hơn xây dựng, Mai Hoa
tiên tử bỏ ra mười năm thời gian mới có thể phong ấn nhân cách giả
thuyết của Nam Nhược Hoa, nhưng Lâm Lạc chỉ cần hai ba lần thời gian hô
hấp đã hoàn toàn phá hỏng!
- Lâm huynh, Lâm huynh, ngươi bỏ qua cho Nhược Hoa đi!
Nam Nhược Hoa yếu đuối cầu xin tha thứ.
- Không bỏ qua, nếu không sau này nàng sẽ hối hận, ta cũng sẽ hối hận!
Lâm Lạc phóng xuất ra cự vật của mình, cọ sát giữa hai chân nàng.
Nam Nhược Hoa mị nhãn như tơ, thân thể của nàng vô cùng mẫn cảm, chỉ
chút kích thích đã khiến cho nàng ướt đẫm một mảnh, vạn phần chờ mong
Lâm Lạc mạnh mẽ xâm nhập.
- Ô ô…
Nàng khó thể nhẫn nhịn, phát ra tiếng khóc ròng khe khẽ, vừa tràn ngập
vui sướng, vừa hổ thẹn cho phản ứng của chính mình, vô cùng mâu thuẫn.
- Ta tới!
Lâm Lạc cắn nhẹ vành tai nàng nói.
- Á phụ đại nhân, đến đi, Nhược Hoa nhớ ngươi!
Nam Nhược Hoa chủ động nhếch lên bờ mông trắng nõn, tiên tử trong trẻo
lạnh lùng lần thứ hai hóa thân dâm phụ khao khát nam nhân chinh phục.
Lâm Lạc rướn người lập tức tiến nhập vào trong một mảnh chật hẹp ấm áp.
Hai người đồng thời phát ra tiếng rên khẽ, sau đó là tiếng vọng ba ba ba kịch liệt, trong phòng tràn ngập cảnh xuân.
Trong cuộc đấu pháp đầu tiên giữa Lâm Lạc cùng Mai Hoa tiên tử, Lâm Lạc toàn thắng kết thúc.
Ngày hôm sau, Mai Hoa tiên tử chứng kiến gương mặt ái đồ tràn ngập vẻ
động lòng người, thế nào không biết đêm qua xảy ra chuyện gì, tức giận
thiếu chút nữa bạo tẩu, khuôn mặt tối sầm không hề nói chuyện.
Lâm Lạc cảm giác hòa nhau một ván, cũng không tiếp tục đi kích thích lão bà suốt mấy vạn năm chưa từng được nam nhân an ủi kia, chỉ cười thầm
trong lòng.
Ba ngày sau đoàn người chuẩn bị khởi hành đi mở Thiên Anh Điện, cầu đạt được thần tàng.
Lần này đoàn người đông đảo, ngoại trừ sư đồ Nam Nhược Hoa, bên Lâm Lạc
xuất động Phong Sở Liên, Nghiêm Thanh, Đường Điềm, Thủy Doanh Tâm cùng
toàn bộ ái thê của Lâm Lạc, bởi vì không ai biết muốn đi vào Thiên Anh
Điện phải thông qua loại tiêu chuẩn nào, tự nhiên đi càng nhiều người
càng tốt.
Mai Hoa tiên tử lấy ra Thanh Nguyên kiếm, mà Lâm Lạc lấy ra Bạch Nguyên
kiếm, Kim Nguyên kiếm cùng Tử Nguyên kiếm, bốn kiếm hợp nhất, đột nhiên
tự mình di chuyển, giống như một đạo sao băng bay vút lên không.
Mọi người không dám chậm trễ lập tức phi hành truy theo, nếu đánh mất chìa khóa vậy họ thật sự là quá mất mặt rồi.
Bọn họ một đường bay về hướng bắc, hai ngày đêm sau đi tới cực bắc Ngân
Nguyệt Tinh, nơi này mặc dù không có đại lục nhưng bởi vì khí hậu rét
lạnh, trên mặt biển kết băng tầng thật dày.
Mọi người đều là cấp bậc Tinh Vực tự nhiên không cần e ngại chút khí
lạnh, mà Phong Sở Liên càng thích rét lạnh, ở địa phương này cảm thấy vô cùng thoải mái, ưỡn nhẹ vòng eo, phong tình thật khiến Mai Hoa tiên tử
cũng cảm giác tim đập thình thịch, có thể thấy được mị lực của nàng đến
bao nhiêu.
Trong đoàn người âm thịnh dương suy cực độ, chỉ có một mình Lâm Lạc là
nam nhân, bởi vậy hắn thường xuyên bị bỏ qua, các nữ nhân đương nhiên
đều tự có chủ đề của mình, để cho hắn có cảm giác mình giống như bị dư
thừa.
Bốn thanh kiếm oanh xuống, cắm lên một khối đồ vật phiêu phù thật lớn,
nhưng trước đó chúng giống như xuyên qua một vùng đầm lầy, tốc độ biến
thành cực kỳ chậm chạp, mà sau khi bốn thanh kiếm bắn rơi không khí xuất hiện run rẩy thật quỷ dị, từng phiến kim sắc quang ảnh chớp động, một
tòa cung điện cực đại trống rỗng xuất hiện.
Tòa cung điện do xích kim sắc kim chúc hình thành, cao tới vạn trượng, đứng sừng sững giữa thiên địa, vô cùng hùng vĩ.
Tạp tạp tạp tạp!
Bốn thanh kiếm bắn ra hào quang sáng ngời, mà đại môn cung điện cao tới
ngàn trượng cũng từ từ mở ra, giống như mở ra một cánh cửa phủ đầy bụi
lịch sử, tràn ngập cảm giác đại đạo tang thương.
Suốt nửa canh giờ sau, đại môn mới rốt cục hoàn toàn mở ra, hiện ra một không gian cực lớn.
- Thiên Anh Điện, là nơi thiên hạ anh hùng hội tụ sao?
Lâm Lạc thu hồi bốn thanh kiếm, tuy rằng không phải dùng ngũ hành tinh
hoa đúc thành, nhưng chất liệu cứng rắn, lúc trước khi Lâm Lạc ở hậu
thiên sử dụng thật tốt, hiện tại vẫn nguyên như thế, tự nhiên là cần thu lại, nói không chừng ngày sau có lợi ích gì.
Đoàn người đi vào đại điện, chỉ thấy cả đại điện có mười hai cây cột như thông thiên chống đỡ, mỗi cây cột đều khắc những đồ án bất đồng, phân
ra đối ứng với mười hai địa chi.
Kết cấu của đại điện vô cùng đặc biệt, mười hai cột trụ xếp thành hình
tròn giữa đại điện, đỉnh thiên lập địa. mà đại điện có mười tầng, ở
trung bộ chạm rỗng, có thể liếc mắt nhìn thấy nóc điện.
- Nơi này có áp chế cường đại, không thể phi hành!
Lâm Lạc khẽ cau mày.
Kỳ thật cũng không phải không thể phi hành, nhưng không thể phi hành quá cao, nhiều nhất bay lên được năm trượng sẽ bị áp chế rơi xuống dưới.
- Đáng giận, thậm chí ngay cả bổn hậu cũng dám áp chế, bổn hậu phải hủy đi địa phương quỷ quái này!
Phong Sở Liên cực độ khó chịu, nàng là nữ vương kiêu ngạo, cần người tuyệt đối thần phục.
Lâm Lạc hoảng sợ, nơi này nếu ngay cả Tinh Đế cũng có thể áp chế, khẳng
định còn sát chiêu khác. Nếu Phong Sở Liên xằng bậy nói không chừng sẽ
đưa tới họa sát thân! Tuy Băng Sương Nhận tiếp cận bán thần khí, nhưng
tứ đại tộc có được bán thần khí chân chính, mà nếu bọn hắn tạo ra bốn
văn kiện bảo vật trấn tộc, chẳng lẽ không có kiện thứ năm hay sao?
- Đừng loạn!
Lâm Lạc nắm lấy tay nàng dùng sức giữ chặt.
Nữ vương đại nhân đang tức giận tràn lòng nhất thời tan thành mây khói,
cho Lâm Lạc một nụ cười xinh đẹp bức người, nữ nhân một khi rơi vào võng tình, lối suy nghĩ lập tức hoàn toàn khác hẳn.
- Xem ra khảo nghiệm của chúng ta chính là phải đi lên trên đỉnh kia!
Lâm Lạc đưa mắt nhìn lên đỉnh điện, mơ hồ thấy có thất thải quang mang chớp động.
- Vậy còn chờ cái gì, đi thôi! Đi thôi!
Đường Điềm vỗ tay kêu lên, nàng có tính khí không sợ trời không sợ đất, nơi nào có náo nhiệt lập tức lao vào.
- Đi!
Mọi người trước khi tới đã chuẩn bị kỹ càng. Tự nhiên sẽ không vì chút
phủ đầu đã rút lui có trật tự, lập tức cất bước đi vào tận sâu trong đại điện. Mà sau khi bọn họ toàn bộ tiến vào đại điện, đại môn Thiên Anh
Điện cũng chậm rãi khép lại, nếu như có người đứng bên ngoài liền có thể chứng kiến tòa cung điện khổng lồ nháy mắt biến mất, băng tầng trôi qua căn bản không một chút chướng ngại.
Tầng thứ nhất không hề có chút động tĩnh, nhưng lớn tới thần kỳ, tuy
rằng nơi này bị áp chế không thể bay cao, mà tốc độ cũng không bị ảnh
hưởng, nếu không phải đường đi không thông suốt, chỉ vài bước họ đã đi
tới bên trong.
Nhưng sau nửa canh giờ họ đã đi tới cuối tầng thứ nhất, trước mặt xuất hiện một bậc thang màu xanh biếc thật dài.
Mỗi bậc thang chiều ngang thật cao, với ánh mắt cùng trí nhớ của mỗi
người chỉ quét nhìn liền biết tổng cộng là ba trăm sáu mươi bậc thang,
vừa lúc phù hợp với chu thiên tinh thần.