Hoành Thánh Trứu Sa

Chương 40: May Mắn Khi Gặp Em 3





"Lâm Cẩn...!Lâm Cẩn..."
Lục Dữ ghé vào tai Lâm Cẩn, gọi tên cô mấy lần, thấy cô đã ngủ say, anh cũng nằm xuống giường ngủ.
Lâm Cẩn từ từ mở mắt ra khi nghe thấy hơi thở đều đều của Lục Dữ.

Kể từ sau sự việc đó, Lục Dữ có thói quen chờ cô ngủ say rồi anh mới đi ngủ.
Ánh nắng vàng chiếu qua rèm cửa sổ màu trắng kem, bao phủ lấy sự yên lặng của căn phòng.
Cô lấy từ dưới gối ra một cái lì xì màu đỏ, đây là lì xì Lục Dữ mừng tuổi cho cô.

Mở lì xì đỏ ra, bên trong là sổ tiết kiệm của Ngân hàng Hồng Kông và Thượng Hải có viết tên cô.

Cô đồng ý với Lục Dữ, ba ngày sau sẽ rời khỏi Thượng Hải, đi Hồng Kông.
Lâm Cẩn không nhịn được quay người ra ngoài, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông nằm bên cạnh mình.

Dường như người đàn ông đang ngủ cảm nhận được động tác của cô, nửa mơ nửa tỉnh, anh đặt tay lên eo cô, sau đó ôm chặt lấy cô.
Ngón trỏ trái của cô chạm lên khuôn mặt của anh, miêu tả đường nét điển trai, từ lông mày đến môi của anh, như muốn khắc cốt ghi tâm vậy.
Đầu ngón tay bụ bẫm của cô chạm vào phần râu lún phún trên cằm của Lục Dữ, cảm giác hơi ngứa khiến cô lưu luyến xoa qua xoa lại, như thể đây là cách duy nhất để được an tâm vậy.
Lâm Cẩn dựa đầu vào lồng ngực nóng bỏng của Lục Dữ, nghe nhịp tim của anh, từ từ nhắm mắt lại.


Cô không dám ngủ, cô sợ khi tỉnh lại Lục Dữ sẽ không còn ở bên cạnh cô nữa.
Mặt trời lên sớm, rèm cửa được phủ một lớp ánh ban mai.
Lâm Cẩn quỳ trên giường, nghiêm túc cài từng chiếc cúc áo sơ mi cho Lâm Cẩn.

Sau đó cô để chân trần chạy đến tủ quần áo, chọn một chiếc cà vạt màu xanh nước biển, chậm rãi thắt cho anh kiểu Windsor.
"Chặt quá." Lục Dữ than thở.
"Sợ anh chạy mất." Lâm Cẩn nở nụ cười xấu xa, sau đó cầm tay anh đi xuống tầng ăn sáng.
Mặc dù đã qua năm mới, nhưng hương vị Tết vẫn còn đậm trên khắp phố phường.

Trong quán trà vẫn sẽ cho hai quả ô liu màu xanh vào tách trà, coi như là điềm lanh cho thỏi vàng.
Lục Dữ đưa Lâm Cẩn đến đường Albert xong trở lại quán trà thì mặt trời đã lên cao ba sào.
Đại ca Kim hiển nhiên cũng đang sốt ruột chờ đợi, thấy Lục Dữ đưa người đến cũng không nghe giải thích, lập tức nói mỉa mai: "Những người vô công rồi nghề như chúng tôi, chờ lâu thì có làm sao? Còn anh Lục, là người nổi tiếng ở Bến Thượng Hải, từ trước đến nay đều rất bận rộn xã giao!"
Lục Dữ chạm vào cái đinh của ông ta, sau đó giơ tay ra hiệu cho Hạng Bắc mang món quà Tết đã trước lên.

Đại ca Kim nhìn đồ vật căng phồng dưới lớp vải đỏ, trên mặt lại nở ra một nụ cười.
Ông ta nhấp một ngụm trà hoa nhài, sau đó thản nhiên hỏi: "Không biết anh Lục muốn khuyên gì?"
"Nói vậy thì chắc đại ca Kim cũng đã biết, đội quân Anh Pháp cuối cùng sẽ sớm rời Thượng Hải.

Đến lúc đó, chắc chắn người Đông Dương sẽ xâm chiếm Tô giới.


Tôi đánh liều đến đây, cũng là vì muốn bang Bạch có thể hợp tác với bang An để cùng nhau bảo vệ Tô giới Thượng Hải, chờ đợi thắng lợi trong kháng chiến."
Lục Dữ thành khẩn nói, nhưng đại ca Kim và nhóm người của ông ta lại cười ồ lên: "Bảo vệ? Phải bảo vệ đến khi nào mới được?"
"Mặc dù tình hình ở Thượng Hải ngày càng trở nên tồi tệ hơn, nhưng tình hình ở những nơi khác đang dần thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp.

Quân đội của chúng ta đã giành lại được nhiều chỗ bị mất lúc trước.

Ngoài trận Lưu Huỳnh của người Mỹ, trận ném bom Tokyo gần như chắc chắn đánh bại gần hết người Đông Dương.

Tôi nghĩ cuộc chiến này sẽ kéo dài ít nhất một năm rưỡi nữa là sẽ kết thúc."
"Tôi đã ở Bến Thượng Hải nhiều năm rồi, cho dù người Đông Dương đặt chân vào Tô giới, thì cũng không dám làm gì chúng ta.

Hơn nữa, nếu chiến tranh sẽ kết thúc sớm như lời cậu nói, thì cần gì phải bận tâm? Tốt nhất là để người dân Tô giới nhẫn lại chịu khổ trong một khoảng thời gian."
"Theo tính cách của người Đông Dương, nếu để bọn họ chiếm đóng được Tô giới.

Thì cho dù lúc đó kháng chiến thắng lợi, khi bọn họ rời khỏi Thượng Hải, chưa chắc sẽ không thảm sát.

Đại ca Kim là người gốc Thượng Hải, sao có thể nỡ lòng nào để bi kịch ở Nam Kinh lặp lại trên chính quê hương mình?"

Đại ca Kim không nói gì một lúc lâu, đến khi điếu xì gà trong tay cháy hết, mới cười nhạt và nói: "Cho dù tôi hy sinh, thì chính phủ và người dân Thượng Hải cũng chưa chắc đã hiểu được thành ý của tôi."
"Bang An sẽ lãnh đạo." Ánh mắt của Lục Dữ thâm thúy nói, nghiêm túc nói: "Đợi sau khi chiến thắng, bang An nguyện ý quy phục ông chủ Kim, đến lúc đó ở Bến Thượng Hải chỉ còn lại một bang phái, đó chính là bang Bạch do đại ca Kim cầm đầu."
Đại ca Kim hơi bị xao động, ông ta đã thèm muốn bang An từ lâu, không chỉ là bến tàu và sòng bạc dưới cái tên bang An, mà còn là những đàn em sẵn sàng xông pha chiến đấu của Lục Dữ.
Ông ta suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng gật đầu, nói với giọng nói giận dữ: "Tôi uống nước sông Phổ Giang mà lớn, bây giờ bắt nạt Thượng Hải chẳng khác nào bắt nạt tôi.

Trong trận chiến này, tôi đây lo việc nghĩa không hề chểnh mảng!"
Bầu trời ngập tràn những tia sáng màu tím nhạt, chiếu xuống con đường Albert.
Lâm Cẩn đã phân tán những y tá và nhân viên của phòng khám, sau đó trả lại chìa khóa cho chủ nhà, cô đi bộ đến tòa nhà Ngân hàng Trung Quốc.

Giản Khê cho người nhắn với cô, nói mình đã đưa Giản Tâm trở về Thượng Hải, hẹn cô gặp ở đó.
Từ xa, Lâm Cẩn đã nhìn thấy Giản Tâm đang ôm búp bê và chạy về phía cô.
"Mẹ!" Giản Tâm nhào vào vòng tay Lâm Cẩn, ngọt ngào gọi.
Lâm Cẩn ngồi xổm xuống, trong đôi mắt ngập tràn niềm vui.

Cô liên tục hôn lên mặt Giản Tâm một lúc lâu, sau đó mới miễn cưỡng thả cô bé ra.
"Xin lỗi anh Giản, gần đây có nhiều thượng khách sử dụng két sắt, anh chỉ có mười lăm phút." Quản lý của Ngân hàng Trung Quốc đưa ba người Lâm Cẩn xuống tầng hầm, quay đầu lại nói xin lỗi với Giản Khê.
Có hàng chục nghìn két sắt được sắp xếp thành hàng dưới tầng ngầm của Ngân hàng Trung Quốc.

Giản Khê lập tức mở một cái két và nói với Lâm Cẩn: "Mộc Mộc, anh và Giản Tâm sắp rời Thượng Hải bằng thuyền nên mới phải hẹn em ở đây.

Chủ yếu là vì Giản Tâm, con bé rất nhớ em."
Giản Tâm nắm lấy tay Lâm Cẩn và hỏi: "Mẹ, cha và con sẽ đi Thụy Sĩ, mẹ có muốn đi với cha con con không?"

Lâm Cẩn sững sờ một lúc, nhìn Giản Khê và hỏi: "Anh sắp đi?"
Giản Khê "ừm" một tiếng, như đang suy nghĩ điều gì đó, ngước mắt lên nhìn Lâm Cẩn và nói: "Anh đọc báo, vụ việc kia, em có ổn không?"
Lâm Cẩn gật đầu, vẫn không hiểu mà hỏi: "Giản Khê, không phải anh đã nói không có nước, lấy đâu ra nhà sao?"
Cô vẫn luôn nghĩ rằng Giản Khê sẽ ở lại và tiếp tục cống hiến kháng chiến cho đất nước.
Lúc này, két sắt "cạch" một tiếng được mở ra.

Thật ra tài sản của anh đã được chuyển đến Ngân hàng Thụy Sĩ cách đây không lâu rồi.

Hôm nay chỉ đến đây để lấy một số đồ trang sức cũ do tổ tiên để lại.
Giản Khê đặt một miếng ngọc bội màu hổ phách vào trong chiếc vali màu đen, sau đó mặt không chút thay đổi nói: "Đất nước này bây giờ giống như một quả lê thối rữa từ trong ra ngoài.

Mộc Mộc, anh còn có mẹ, còn có Giản Tâm, anh không thể không suy nghĩ cho bọn họ được.

Anh nghĩ mình đã cống hiến đủ nhiều cho đất nước này rồi, phần còn lại để những người còn lại làm vậy."
Nghe những lời anh nói, Lâm Cẩn sững sờ, cô chỉ cảm thấy anh ta cách cô rất xa.

Còn xa hơn năm năm trước, khi anh ta dùng Lục Dữ để ép cô đi theo anh ta.
Giản Tâm òa khóc, liên tục hỏi Lâm Cẩn: "Mẹ, mẹ không muốn đi cùng cha con con sao?"
Lâm Cẩn gật đầu rồi lặng lẽ tháo sợi dây chuyền năm bông hoa vàng nhỏ trên cổ mà mẹ Lâm để lại cho cô trước khi ra nước ngoài.
Cô đeo nó cho Giản Tâm, sau đó ôm Giản Tâm vào lòng và nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng cô đành phải miễn cưỡng để Giản Khê đưa cô bé đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.