Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 138: Pháp chỉ



Trung thổ nhân gian sản vật phì nhiêu, đương nhiên sẽ không chỉ có một chó điên, mà con lớn nhất, hung mãnh nhất, cũng là điên nhất trong đó chính là Phi Yến Đế Cảnh Thái Mạc Chúc.

Cái lần "con chó đã chết của bệ hạ" đó, Tống Dương và Cảnh Thái cách xa ngàn dặm, lại đồng thời thở dài. Mà lúc này cũng không ngoại lệ, dường như trong lòng có linh cảm vậy, hai người lại cùng một lúc, duy trì cùng một loại cảm xúc. Con chó điên nhỏ ở Yến Tử Bình phấn khởi, con chó điên lớn ở trong Ngự thư phòng Hoàng cung nước Yến cười vui.

Cảnh Thái mới nhận được truyền thư do bồ câu Quốc sư đưa tới, trên đó nhắc tới việc phát hiện tung tích thi thể của độc nguyên, lập tức khởi hành đi đoạt lại, Cảnh Thái như mở cờ trong bụng, cười to không ngừng nghỉ. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Tô Hàng ở bên ngoài ngự thư phòng, mỉm cười, nhảy cẫng lên, đuổi theo chính cái bóng của mình. Nàng đến tìm Cảnh Thái, lại kịp lúc mật thư của Quốc thư vào cung, cho nên ở ngoài cửa chờ, nhìn khắp tòa Đại Yến, đang chờ đợi thời điểm được gặp Thiên tử, chính mình tự chơi giẫm lên cái bóng của mình cũng chỉ có nàng là một mà thôi.

Không lâu sau khi Cảnh Thái triệu kiến, Hoàng đế sớm đã miễn cho Tô Hàng khỏi hành lễ, Tô Hàng chỉ hàn huyên ân cần thăm hỏi hai câu, liền chuyển vào chủ đề chính:

- Muốn xin bệ hạ cho ta điều động nhân sự.

Nói xong, liền đem danh sách đã chuẩn bị sẵn đưa cho Tiểu Trùng tử hầu hạ trong ngự thư phòng.

Cảnh Thái tâm tình rất tốt, còn chưa nhìn rõ đơn liền gật đầu đồng ý:

- Được. Lần này lại nghĩ ra được cái gì thú vị, tới tìm ta đòi người ư?

Tô hàng lắc đầu cười:

- Là đồ cũ thôi, bệ hạ còn nhớ không, trong hậu viện ở sơn trang của ta còn một thứ mới làm một nửa, đã không làm tiếp nữa.

Cảnh Thái gật đầu:

- Nhớ chứ, cái đó gọi là hỏa...hỏa khí cầu phải không?

Nói xong, mở danh sách ra nhìn, thợ giày, thợ mộc, thợ rèn, vân vân

- Nhiệt khí cầu.

Tô Hàng sửa chữa, tiếp tục nói:

- Gần đây lại có chút ý tưởng, định khởi công lại lần nữa.

Cảnh Thái đang có hứng thú:

- Lần này đúng là có thể bay lên không? Giống như nàng từng nói lúc đầu, có thể mang theo vài người bay lên trời không?

Tô Hàng chắc chắn gật đầu:

- Chắc chắn chín phần, hẳn là không sai đâu.

Cảnh Thái cười ha ha một tiếng:

- Cần người thì cho người, cần tiền thì cho tiền, tóm lại nàng muốn cái gì trẫm cũng cho nàng cái đó, nhưng có một điều, đợi nàng làm xong rồi, nhớ phải thông báo cho trẫm, trẫm phải bay lần đầu tiên.

Tiểu Trùng tử bên cạnh nghe thấy, lúc này hoảng sợ, vội quỳ xuống khuyên bảo:

- Vạn tuế gia, lần đầu tiên bay tuyệt đối không được, nếu chẳng mau sau khi bay lên có chỗ nào sơ suất sẽ làm kinh động đến thánh giá.

Hôm nay Cảnh Thái vui vẻ, đối với lời khuyên của người ngoài, phản ứng hoàn toàn không tính toán, ngược lại vui vẻ cười to:

- Tốt lắm Tiểu Trùng tử, quả nhiên trung thành và tận tâm, ban thưởng cho ngươi được cùng trẫm bay lần đầu tiên.

Tại Yến Tử Bình, Tống Dương trở lại cạnh xe ngựa của mình, đem từng lưỡi dao đã bắn ra nhặt lại, lắp lại cơ quát, tâm tư của hắn còn chìm đắm trong loạn chiến đêm qua, vừa bận rộn vừa lắc đầu cười:

- Giao tình giữa ta và người Man, hơn phân nửa là do một đơn thuốc của cậu, xe ngựa cơ quát này, cũng là do tự tay cậu lắp, hôm nay Quốc sư thảm bại dưới hai món đồ này, đúng là báo ứng.

Không đề cập đến người Man, chỉ nói về hung khí này, nếu không có Vưu thái y bắt hắn đi sửa, cải trang cho xe ngựa, hoàn toàn thay đổi hình dạng, thì làm sao Quốc sư lại bị mắc mưu để bị đánh không kịp trở tay được.

Đợi làm xong xe ngựa, Tống Dương lại đi nhìn món hung khí ở sau lưng A Nhị.

Hung khí bị lưỡi dao chém, bị hao tổn nghiêm trọng, cũng không biết còn có thể phát động được nữa hay không, Tống DƯơng không dám đụng lung tung. Kéo Tần Trùy qua, cẩn thận nói về điểm đáng sợ của món đồ này cho gã nghe, vừa nghe, vẻ mặt hán tử xấu xí cũng biến hóa theo, đầu tiên là kinh ngạc, hoảng sợ, sau đó là buồn phiền, cuối cùng trên gương mặt xấu xí hoàng toàn là sự hối hận. Sớm biết cái hộp đen này đáng sợ như thế, hẳn là không đợi Tống Dương trở về thì đã đem nó đem chôn giấu kỹ từ lâu rồi.

Còn Tống Dương cuối cùng nói:

- Đây dù sao cũng là một chiến lợi phẩm của Hồng Ba phủ, vốn dĩ các người nên lấy đi. Tuy nhiên lúc vận chuyển và nghiên cứu nhất định phải cẩn thận, lỡ va chạm cơ quát sẽ làm chết người đó.

Tần Trùy bỗng nhiên mừng rỡ, đầu tiên là đáp ứng mà không nói gì, tiếp theo lại liên tục tạ ơn không ngừng. hán tử xấu xí không phải là có tính dối trá khách sáo, nhưng món đồ này tặng cho Hồng Ba phủ, là gã thay mặt chủ nhân nói lời cảm tạ, Tống Dương xua tay cười ha hả, ra hiệu gã không cần để ý, xắn tay áo lên ngồi xổm trước thi thể của A Nhất, A Nhị, bắt đầu lục lọi đồ vật mang theo người chúng.

Hai vị hòa thượng đại tông sư nằm úp sấp trên lưỡi dao ở trên nóc xe, so với mấy thi thể thợ thủ công ở trong quán trọ Âm gia năm xưa còn tan nát hơn, những đồ trong ngực, trong túi cũng bị lưỡi đao cắt đứt vụn, gần như đều không còn tác dụng nữa, thứ duy nhất khiến Tống Dương chú ý, là một thanh đoản tiên trong túi A Nhất.

Đoản tiên là một đạo pháp chỉ lúc Quốc sư ở ẩn trong Bạch tháp tự, truyền đạt cho thuộc hạ trong nước. nội dung có liên quan đến một sự điều động cực lớn.

Pháp chỉ do Quốc sư truyền xuống trước nay luôn do A Nhất viết thay, sau khi viết xong rồi mới mời sư phụ thẩm tra, đủ tư cách rồi mới cho truyền ra ngoài. Đạo pháp chỉ này không biết vì nguyên nhân gì mà lúc xưa không được truyền ra, A Nhất cũng không đem hủy đi mà còn mang theo người.

Pháp chỉ không có liên qua gì tới những chuyện mà Tống Dương mưu tính, thứ khiến Tống Dương cảm thấy hứng thú chính là trên thân của đoản tiên này. Giơ mảnh giấy viết thư bị thấm máu tươi, ngược lại ánh mặt trời, nhìn trái phải, cuối cùng hắn cũng không thể tìm thấy "dấu hiệu giả mạo", quay đầu nhìn về Tần Trùy:

- Đây chính là pháp chỉ của Quốc sư ư? Tùy tiện để một ai đó viết một bức rồi đưa cho Đại Lôi Âm Đài là có thể chỉ huy tất cả hòa thượng Đại Yến sao?

Tần Trùy biết hắn đang cười châm biếm, không phản bác lời nói vô nghĩa, giơ tay tiếp nhận giấy thư cẩn thận:

- Có lẽ trước khi truyền tin có thể còn phải đóng dấu đã, ngoài ra sợ là sẽ phải thẩm tra bút tích? Còn có dấu triện ở phần đề chữ nữa?

Tống Dương lục tìm trên thi thể, từ trên người A Nhất tìm được một con dấu, nhưng đáng tiếc, cũng giống như những đồ vật khác, bị chém tan tành.

Tần Trùy cũng xác định không được, cứ cười nói:

- Chuyện này chúng ta có thể không nói rõ được, tốt nhất là người có thể bắt được Quốc sư rồi hỏi xem. Ngươi muốn giả mạo Quốc sư chỉ huy hòa thượng, mấu chốt là phải phá được phương pháp Giám chân pháp chỉ của lão, về phần bắt chước bút tích và đóng dấu, chuyện này đều rất đơn giản, bên cạnh ngươi có người có thể làm được.

Thật ra tìm được chỗ làm giả không phải là chuyện khó, nhưng muốn phá rồi phục chế làm giả thì không phải là chuyện dễ dàng, đạo lý này giống như là tiền giấy ở kiếp trước, mỗi người đều biết ở đâu có thủy ấn, ở đâu có ám ký, cần phải làm ra được giống như đúc, thế nào đi nữa cũng là một ngành nghề đặc biệt.

Chuyện này không phải là có dã tâm, có ý tưởng là có thể thành công, Tống Dương tạm thời cũng không nghĩ nhiều nữa, đem giấy viết thư cất vào áo, tiếp theo mới hỏi Tần Trùy:

- Bên cạnh ta có ai có thể phỏng theo chữ? Ai?

Hắn hỏi ngược lại khiến Tần Trùy có chút bất ngờ:

- Ngươi không biết à? Hòa thượng đó, cái tên nhập đội Hồng thành đó, Thi Tiêu Hiểu, lúc gã mười ba tuổi được đặt tên hiệu là "Nhất bút bình giáp", bút pháp danh gia trong sáu mươi năm nó đều có thể viết ra được, thần hình đầy đủ được phỏng đúng như in, mặc dù là người trong nghề cũng khó phân biệt thật giả, bản lĩnh khắc dấu của gã cũng như vậy.

Lần trước sau khi Nhâm Tiểu Bộ bắt về nhà từ Hồng thành, lúc nói chuyện với Tam tỉ có nhắc đến Thi Tiêu Hiểu, người này Nhâm Sơ Dung có nghe nói qua, lúc ấy có vài câu, Tần Trùy ở bên bảo vệ nên nghe được rõ ràng.

Tống Dương kinh ngạc cười:

- Đúng là không biết hòa thượng có bản lĩnh này.

Nói xong, hắn không hề nói chuyện phiếm, đi thẳng vào vấn đề:

- Thuốc giải cho người dân trong trấn ta đã giao cho Mộc Ân, bất cứ lúc nào cũng có thể cứu tỉnh.

Lập tức hắn giơ tay chỉ chỉ khu vực đầy xác chết nhuốm máu xung quanh:

- Nơi này, còn có vài chuyện vụn vặt ở phía sau nữa, ta không giúp gì được, đành phải nhờ cậy vào ngươi và quận chúa thôi.

Chuyện vụn vặt thật là không ít, ngoại trừ quét dọn chiến trường, giải thích đại doanh kia vì sao bị giết, mặc khác còn có người Yến Tử Bình đều đã chết hết, còn đang giấu người dân ở trong vùng núi sâu thẳm, hay là muốn trở lại sống trong trấn, "lạo dịch" chỉ là một hồi "kinh sợ", vân vân..., đều được triều đình đưa ra lí do hợp lý.

Tần Trùy cười:

- Ngươi không gây sự là chúng ta phải bái Phật tổ rồi, còn dám trông cậy ngươi giúp đỡ hay sao?

Nói xong vươn bàn tay to ép xuống vai Tống Dương:

- Yên tâm đi, Tam tiểu thư ứng phó được.

Đối với chuyện này Tống Dương hết sức tin tưởng, nếu không phải trước đó đã nghĩ xong cách giải thích, Nhâm Sơ Dung cũng sẽ không để hắn giúp đỡ.

Bản lĩnh của Thừa Hợp quận chúa, tự đáy lòng Tống Dương rất khâm phục, đúng như câu nói kiếp trước, cười nói:

- Có nữ nhi như Nhâm Sơ Dung, là Trấn Tây Vương phúc khí tốt.

Nói xong, chắp tay cáo từ, chuẩn bị khởi hành trở về Đại Yến.

Tần Trùy có chút bất ngờ:

- Gấp như vậy à?

Tống Dương đáp:

- Trong Tình thành còn có một kẻ thù, ta còn có chuyện nho nhỏ, phải khẩn trương trở về.

Bạn của Thần y đã tới hay chưa? Bệnh của Đàm Quy Đức đã được trị chưa? Chu Nho lão đạo và tên mù Quỷ cốc tính kế như thế nào? Cố Chiêu Quân không mang bảo bối của mình mà chạy mất rồi chứ? Tống Dương thì xem như đã hiểu, công việc của "phản tặc" thực sự rất bận.

Ngoại trừ những chuyện này, còn có việc khác. Tống Dương nói với Tần Trùy:

- Lần này xem qua thế trận của Quốc sư, ta cũng đại khái hiểu được, Cảnh Thái vì sao sẽ cảm thấy nắm chắc thắng lợi "Nhất phẩm lôi" trong tay.

Quốc sư có thể thoát mạng từ trong lưỡi đao, hai đại đệ tử tông sư thì Tống Dương không biết, vốn còn có một A Thái, hẳn là ba đại đệ tử tông sư. Thầy trò bốn người đều muốn lên đài "nhất phẩm", thay Đại Yến xuất chiến. Trải qua nạn này, bọn họ không ai có thể lên đài được nữa.

Tống Dương vừa cười:

- Cảnh Thái đã đánh cược rồi, hiện tại lại không nắm được phần thắng, ta phải xem ông ta thu dọn chiến trường ra sao.

Tống Dương không quay lại thành Phượng Hoàng nữa, từ Yến Tử Bình khởi hành trực tiếp đi Đại Yến, Cố Chiêu Quân đi trước hắn, cũng thay hắn chuẩn bị hành trình, mỗi trạm đến đều có người tiếp ứng, từ giấy tờ thông quan đến xe ngựa, đồ ăn, toàn bộ đều không cần Tống Dương bận tâm.

Tuy rằng không thể tự tay đâm hung thủ, nhưng dù sao đánh thắng được một trận to, chỉ sợ Yến Quốc sư từ khi sinh ra cũng chưa từng có được may mắn lớn như vậy, bởi vậy Tống Dương rất vui vẻ, còn trên đường đi không cần bận tâm gì, khiến hắn trong lúc vui vẻ có chút suy nghĩ lung tung: nếu làm Hoàng đế rồi, để Cố Chiêu Quân làm Tả thừa tướng, Nhâm Sơ Dung làm Hữu thừa tướng, chỉ cần hai người bọn họ không tạo phản thì Hoàng đế không phải lo chuyện gì nữa hết, sung sướng hưởng phúc.

Ngoại trừ xe ngựa bôn ba có chút vất vả, còn trên đường đều thuận lợi, ít ngày nữa lại tới Thập Đình quan, chuyện khiến hắn hêt sức bất ngờ chính là người tiếp đón ở trạm này không ngờ lại là thuộc hạ thân tín của Lí Minh Ky, Diệp Phi Phi.

Không chỉ có mình nha đầu, phía sau còn có thêm một đôi nam nữ trung niên. Diệp Phi Phi chỉ về hướng hai người họ, giới thiệu với Tống Dương:

- Bạch tiên sinh, Bạch phu nhân.

Bạch tiên sinh quá trung niên, dáng người mập mạp, tứ chi ngắn, người nhỏ nhưng bụng rất to, mắt lồi ra ngoài, lại mặc một áo lụa màu xanh, thoạt nhìn cực kỳ giống một con ếch thành tinh. Bạch phu nhân dáng người, diện mạo đều bình thường, không khác gì với những người phụ nữ khác.

Vợ chồng họ Bạch gật đầu tiếp đón Tống Dương, Diệp Phi Phi thì đi thẳng vào vấn đề, nói mục đích nàng đến đây:

- Một bằng hữu bị thủ hạ Quốc sư bắt rồi, muốn phóng hỏa thiêu, không thể không cứu nàng được.

Tống Dương không vội truy cứu nguyên do, mà hỏi:

- Là ai?

Diệp Phi Phi bỗng nhiên lộ ra nét tươi cười cổ quái:

- Người này thân phận cao quý, ngang hàng với ngài.

Diệp nha đầu là thân phận phó đảng, người bị thủ hạ Quốc sư bắt thân phận lại "ngang hàng với Tống Dương", Tống Dương phản ứng không chậm:

- Là người nhà của phó gia sao? Hay người thân của ta?

- Là người thân của ngài.

Bạch tiên sinh ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng, cười ha hả.

Phu xướng phụ tùy, Bạch phu nhân đi theo sau phu quân, nhẹ nhàng nói;

- Nương tử của ngài.

Tống Dương lờ mờ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.