Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 148: Trò chơi



Trốn trong kinh thành, nhiều lần bố trí cạm bẫy đối phó với người của Quốc Sư, đương nhiên Vưu Ly dẫn tới quốc sư hiểu lầm, lúc đó y vốn không biết mình còn có sư huynh, nghĩ lầm người ra tay chính là Hổ Phách.

Hổ Phách bị Vưu Ly đổ tiếng oan, đi vào sơn trang sẽ không xuất thế nữa, nhưng nàng không thèm để ý, vì Vưu Ly chịu tội nàng không một câu oán trách, mặt khác vì đứa con, nàng thật tâm yêu thương đứa bé trong bụng, bởi vậy cũng rất sợ Quốc Sư, không nghĩ cũng không dám đối nghịch với y.

Tống Dương thở dài, đang muốn hỏi Hổ Phách tại sao rời núi lần này, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, kịp thời không nói ra. Hổ Phách yêu thương đứa bé của mình hơn hết thảy mọi thứ, chỉ bằng lời thỉnh cầu của Vưu Ly, bà sẽ không rời núi.

Ánh mắt của Hổ Phách rất sắc bén, tuy Tống Dương không hỏi, bà vẫn hiểu được ý của hắn, khẽ lắc đầu với Tống Dương:

- Rất đơn giản, nó không còn, ta không còn vướng bận nữa, cũng không cố thủ ở trong núi nữa.

Người luyện qua song tu không phải không thể sinh con, nhưng trong lúc tu luyện song đồ, quyết không thể sinh con, nếu không sẽ bị phản tác dụng ghê gớm, Hổ Phách bởi vậy cơ thể bị tổn hại nhiều, rất sợ lạnh, ngày mùa hè vẫn phải sưởi ấm bằng than, mà sức khỏe của đứa bé càng kém, ngay cả trí lực đều chịu ảnh hưởng, mấy năm nay Hổ Phách dùng mọi cách, nhưng cũng chỉ bảo vệ được tính mệnh của đứa bé mười tám năm, lúc La Quan đi tìm Hổ Phách, đứa bé vừa qua đời không lâu.

Nói đến đứa bé, Hổ Phách không có chút hào hứng, giọng cũng lạnh nhạt:

- Mấy ngày nữa ngươi hẵng đến, có chuyện gì để sau hãy hỏi.

Câu chuyện vì thế đứt đoạn, còn có mấy điểm nghi ngờ lớn không kịp truy hỏi, nhưng giờ là lúc người mẹ đang đau lòng, Tống Dương không nhẫn tâm truy hỏi tới cùng, muốn an ủi vài câu nhưng lại sợ sẽ càng làm đau lòng, không biết nói thêm điều gì, cung kính thi lễ với Hổ Phách rồi cáo từ đi khỏi.

La Quán đợi ở bên ngoài, thấy hắn đi ra liền mỉm cười nghênh đón:

- Sao rồi? những điều muốn hiểu đều đã rõ rồi chứ?

Tống Dương cười cười:

- Đã rõ rất nhiều, còn có vài chuyện vài ngày sau sẽ hỏi lại, Hổ Phách tiền bối mệt rồi cần phải nghỉ ngơi một lúc. Trước đó tiền bối nói có chuyện muốn tìm ta, bây giờ nói đi. nguồn TruyenFull.vn

La Quan dẫn Tống Dương đi ra ngoài mấy bước, để tránh tiếng hai người nói chuyện sẽ quấy rầy Hổ Phách, đợi đi cách xa một chút, mới bắt đầu nói:

- Sau nhất phẩm lôi Yến quốc, ta muốn nhờ ngươi dẫn ta đi thăm lão già đó.

Vẻ mặt Tống Dương giãn ra, cười nói:

- Thì ra là chuyện này…ồ, chớ hiểu lầm. Không phải ta nói ngươi đi thăm Trần Phản tiền bối, ý ta nói là đưa ngươi đi Nam Lý, không thu được điều gì sao.

Thời gian sống với Bạch tiên sinh, Tống Dương vô tình học được chữ "ồ" đó.

La Quan lắc lắc đầu nói:

- Không chỉ nhờ ngươi dẫn dường, sư phụ mất trí nhớ rồi, chẳng nhận ra ai nữa, nhưng ông ấy vẫn cho rằng ngươi là vãn bối đó sao?

Sau khi đợi Tống Dương gật đầu, La Quan tiếp tục nói:

- Ta nghĩ như thế này, lão nhân gia, cơm áo không lo, có một niềm vui lớn, nhưng trong lòng ông ấy vẫn hy vọng có một hậu bối quen thuộc làm bạn, ta muốn nhờ ngươi đảm nhiệm chuyện này. Ta có thể nhờ ngươi đến nhà ông ấy không…ta biết nhờ ngươi việc này là quá đáng, nhưng ngươi yên tâm, đại ân này nhất định sẽ báo đáp.

Nói xong, La Quán hít vào một hơi thật dài:

- Bắt đầu trong sáu tháng, ngươi có gì sai khiến chỉ bảo, ta sẽ đáp ứng hết. Ta biết việc ngươi làm không đơn giản, nếu có nhân vật gì không xử lý được, cứ giao cho ta, ngoài ra, ta có dành dụm được chút ít, cung giao hết cho ngươi, tuy không nhiều, nhưng cũng đủ cho ngươi mua một trang viên ở Nam Lý.

- Trần Phản tiền bối có ân với ta, ta chăm sóc ông ấy cũng là điều nên làm, cũng không cần ngươi làm việc gì khác, càng không thể nói đến tiền, nhưng..Ta biết ngươi sợ ông ấy sẽ lại nhận ra ngươi, nhưng ông ấy không nhận ra đâu, bây giờ ai cũng nói không thể.

Tống Dương buồn bực cau mày:

- Lần này không phải ngươi muốn cùng ta về thăm ông ấy sao? Có chuyện gì lúc đó hãy nói, nếu ông ấy nhận ra ngươi, nhớ lại thù hận, ngươi hãy mau chóng chạy đi, nếu như ông ấy đã quên hận thù, thì ngươi hãy chăm sóc ông ấy không tốt sao? Ta nhận ra ngươi rất lo lắng cho ông ấy.

Nói xong, Tống Dương lại nghĩ ra điều gì:

- Hay là… hay là ngươi còn có chuyện gì khó có thể chấm dứt? nói đi, xem thử ta có thể giúp gì không.

Trong tay Tống Dương có hơn ba trăm Sơn Khê Tú, còn có sự tương trợ của phó đảng và lũ chó săn Tạ môn. Nói giúp đại tông sư giải quyết phiền toái, hắn quả thật có chút lo lắng.

La Quan mỉm cười:

- Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có chuyện gì chưa làm xong cả, lần này cùng với ngươi trở về thăm ông ấy…Nếu quả thật ông ấy nhớ ra ta, ta cũng sẽ không chạy, ta sẽ để ông ấy một chưởng đánh chết ta, giải quyết được tâm nguyện bao năm của lão nhân gia, nhưng nếu ông ấy không nhận ra ta, ta cũng không có cách gì lại chăm sóc ông ấy, ta chỉ còn sống có sáu tháng nữa thôi.

Tống Dương "ồ" một tiếng, đầy vẻ kinh ngạc:

- Bệnh vẫn còn độc? đừng lo lắng, chưa chắc không chữa được, cho dù ta không chữa được nhưng còn có Hổ Phách…

Nhắc tới Hổ Phách, Tống Dương bỗng nghĩ tới điều gì, không nói gì thêm.

Quả nhiên, La Quan cười lắc đầu:

- Vô dụng thôi, bệnh của ta chính là Hổ Phách tiền bối nhìn ra, bệnh không tiện nói ra, tâm tử nhiệt. Trước khi ngươi đến tiền bối đã cẩn thận xem xét, bệnh đã nguy kịch rồi, châm thạch không có hiệu quả. Điều buồn cười là chính mình còn không biết gì cả.

Tống Dương không nói gì, nói câu "đắc tội" nắm lấy cố tay La Quan xem mạch cho lão, rồi lại lật mí mắt, xem tưa lưỡi…La Quan cũng không kháng cự, để hắn giúp xem bệnh.

Tâm tử nhiệt quả thật là căn bệnh nan y, danh y trên đời tuy nhiều, nhưng người biết đến chứng bệnh này thì lại không có mấy người, lại càng khó cứu, nhưng rõ ràng tình hình của La Quan và tình trạng bệnh tâm tử nhiệt mà Vưu thái y nói qua còn kém xa rất nhiều, sức khỏe của La Quan khỏe như bò, không có chút bệnh tật gì, bệnh nan y? Nửa năm? Với tình trạng của hắn hiện nay, có thể sống tiếp tới ba mươi năm mạnh khỏe.

Tống Dương cuối cùng cũng đã rõ

La Quan rất lo lắng cho sư phụ, trong lòng lão sợ nhất một điều, chính là mới gặp Trần Phản sẽ lập tức nhận ra lão, nhớ lại mối hận giết con gái.

"Tiểu cô cô" theo hắn xuống núi, không quên hỏi đến cố nhân, đương nhiên cũng biết được ân oán giữa thầy trò…Trần Phản sống rất khổ, nhưng ông đã mất đi kí ức, lại có thể coi là một sự giải thoát? La Quan sống cũng khổ sở, muốn đi thăm sư phụ lại không dám đối diện, nhưng nếu như lão chỉ sống được nửa năm nữa?

Gần chết đến nơi, lại còn có gì không dám? Muốn đi khấu đầu trước sư phụ rồi đi.

Bệnh nan y tâm tử nhiệt là "bà cô" nói thẳng với La Quan, dọa cho vui ép gã đi gặp sư phụ, kỳ thực theo tình trạng của Trần Phản, khả năng sẽ không nhớ tới đại thù là rất thấp, tình hình có khả năng lớn nhất là thầy trò gặp nhau, Trần Phản cảm thấy La Quan có chút quen quen, cũng sẽ coi gã là vãn bối thân thích, đến lúc đó "bà cô" lại nói với La Quan là chẩn bệnh sai, ngươi không bị bệnh gì…đương nhiên đây sẽ là kết cục vui vẻ.

Đương nhiên, chỉ dựa vào sự tu luyện và kiến thức của La Quan, muốn giấu hắn chuyện đã mắc bệnh nan y không phải là chuyện dễ dàng, chí ít Tống Dương cũng không giấu được hắn, nhưng Hổ Phách là tiền bối, ngay cả bệnh của Trần Phản đều là do nàng điều trị.

Y thuật của Hổ Phách, độc thuật, La Quan từ nhỏ đã nghe sư phụ nhắc đến nhiều lần, trong lòng La Quan, nàng chính là bán thần tiên, Hổ Phách nói lão chỉ còn sống nửa năm, lão ngay cả đi tìm danh y để kiểm tra cũng lười đi, đương nhiên là tin trăm phần trăm rồi.

Đây là chuyện tốt, cớ gì phải vạch trần, Tống Dương chớp chớp mắt, sợ mình sẽ cười một tràng không dám nói nhảm nhiều, liền gật gật đầu:

- Việc ngươi nhờ ta sẽ chấp thuận, xin hãy yên tâm.

La Quan cười ha hả, không cho mình là trưởng bối, giơ tay vỗ vỗ vào bả vai Tống Dương:

- Hảo huynh đệ, muốn ta làm điều gì cứ chỉ bảo.

Không chỉ bảo gì, bây giờ sai khiến người ta làm cái nọ cái kia, đến lúc đợi La Quan biết mình bị lừa, còn không chắc sẽ toàn thây tìm về. Tống Dương lắc đầu đi ra, nhưng rất nhanh lại dừng bước, quay đầu hỏi Trần Phản:

- Yến quốc tuyển chọn phó lôi cao thủ, ngươi biết có bao nhiêu người không?

- Tính ta trong đó, ta chỉ biết sáu người, ngoài ra bốn người nữa là ai không rõ lắm, chủ tướng là ai cũng không biết.

Tống Dương không biết còn có A Thái, trong lòng suy nghĩ vẫn còn thiếu một người, không biết là cao thủ phương nào, hỏi:

- Trong sáu người này, huynh là người lợi hại nhất à?

Không có gì tự hào, nhưng cũng không giả vờ khiêm tốn, La Quan cười cười:

- Ngoài năm người đó thì cũng không sai, nếu đấu một mình, không ai có thể thắng được ta.

Tống Dương cười nói:

- Tiền bối, huynh nếu là chủ tướng của Yến quốc, phải mời ta ăn một bữa mới được.

Trần Phản nghe mơ hồ, Tống Dương cũng không giải thích gì, lập tức đi tìm Lý Minh Ky chào từ biệt.

………

Lúc đi khỏi Lậu Sương các trời đã tối hẳn, trong Phong Nguyệt phường người đông như mắc cửi, thời tiết đầu tháng tám mát mẻ, là thời gian tốt để du ngoạn vui chơi, Tống Dương không vội trở về dịch quán, liền đi một chuyến tới Lan Nhược Tự. Bản thân đã về đến Tình Thành, muốn nói với Tô Hàng, ý hắn vốn định tìm bà mụ chào một tiếng, không ngờ bà mụ vừa nhìn thấy hắn, trên khuôn mặt đầy phấn lập tức dâng lên niềm vui không tả, đưa tay túm chặt lấy tay áo hắn:

- Công tử cuối cùng đã trở về rồi, Hàng tỷ nhà ta vẫn nhắc nhiều tới cháu, đi theo ta, đi gặp cô ấy.

Chuyện xảy ra liên tiếp gần đây, phản ứng của Tống Dương có chút chút nhạy cảm:

- Tô Hàng đã xảy ra chuyện gì rồi?

Bà mụ lắc đầu cười:

- Hàng tỷ rất tốt, không có chuyện gì.

Vừa nói, dặn người lấy ra hai chiếc áo choàng, may rất tinh xảo, áo dài mũ lớn, mặc lên người đừng nói tướng mạo, dường như ngay cả nam nữ đều không nhận ra, Tống Dương vừa nhìn thấy kiểu dáng chiếc áo choàng không nhịn được cười, hỏi bà mụ:

- Chiếc áo choàng này giống như của Tô Hàng sao?

Bà mụ còn rất buồn bực:

- Đúng vậy, ngươi sao biết được?

Trong " Cáp Lợi Ba Đặc " vẫn thấy. Câu nói này của Tống Dương trên đời chỉ có hai người hiểu được, theo bà mụ lên xe rời khỏi thành.

Lần thứ hai lại đến Minh Nguyệt Sơn Trang, lúc Tống Dương nhận ra Đại tướng Kính Đình, lúc này đã gần đêm khuya, nhưng cả tòa nhà Sơn trang đèn sang như ban ngày, hơn trăm người thợ thủ công bận rộn suốt ngày đêm, thợ phụ chạy tới chạy lui, thợ chính đập gõ gõ, một cảnh tượng rất náo nhiệt.

Xe ngựa đi thẳng tới trước tiểu lầu nơi Tô Hàng sống một mình, hai người xuống xe, do bà mụ dẫn trực tiếp vào tiểu lầu…

Tô Hàng không biết niềm vui gì đến, hôm nay không mặc quần áo phông mà mặc một chiếc váy hoa tuyệt đẹp, cười hắc hắc quên cả trời đất đang xoay vòng trong phòng.

Chiếc váy dài lớn xoay vòng tròn giống như đóa hoa nở rộ.

Tuy người mặc Hán phục nhưng lại không có một chút hứng thú với "cổ nhân", nàng đã cắt tóc, không còn mái tóc dài tới thắt lưng nữa, thay vào đó là mái tóc so le dài ngắn không bằng nhau, chắc là vừa tắm xong tóc ẹp vào ướt sũng.

Tống Dương nhớ mang máng, kiểu tóc ngắn này là kiểu dáng trước kia của Vương Phỉ, Victoria cũng đã từng cắt, nhưng người ta gọi đó là thiết kế chuyên nghiệp…bây giờ Tô Hàng….Đoán chừng là nàng tự mình dùng dao cắt, nhìn qua hơi giống A Đồng Mộc.

A Đồng Mộc, cười quên trời đất, váy quần gấm vóc, yêu tinh Tô Hàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.