Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 189: Thân binh



Cố Chiêu Quân không còn tâm trí nào nữa, tiền là một vấn đề, nhưng muốn làm được việc này, chỉ có tiền thôi thì không được. Tống Dương dùng tay ra hiệu tiếp tục:

- Lão nói tiếp đi.

- Một chữ: đất.

Cố Chiêu Quân đưa ra đề tài trước.

Tống Dương là một người thông minh, lại là đồng mưu đồng đảng của lão, cho nên Cố Chiêu Quân không có gì phải giấu diếm, nói thẳng luôn:

- Đánh cuộc là thiên môn, số lượng vàng bạc qua tay rất lớn, không thể tránh gặp phiền phức, ta muốn làm việc này, thế nào cũng phải làm trên địa bàn của người mình, chẳng phải chính là ngươi. Ta chọn phong ấp của ngươi đến xây dựng khu kinh doanh này, không đơn giản bởi nhà người có sơn có thế, cũng là muốn nhờ ngươi bảo hộ.

Phong ấp của Thường Xuân Hầu phía trước có Trấn Tây Vương bảo hộ, phía sau lại dựa vào núi, bên trong có khe suối, tương lai còn có thể có Thạch Lão Đầu và Đại Tông Sư trấn thủ, cho dù dẫn một đoàn binh mã tới, cũng không sợ bất cứ sóng gió gì.

Tống Dương cười:

- Lão thật sự tín nhiệm ta.

- Ngươi không phải hạng người vì tiền mà trở mặt. Nếu nhìn lầm ngươi ta tự nhận lấy đen đủi.

Lão Cố trả lời, nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng câu nói này đã tìm đúng điểm then chốt nhất để hợp tác với Tống Dương: Lão cảm thấy, đối tác này có thể tin cậy.

Cố Chiêu Quân lại đổi chủ đề:

- Chính là việc mua đất, ta nghĩ, "đất" này cần ngươi ra mặt mua, hiện nay phạm vi năm dặm cũng là tạm đủ rồi.

Lúc này Tiểu Bộ đứng một bên hỏi:

- "Đất" Cố Tiên Sinh cần là hoang sơn dã lĩnh nhỉ?

Lão Cố gật đầu:

- Đúng, Không chiếm đồng ruộng càng không vào được thôn, ta cần một mảnh đất hoang nơi biên giới.

Tiểu Bộ rất hiểu về địa thế nơi này, lúc này khụ một tiếng, xua tay cười nói:

- Những cái đó vốn chỉ là một mảnh đất hoang không có chủ, ngươi trực tiếp sử dụng cũng được, đừng nói năm dặm, chứ năm trăm dặm trong khe núi cũng sẽ không có ai tìm ngươi đòi tiền, ngay cả Sơn Khê Man nghe chừng cũng ngoảnh mặt..

Không cần Cố Chiêu Quân mở miệng, Tống Dương lắc đầu nói:

- Trong thiên hạ không có vương công thổ địa, hoang sơn cũng là đất do "Nam Lý" làm chủ.

Tiểu Bộ vẫn không hiểu, cười tủm tỉm nháy mắt với Tống Dương, người kia tiếp tục giải thích:

- Hoang sơn không có ai quản, đợi xây dựng lên chút quy mô, sau khi thay hình đổi dạng, chắc chắn sẽ có người tới quản. Đá bên đường cũng không có ai nhặt, nhưng nếu có người nhặt, đá sẽ thành bảo bối, sẽ có người tới tranh đoạt…,quy luật là vậy.

Cố Chiêu Quân tiếp lời:

- Trước khi khởi công, cần mua được đất. Bây giờ mua sẽ rất rẻ, nhưng sau này sẽ rất đáng tiền. Cho nên ta mua cũng là vô dụng, trước sau khác biệt rất lớn, chữ quan mở miệng, thật sự sẽ gặp phiền, thiệt thòi là ta. Nhưng người mua đất nếu là Tống Dương, ý nghĩa lại không giống vậy, cho dù Phong ấp, cũng sẽ giữ thể diện cho Vương gia.

Thường Xuân hầu chỉ là một hư chức, cái gọi là phong ấp cũng là đám đất nơi biên giới, tuy nhiên đó chỉ là cách nói bên ngoài thôi, những việc trên mặt đất vẫn là quan phủ quản hạt, mảnh đất này xét đến cùng vẫn là của triều đình, không phải tất cả của Tống Dương, trước tiên cần phải mua đã.

- Tiền mua đất do ta bỏ ra, mảnh đất này coi như ta tặng cho ngươi.

Khi bàn việc mua bán, Cố Chiêu Quân giọng điệu rất trịnh trọng:

- Chỉ cần để ta làm việc trên mảnh đất này chính là đã thành được một số việc bên ngoài, trước hết không cần nói nhiều, ta sẽ liệt kê chi tiết ra cho ngươi xem, tóm lại, bề ngoài cần ngươi chiếu cố, cụ thể như việc khai hoang, xây dựng đều do ta làm, sản nghiệp này là của hai chúng ta, ngươi ta mỗi người một nửa.

Tống Dương cười: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

- Đây thật quá có lợi cho ta rồi, tác phong không giống ngươi.

- Đây mới là tác phong của ta, họ Cố này từ trước tới giờ chưa từng bạc đãi những người hợp tác với mình, hơn nữa, việc này không có ngươi giúp, sẽ không thể thành.

- Tính toán ngân lượng với ngươi, không cần ngươi tính, ta tính, còn không bằng hào phóng chút, kéo ngươi lên cùng thuyền, đây là thuyền của ta, cũng là thuyền của ngươi.

Nói xong, Cố Chiêu Quân ngẫm nghĩ một chút, lại cười nói:

- Ngoài ra, ta cũng biết, sản nghiệp trong phong ấp, phần lớn đều do Quận Chúa Thừa Hợp thay ngươi lo liệu. Vị điện hạ này là một nhân vật rất giỏi giang, ta muốn cho một ít. Dùng thể diện để đưa cho ngươi không khó, nhưng đây là cho nàng ta, làm như vậy vẫn không ổn, rõ ràng sảng khoái một chút, mọi người đều vui vẻ, cũng đỡ phải bàn đi bàn lại, phiền phức.

Tống Dương cũng cười, nhắc lại chuyện cũ:

- Tiền đâu? Việc ngươi nói, ngẫm nghĩ thì biết tiêu phí nhiều, trong tay ngươi có tiền?

- Ta có tiền, nhưng không đủ.

Cố Chiêu Quân trả lời.

Thuyền mục cũng có ba cân đinh, Lão Cố vẫn còn một phần của cải cuối cùng, dùng khoản tiền này muốn bắt đầu kinh doanh không khó, nhưng với tính cách và phong thái của lão Cố, muốn lão thực thà kinh doanh tơ lụa trang sức, cửa hàng, tửu lầu sao? Lão thà rằng ăn chơi bài bạc xả láng cũng không xài tiền như vậy.

Nhưng chỉ dựa vào khoản tiền này, muốn thực hiện " quần tiên ôm nguyệt, khí thế hơn người, là mỏ vàng để đào" được như lão nói thì còn rất xa vời.

- Ngươi biết sự phiền não của những người có tiền là gì không?

Cố Chiêu Quân đột nhiên thay đổi chủ đề, cười lạnh nói:

- Là sản nghiệp của mình có thể mở rộng không, trong tay rõ ràng có một món ngân lượng lớn, nhưng lại không tìm được con đường thích hợp đầu tư vào. Người như vậy, ta quen không ít. Tiền trong tay ta không đủ cũng không sao, kỳ thực trước tiên đủ dùng là được, chỉ cần trả ra một cái giá, tỏ rõ ý tứ, sau đó tự nhiên sẽ có người đầu tư vào.

Nói xong, Cố Chiêu Quân lại lắc đầu, cười nói:

- Những việc này nói các ngươi cũng chưa chắc hiểu hết, dù sao cũng tự tay ta làm là được.

Tống Dương nghe hiểu, phần sau Cố Chiêu Quân dự tính tay không bắt giặc, nhưng Tống Dương vẫn rất khâm phục nhân vật Cố Chiêu Quân của "hơn một nghìn năm trước", không chỉ có thể nghĩ tới " vòng xoay thương trường" còn có thể nghĩ tới " thu hút đầu tư", chả trách người ta là môn phiệt. Đặc biệt khó tránh, Cố Chiêu quân cũng giống Nhâm Sơ Dung, không phải chỉ ngồi không một chỗ suy nghĩ, nếu sự việc nói ra từ miệng lão, thì chứng tỏ trong lòng đã có kế sách, tất cả những tình tiết liên quan không biết trong đầu đã nghĩ bao nhiêu lần, kế hoạch, bất cứ lúc nào cũng có thể bất đầu tiến hành, biến thành sự thật.

Việc chính đại khái đã nói xong, Cố Chiêu Quân dựa vào ghế ngồi, cả người nhẹ nhõm, các vấn đề đông tây đều nói thoải mái, sau ba ngày, Cố Chiêu Quân và Tống Dương từ biệt nhau, khởi hành tới Yến Tử Bình.

Thừa Hợp đang ở trấn nhỏ, Tống Dương đã gửi thư tới, nói rõ ý của Cố Chiêu Quân, việc cụ thể vẫn phải đợi hai người họ gặp nhau bàn kỹ, Tống Dương và Tiểu Bộ, hai vị không quản đại chưởng quỹ của Yến Tử Bình, tiếp tục lưu lại Phượng Hoàng thành, đợi đặc phái viên Hồi Hột.

Lại qua hơn một tháng nữa, dân tộc Hồi Hột cuối cùng đã tới, sứ thần chủ quản dân tộc Hồi là một vị không có thực quyền gì, nhưng đức cao vọng trọng, phó quan lại là người quen của Tống Dương, tâm phúc Nhật Xuất Đông Phương, võ sĩ dũng mãnh A Hạ.

Nghi thức hoan nghênh của Nam Lý long trọng chưa từng có, tiếp theo là những lễ nghi cung đình phức tạp rườm rà, chủ mệt, khách cũng mệt, quá trình không cần nói nhiều. Nhưng sứ giả lại mang tới "một tin xấu": Tạm thời vẫn chưa thể đại hôn, một ngày trước khi sứ đoàn vào Phượng Hoàng thành, sứ giả nhận được tin tức từ trong nước, Đại Khả Hãn băng hà, lập tức phải quay về.

Đại Khả Hãn là cha của Nhật Xuất Đông Phương, hết thảy người thân ngoại trừ vợ còn có Tát Mặc Nhĩ Hãn và Tống Dương, cho nên người chết mất rồi cũng là cha của Tống Dương, tập tục của Hồi Hột, người để tang cha trong vòng mười tám tháng không thể cưới xin.

Nếu là hòa thân hai nước, phải dựa theo quy củ của dân tộc Hồi Hột, điều này không có gì để nói.

Hòa thân đã đính hôn không thể thay đổi, chỉ là ngày cưới phải kéo dài thêm năm rưỡi nữa, Tống Dương nhíu mày, Tiểu Bộ bĩu môi, ngay cả Hoàng đế Phong Long cũng rất thất vọng, nhưng sau đó sứ giả Hồi Hột tuyên đọc quốc thư, điều thứ nhất là Hồi Hột, Nam Lý kết làm huynh đệ chi bang, trọn đời đồng tâm, đồng thù, lại khiến trên dưới Nam Lý đều rất phấn chấn.

Nói thật, Tống Dương đối với Tát Mặc Nhĩ Hãn thì hôn sự như vậy, nhưng người ta đối với hắn thực sự rất nể tình.

Khi sứ đoàn rời khỏi nước Đại Nhĩ Hãn của Hồi Hột vẫn đang sống, còn sắc phong cho Tống Dương một " vương vị " Bảo vệ Thánh hỏa vương", này, trước đây Tống Dương từng nghe tới, trong nước Hồi Hột tính ra có hơn ba trăm là thần chức, không cần hỏi cũng giống như Thường Xuân Hầu, chỉ là một cách gọi, không có thực quyền chân chính. Nhưng sắc phong này cũng khiến "vương gia" Tống Dương, nói danh dần trở thành thực.

Lập tức trong cung Nam Lý lại sắp xếp quốc yến khoản đãi khách quý, náo nhiệt một hồi, đến tận đêm khuya mới tan..

Đêm đó không quản đêm dài, A Hạ vẫn đến nhà bái kiến Tống Dương, mang theo lời hỏi thăm của "Nhật Xuất Đông Phương", nói cười vài câu, lại vỗ tay gọi một võ sĩ bên ngoài vào, cười hỏi Tống Dương:

- Vương gia còn nhận ra y không?

Tống Dương cười một tiếng:

- Đương nhiên nhận ra.

Nói xong, đứng dậy thi lễ với võ sĩ kia. Khi ở trong lồng Nhất Phẩm Lôi, đến cuối cùng Hồi Hột ngoài A Hạ ra, chỉ còn sót lại ba vị võ sĩ, vị võ sĩ đứng trước mặt đây chính là một trong số đó, thông thạo tiếng Hán, tên là " A Lý Hán".

Nói chung, võ sĩ Hồi Hột thân thể đều rất cường tráng, A Lý Hán cũng không ngoại lệ, ước chừng cao hơn Tống Dương hơn nửa đầu, đôi vai cường tráng lạ thường. Nhưng không giống với người tộc, A Lý Hán không có râu, mặt mũi hiền lành, vẻ mặt phúc hậu vô cùng, hầu như không có võ sĩ nào như vậy, nếu thay y phục cho hắn, sẽ cực kỳ giống một lão thái thái có thân thể cao lớn.

Nhưng diện mạo là diện mạo, khi đánh nhau A Lý Hán khí thế bừng bừng như hùm như hổ, để lại ấn tượng rất sâu đậm cho Tống Dương.

A Hạ tiếp tục nói:

- Sứ đoàn mang lễ vật tới, khi khởi hành đã chọn ra ba trăm võ sĩ đi theo hộ vệ, đám người này ở lại Nam Lý, đi theo ngươi làm việc, A Lý Hán mang đội. Tát Mặc Nhĩ Hãn dặn dò, Vương gia Tống Dương là vương gia của Hồi Hột chúng ta, bên người không thể không có người Hồi Hột bảo vệ.

Hồi Hột xem như lần này là nhà trai của Hòa thân, sứ đoàn mang theo hai bộ đại lễ, một là sính lễ cưới Công chúa, cái kia là ân thưởng của Đại Khả Hãn cho Vương gia Tống Dương, ban thưởng vốn đã trọng hậu, không ngờ còn tặng cho Tống Dương một tiểu đội tinh binh.

Đây chính là niềm vui không ngờ, lúc trước khi ở phủ Trấn Quốc Công của Tình thành, dân tộc Hồi Hột và Thổ Phiên đánh nhau trên phố bằng binh khí, tố chất của võ sĩ Hồi Hột Tống Dương đều rất rõ, huống hồ lần này còn đáp lại A Lý Hán, có thể được võ sĩ phó lôi quốc gia khởi đồng hưởng ứng, nếu Tống Dương tay không đeo găng tay, chắc chắn không phải đối thủ của A Lý Hán.

A Hạ thực sự, không đợi Tống Dương nói nàng đã lắc đầu nói:

- Lưu lại thân binh này, liên quan tới oai danh của quốc gia quốc thể Hồi Hột, Vương gia không thể chối từ.

Tống Dương mới không chối từ, nhưng có chút nghi ngờ, tặng một đội vệ sĩ nói thì dễ, nhưng A Lý Hán là dũng sĩ nổi tiếng của Hồi Hột, mãnh tướng trên chiến trường, loại này cũng tặng người, không khỏi có chút khoa trương.

A Hạ cười giải thích:

- Lần trước sau khi chia tay, A Hạ về nước, đem toàn bộ việc Tống Dương vương gia đã làm đêm đó bẩm báo với Tát Mặc Nhĩ Hãn, Khả Hãn nhà tôi lúc đó liền nói, việc Tống Dương vương gia đã làm là đại sự.

Sau đó lại tới thăm hỏi sứ đoàn hòa thân, nhưng Khả Hãn biết công chúa Nam Lý là ái nữ của Trấn Tây Vương, mà Trấn Tây Vương là kẻ thù của Thổ Phiên, cho nên bên cạnh Tống Dương vương gia nên có một vị tướng quân tốt của Hồi Hột tương trợ. Lời của A Hạ còn chưa nói rõ, đã dừng lại, Tống Dương cười ha ha gật đầu, chuyển sang đề tài khác:

- Tiền đặt cược của Nhất Phẩm Lôi, mấy nước khác đã thực hiện chưa?

Vừa nhắc tới A Hạ này liền tức giận không đánh một chỗ:

- Toàn là ỷ lại.

Hòa thân bị chậm lại, Tống Dương cũng không cần canh giữ ở kinh sư, qua hơn nửa tháng, đợi sau khi Hồi Hột trở về, Thường Xuân Hầu hướng về Hoàng Đế, Trấn Tây Vương, Tả thừa tướng cáo từ, dẫn hơn ba trăm vệ sĩ Hồi Hột của hắn chạy về Phong ấp Yến Tử Bình. Theo luật lệ của Nam Lý, Thường Xuân Hầu không thể nuôi binh,nhưng vệ sĩ là Khả Hãn của Hồi hột tặng cho Tống Dương, bất cứ ai cũng không thể nói gì, dù sao số người cũng không phải là nhiều, Vạn tuế cũng giả bộ không thấy gì.

Trần Phản, La Quan và Tống Dương đồng hành, về Nhị Ngốc, Nam Vinh, Tiểu Cửu tự nhiên cũng cùng hắn trở về trấn nhỏ.

Giống như Tống Dương, vì hòa thân chậm lại, Công chúa điện hạ cũng trở thành người không có việc gì, trước đây khi quan hệ hai người còn bí mật, Tiểu Bộ e dè hơn, không thể giữ được người trong lòng, hiện giờ, quan hệ đã bán công khai, nàng hận không thể ở cùng một chỗ với Tống Dương, liền chạy tới Hoàng cung tìm đường huynh Hoàng đế của nàng, từ đi chức vụ Hỗn thiên nghi giám, lại mặt dày đi tìm phụ vương thương lượng, muốn cùng Tống Dương đi phong ấp.

Ngay cả khuê nữ biết điều đó cũng chạy đi giúp đỡ phu quân tương lai thu xếp phong ấp, huống hồ Tiểu Bộ này, Trấn Tây Vương sớm đã muốn mở lời…

Lúc khởi hành đã tới giữa mùa hè, vết thương sau lưng của Tống Dương đã hoàn toàn khỏi hẳn, bắt đầu dựa theo đơn thuốc của Hổ Phách, điều dưỡng thân thể, phòng trừ tẩu hỏa nhập ma đột ngột hại vào vào tam quan

Trên đường phong cảnh tươi đẹp, các châu huyện đi qua đều thịnh tình khoản đãi, dân chúng cũng tụ tập hai bên đường phố, giống như xem quái vật, chỉ chỉ trỏ trỏ vào các võ sĩ Hồi Hột, tỏ ra hưng phấn vô cùng, tóc vàng mắt xanh loan đao thiết vệ, ở Nam Lý coi như là trò lừa bịp.

Khi gần tới trấn, vẫn luôn không biết Mộc Ân vì sao, lần này không ngờ chu đáo như vậy, mang theo thuộc hạ Sơn Khê Tú, nghênh đón từ xa, kết quả " hai quân", vừa gặp mặt Tiểu Cửu đã hừ một tiếng cười lớn. Vệ nhân Hồi Hột cao to, giáp trụ đẹp đẽ, Sơn Khê Tú thì thấp bé.

Trang bị đơn sơ, liếc mắt nhìn so sánh một chút quả thực khác biệt quá rõ ràng.

Tuy nhiên, cùng với vệ sĩ Hồi Hột, Sơn Khê Tú tuy hơi nhỏ bé, nhưng khí thế hai đạo nhân mã cũng không thua kém, người trước uy phong lầm lẫm, người sau lại là đàn rắn giữa rừng, ở cùng nhau lâu, vệ sĩ Hồi Hột quan sát đám người này, liền phát hiện nguy hiểm là bọn họ đi lại không phát ra tiếng động, dường như là biến mất ngay sau đó: bọn họ thân thể phát lực cực dễ dàng, chỉ cần muốn động thủ, trong chớp mắt có thể dùng gươm đao nhanh như điện.

Nhưng Sơn khê Tú thật ra không có chút kỷ luật có thể khi nói cũng có người rời khỏi đội đi " tiểu tiện", càng khiến người ta buồn cười là rõ ràng đều là đàn ông, khi đi tiểu lại dựa lưng vào cây lớn, ngồi xổm trên mặt đất, người Hồi Hột cười, nhưng A Lý Hán không cười, đây là "tư thế"dã thú, không thể phân tâm.

Không thể " tới không kịp", chỉ cần có nguy hiểm, cho dù đang đi tiểu, cũng có thể bay ra tránh.

Sơn Khê Man, không có lúc nào chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Nhưng thời gian uống một cốc trà, A Lý Hán lại bỏ qua sự khinh miệt lúc đầu, tiếng Hán cổ quái, nói với Tống Dương vẻ nho nhã:

- Chiến sĩ dưới tay Vương gia, có sức mạnh dã man.

Nói xong, liền gật đầu với Mộc Ân.

Mộc Ân lại mở miệng nói:

- Người của ngươi cũng không tồi.

Sơn Khê Tú không tiễn một đoạn, trước khi vào thôn lại tán vào núi rừng, không thấy dấu vết, như thể chưa từng xuất hiện, chỉ có Mộc Ân ở lại tiếp tục đi theo.

Mà lúc này Nhâm Sơ Dung đã ra đón, Quận chúa gần đây vào núi không ít, khuôn mặt bị phơi nắng đen đi nhiều. Xa xa thấy Tống Dương, nàng liền nở nụ cười, ánh mắt vui vẻ như trăng non,.

Đi theo Quận chúa, ngoài hộ vệ bên cạnh, còn có A Y Quả, Thợ rèn, người mù.

Chu Nho và vài kỳ sĩ, ở bên cạnh phía sau nàng là hương thân trấn trên,

Năm rưỡi trước, trong trấn " bùng nổ ôn dịch" mọi người từ trên xuống dưới đều chết hết, tất cả đều mất hộ tịch, bây giờ những người này đều là " dân sống mới ở các nơi tụ tập lại nơi này", tất cả hộ tịch, thủ tục đều do Thừa Hợp một tay làm hết, dù sao Hoàng đế cũng không thể tự mình chạy tới thẩm tra đối chiếu hộ tịch ở Yến Tử Bình, về quan lại xung quanh, ai cũng sẽ không ăn no rửng mỡ đi gây khó dễ cho Hồng Ba Vệ.

Bình dân dễ làm, lãnh đạo trong danh sách này cũng không có gì khó khăn, có chút phiền phức chính là hóa ra huyện lệnh Chu đại nhân và thuộc hạ của ông ta, bọn họ đều là mệnh quan triều đình " chết rồi, thì là chết rồi, không thể quay lại. Cũng may nhiệm kỳ của Chu đại nhân đã hết, ông ta cũng tự biết mình, hiểu được năng lực của mình, lăn lộn trên quan trường cũng không có tiền đồ gì, liền để Quận chúa an bài thân phận mới cho mình, từ Hồng phủ đi ra, đi tới Thanh Dương thành thoải mái làm giàu, thủ hạ của ông ta cũng như vậy.

Huyện lệnh hiện nay họ tên Mộ Dung, nghe nói là môn hạ của Hình bộ thượng thư Đỗ đại nhân, trấn nhỏ vẫn là trấn nhỏ, hương thân vẫn là hương thân, cơ bản không có thay đổi gì, nhưng thật ra Tống Dương bỏ quê đã hơn hai năm, khi quay lại trở thành Thường Xuân Hầu của Nam Lý, bảo hộ Thánh Hỏa Vương của Hồi Hột, ngoài ra còn là tam nữ tế và thất cô gia tương lai của Hồng Ba phủ, sự thay đổi lớn như vậy, khiến từ trên xuống dưới, tất cả mọi người trong trấn đều có chút sợ hãi, trở nên cẩn trọng.

Lúc này Tống Dương cũng không quay lại, thân phận thay đổi thế nào, Dương Nha Tử vẫn là Dương Nha tử, trở về gặp nhau, đoàn người sẽ dần trầm tĩnh lại.

Hầu gia áo gấm về quê, nhà nhà đều có quà tặng, rất nhanh Lão Cố cũng từ "công trường" của mình chạy lại, mọi người gặp mặt rất náo nhiệt, hàn huyên một lúc, hương thân tạm thời tản ra, khi Thừa Hợp dẫn đường đưa Tống Dương ra ngoài trấn, Tiểu Bộ chạy tới bên cạnh tỷ tỷ, mấy ngày này trong lòng nàng luôn tính toán một chuyện, sau khi gặp tỷ tỷ lập tức thương lượng, nhẹ giọng nói với Thừa Hợp:

- Tiểu Dung, tỷ trước đi.

Thừa Hợp một lát sau mới hiểu ý của muội muội, cái tin hòa thân phải lùi lại mười tám tháng, nàng đã nhận được, nhưng nàng không biết nên nói thế nào, chỉ lắc đầu:

- Không được, không chỉ việc này...muội phải nhớ, mãi mãi không được nhường nữa.

Khi nói chuyện, Nhâm Sơ Dung nhấn mạnh chữ "lại", sau đó nàng kéo tay Tiểu Bộ, trong lòng khẽ nói hai từ: cảm ơn mà không nói được ra lời. y như trước vậy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.