Truyền thuyết của Sơn Khê Man hay người Hán bất kể thời nào, động cơ Hán chủ đuổi giết Thổ Hầu Tử bất kể là người Hán hay mọi rợ, trộm mộ đều là chuyện độc ác đáng bị chém làm trăm mảnh, nếu dân chúng biết Hoàng đế của mình là dựa vào quật mộ người ta lên mà tăng thêm quân phí, đại sự sẽ không ổn. Mà sau khi bình ổn thiên hạ, không có chiến tranh, chi tiêu cũng bớt đi được một khoản thật lớn, nên không cần dùng đến khoản tiền của người chết kia, đoàn quỷ binh dưới trướng kia đương nhiên không còn tác dụng.
Nói không chừng Hồng Thái Tổ vẫn còn chuyện khác cần lo lắng, nếu để lại tộc Thổ Hầu Tử này, có lẽ trăm năm sau bọn họ sẽ đào mộ của chính mình lên…
Cố Chiêu Quân cũng thiếu tiền, tình trạng của ông ta bây giờ còn quẫn bách hơn cả Tống Dương, giờ biết được một chiêu kiếm tiền như thế sao có thể không hưng phấn, đôi mắt cáo già sáng lấp lánh dọa người, gật đầu với Tống Dương:
- Tốt quá! Ta với ngươi cùng nhau đi gọi La Quan, ngoài ra ta còn muốn nói chuyện với Bạch phu nhân.
La Quan là đại tông sư, có lão bảo vệ cho mọi người an toàn, đây là chuyện quan trọng không cần nói, nhưng tìm Bạch phu nhân thì có tác dụng gì? Tống Dương có chút không hiểu, Cố Chiêu Quân giải thích:
- Chuyện có liên quan đến Thổ Hầu Tử, có một đoạn cuối không biết ngươi có chú ý không: một đội quân Hán tinh nhuệ vào trong không thể quay ra… Binh lính tinh nhuệ tới mức có thể bị Sơn Khê Tú nhìn trúng nhất định không như bình thường, khi đó Thổ Hầu Tử kia có bao nhiêu người? Mấy trăm người khó lắm rồi, mặc dù Thổ Hầu Tử chiếm lợi thế về địa hình, chỉ có chút người đó dựa vào cái gì có thể hủy diệt tinh binh của Hồng Thái Tổ?
Nói tới đây, Cố Chiêu Quân chép chép miệng, tì nữ bên cạnh hiểu ý chuẩn bị dâng trà, không ngờ Tiểu Bộ nghe chuyện có hứng, sốt ruột không chịu nổi, tiện tay đưa luôn chén trà của mình:
- Chén nước này ta chưa uống, cho ngươi uống.
Cố Chiêu Quân bị dọa cho nhảy dựng, chén nước này bất kể thế nào cũng không dám uống, vội vàng lắc đầu tạ ơn, tiếp tục nói:
- Theo ta đoán, trong sào huyệt của đám Thổ Hầu Tử, sợ là có cơ quan gì lợi hại, hãm hại được cả đội quân tinh nhuệ. Vốn dã nhân không được giáo hóa, thiết lập cạm bẫy cũng không giống ai, nhưng chớ quên, Thổ Hầu Tử không như bọn chúng, họ rời núi làm việc giúp Hồng Thái tiên đế, trong vòng một hai trăm năm đều sống dưới mặt đất, trong các mộ cổ.
- Mộ cổ là nơi như thế nào? Là mộ của đế vương công hầu cơ quan cạm bẫy không thể tưởng tượng, Thổ Hầu Tử có một cơ hội lớn học được nguyên lý, vận hành của các cơ quan đó. Cho nên trước hết ta phải đi tìm Bạch phu nhân nhờ một chút, lão tử Ảnh Tử Thác của bà ta không chỗ nào không biết, thân là một người trộm mộ lành nghề không biết có nói chuyện gì với Bạch phu nhân không, có thể bà ta sẽ biết một chút, chuyến đi này tốt nhất nên nói với bà ta, không chừng có thể có ích.
Sáng sớm hai ngày hôm sau, một tiểu đội tám người khởi hành từ Yến Tử Bình, Tống Dương, Tiểu Bộ, La Quan, Cố Chiêu Quân, Nam Vinh, Bạch phu nhân và hai thủ hạ của bà ta.
Tống Dương mượn cớ, chỉ nói Mộc Ân nghĩ cách phá giải Cửu sắc bất triêm (cái trò ném chín màu không dính màu nào), cần phải đi tới chỗ Sơn Khê Man, Thừa Hợp cho dù thông minh cũng không phải thần tiên, lại thêm bản thân mình cũng bận tối ngày tối mặt, không thể nhìn thấu trò nói dối nho nhỏ của Tống Dương, chỉ dặn hắn chăm sóc Tiểu Bộ cho tốt. Việc chăm sóc Tiểu Bộ Tống Dương hoàn toàn tin chắc, cho dù trên đường có gì hung hiểm, dựa vào hắn và La Quan, che chở cho nàng chạy trốn sẽ không có vấn đề, huống chi bản lĩnh của Cố Chiêu Quân, Bạch phu nhân cũng không kém hắn, trận thế như vậy cũng đủ khai sơn lập phái hành tẩu giang hồ.
Về Bạch phu nhân, rõ ràng đã được nghe phụ thân kể chuyện tự truyện trộm đồ hành hiệp mà lớn lên, trong đó có đề cập đến chuyện dưới lòng đất, chuyện xưa nhiều không kể xiết, có nhiều kiến giải về cơ quan trong cổ mộ. Mà thủ hạ bà ta mang theo vốn cũng từng là hắc đạo, cũng đã từng có chút danh tiếng trong cái nghề sống dưới lòng đất này, bởi vì ngưỡng mộ, sau khi tiền bối qua đời đã tới bên cạnh Bạch phu nhân.
Hai gã thủ hạ đều hơn ba mươi tuổi, một người xuất thân Yến Kinh giao, dáng hình thon thả tướng mạo anh tuấn, môi đỏ miệng nhỏ, hay nói hay cười hoạt bát, họ Tề, tên có một chữ Thượng; người còn lại là trong vùng núi Tây Bắc Yến quốc, đen thấp, dung mạo không có gì xuất sắc, giống như một tảng đá nặng nề, họ Ba sinh ra giữa tiết hè, người không có gì đặc biệt, liền lấy mùa sinh làm tên.
Tiểu Bộ nháy mắt cười:
- Tề Thượng, Ba Hạ? Hai người các ngươi quả thật là một cặp hảo huynh đệ trời sinh.
Tề Thượng tiếp lời:
- Ngài nói đến chuyện này, trước kia ta là một người buôn bán, mỗi khi cảm thấy trong lòng bất an lại mong gặp lại Ba Hạ. Ngài đoán xem? Ha ha Tề Thượng Ba Hạ hai người hợp lại, trong lòng không còn bất ổn, chỉ còn lại sự kiên định từ trong xương.
Ba Hạ không phản ứng, cũng không ngẩng đầu lên, vững vàng đi bên cạnh Bạch phu nhân. Khi rời khỏi thôn trấn, đội ngũ rất ít người, lại đơn bạc khác thường, nhưng vừa vào thâm sơn, sau khi hợp nhất với Mộc Ân lập tức trở thành một đại đội nhân mã, Mộc Ân dẫn theo ba trăm Sơn Khê Tú đều tới, Tiểu Bộ cảm thấy có chút hơi long trọng, nói với Tống Dương:
- Không cần mang theo nhiều người hộ tống như vậy chứ?
Tống Dương lắc đầu:
- Không phải trong núi có cái miếu, trong miếu có Bồ Tát vàng, chúng ta tới lấy là xong. Thổ Hầu Tử nhiều năm như vậy không thấy tung tích, sào huyệt trước đó của họ, hoặc là đã sụp, hoặc đã bị san bằng rồi…
Chỉ cần có người nói chuyện, Tề Thượng sẽ nói theo, đi bên cạnh cười ha hả ngắt lời:
- Nói không chừng vừa sụp vừa san bằng ấy chứ. Thật muốn làm việc này, ba trăm người ta còn thấy ít. Sau đó còn đem vàng rời núi không phải cũng cần đến người sao.
Tiểu Bộ cười:
- Câu cuối này rất hay.
Đi trong thâm sơn Nam Lý có hai chuyện phiền toái, một là rắn rết cắn bừa bãi, độc trùng bay khắp nơi, nhưng có Tống Dương ở đây sớm đã đưa cho đồng đội thuốc đuổi trùng; cái thứ hai là rừng rậm che cả mặt trời, rất khó phân biệt phương hướng, đồng thời bùn dưới chân cũng là cái bẫy chết người, không cẩn thận sẽ sa vào đó, có Mộc Ân và Sơn Khê Tú đi theo, đều có người man cầm theo cây mận gai mở đường, nguy cơ này gần như có thể không cần nghĩ tới.
Dọc đường đi vẫn bình an vô sự, khi đi qua doanh địa của Sơn Khê Tú, Mộc Ân còn cố ý bảo đội ngũ tạm dừng, một mình quay lại hỏi tiền bối trong tộc, xác nhận phương hướng, chỗ ở của Thổ Hầu Tử, sau mười ngày bôn ba, Mộc Ân đưa mọi người tới bên cạnh một vách núi, chỉ xuống dưới vách đá:
- Chính là nơi đó.
Từ trên cao nhìn xuống, trong tầm mắt chỉ có rừng rậm miên man, cái gì cũng không nhìn thấy, Mộc Ân ra lệnh một tiếng, ba trăm Sơn Khê Tú hành động cực kỳ nhanh, vách núi không tính là cao, áng chừng chỉ hơn mười trượng, bất kể thế nào cũng không làm khó được mọi người, đám người Tống Dương cũng triển khai thân thủ hoàn toàn không mất sức, nhờ vào rừng cây tùng bảy trăm năm tuổi dưới vách núi che dấu, biết rõ nơi này là chỗ trước kia hai tộc sống ở đây, nhưng vẫn không ai nhìn ra cái gì.
Tất cả mọi người đều nhìn Mộc Ân, mong chờ bà có thể chỉ cửa vào sào huyệt của Thổ Hầu Tử, nhưng bà có vẻ không kiên nhẫn, lắc đầu:
- Ta cũng không phải yêu quái sống trăm năm sao có thể biết cửa vào ở đâu. Tìm đi!
Nói xong, hét to vài tiếng bằng tiếng man, ba trăm Sơn Khê Tú cũng lập tức làm việc, toán thì chạy ra xa, toán thì bới đất tìm dấu vết lưu lại từ thời xưa.
Cánh rừng này rộng mênh mông, ba trăm Sơn Khê Tú đi vào đó rất nhanh không thấy tung tích, tìm như vậy không khác gì mò kim đáy bể, cho dù bận rộn cả một năm cũng chưa chắc đã tìm được cửa vào.
Cứ như thế có may mắn cũng chẳng có tác dụng, Tống Dương và đám người lão Cố tìm Bạch phu nhân thương lượng:
- Nếu đào thẳng xuống thì sao? Dù sao cũng biết chỗ của Thổ Hầu Tử là ở dưới đất, không nhất thiết phải tìm cửa vào, cứ đào thẳng xuống là được.
Tề Thượng lắc đầu:
- Thổ Hầu Tử trước kia đúng là có đào xuống lòng đất, nhưng không thể khắp nơi đều bị bọn họ đào rỗng, nễu không trên mặt thế nào cũng phải sụp xuống một cái hố thật to, hiện giờ đây không còn là rừng nữa mà là một cái hồ hoặc đầm lầy thật to mới đúng.
Tống Dương nghe rồi cũng không hiểu lắm, Tề Thượng giải thích thêm:
- Trên đường đi hai anh em chúng ta đã bàn bạc, năm đó hai tộc chung sống ở đây, Sơn Khê Tú sống được ở trên mặt đất, chứng tỏ mặt đất cũng đủ cứng, nên trong lòng đất không thể có cung lớn. Đừng nói đến địa cung, ngay cả một căn phòng lớn cũng không có, nhiều nhất chỉ là một vài đường hầm, địa đạo nho nhỏ. Chúng tatừ trên mặt không tìm ra được đường hầm, đào xuống cũng uổng công, đào rồi cũng chưa chắc đào trúng hầm. Đào mãi cũng không phải không thể nhưng phải thật may mắn lắm mới làm được, còn không bằng dẫn thủ hạ kéo vào, lật từng khối đất lên còn chắc ăn hơn.
Đào động làm đường là một chuyện, xây một đại cung chắc chắn trong lòng đất lại là chuyện khác, nơi nào có đế vương của đại địa cung tồn tại ắt không phải chuyện đơn giản một hai ngày, công trình to lớn được xây dựng nhất thiết dựa vào một bộ tộc dã nhân của ngàn năm trước, tuyệt không có năng lực như vậy.
Cố Chiêu Quân nhíu mày:
- Dưới đó chỉ có vài đường qua lại thôi sao? Ngay cả phòng cũng không có? Thế Thổ Hầu Tử đó nghỉ ngơi ở đâu? Bất kể là thần tiên phương nào cũng không có khả năng ở dưới mặt đất cả đời, Thổ Hầu Tử có thể thích mát mẻ, nhưng cũng không thể ở luôn dưới đó không lên chứ. Ở đó không có ánh sáng và cũng không có gió, ẩm ướt lắm.
Tề Thượng ngẩng đầu liếc Mộc Ân một cái, xác nhận lão thái bà ở xa xa mới dám nhỏ giọng nói tiếp:
- Đám Thổ Hầu Tử đó không phải là kẻ tầm thường, Sơn Khê Man đó cũng không vừa, chuyện ác bọn họ làm trước đó, rõ ràng đã bị Thổ Hầu Tử nắm được lôi ra làm chó trông nhà, làm lá chắn.
Cố Chiêu Quân đã nhìn thấu:
- Ý của ngươi là, Thổ Hầu Tử mới thực sự là thổ địa ở đây?
Tề Thượng gật đầu liên tục:
- Cố lão gia anh minh, như vừa nãy đã nói, nơi này mặt đất rắn chắc, nếu bảy trăm năm trước không thể chiếm được doanh địa, bảy trăm năm sau cũng không thể có được cánh rừng dầy đặc như thế này. Thực không phải ta coi thường đám Thổ Hầu Tử đó, ít nhất lúc ấy, chỉ bằng tay nghề của bọn họ tuyệt đối không thể đào ra một chút gì gây kinh ngạc cả. Đầu mối đích thực ở đâu?
Nói xong, cảm thấy vấn đề này không thể có người biết, lại lắc đầu cười khổ:
- Chuyến đi này không phải vô ích chứ?
Ba Hạ rốt cuộc mở miệng nói một tiếng:
- Sẽ không vô ích.
Bốn chữ nói xong, gã lại ngậm miệng không nói nữa, Tề Thượng tiếp lời cười nói:
- Việc này không khó nghĩ, dwois đất không có địa cung lớn, nhưng bảy trăm năm trước lão tổ tiên Sơn Khê Man cũng nói, trong này là sào huyệt trước tiên của Thổ Hầu Tử, theo phỏng đoán của ta, lão tổ tông Man nhân cũng đã thấy được cửa vào đường hầm, bọn họ đợi tới khi Thổ Hầu Tử đều rời núi hơn một trăm năm đường hầm sớm đã sụp xuống, Sơn Khê Man tự nhiên không đi đào lại đường hầm, cũng không biết tình ở phía dưới không kỳ lạ.
- Nhưng sau khi Thổ Hầu Tử trở về, được Sơn Khê Man tha thứ, lại đào thông địa đạo, mấy trăm người đều đi xuống, …bọn họ đi đâu? Bọn họ có thể đi đâu? Đáp án rất rõ ràng như ban ngày, ngay cả Tiểu Bộ nghe cũng hiểu được, gật đầu nói:
- Không phải bọn họ trở về sào huyệt đích thực của Thổ Hầu Tử chứ, nhưng phía dưới có đường hầm đi thông về sào huyệt của bọn họ sao? Chỉ cần chúng ta có thể tìm ra đường hầm năm đó, vẫn có thể tìm được hang ổ của bọn họ.
Tề Thượng mỉm cười, lộ ra một chiếc răng khểnh trong hàm răng đều đặn:
- Cho nên nói đám Thổ Hầu Tử khốn kiếp đáng giận, chỉ là lão tổ tông Man nhân của ta nhận thấy cửa ra vào sào huyệt của bọn chúng, Thổ Hầu Tử thích đào động, hang ổ cũng không thể chỉ có một cửa ra vào này, chỗ này bị chiếm, bọn họ lại tìm đường khác… Cho dù đây là cửa vào duy nhất, dựa vào nhân số Thổ Hầu Tử hơn ngàn người, đổi một nơi khác, lại đào một đường hầm mới thông về nơi ở cũ cũng không có việc gì khó.
Đường thông về nơi ở cũ của Thổ Hầu Tử quả thực là một điều bí mật, nhưng những còn đường khác, sao có thể so với một con đường này? Lối vào hang ổ chính là Sơn Khê Man đối với người Hán căm ghét vô cùng, quả thực chính là sơn thần ông nội đưa tới bảo vệ cho Thổ Hầu Tử.
Thổ Hầu Tử tiến vào được khoảng hơn trăm năm, quả thực cũng học tập được không ít thứ, ít nhất họ học được một " khổ nhục kế ", Sơn Khê Man tính tình như vậy, nếu Thổ Hầu Tử trực tiếp đến cầu xin, đối với dã nhân trong núi bọn họ cam lòng chịu làm nô bộc, Sơn Khê Man sẽ đồng ý mà không để ý, trực tiếp đuổi đi, mà đánh một trượng, khiến Sơn Khê Man cảm thấy Thổ Hầu Tử vẫn còn có chút huyết tính của người trong núi lại dễ nói.
Thổ Hầu Tử buông tha cho nửa bộ tộc, thay Sơn Khê Man vì bọn họ trông cửa suốt mười mấy năm, may mà còn có mười hai tôn thi. Sáng suốt.
Không nghĩ Man nhân bình thường bướng bỉnh như vậy, dẫn dắt tộc nhân rời khỏi nơi này, nếu muộn vài năm, chống lại đội quân tinh nhuệ của Hồng Thái Tổ, chính là ra kết cục gì cũng khó nói.
Tống Dương một đám tới tìm vàng, đối với sự tình bảy trăm năm trước không cảm thấy hứng thú, đại khái biết rõ ngọn nguồn cũng tốt, Tống Dương chuyển đề tài:
- Đường hầm đó, có cách nào tìm được hay không?
- Đến lúc này dọc theo đường đi, hai anh em chúng ta đã nghĩ tới việc này, thương lương qua không ít, cân nhắc vài ngày, kết quả vẫn là huynh đệ ta nhớ trước đây ở cá trong sông suối…
Tề Thượng dài dòng không ngờ là tâm phúc dưới tay của Bạch phu nhân, lại dường như là đệ tử thân truyền của Bạch tiên sinh, Bạch phu nhân khiển trách:
- Có thì có, không thì không, nói thẳng ra đi!
- Cách thì có, nhưng có thể được hay không thì không dám cam đoan, hơn nữa cũng tuyệt không ít việc, được một hồi bận rộn.
Tề Thượng biết phu nhân mạnh miệng nhẹ dạ, cười hì hì lơ đễnh một chút:
- Trước hết cần làm, mấy cánh rừng này rất kín kẽ, được tán cây bao bọc, ít nhất cũng phải phát bớt cành lá, cho ánh sáng mặt trời chiếu vào; lại chính là những rào ngăn, không phải rào cản quá lớn, cụ thể cũng không muốn nói quá nhiều cùng Hầu gia, xin ngài chia cho chúng ta hai trăm người tới đây làm, ngắn thì mười ngày, dài thì nửa tháng, cam đoan sẽ cho ngài một đáp áp thỏa đáng.
Sau cùng chính là đợi…đợi một trận mưa lớn!
Ba Hạ bổ sung một câu:
- Còn nữa, thời điểm làm việc tốt nhất trời chớ mưa.
Tống Dương cũng không hỏi nhiều, tìm Mộc Ân nhờ bà điều phối nhân sự, ba trăm tú binh Sơn Khê Man chia làm hai đội, hai trăm người lên cây phạt bớt cành lá, một trăm người còn lại tiếp đó bận rộn lần tìm trên mặt đất. nguồn TruyenFull.vn
Thà nói thành tấm ngăn chẳng bằng nói là ở trên mặt đất lần tìm bức tường bí mật, ở trên mặt đất trong rừng đắp lên những ngọn núi đất cao. Những bức tường ngăn bị những cánh tay thẳng tắp xẻ ngang, giăng khắp nơi, đem một mảnh rừng lớn lộ giữa trời, phân chia bốn phương thành những mảnh lớn nhỏ khác nhau, nếu có thể có vinh dự đứng từ trên cao nhìn xuống, vùng đất cổ của Sơn Khê Man thời trước, dường như biến thành một bàn cờ vây.
Tề Thượng miệng không ngừng, nhưng khi làm việc không nói một câu, đối với Sơn Khê tú yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, đất dưới tay thuộc hạ của hắn thực sự rắn chắc, Ba hạ lại càng không nhiều lời. Đám người Tống Dương, Tiểu Bộ cũng không nỡ đứng nhìn, tất cả mọi người đều xắn tay áo cùng nhau làm việc gấp gáp.
Sau khi bắt đầu đào hai anh em không còn nhàn rỗi, nhân tiện dùng đám cành lá cây bị chặt xuống tận dụng triệt để che lên đám đất phòng ngừa trời mưa dễ gây xói lở, lúc này Tống Dương cũng có thể mơ hồ nhìn ra chút manh mối, doanh địa cổ được ngăn thành vô số ao giữ nước trong lòng đất từng có đường hầm, cấu tạo và tính chất của đất đai chung quy sẽ tơi xốp một chút, giọt nước sau khi thấm xuống sẽ lọt xuống rất nhanh, đợi mưa to cẩn thận quan sát, tìm kiếm mấy khối đất có nước thấm nhanh tạo thành ô vuông, lại tiếp tục đào xuống phía dưới, hy vọng sẽ tìm được đường hầm thời cổ.
Quả thật là biện pháp ngu ngôc, nhưng ít nhất so với việc cứ đào bới cả tòa mặt đất lên thì vẫn có còn có chút " căn cứ ".
Nam Lý vốn nhiều mưa, trong mười ngày mưa tí tách mấy trận, nhưng mưa không đủ lớn, đối với công việc của bọn họ không bị ảnh hưởng nhiều lắm. Khi bắt đầu làm sợ nhất trời mưa to, nhưng đợi sau mười ngày " bàn cờ vây " đã hoàn thành, đoàn người lại ngóng trời mau mưa lớn.
Lại qua ba ngày, mây trên trời ngưng tụ rất dày, không khí đậm nước không gian ảm đạm, nếu không xuất hiện điều gì ngoài ý, không bao lâu nữa sẽ có một trận mưa lớn đổ xuống. Mà mây đen rất lớn, không biết trong lòng khẩn trương gấp gáp điều gì, còn e sợ biện pháp của mình không có hiệu quả lại bị quý nhân trách cứ, Tề Thượng tiến đến bên cạnh đám người Tống Dương lải nhải:
- Hầu gia, chuyện này chúng ta liều mạng dốc sức xử lý giúp ngài, nhưng trong lòng lão ngài cũng hiểu trong lòng đất rộng lớn có tìm được đường hầm này không phải dễ dàng, vả lại bỏ đã hơn bảy trăm năm, có lẽ sớm đã sụp đổ rồi, biện pháp chờ nước thẩm thấu này chưa hẳn đã tốt như vậy.
Không đợi gã nói xong, Tống Dương liền gật đầu:
- Yên tâm, chỉ ghi công cho các ngươi.
Tề Thượng vui vẻ, nhưng những điều muốn nói còn chưa hết:
- Ngay cả khi chúng ta có thể tìm được đường hầm của Thổ Hầu Tử, cũng có thể bọn họ sớm đã đào ra những đường mê cung dành cho kẻ thù, nếu chẳng may ông trời đòi phải tìm ra con đường chính, cũng đừng hy vọng có thể thông suốt một hơi chạy xuống, hơn nữa phân nửa vẫn phải vừa đi vừa đào, không phải tạm thời có thể…
Lúc này ngay cả hợp tác Ba Hạ đều ngại hắn nhiều lời vô nghĩa, nhíu mày ngắt lời:
- Có phiền hay không?
Tề Thượng " hắc " một tiếng, một chút cũng không có ý ngậm miệng, quay đầu nhìn Ba Hạ già mồm cãi cố:
- Phiền? Ngươi một năm nói không được ba câu, ca ca ngươi một người phải nói cho hai người, rõ là bận việc thay ngươi, ngươi còn…
Nói được một nửa, đột nhiên một tia chớp lóe lên xé rách phía chân trời, tiếng sấm trải dài trong không trung, mưa lớn đổ xuống xối xả!
Tề Thượng lập tức ngậm miệng lại, trong mắt còn có chút khẩn trương cũng có chút hưng phấn, và mọi người cùng nhau, gắt gao nhìn lên mặt đất, tuy nhiên một lát sau, gã giật mình kinh hãi.
Đất vốn rắn chắc, mưa lớn hung dữ, mãng tán cây bị chém loang lổ… Một mảng bàn cờ lớn như vậy, phần lớn mắt thường có thể nhìn thấy được, nhanh chóng đã được mưa to đổ đầy, nhưng có " ô vuông " nước thấm nhanh kinh người, mưa rơi xuống nước liền lọt mất, căn bản không hề giữ được nước.
Nếu chỉ có một hai ô vuông như thế, có lẽ là do cấu trúc đất tơi xốp, nhưng ô vuông số lượng không ít nước chỉ tập trung rơi thấm liên tiếp trên một ô, Tống Dương đưa mắt nhìn lại, giờ phút này tình hình trước mắt có chút hùng tráng, xung quanh bàn cờ nước ngập mênh mông, một mảng bạc trắng, mà nơi không tồn tại chút nước nào trên mặt đất lộ màu đen thẫm, liên tiếp cùng một chỗ, giống như một con rồng đen cực lớn, càng giống như có thần phật thi triển tiên pháp, rót nước lộ đường, hướng về phía thâm sơn một đường uốn lượn mà đi.
Tề Thượng hít một ngụm khí lạnh kêu lên:
- Đây,.. đây cũng quá thuận lợi chứ?
Biện pháp nước thẩm thấu quá tốt, nhưng Tề Thượng lúc trước phán đoán gần như sai toàn bộ, hiện tại trên mặt đất có thể nhìn thấy, phía dưới rõ ràng lộ ra một con đường rộng rãi.