Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 203: Bản đồ kho báu



Lúc này Cố Chiêu Quân nói:

- Đừng quên ngươi chẳng qua là mật sứ, muốn dùng bọn họ, ngươi trước phải tìm được huyết mạch Hồng hoàng, việc này thật sự phiền toái, thế nào cũng phải cẩn thận tính kế. Trước tiên phải nói, đội quân này còn không thể mang đi ra bên ngoài.

Tống Dương nhe răng cười khổ:

- Không mang đi, mang đi ra ngoài ta cũng nuôi không nổi.

Cố Chiêu Quân cười ha hả, gật đầu thông cảm:

- Một việc cuối cùng, bọn họ hiện tại đã biết cục diện bên ngoài rồi.

Trong khoảng thời gian ba ngày, đám người Cố Chiêu Quân nói chuyện phiếm hướng Thiền Dạ Xoa dò hỏi tin tức, đối phương đương nhiên cũng phải hỏi sự tình bên ngoài. Tùy tùng, có thể không biết thân phận, mục đích của mật sứ, nhưng bọn họ đều là từ bên ngoài tới, lại như thế nào không biết đương kim thiên hạ là cái bộ dáng gì nữa.

Với chuyện này bọn người Cố Chiêu Quân cho biết đúng sự thực, bởi vì một là tạm thời không kịp thông đồng bịa dặt lời khai khác, nếu Tống Dương muốn dẫn một đôi tinh binh này, Thiền Dạ Xoa sớm hay muộn sẽ trở về nhân gian, đến lúc đó có thể nào lại giấu diếm.

- Việc đã rồi.

Cho tới bây giờ với Cố Chiêu Quân, lời nói dối vô dụng lão đều sẽ không đem ra để nói.

Qua tới ngày hôm sau, đại phu trong quân chẩn bệnh bất ngờ phát hiện:

- Mật sứ, bệnh tình đại nhân chuyển biến tốt đẹp, đang nhanh chóng bình phục.

Tin tức tốt truyền ra, chủ tướng Thiền Dạ Xoa thứ bốn mươi ba chủ tướng Trịnh Chuyển bước nhanh tới, nhiều phó tướng đi theo, mặt khác còn đem theo ba cái rương.

Trịnh Chuyển bốn mươi dẫn đầu, căn nhà nhỏ bé khe núi hơn phân nửa sinh sống, mang nhiều quân đi cũng chỉ làm hai việc: khổ luyện võ nghệ, nghiên cứu binh thư. Chỉ trông mong một ngày kia có thể trở về nhân gian. Sau khi nhìn thấy Mật sứ, bắt đầu còn có thể thong dong mà chống đỡ, nhưng nói đi phải nói lại, những tích lũy của tổ tiên bao nhiêu năm ở trong lòng thật lớn thổn thức không kiềm chế được, mặc dù Tống Dương và hắn không có một chút quan hệ, cũng bùi ngùi xúc động.

Nói bọn họ ngốc, nói bọn họ ngu, thậm chí mắng họ có hành vi không phải của mình, đã có thể sống suốt bảy trăm năm cố chấp không thay đổi, đều là loại đầu đội trời chân đạp đất. Thấy bọn họ, cũng sẽ tin " Sông cạn đá mòn,.

Những chi tiết có liên quan trong buổi nói chuyện, tối qua Tống Dương và lão Cố thương lượng trong suốt buổi tối, trọng yếu nhất là hai vấn đề mấu chốt, cái thứ nhất chính là như thế nào giải thích với Đại hồng chỉ kế thừa ba trăm năm, vì sao lại hơn bốn trăm năm mới đến " thức tỉnh " Thiền Dạ Xoa.

Đáp án, sớm xác định, giờ phút này cũng không chờ Trịnh Chuyển hỏi, Tống Dương trước hết nói ra nguyên do:

- Năm đó sự tình đột nhiên phát sinh, trong triều Đại Hồng kinh biến, Hoàng đế cuối cùng không thể đem phối phương luyện huyết nói rõ hoàn toàn cho đời sau liền rời xa dương gian.

Thuật luyện huyết thất truyền, cho nên không có biện pháp đến mời Thiền Dạ Xoa rời núi cứu chủ, sau đó trong mấy trăm năm, huyết mạch hồng hoàng tiêu nhập vào thế gian, căn cứ vào những phương thuốc lưu lại khổ tâm suy nghĩ, không ngừng nghiên cứu, tìm kiếm bổ toàn bộ biện pháp luyện huyết thuật, vẫn qua bốn trăm năm, mới có được thành công.

Tiếp theo Tống Dương đổi đề tài nói chuyện, giảng giải tình hình huyết mạch của hoàng thất, không ngoài việc khắc khổ ẩn nhẫn, luân phiên khổ cực chờ đợi, hắn nói được gần như đều là " văn xuôi trữ tình " không đề cập cụ thể người hoặc sự tình, để tránh tương lai sẽ làm lộ. Đến cuối cùng nói rõ:

- Hoàng đế, còn ở bên ngoài ẩn giấu, thân phận bí ẩn dị thường

Lời nói này chính là vấn đề mấu chốt thứ hai.Hoàng đế, mới là chủ nhân chân chính của Thiền Dạ Xoa, Tống Dương đã là Mật sử, không có cách nào khác lại làm Hoàng đế, hắn nghĩ muốn nắm bắt được chi hùng binh này, liền thế nào cũng phải có một Hoàng đế tin cậy

Hoàng đế, sẽ đối với thế lực Tống Dương tuyệt đối trung tâm, đồng thời có thể có một phần trầm ổn tâm tư, ít nhất tại thời điểm đối mặt Thiền Dạ Xoa không thể lộ ra sơ hở, đêm qua Tống Dương và lão Cố vì ứng cử viên này quả thực suy nghĩ, miễn cưỡng xác định một người nhưng bất ngờ, đối với Hoàng đế, hiện tại tình hình, Trịnh Chuyển dường như không quan tâm, đang nghe đến " Hoàng đế thân phận bí ẩn, lúc đó tướng quân còn thật sự gật đầu, vẫn chưa truy vấn cụ thể tình hình, Tống Dương tự nhiên cũng liền câm mồm không đề cập tới.

Lúc này, Tống Dương dường như chú ý tới điều gì, hỏi Trịnh Chuyển:

- Vẻ mặt tướng quân dường như có chút không ổn.

Đồng thời làm cái động tác, hỏi đối phương có thể đồng ý cho hắn xem mạch tượng một chút.

Trịnh Sảng không nói lời vô nghĩa, nhấc lên tay áo, đem cánh tay đưa tới, Tống Dương thuận miệng nói:

- Ta thuở nhỏ đi theo vạn tuế, mưa dầm thấm đất, cũng học được chút phương pháp châm cứu dùng thuốc, đều là chút bệnh bên ngoài, đường đột...

Nói xong bắt đầu hỏi mạch tra chẩn, rất nhanh Tống Dương liền nhíu mày, trong cơ thể Trịnh Sảng có dấu hiệu trúng độc độc tính phát tác chậm, tích lũy ở trong kinh mạch từng chút một, bình thường đều không có gì hại, nhưng sẽ tổn hại đến sinh mệnh, nếu không để ý tới, người sống không đến sáu mươi sẽ chết.

Sau đó Tống Dương đứng dậy đi theo Trịnh Chuyển đến chỗ vài vị phó tướng hội xem mạch, không chỉ Trịnh Chuyển vẻ mặt khác thường, mà vẻ mặt của Thiền Dạ Xoa đều không bình thường, đối phương tổng cộng đến đây mười hơn người, đều không ngoại lệ đều có bệnh trạng giống nhau, thậm chí mức độ trúng độc đều giống nhau.

Cân nhắc một chút Tống Dương liền nghĩ tới nguyên do, đều không phải là có người cố ý hạ độc, mà là nơi đây có cái độc nguyên thiên nhiên... Phấn hồng chướng.

Chướng khí lơ lửng giữa không trung, nhìn qua sẽ không hại người, nhưng thực tế đóng quân ở đây vẫn có chút ảnh hưởng, theo trời mưa hoặc là hướng gió thổi, độc chướng rơi xuống đất, tích lũy tháng ngày, sống như thế tất cả mọi người sẽ trúng độc.

Tống Dương thần sắc thoải mái, đem sự tình nói rõ, lại tiếp tục nói:

- Không cần lo lắng, độc không khó giải, sau khi ta rời núi sẽ bào chế dược vật, lại sai người đưa trở lại, điều dưỡng thêm chút sẽ không có việc gì

Không ngờ Trịnh Chuyển thản nhiên cười:

- Không cần bận tâm, chớ nói sáu mươi tuổi, trong vòng bảy trăm năm, nơi này sẽ không có người sống quá năm mươi lăm. Bầu trời quả thật là có độc, tuy nhiên độc này đối với chúng ta không có tác dụng gì. Thiền Dạ Xoa tuổi vừa đến, khí lực không đủ, liền tự hành " Thoái vị " đem tài nguyên sống sót lưu lại cho người mạnh khỏe cường tráng.

Mà Tống Dương lắc lắc đầu, còn thật sự nói:

- Có liên quan tới quân chế đào thải kẻ yếu, tướng quân có thể phế bỏ, về sau người không hợp điều kiện bất kể ốm đau già yếu, đều mời rời núi, ngoài núi là phong ấp của ta, tới đó ta đến nuôi dưỡng.

Thiền Dạ Xoa ở đây đều sửng sốt, Tống Dương đem thân phận của mình tại Nam Lý đại khái nói ra, việc này không có gì phải giấu diếm.

Mặc dù cảm thấy " hoàn toàn chính đáng " nhưng nếu thân nhân có thể không chết,sao không phải là ngày vui lớn!

Trịnh Chuyển hít sâu một hơi, không có thể nói ra nhiều lắm từ cảm ơn, tuy nhiên nhẹ nhàng hai chữ:

- Đa tạ.

Thanh âm rất nhẹ, giọng điệu lại nghiêm túc.

Cố Chiêu Quân bên cạnh cúi đầu, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. Chính mình đều nghèo đói, còn muốn giúp Thiền Dạ Xoa thu dưỡng người già yếu, mấu chốt là khi bắt đầu số người kể ra có lẽ sẽ không nhiều lắm, nhưng tích lũy tháng ngày, tương lai tuyệt đối không phải con số nhỏ, đơn giản nhất, trực tiếp tính đến ba mươi năm sau, nơi đây Thiền Dạ Xoa hơn phân nửa già cả, Yến Tử Bình ít nhất sẽ tăng thêm hơn vạn lão nhân, vạn người là cái khái niệm gì? Phong ấp hiện tại, đem thợ thủ công cu li vệ binh cư dân tất cả đều tính, còn không đến bốn ngàn người, Thường Xuân hầu kia lấy cái gì nuôi sống người ta.

Cố Chiêu Quân có chút không hiểu Tống Dương, ở biên quan, ở Tình Thành, tiểu tử này giết người không để tâm, vừa điên cuồng vừa cay độc, căn bản không đem sinh mệnh đặt ở trong mắt: hiện tại lại tùy tiện hảo tâm, vô duyên vô cớ đeo trên lưng gánh nặng thật lớn.

Kỳ thật Tống Dương chính mình cũng không rõ ràng lắm, hắn chỉ cảm thấy, chính mình thu lấy suy nghĩ của Thiền Dạ Xoa, thì không nên để cho thân nhân bọn họ chết vì quân chế tàn khốc.

Trịnh Chuyển không nói thêm cái gì, đối với phó tướng bên cạnh làm cái thủ thế, người sau hiểu ý, đem mang ba cái thùng rương đến nâng lên, trước tiên mở cái thùng lớn, trình lên trong đó một quyển sách, Tống Dương mở ra vừa thấy, là sách tường thuật của Thiền Dạ Xoa, do bộ đội thiết lập, danh sách tướng lãnh phân phối đến binh lính, đều có cẩn thận ghi lại, không có gì ngạc nhiên, xem như thủ tục chuyển tiếp.

Tiếp theo rương thứ hai mở ra, trong đó chỉ có ba quyển sách, Tống Dương cầm lấy nhìn qua, trên tay lập tức trầm xuống, thiếu chút nữa không nắmvững sách đều rơi xuống, mặt trên bức tranh là bản vẽ giáp trụ, khôi giày, dài ngắn binh khí, bên cạnh đánh dấu cẩn thận. Mặt khác còn phụ cái tường đơn, giải thích mỗi một dạng quân khí nhu cầu số lượng........., không cần hỏi, đây là trang bị vũ khí bọn hắn..

Trịnh Chuyển đứng bên cạnh giải thích thêm:

- Trong núi không có sắt, binh lính thao luyện chỉ có thể lấy đá, đồ gỗ thay thế, tuy nhiên bất kể trọng lượng đồ đá trên người, cách thức chế tác, từ tổ tiên đến nay vẫn gắn liền với vũ khí trong sác, đợi Tôn sứ tặng cho quân khí thực thụ, Thiền Dạ Xoa nhất định có thể nhanh chóng bắt đầu..

Tống Dương cười cực kỳ khó coi, cắn răng gật đầu, muốn đáp một câu:

- Ta sẽ mau chóng làm tốt.

Nhưng này vài chữ như thế nào dùng sức cũng nói không nên lời, trong lòng quả thực hiểu được, người nghèo, quả nhiên hụt hơi.

Trịnh Chuyền không chú ý vẻ mặt Tôn sứ, tự tay mở ra thùng rương thứ ba, bên trong vẫn là sách, chỉ có một quyển, tuy nhiên rất dầy, được bọc bằng da dê, niên đại hiển nhiên đã rất lâu rồi, tướng quân động tác cẩn thận, sợ khí lực hơi lớn làm tổn hại sách cổ, đem đưa đến trên tay Tống Dương

Đối phương vẻ mặt trịnh trọng, Tống Dương cũng không dám chậm trễ, tiếp nhận cẩn thận mở ra, vừa mới lật xem vài trang, trong lòng Tống Dương liền nổi lên sóng to gió lớn, cố tình lại không dám lộ ra chút bất ngờ, Trịnh Chuyển không nói hai lời sẽ đưa lên ba cái rương này, hiển nhiên là Hồng Thái Tổ và Trịnh Sảng đã sớm ước định việc này rồi, là Mật sử hẳn là biết đến việc này.

Trong cuốn da dê, từng trang từng trang đều là bản đồ, mỗi một trang đều là chỉ mộ vị trí cổ mộ. Mỗi trang tranh vẽ nơi chỗ trống đều ghi lại chú thích, giải thích thân phận của chủ nhân ngôi mộ,quy mô ngôi mộ, cùng với những bảo vật đoán chừng đã nằm trong đó.

Từ đầu đến cuối hơn bảy mươi trang, trong đó rất nhiều chủ nhân của các ngôi mộ Tống Dương đã từng nghe nói qua, mỗi người đều có thân phận hiển hách, hoặc là một thế hệ quân vương, hoặc là đại quý tộc rất có sức ảnh hưởng, tài sản thực sự rất lớn, có sức ảnh hưởng nhất trên đời. Bản đồ cất giấu kho báu!Cuốn sách có thể đủ khiến cho các nước không tiếc khai chiến mà tranh đoạt từng trang từng trang giấy mỏng manh, mỗi tờ là vạn lượng hoàng kim.

Tống Dương lại giả bộ bệnh, điều vận hơi thở dẫn tới một trận ho khan kịch liệt, hai mắt đỏ bừng, sắc mặt đỏ như máu, cố ýkhiến cho khí huyết xung đột gây đau sốc và khổ sở, nhưng không làm như thế, Thường Xuân hầu thật sự không có cách nào khác phát tiết được nỗi xúc động trong lòng.

Vốn đã hoàn toàn thất vọng rồi, không nghĩ tới lại thật sự còn có thể sẽ tìm được một đống tiền lớn.

Chín trăm năm trước tổ tiên Thổ hầu tử rời núi, vì tổ tiên Hồng Thái Tổ mà làm việc trong hai trăm năm, đi khắp thiên hạ, cổ mộ bị bọn họ đào qua vô số kể, nhưng bọn họ cũng không phải gặp một cái liền đào ngay

Có lẽ là lúc ấy điều kiện hạn chế, không thể lập tức khai quật: có lẽ là Hán chủ hồi đầu tạm thời dư dả: cũng có thể là tổ tiên Hồng Hoàng tính toán lưu lại cho con cháu đời sau chút tiền, có vài cổ mộ được thăm dò vị trí, tình trạng vẫn chưa lập tức mở ra, mà là đem bản ghi chép có trong hồ sơ, có thể lấy được trong bất cứ tình huống nào.

Về phần cuốn sách này, cuối cùng bị một chi Thổ Hầu Tử trộm đi, sau đó lại được Thiền Dạ Xoa đoạt lại: vẫn là Hồng thái tổ ban cho Trịnh Sảng để y cẩn thận bảo quản, hiện tại đã không thể không hiểu hết, tuy nhiên giờ phút này Tống Dương đồng thời trong lòng cũng rốt cục hiểu được đạo lí: nếu Hồng thái tổ chỉ giấu một đạo quân đơn độc ở trong núi, thật sự lực lượng quá mỏng manh rồi.,.

Bọn họ không có tiền không lương thực, ngay cả binh khí áo giáp đều không có, cho dù quay về thế gian, sợ là ngay đến nuôi sống chính mình cũng là cả một vấn đề, làm sao có thể sử dụng sức chiến đấu của Thiền Dạ Xoa, nhất định là tại thời khắc nguy cấp của triều Hồng Hoàng, quốc thổ Đại Hồng nổ tung quốc khố thiếu hụt, muốn gỡ lại vốn, rõ ràng có người cũng vô dụng, còn phải có tiền. Đại Hồng Thái tổ đã nghĩ rất chu toàn, lãogiữ lại cho con cháu đời sau, không chỉ một đạo tinh binh, còn có của cải vô tận chờ đợi khai quật.

Có được suy nghĩ như vậy, mới có hy vọng mưu đồ thống trị thiên hạ.

Về phần Thiền Dạ Xoa vì sao còn muốn lưu lại ba trăm cái Thổ Hầu Tử không giết, nguyên nhân không cần nói cũng biết.

Nhìn thấy Mật sứ, dâng lên ba hòm sách, cần tăng cường luyện tập chờ đợi quân khí, quân lệnh này là quy củ đã sớm định ra, Thiền Dạ Xoa mỗi người hiểu được, Mật sứ đã đến nghĩa là bọn họ sắp trở về nhân gian, nhưng không phải Mật sứ tới thì bọn họ lập tức nhổ trại.

Sự tình phía sau trở nên cực kỳ đơn giản, Tống Dương không hề phải đợi lâu cùng Trịnh Chuyển hẹn định thời gian gặp mặt lần sau, mang theo thùng bảo bối nặng trịch, cùng ngày liền lên đường rời núi, về phần ba trăm Thổ hầu tử, Tống Dương do dự, vẫn chưa mang đi, chỉ nói bằng thực lực của chính mình có thể khai quật cổ mộ này, không cần dã nhân hỗ trợ.

Thổ Hầu Tử đã từng hãm hại Sơn Khê Man, Tống Dương đối với tộc dã nhân này không hề hảo cảm, dẫn bọn chúng rời núi càng thêm phiền toái, nói không chừng bọn chúng còn có thể chạy trốn để lộ bí mật, về phần đào động trộm mộ, bảy trăm năm trước Thổ Hầu Tử chính làm nghề này, sai bọn họ làm việc thuận buồm xuôi gió: nhưng hiện tại này ba trăm cái dã nhân là bị giam lỏng nuôi lớn lên cần thân thủ không có thân thủ, cần kinh nghiệm không có kinh nghiệm, Tống Dương cảm thấy là bọn họ đào động so với chính mình sẽ không nhanh hơn.

Đối với chuyện này Trịnh Chuyển không sao cả, Thiền Dạ Xoa thủy chung lưu lại một đàn Thổ hầu tử, cũng chỉ là là " chuẩn bị dùng, mà thôi.

Trước khi đi, Tống Dương với Tiểu Bộ đều sớm thương lượng mọi việc, Tiểu Bộ đi lên trước đem bội đao của mình đang đeo đưa cho Trịnh Chuyển, đồng thời Tống Dương cười nói: xem tại TruyenFull.vn

- Tới thực tình vội vàng, phần tâm ý này còn xin tặng lại tướng quân "

Bội đao của Công chúa, đương nhiên là thượng phẩm. Trịnh Chuyển lập tức vui mừng, luôn miệng nói lời cảm tạ.

Nam Lý nhiều mưa, trong núi ẩm ướt, tổ tiên hồng dân mang theo vũ khí, phẩm chất cho dù tốt cũng không chịu nổi bảy trăm năm hao mòn, sớm đều mục nát thành bột phấn, trong khe núi lớn như vậy không còn lại một lượng quân khí.

Thiền Dạ Xoa được xưng tinh binh, Trịnh Chuyển tự xưng là đại tướng, nhưng trên tay chưa bao giờ có được một cây đao thực sự, trong lòng buồn bực sầu não, đột nhiên được một thanh đao tốt, hắn sao có thể không mừng. Mà Tiểu Bộ sau khi đưa đao, hỏi dò:

- Trịnh tướng quân, ta nghe nói lúc trước khi Thổ Hầu Tử trốn trở về trong núi, có mang theo một ít đồ vật xinh đẹp, ta..., có thể nhìn không?

Trịnh Chuyển cười ha hả, truyền lệnh thủ hạ, lại mang tới một rương gỗ, lúc trước đoạt lại từ trên người Thổ Hầu Tử, bảo bối trong đó có thật xa xỉ, còn lại là hàng giả, phân loại cũng không phân loại liền như vậy lung tung lộn xộn để cùng một chỗ, nơi này không ai coi trọng đồ vật loại này. Tiểu Bộ từ giữa trở mình nhặt nhặt tìm ra một cây trâm ngọc bích đầu hình phượng:

- Cái này tặng cho ta được không?

Người trong núi sẽ không khách sáo, Trịnh Chuyển cười nói:

- Các ngươi nếu thích đều cầm đi không phải ngại.

Tiểu Bộ cười hì hì lắc đầu:

- Ta không có lòng tham, chỉ cần một cái này liền cảm thấy mỹ mãn, cảm ơn Đại tướng quân.

Tống Dương vốn đang có chút trách cứ Tiểu Bộ như thế nào trở nên tham tiền, mãi đến khi cùng Thiền Dạ Xoa cáo từ,sau khi quay lại khe núi, Tiểu Bộ lấy ngọc trâm ra, nhét vào trong tay Tống Dương

- Lần này chạy đi lâu như vậy, phỏng chừng khi chúng ta trở về, Tam tỷ sẽ ăn thịt ngươi.., lấy cái này dụ dỗ tỷ ấy.

Chặng đường về gần như tất cả mọi người có loại cảm giác ngẩn ngơ, giống như một hồi đại mộng, trước đó ai có thể dự đoán được,sau bốn trăm năm đại hồng vương triều bị lật đổ, trên đời này không ngờ còn có một đội Hồng quân luôn luôn chờ đợi vì nước cống hiến.

Bị thế gian vứt bỏ, Thiền Dạ Xoa lâm vào góc chết luân hồi, dường như sinh tồn cho thế giới khác, thời gian quay vòng, không ngày không đêm, không sinh không tử, chỉ có hai chữ: chờ đợi.

Thế giới của Thiền Dạ Xoa luôn trong trạng thái khép kín, nơi đây không có tranh đoạt ích lợi, chỉ có vô cùng vô tận mờ mịt. Chế độ của bọn họ tàn khốc lại đơn giản, tính chất " tự giác " mà người ngoài tuyệt không có cách nào lý giải nhưng vốn là bản năng bọn họ sinh ra đã có.

Sứ giả tối cao của chế độ cũng liền quyết định thông qua huyết giám không thể nghi ngờ, hoàn toàn tín nhiệm vô điều kiện

Kế thừa bảy trăm năm, khiến Hồng dân trong núi sớm đều đã quên đi tâm cơ, vì điều gì: sứ giả từ một thế giới khác tới, chính là ý nghĩa bọn họ tận lực bảo vệ nơi này

Cho nên, những việc trải qua ở sâu trong mãng sơn với Tống Dương mà nói không thể tưởng tượng, nhưng quá trình lại thật sự thuận lợi, làm sứ giả đi vào, mọi chuyện đều thuận lý thành chương, thậm chí không cần Tống Dương tận tâm làm cái gì Thiền Dạ Xoa chờ đợi rất lâu, dài đến nỗi bọn họ đều sớm chuẩn bị tốt hết thảy mọi việc, hội hợp cùng Mộc Ân và Sơn Khê Tú, mọi người tăng tốc, vội vã chạy về phong ấp, đi ngược lại lộ trình, rời khỏi vùng đất cổ, Thiền Dạ Xoa trong quân giả bộ bất tỉnh, trước sau thời gian đã chậm trễ hơn một tháng, trong nhà Thừa Lân quận chúa sợ là sớm đãrất sốt ruột.

Quả nhiên,ngay sau đó bọn họ từ núi lớn đi ra vừa mới tiến vào phong ấp, được tin tức Nhâm Sơ Dung liền chào đón một mình một ngựa không mang theo một vệ sĩ thấy Tống Dương, quận chúa điện hạ nhảy xuống ngựa, cắn răng, tung quyền, một chữ cũng không nói, gắt gao nhìn hắn.

Những người khác thấy thế, tất cả đều lặng lẽ chuồn mất, ai cũng mặc kệ Tống Dương. Tiểu Bộ cũng muốn chạy, cẩn thận cân nhắc lại cảm thấy thật sự hơi không thích hợp, đợi những người khác rời đi, Tiểu Bộ đang muốn cợt nhả tiếp cận tiến lên, Sơ Dung liền trừng mắt nhìn nàng:

- Không cho ngươi nói chuyện.

Tiểu Bộ lời chưa kịp nói đành rút lại, lùi về một bên, vẫn không quên vỗ vai Tống Dương, ra hiệu: tự chàng nên cẩn thận.

Tống Dương ho khan một tiếng, còn chưa kịp nói chuyện, Nhâm Sơ Dung liền oán hận giơ tay, chỉ vào hắn khiển trách:

- Tống Dương, ngươi rất ức hiếp người.

Hơn một tháng trước Tống Dương chỉ nói đi vào núi thăm hỏi Sơn Khê Man, qua mười ngày còn không trở về, Thừa Lân càng ngày càng lo lắng, đứng ngồi không yên, cuối cùng cũng bất chấp việc đám mọi rợ căm hận người Hán, liền dẫn theo vài hộ vệ tâm phúc vào núi, may mà Sơn Khê Man nể mặt Tống Dương, đối với nàng coi như khách khí.

Bởi vậy Thừa Hợp cũng biết, chính mình lại bị Tống Dương lừa dối, kế tiếp gần một tháng vẫn không thấy Tống Dương và muội muội trở về, trong lòng nàng tràn đầy sốt ruột, may mà Tống Dương chạy về coi như đúng lúc, nếu chậm hơn hai ngày, Thừa Hợp sẽ hướng phụ vương mượn binh đi vào trong thâm sơn tìm người.

- Lúc trước đã nói rồi mà, nàng cũng đều nhận lời, lại có chuyện gì đều thông báo một tiếng.

Bình thường Thừa Hợp ứng biến mau lẹ, lời lẽ sắc bén nhưng hiện tại lại không biết nên nói như thế nào, hô hấp nặng nề ngực phập phồng, nghẹn một lúc lâu vẫn không biết nên mắng như thế nào, cuối cùng giận dữ dương tay, cầm roi ngựa trong tay hung hăng đập trên mặt đất, cả giận nói:

- Ta mặc kệ.

Nói xong, xoay người bước đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.