Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 220: Bắt đầu hành động



Hòa thượng đẹp trai có tính cách ngoài cứng trong mềm, tiếp nhân đãi vật đều rất hiền hòa, thật có bị người ta đánh, mắng, phần lớn hắn ta sẽ không để bụng, nhưng trong lòng nhất định sẽ nghĩ ngợi gì đó, e là chín vị đại tông sư cung không kéo về được, hắn ta " luyến tiếc hồng trần. Hoàn tục rồi, Tống Dương vốn hơi lo lắng, sơ hắn ta không chịu bước lại vào Phật môn, không ngờ Vô Ngư đã thuyết phục được, liền cười:

- Ngài đã an bài xong hết mọi việc rồi.

Cười một lúc lâu, Tống Dương bắt đầu nháy mắt, Hổ Phách nói để Thi Tiêu Hiểu giúp "con trai ba năm hắn ta đồng ý rồi: Vô Ngư lại muốn Thi Tiêu Hiểu xuất gia, hắn ta cũng đồng ý rồi trong lòng Tống Dương hơi cân nhắc:

- Hòa thượng đẹp trai tích nghe lời của lão thái thái sao?

Vô Ngư nào biết Tống Dương đang nghĩ ngợi lung tung, tiếp tục nói:

- Có liên quan tới Lưu Ly tháp, Tôn giả chuyển thế, lão ni cô chỉ là nhắc trước với ngươi, việc cần thiết trước mắt là làm thế nào để bình ổn phản loạn, cần ta làm gì, còn cần người phải suy nghĩ kỹ.

Tống Dương lập tức gật đầu bắt Tĩnh Vương giúp cha vợcân bằng cục diện mới là việc cấp bách.

Đừng tới thiền viện ba ngày lễ bái, trong địa cung còn ẩn giấu bạn hữu, tù binh luân phiên rút lui, Tống Dương cũng từng rời khỏi đây mấy lần, trong địa lao có hai người hắn không yên tâm, một là Thanh Mộc đệ tử của Quốc sư, bà ta do Thi Tiêu Hiểu phụ trách trông coi, vốn không cần người ngoài quan tâm, nhưng bên cạnh đó bà ta còn liên quan tới A Thái, Tống Dương sợ hòa thượng đẹp trai sẽ không chịu nổi áp lực, nhất thời mềm lòng.

Cũng là vì liên quan tới A Thái, Tống Dương bỏ đi ý niệm đối phó với Thanh Mộc trong đầu, nhưng cũng chỉ là không bức cung, không ngược đãi, cứ như vậy thả bà ta là không thể nào, thời điểm đặc biệt, nếu Thanh Mộc thoát được ra ngoài hợp nhất với Tĩnh Vương, lập tức sẽ xảy ra nhiều tai ương. Vì thế Tống Dương dặn dò Thi Tiêu Hiểu rất kỹ cho tới tận khi Thi Tiêu Hiểu lấy tên truyền nhân của Phật tổ. Tuyệt không thể tự mình đưa ra chủ ý phóng thích Thanh Mộc.

Một người nữa mà Tống Dương lo lắng đương nhiên là La Quan đang bị trọng thương. Tự mình hộ tống La Quan rời đi, dưới sự tiếp ứng của Hồng Ba vệ, Tống Dương đã đưa đại tông sư tới nơi an toàn, tĩnh tâm để lão ta hoàn thành trị liệu, cuối cùng để lại phương thuốc, dặn dò tỉ mỉ Hồng Ba vệ,người phụ trách chăm sóc La Quan, về cách dùng và lượng dùng, sau đó mới an tâm rời khỏi.

Lần này La Quan bị thương không nhẹ, nếu là người khác sớm đã chết rồi, cũng may bản thân lão ta thân thủ không tồi lại có sự trị liệu của Tống Dương, lúc này đã thật sự ổn định chỉ cần điều dưỡng là được, đợi thêm một thời gian nữa sẽ hồi phục lại.

Những việc trong địa lao xử lý ổn thỏa xong, Tống Dương nhờ sự giúp đỡ của Mộ Dung gia, đã hẹn gặp Tả thừa tướng và Hình bộ thượng thư, bàn bạc đối sách.

Trong ngoài phủ Tả thừa tướng đều bị người của Tĩnh Vương giám sát, bên cạnh Tĩnh Vương đương nhiên cũng có tai mắt của Hồ đại nhân, nhưng có thể thăm dò được những tin tức hữu dụng thì không nhiều, trong đó một điều quan trọng nhất là Thanh Mộc từng thương lượng với Tĩnh vương, sắp tới sẽ mở đàn cầu phúc cầu bình an cho Nam Lý, đến lúc đó đem kỳ nguyện Tiên Phật, tính ra lúc "đăng cơ của Tĩnh vương", sẽ báo trước cho ngài.,.

Nghe Hồ đại nhân nói xong, Tống Dương lại cười:

- Đây cũng là dùng để nghe ngóng sao? Hai chúng ta lần trước từng đoán rồi? Ngài quả thực đã phái thám tử rồi?

Hồ đại nhân hừ một tiếng, xua tay cười nói:

- Chán ngắt.

- Ta hỏi ngươi, Vô Ngư biết khi nào làm pháp sự, biết Thanh Mộc và Tĩnh Vương thương lượng hành lễ, cụ thể chi tiết là gì sao? Những cái nếu này đều không biết không sợ khi gặp lại Tĩnh Vương y sẽ hoài nghi sao?

Tống Dương lập tức cười:

- Những cái này cũng phải thăm dò sao? Thời gian, chi tiết, mau nói nghe xem.

- Không biết.

Lão nhân nói xong, đương nhiên, Tống Dương tức giận đến nắm chặt bàn tay.

Tả thừa tướng cười càng vui vẻ:

- Không chỉ lão phu không biết, Tĩnh Vương cũng không biết. Thanh Mộc chỉ là nói nhanh chóng làm pháp sự, không nói thời gian cụ thể, về các tình tiết trong đó, hai bên đều chưa xác định. Theo phỏng đoán của, Tĩnh Vương sắp không đợi nổi rồi.

Bị nhốt trong địa lao bốn ngày, thiền viện tiến hành pháp sự trong ba ngày, Tống Dương trong chốc lát đã trì hoãn được bảy ngày, nghe nói Trấn Tây Vương đã nhận được tin tức, liền từ Tây quan quay trở về kinh sư. Biên quan trọng địa, binh mã đều vì phòng ngự kẻ địch bên ngoài mà lập lên, Vương gia khi khởi hành vẫn chưa lãnh binh.

Nhưng bộ phận phía tây của Nam Lý đều coi là phạm vi thế lực của vương gia, sau biên quan vẫn có đội quân trung thành, vương gia trở về từ biên quan chưa lãnh binh, không có nghĩa ông ta lo sợ sau khi về Phượng Hoàng thành sẽ không có đại quân. Tuy thăm dò hiện tại là bên cạnh Trấn Tây Vương không quá mấy trăm vệ binh, nhưng phòng tuyến phía tây đã bắt đầu có dấu hiệu điều động binh mã.

Cho nên phản tặc trong kinh sư, bình định hai phương, bây giờ đều muốn Tĩnh Vương nhất định phải hoàn thành đại nghiệp đăng cơ trước khi Trấn Tây vương về kinh, đây mới có thể danh chính ngôn thuận đối phó với Trấn Tây Vương; Tả thừa tướng, Đỗ đại nhân không muốn loạn trong Nam Lý, Trấn Tây Vương một khi quay về sẽ có thể sẽ khai chiến, bọn họ cũng hi vọng có thể trước khi vương gia về kinh sẽ đánh đổ Vương Nhâm Đường.

Đối với hai bên, thời gian cũng rất gấp.

Vô số chùa miếu trong Phượng Hoàng thành, đương nhiên không chỉ có một vị sư thái, tính cách của Vô Ngư và Thi Tiêu HIểu cũng có vài phần giống nhau, trong lòng có phật mà tu cầm tùy ý, làm việc không câu nệ tiểu tiết: Cô Thạch lại chính là hình ảnh tương phản với bà trong kinh sư, lão ni cô cứng nhắc nhất.

Cô Thạch người như pháp hiệu, tính tình bảo thủ, gần như chưa ai nhìn thấy bà nở nụ cười, Liên Tông am mà bà chủ trì không cho phép đàn ông bước vào nửa bước, đối với nữ nhi cũng có rất nhiều quy tắc, kỹ, linh không chính xác, danh tiếng không tốt, không được vào, nụ cười không kính không được vào, thậm chí người tái giá cũng không được vào, Liên Tông am dưới sự quản lý của bà, không giống với ngôi chùa ai đến cũng từ chốicó duyên thì độ, mà giống như một ngôi chùa trinh tiết, bà đối xử với môn đồ cũng hà khắc vô cùng, gần như tu trì của sự tự khổ, nếu không ắt sẽ bị nghiêm trị.

Sau khi hành lễ của Biệt Lai thiền viện xong xuôi, Vô Ngư sư thái tạm thời ở Liên Tông am của Cô Thạch.

Cho dù danh vọng của Vô Ngư cực cao, nhưng Cô Thạch đối xử với bà cũng không đổi khác. Khi Vô Ngư sư thái tới, vừa đúng thời gian lên lớp muộn, Cô Thạch lạnh lùng cười:

- Sư tỷ tới Liên tông am, coi như phải tuân theo quy định nơi đây, bất kể thân phận như thế nào, thân là đệ tử phật gia, không được chậm trễ tu cầm, ngài mau chóng thu dọn, lên điện cùng ta.

Lời của bà còn chưa nói xong, Vô Ngư liền lắc đầu nói:

- Lên lớp muộn không cần vội.

Cô Thạch mặt mày nhăn nhó, đang muốn nói gì đó, không ngờ Vô Ngư bỗng hiện ra vẻ mặt cảnh giác, đi tới cửa, nhìn xung quanh. Cô Thạch không hài lòng nói:

- Ngài làm gì vậy? Liên Tông am tu hành nghiêm ngặt, không ai dám tới đây quấy rối, càng không có kẻ xấu do thám.

- Sự tình trọng đại không thể không phòng.

Nói xong, Vô Ngư đóng cửa quay người, chắp tay hành lễ, cẩn thận nói:

- Vô Ngư có việc, cầu sư tỷ tương trợ.

Cô Thạch trời sinh là người có tính tình lạnh lùng, cho nên không có thái độ gì tốt với Vô Ngư, nhưng bà nghiêm mặt, không có nghĩa cũng lạnh lùng cả trong lòng, Cô Thạch là phật đồ thành kính, đối với những việc mà Vô Ngư làm bà cũng giống như người khác, đều khâm phục từ đáy lòng.

Nghe Vô Ngư nói như vậy Cô Thạch ngẩn người, hiểu rõ đối phương nhất định có việc đại sự muốn nói, bà không nói hay, không thể nói lời khách khí, chỉ gật đầu nói:

- Xin cứ nói. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

- Mấy ngày trước, trong cung yết bảng, chiếu cáo thảm họa đêm trung thu với dân chúng khắp nơi, sư tỷ từng nhìn thấy bảng cáo thị chưa?

Vô Ngư đi thẳng vào vấn đề,, sau khi đợi đối phương gật đầu, bà lại tiếp tục nói:

- Bảng cáo thị theo như lời nói là thật, tự ta đã xác minh qua thi thể của vạn tuế, đúng là tà ma chiếm thể, nhưng có chút không đúng.

Trong phật hiệu Trung Thổ, vốn có bài học trừ yêu diệt quỷ, nhưng môn học này không phải ai cũng có thể học được, Cô Thạch cũng không có tư cách này, đối với điều này chỉ là hiểu biết nửa vời, tuy có thể nghe hiểu lời của Vô ngư, nhưng vẫn không lộ ra điều gì trong đầu, Cô Thạch ánh mắt có chút mờ mịt:

- Chỗ nào không đúng?

Vô Ngư kéo Cô Thạch cùng ngồi xuống:

- Phong Long chính trực, tuổi trẻ cường tráng, hành sự đoan chính, vừa không có dấu vết của việc xấu cũng không tồn tại tà niệm, không phải dễ dàng mà bị ngoại xâm bắt nạt: huống hồ sân vườn trong Hoàng cung nơi ông ta sống, hàng năm đều mời cao tăng cầu phúc, lại công khai thờ phụng Phật tổ, tà ma trốn tránh còn không kịp, làm sao có thể chạy tới đó quấy rầy.

Cô Thạch hồ đồ, lời nói cũng lộn xộn, không chút khách khí:

- Lúc trước nói Hoàng thượng trúng tà cũng chính là ngươi, bây giờ nói Hoàng đế không trúng tà cũng lại là ngươi, rút cuộc là chuyện gì?

- Hoàng đế trúng tà, việc này chắc chắn không sai; nhưng vì sao ông ta trúng tà, mới là điều đáng nghi vấn.

Vô Ngư kiên nhẫn nói:

- Khi ta kiểm tra thi thể của Phong Long trong cung, gần đấy cũng dò xét qua, mấy đồ trừ ma đều có dấu vết bị di chuyển, quan trọng nhất là, một gốc cây bàn long trong tẩm cung có dấu chân, còn lưu lại chút dấu ấn, gốc bàn long là màu đỏ, màu chu sa, không phát hiện được, coi như là bí ẩn. Dấu ấn là như vậy.

Nói xong Vô Ngư lấy giấy bút ra, chấm nhiều điểm, vẽ ra những ký hiệu lạ.

Cô Thạch nhận bức vẽ, nhìn một lúc rồi lắc đầu, hiển nhiên không nhận ra những họa tiết này. Vô Ngư giải thích cho bà ta nói:

- Sư tỷ nghĩ xem, tẩm cung là nơi nào, người ngoài có thể tùy tiện vẽ bùa sao? Có người trăm phương ngàn kế giở trò, sau khi việc thành nhất định còn muốn tiêu hủy dấu vết, chỉ có điều nơi ta phát hiện ra không thể hoàn toàn bị xóa sạch, cho nên dấu hiệu ta vẽ ra là nửa pháp triện.

Vừa nói, Vô Ngư vừa giơ tay, nhẹ nhàng đặt đấu vào chỗ trống.

Qua sự nhắc nhở của bà, Cô Thạch lại cẩn thận, sắc mặt hơi biến đổi:

- Đây là chữ La Chú?

Vô Ngư khẽ gật đầu:

- Không sai, nhất định có thể khẳng định, trong cung có yêu nhân sử dụng tà thuật

- Dã La, là tên người, nhân sĩ Thổ Phồn, bái nhập một vị phật sống ở trên cao nguyên, tu hành Mật tông. Sau mười mấy năm không biết tại sao lại rời khỏi cao nguyên tới Trung thổ tu tập phật hiệu Thiền Tông, khi tới tuổi trung niên lại xuất khỏi sư môn, tới Tây Nam ẩn cư. Mấy năm sau Dã La lại nhập thế, lúc đó người này đã bị tẩu hỏa nhập ma, tự mình lập lên tà giáo, tạo ra không ít mưa gió, cuối cùng bị quan gia tiêu diệt, đây là việc của hơn hai trăm năm về trước. Dã La tà giáo bị trừ tận gốc, nhưng tà thuật của y trong dân gian vẫn có lưu truyền, trước giờ đều bị quan gia và phật đồ coi là dị đoan, một khi phát hiện lập tức diệt trừ.

Bí thuật của Dã La là dung hợp Mật Tông, Mật Tông và Vu Chung pháp môn, trong đó một hạng nổi tiếng nhất là " tà pháp Độc quỷ trên thân".

Loại tà thuật này rốt cuộc linh nghiệm hay không thì không ai biết được, chỉ có điều trong thế giới Trung thổ từ cao nguyên tới duyên hải, từ băng nguyên tới mãng lâm, tất cả dân chúng đều nói tới thờ phụng quỷ thần, năm đó Dã La tà giáo thế lực rất lớn, tà thuật của y tự nhiên cũng không thiếu tín đồ.

Nói đến bây giờ, Cô Thạch đâu còn có thể không hiểu được ý của Vô Ngư, nhíu mày nói:

- Ý của sư tỷ….là có người dùng tà thuật, muốn hại Phong Long vạn tuế gia? Có thể là ai?

Tống Dương cứu được Vô Ngư ra, cơ hội thành công đã tăng lên nhiều, nhưng khi cụ thể làm việc, cũng xuất hiện không ít phiền phức: Uy vọng của Vô Ngư.

Trước đây Thanh Mộc làm mưa làm gió, khiến thanh danh của Vô Ngư sư thái vô cùng vang dội, sau khi thoát vây Vô Ngư ngồi mát ăn bát vàng. Mà hoàn thành bình định, còn có một việc phải đi làm " tôn giả luân hồi", đến lúc đó còn phải dùng tới thanh danh của Vô Ngư, cho nên khi bình định, Vô Ngư cũng tốt, Tống Dương cũng được, đều cần phải bảo vệ thanh danh này.

Chân tướng đương nhiên không thể công bố, nếu bách tính Nam Lý biết được một Vô Ngư thần vĩ bị người ta nhốt trong địa lao bảy năm, bị người ta giả mạo đi làm việc ngỗ nghịch, Vô Ngư đâu có thể còn lại thanh danh.

Trước sau hai lần đánh tráo đều không thể để cho người ngoài biết, Vô Ngư hiện tại cũng không thể phủ định những lời nói Vô Ngư giả từng nói, chỉ có thể tương kế tựu kế, thuận theo mà làm.

- Cụ thể là người nào, ta không thể nói rõ, chỉ có thể khẳng định là trong cung có người giở trò quỷ.

Vô Ngư trầm giọng.

- Cho nên bảng cáo thị trước đây, chỉ nói là tự nhiên, không nói rõ nguyên cớ.

Không chỉ có bảng cáo thị, nghi ngờ có người dùng tà thuật này, chỉ có ta tính toán, còn chưa từng nói cho ai biết, sư tỷ là người đầu tiên.

Cô Thạch có chút tự hào, nhưng cũng có thấy trong lòng ấm áp, trên mặt vẫn lạnh như băng, tiếp tục nói chính đề:

- Không khó đoán, Phong Long ngộ hại, ai có thể đăng cơ, người đó càng có khả năng là hung thủ.

Đối với vấn đề này Vô Ngư không có ý kiến, lại quay lại chủ đề:

- Thảm án Biệt Lai thiền viện, cũng có chút không bình thường sư tỷ biết được, Tĩnh Vương vì bảo vệ an toàn cho ta, đã cử một đội thị vệ trong cung bảo vệ ta.

Sắc mặt Cô Thạch càng trở lên âm trầm:

- Là những thị vệ muốn giết ngươi?

Vô Ngư lắc đầu:

- Thị vệ ai cũng rất trung dũng, liều mình bảo vệ ta, người cuối cùng lấy thân tuẫn pháp.

Nói xong, sắc mặt sư thái lộ vẻ đau thương, hai tay hợp thành chữ thập. Cô Thạch cũng cúi đầu theo bà đọc chú văn.

Một lát sau, Vô Ngư lại mở miệng nói:

- Kẻ ác xâm nhập thiền viện lai lịch không rõ, nhưng có tố chất được huấn luyện, thị vệ đơn thuần không thể sánh kịp, may mà, vì thời điểm đặc biệt, sư huynh Thiên Hỗ của Bạch Tháp tự dẫn môn hạ vào kịp chiếm giữ thiền viện, có sự tương trợ của bọn họ, nên kẻ ác mới không thể thực hiện được. Trong trận đấu, một thị vệ trong đó đã lột mặt của kẻ ác, hắn nhận ra đối phương là cấm vệ môn hạ của Tĩnh Vương.

Làm nền cũng không khác lắm, Vô Ngư bắt đầu tạt nước bẩn vào Tĩnh Vương, Cô Thạch lại hồ đồ:

- Phái thị vệ bảo vệ ngươi cũng là Tĩnh Vương, phải kẻ ác giết ngươi cũng lại là Tĩnh Vương?

Vô Ngư nghĩ ra việc này, thực sự rất rõ ràng, tuy nhiên đối với lão ni cô ngày thường chỉ biết ăn chay niệm phật vẫn là có chút phức tạp, cũng may đầu óc Cô Thạch cũng không hỗn độn, lúc sau đã nghĩ thông "điều mấu chốt" trong đó:

- Thị vệ trong cung không phải là người của Tĩnh Vương, việc giết ngươi không thể giao cho họ làm. Bảo vệ ngươi là sự thật, giết ngươi càng phải là thị vệ có thân thủ vượt qua những thị vệ trong cung, ngươi phải chết không nghi ngờ chính là tự mình phái sát thủ giỏi, y là muốn ngươi chết; phái thị vệ trong cung bảo vệ ngươi là để xóa đi sự hiềm nghi đối với y.

Vô Ngư nói tiếp:

- Như sư tỷ nói. Phật tổ từ bi, ta đã tránh được kiếp nạn truy giết và đại hỏa.

Cũng tránh được kiếp nạn cướp mạng liền đó.

Cô Thạch khó hiểu:

- Kiếp nạn sau? Sau trận đại hỏa, Tĩnh Vương lập tức tìm tòi đống hoang tàn.

Vô Ngư ngẩng đầu, Cô Thạch liền bừng tỉnh:

- Quả nhiên thật sự rất hiểm.

Vô Ngư tiếp tục nói:

- May thay, chư vị sư huynh tới kịp, liền canh giữ khu quanh đó, tin ta may mắn còn sống được lan ra, Tĩnh Vương tìm thấy ta cũng không có cách nào động thủ.

Tĩnh Vương nếu có thể biết ý tốt " dân cùng vui" của mình bị Vô Ngư biến thành thế này, không cách nào ra tay. E là sẽ chửi ầm lên.

Ý nghĩ của Cô Thạch cũng trở nên rõ ràng:

- Ngươi ở trong cung kiểm tra thi thể của Phong Long, đặc biệt là nghi ngờ có người lợi dụng tà thuật để hãm hại vạn tuế gia, có lộ ra sơ hở gì không?

- Chân tướng thật khiến người ta sợ hãi vô cùng, khi đột nhiên nghĩ tới, liền lộ ra sự kinh ngạc.

Cô Thạch cười lạnh một tiếng, lão ni cô rất hiểu:

- Ngươi nghi ngờ có người dẫn quỷ hãm hãi Phong Long, Tĩnh Vương nhìn thấy sự nghi ngờ của ngươi, cho nên mới phái người giết ngươi, đây là diệt khẩu.

Vô Ngư thở dài:

- Người xuất gia lấy phật làm bạn, cũng chưa từng thấy sự lừa gạt ở nhân gian có thể nói đến cùng, vẫn là trái tim thiền định của ta không đủ, khi gặp phải chuyện cũng không đủ ung dung, nếu là sư tỷ ở hiện trường, sẽ không có phiền toái phía sau.

Những lời này Cô Thạch vốn cho là tự nhiên, lão ni cô cả ngày nét mặt băng lạnh, không có vẻ mặt khác, tự nhiên không thể tiết lộ tâm tư. Trong miệng bà ta vẫn là những lời phúc hậu:

- Ngươi làm đã rất tốt rồi.

Phải nói cho hết lời, Vô Ngư nói lại chuyện vừa rồi:

- Tĩnh Vương rắp tâm hại người, thừa lúc thiền viện cúng bái ba ngày, ta phải cẩn thận suy nghĩ, có một cách, nhưng phải dựa vào sức của mình ta…

Nói chưa dứt câu, Cô Thạch liền ngắt lời nói:

- Trừ ma vệ đạo không thể chối từ; Cứu bách tính không thể chối từ: viện trợ đồng môn không thể chối từ, nói thẳng ra cách mà ngươinghĩ tới đi, Cô Thạch sẽ đem toàn lực giúp đỡ.

- Rất nhanh ta sẽ làm một buổi cúng bái, cầu phúc cho Nam Lý.

Vô Ngư ghé sát chút nữa, nhẹ giọng nói thầm với Cô Thạch. Khi Cô Thạch nghi hoặc, gật đầu, ngẫu nhiền còn có thể ngắt lời hỏi vài câu, hai người ước chừng nói chuyện tới nửa canh giờ, Cô Thạch rút cuộc thở dài một cái, gật đầu nói:

- Hiểu rồi.

Sắc mặt Vô Ngư lại nhẹ nhõm, đứng lên khỏi ghế, tự tay pha một tách trà mang tới trước mặt Cô Thạch:

- Đa tạ Sư tỷ.

Cô Thạch xua tay, lại là mấy câu " không thể chối từ". Nói xong, liền cầm lấy chén trà trong tay, nhẹ nhàng uống một hụm, ngọt vô cùng. Lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiểu ni cô đến truyền báo, bên ngoài có một vị công công, nói là đến mời Vô Ngư sư thái nhập cung!

Buổi hành lễ ngày hôm nay của thiền viện kết thúc, Tĩnh Vương liền phái người đến tìm Vô Ngư, nhưng Vô Ngư tìm lý do thoái thác, hẹn vào cung gặp mặt.

Cô Thạch cảnh giác hỏi:

- Vào cung có nguy hiểm không?

Vô Ngư mỉm cười lắc đầu:

- Thực ra trong cung lại rất an toàn,Tĩnh Vương còn đang chú tâm vào việc khác không dám động thủ,nếu không y sao có thể chờ ta về Thiền viện mới động thủ.

Nói xong nhìn Thạch Cô yên tâm một chút. Vô Ngư trong lòng thầm than "Sư tỷ ngốc nghếch" lại không có kế sách nói:

- Nếu Tĩnh Vương trở mặt với ta cũng không nhất thiết phải ở trong cung.

Thạch Cô suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Trên đường vào cung không an toàn, để ta đưa ngươi đi.

Nói xong, truyền lệnh tập kết đám đệ tử trong am lại, hộ tống Vô Ngư vào cung.

Xung quanh am Liên Tông có bố trí cấm quân canh phòng cẩn mật. Theo sau thái giám còn có đại quân thị vệ. Tĩnh Vương lại biết Vô Ngư đã biến thành bồ tát sống đã theo y quản lý Nam Lý, liều chết bảo vệ sư thái, nên Tĩnh Vương không dám lơ là.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.