Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 237: Mạch đao



Vân Đỉnh hôn mê suốt hai mươi canh giờ, thân thể khẽ run lên, cuối cùng chậm rãi mở mắt, anh ta nhìn thấy Đại tông sư La Quan và thầy thuốc Hầu phủ ở bên cạnh, Vân Đỉnh trước tiên liền hỏi:

- Búp bê sứ thế nào?

Thầy thuốc đứng dậy, chạy ra ngoài thông báo với Hồng Ba vệ, chuẩn bị Quận chúa tỉnh sẽ lập tức trình báo, La Quan ở lại trong phòng bất động, đáp:

- Nàng không sao, không bị thương.

Nếp nhăn trên mặt Vân Đỉnh bỗng nhiên sâu hơn nhiều, hình như anh ta cười, bởi vậy gương mặt càng thêm phần già nua, một lát sau nói với La Quan:

- Đa tạ.

La Quan lắc đầu:

- Cám ơn ta cái gì? Từ đầu tới cuối, chúng ta cũng chưa làm gì cả.

Lời của Đại tông sư, chính là nói tới việc chữa trị cho Vân Đỉnh, Phật sống hôn mê suốt hai mươi canh giờ, bất kể là thầy thuốc trong Hầu phủ hay La Quan, nếu nói chưa từng ra tay cứu giúp anh ta cũng gần như vậy… Không phải mọi người không giúp mà là không thể giúp được điều gì, có lẽ bởi tu luyện hàng năm, Phật sống có thể chất cổ quái, đi châm dùng thuốc đều không có chút hiệu quả gì.

La Quan thử cho dùng chân khí trợ lực giúp Vân Đỉnh khai thông kinh mạch, sau khi ra tay mới phát hiện, Phật sống dám đem kinh mạch trong cơ thể luyện thành nghịch chuyển, đến lúc này huyết quản và các huyện đạo đều thay đổi, khó trách thầy thuốc trong Hầu phủ dốc toàn lực, dùng bao loại thuốc, La Quan thử bao biện pháp cũng không cách nào có kết quả. Vân Đỉnh có thể sống được là dựa vào chính mình.

Khi Vân Đỉnh bắt người, ra tay linh hoạt, thân pháp mau lẹ sắc bén, khi nói chuyện lại hoàn toàn ngược lại, thực giống như một lão già hai trăm tuổi. Khi nghe nói phải cân nhắc một hồi, mới có phản ứng lại:

- Cảm ơn các người đã không giết ta… Các ngươi giết ta là lẽ đương nhiên, để cho ta sống đến giờ, ta nên cảm ơn các ngươi.

La Quan là người thẳng tính, lắc đầu thản nhiên nói:

- Phải nói cảm ơn là chúng ta mới phải, nếu không phải ngươi hạ thủ lưu tình, những người giao đấu với ngươi ở đây, hiện tại đều đã không còn.

Vẫn suy nghĩ một hồi, Vân Đỉnh đáp:

- Nếu ta giết các ngươi ta trở thành kẻ có tội. Ta không giết các ngươi là đương nhiên, ngươi không cần cảm ơn ta. Ngươi giết ta là việc nên làm, ngươi không giết ta cho nên ta phải cảm ơn… Đạo lý của Phật sống không khó hiểu. La Quan mỉm cười, không đôi co việc này, giơ tay chỉ vào những cái xích còn trên tay chân của anh ta:

- Việc này không thể tránh được, vẫn phải xin ngươi bỏ qua.

Thực lực Vân Đỉnh biểu hiện ra ngoài thực kinh người, mặc dù tất cả mọi người có thể xã định anh ta bị trọng thương, mất sức, không thể đả thương người, nhưng vẫn không dám bỏ xiềng xích ra. Đối với việc này Phật sống hoàn toàn không để ý, La Quan đổi sang đề tài khác, lại hỏi đến con đường võ học của anh ta. Bí mật môn phái võ học, La Quan đương nhiên hiểu được quy củ này, lão cũng không cố ý hỏi thăm phương pháp cụ thể, chỉ là có chút tò mò đối với thuật luyện cho kinh mạch đảo ngược của anh ta. Lão thật không nghĩ ra đạo lý trong đó.

- Không phải bởi tập võ luyện công, là do tu hành.

Vân Đỉnh cũng không giấu diếm trả lời cặn kẽ:

- Kinh mạch đảo ngược, không chỉ có thể đề cao tu vi, còn có chút ảnh hưởng, tuy nhiên … làm như vậy sẽ rất đau, rất đau. Ta là khổ tu.

Khi nói chuyện, Vân ĐỈnh chậm rãi ngồi dậy, trong đầu nhớ lại một lượt trận ác chiến tối qua, mở miệng hỏi:

- Đội cao thủ thứ hai, còn gặp được đàn ác điểu, bọn họ tất cả từ đâu mà tới?

Nhắc tới việc này La Quan mỉm cười, không giấu diếm gì, đem việc Quận chúa trên đường trở về phong ấp, nguyên nhân Nhị ngốc triệu tập đàn ác điểu, từ đầu đến cuối kể hết một lần, cuối cùng cười nói:

- Thực vừa vặn, người không thu ở bản lĩnh, là vận khí không tốt.

Vân Đỉnh đầu tiên ngạc nhiên, liền đó bật cười:

- Ta còn tưởng rằng trong phong ấp có cao nhân biết trước, mới bày ra trận thế không kẽ hở như vậy, không thể tưởng tượng được…Hóa ra là do thần Phật, khó trách ta thất bại.

Nói tới đây, anh ta liền thu lại vẻ tươi cười:

- Xem ra ta thật sự đã làm sai.

Lập tức đôi môi Vân Đỉnh khẽ động, niệm một đoạn kinh ngắn ngủi, không biết cảm ơn thần Phật hay đang sám hối việc mình đã làm.

Có người tin tưởng, trong lòng đối với hai chữ "thiên ý" rất xem trọng, Vân Đỉnh bại chốn này sự trùng hợp đều lộ ra gần như không có cách nào giải thích, cũng thực liền ứng với câu nói "ý trời như vậy". Cùng với nói là vận khí không tốt, Vân Đỉnh càng tin tưởng, thần phật cảm thấy việc làm của anh ta thực sự sai lầm, nên không để anh ta thành công.

La Quan cũng đổi lại vẻ trịnh trọng, nói với Vân Đỉnh:

- Đại sư cũng không phải ác nhân, tội gì phải tới làm chuyện ác? Nếu Đại sư đồng ý "không cùng phong ấp gây chuyện nhiễu loạn" ta sẽ cầu với Quận chúa, xin nàng thả cho ngươi rời khỏi nơi này, việc đêm qua xem như chưa xảy ra.

Vân Đỉnh là kẻ thù, chỉ dựa vào sức một người đem người ngựa khắp cả phong ấp đánh đổ, nhưng từ đầu tới cuối anh ta không giết người, hơn nữa khiến La Quan cảm ơn, là anh ta thấy được Trần Phản bị thương nặng vô cùng, vẫn buông tha ông cụ. Chỉ bằng điểm này, La Quan liền phải bảo vệ cho tính mạng của anh ta.

- Đã làm sai, trời không phạt ta, ta tự phạt mình; Người không phạt ta, ta tự phạt mình; phong ấp có trừng phạt ta, Vân Đỉnh ta cam tâm tiếp nhận. Các hạ không cần lo lắng cho ta, không đáng.

Vân Đỉnh từ chối ý tốt của La Quan, đồng thời lại nở một nụ cười cảm ơn.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Vô Ngư sư thái đến đây. La Quan không nói thêm gì, sau khi cung kính thi lễ với Vân Đỉnh, rời khỏi phòng, để hai vị xuất gia mật đàm. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Nhân vật khả nghi trong đám người Thổ Phiên, nội ứng thích khách không chút giống nhau, Vân Đỉnh không bị nhốt trong đại lao nha huyện, anh ta được an bài dưỡng thương trong Hầu phủ, xem như phong ấp đối với Phật sống có phần tôn kính. Đây là lời cảm ơn đối với việc Vân Đỉnh từ đầu tới cuối không đả thương người.

Vô Ngư từng tới cao nguyên cầu học, đời sống Phật trong cảnh nội Thổ Phiên hết sức sâu sắc, bà cũng hiểu được đôi phần, nhưng đối diện trước vị xuất gia già nua này, bà thật đúng chưa từng nghe nói qua. Cũng không phải bà kiến thức nông cạn, mà mà danh tiếng của Vân Đỉnh thật sự có chút quá kém.

Đối với Vân Đỉnh, Vô Ngư không chậm trễ, cũng không có ý cung kính, thái độ đối với Vân Đỉnh cũng giống như những người khác, trước tiên hỏi qua tình trạng thương thế, lại cảm ơn anh ta đã hạ thủ lưu tình, liền đó liền hỏi:

- Người Sư huynh muốn từ phong ấp mang đi, là Công chúa?

Nội ứng trong thương đội đã cung khai, những người quan trọng trong phong ấp đều biết rằng Vân Đỉnh đã bắt nhầm người, Vô Ngư biết rõ ràng, chỉ có điều phải mượn đề tài này, để nói sang những chuyện khác.

Vân Đỉnh cũng không chút dấu giếm:

- Còn có Thường Xuân Hầu, chỉ đáng tiếc hắn không ở nhà, chỉ có thể bắt được một người.

- Bắt được một người mà vẫn bắt lầm.

Vô Ngư không có ý trào phúng, đơn thuần bà cảm thấy việc này thú vị, đứng dậy rót một ly trà đưa cho Vân Đỉnh, sau khi anh ta đón uống liền hỏi lại:

- Thật sự ta đã bắt nhầm sao? Cao thủ trong phong ấp liều mình đánh nhau, không phải vì muốn cứu Công chúa sao?

- Phong ấp này có chút đặc biệt, mỗi người dân bình thường, mỗi người đều được yêu mến thật sự, sư huynh tùy tiện bắt ai, đều khiến những người tài giỏi nơi này dốc toàn lực đánh tới… Tuy nhiên người ngươi bắt thân phận cũng có chút đặc biệt, là khách quý của Thường Xuân Hầu… Nghe nói là thân phận khá thân thiết.

Vô Ngư tu hành tinh thâm, nhưng thời điểm nói xấu không thoái khỏi bản chất của nữ nhân. Bộ dạng kỳ lạ, ngữ điệu mang ý cười, lập tức chuyển đề tài:

- Có chuyện này ta vẫn không thể hiểu, sư huynh dựa vào điều gì cảm thấy Búp bê sứ chính là Công chúa?

- Ta luyện được "tâm nhãn", lấy cách này để nhận người.

Vân Đỉnh trả lời thật thà.

Sua khi ép nội ứng cung khai, nghi hoặc lớn nhất trong lòng mọi người là vì sao Vân ĐỈnh lại bắt sai người… Nghe được câu trả lời của anh ta, Vô Ngư hơi chau mày, chợt đổi sắc mặt:

- Sư huynh tu cầm uyên thâm, Vô Ngư vô cùng kính nể, càng không nghĩ tới vực tông nhất mạch, còn có đệ tử truyền nhân.

Thiền tông nhà Hán, Mật tông cao nguyên đều là đệ tử cửa Phật, chỉ là phương thức tu cầm khác nhau rất lớn. Phật học ở Trung thổ bắt nguồn từ lâu, dòng chảy dài, trăm nghìn năm về sau, ở hai đại tông này, lại chia ra vô số những trường phái nhỏ, Vực tông mà Vô Ngư vừa nói, chính là Phật hiệu một nhánh của Mật tông cao nguyên.

Vô Ngư trước kia không nghe nói qua Phật sống Vân Đỉnh, nhưng bà biết về tu cầm "Tâm nhãn" là bí kíp của Vực tông, tuy nhiên nhất mạch Vực tông, cho dù ở thời điểm cường thịnh nhất, cũng chỉ là một tiểu phái bình thường trên cao nguyên, thủy chung không phát triển lên. Từ mấy trăm năm trước đã mai danh ẩn tích.

Đối với Vô Ngư có thể nói ra hai chữ "Vực tông", Vân Đỉnh cũng có vẻ không ngờ, gật đầu với bà nói:

- Sư tỷ học thực thật sự uyên bác.

Vô Ngư cười cười, bỗng nhiên nói lên Phật hiệu:

- Vạn pháp duy tâm, trong lòng chưa từng qua, không thẹn, tự nhiên có thể thản nhiên đối mặt với thần Phật, đến khi thật sự có thể thản nhiên giống như Phật, lúc đó ta sẽ thành Phật.

Thế nhân chỉ nói người tu hành không lộ ra hỉ nộ, vẻ mặt vĩnh viễn là sự nghiêm túc, nhưng thực tế chân lý chính của người tu hành, ngược lại sẽ không giữ vẻ mặt nghiêm trang, vui thì cười, giận thì than, thân thể tự nhiên nhưng tâm thanh tịnh, Vân Đỉnh chính là như thế. Anh ta không che dấu bản thân mình kinh ngạc. Những điều sư thái vừa mới, đúng là tôn chỉ của "Vực tông".

Nhưng kinh ngạc qua đi, Vân Đỉnh liền thở dài:

- Ngoại trừ vài tín đồ ít ỏi bên người ta, người trên cao nguyên biết "Vực tông" chỉ là lông phượng vảy lân, có thể nói ra được tôn chỉ của Vực tông, sợ là căn bản không có tồn tại…Đợi sau khi ta rời xa nhân thế, khắp thiên hạ trung thổ sẽ không còn Vực tông.

Tuy rằng ít được ưa chuộng, song Vân Đỉnh cũng còn chút đồ đệ. Chỉ là bọn họ đều là dân chăn nuôi ngu dốt, so với man nhân Sơn Khê chưa được khai hóa bao nhiêu, không ai đủ năng lực kế thừa y bát của Vân Đỉnh.

Phật học ở cao nguyên, các truyền tiếp Phật sống của các trường phái, phần lớn tuần hoàn phương pháp "linh đồng chuyển thế", nhưng Vực tông không nằm trong nhóm này, đối tượng tương đối rộng rãi, do đệ tử Phật sống tiếp nhận. Phật sống Vực tông thu nhận sử dụng để tử là "duy tâm", phải lấy tâm nhãn phân biệt, thấy hợp duyên phận và phúc trạch song pháp. Vân Đỉnh thủy chung vẫn chưa tìm thấy truyền nhân, càng không có cách nào đem Vực tông phát dương quang đại… Mặc dù Phật sống nội tâm tinh thông khoảng Không Minh, khi đàm luận ánh mắt cũng có vẻ cô đơn, đây là giáo phái của anh ta, khó khăn lắm liền muốn tiêu vong rồi.

Vô ngư không nói những lời khách sáo, không quan tâm Phật sống sau này còn hay không. Tuy nhiên cũng không thể toàn bộ không để tâm tới, bà đang muốn nói vài câu an ủi, bỗng nhiên tâm động, liền hỏi;

- Cho nên, sư huynh tới phong ấp lùng bắt Công chúa?

Hai việc không liên quan tới nhau, Vân Đỉnh lại gật đầu thừa nhận:

- Không sai.

Vô Ngư tạm thời không nói gì nữa, nhíu mày không hiểu suy nghĩ gì, Vân Đỉnh cũng không quấy rầy bà, hai mắt nhắm lại trầm mặc.

Qua một hồi lâu, Vô Ngư bỗng nhiên đứng lên, nói với Vân Đỉnh:

- Muốn mời sư huynh gặp một người, đợi một lát, ta đi một lát rồi trở lại. Nói xong, đứng dậy rời khỏi phòng, trở về chính đường Hầu phủ, Nhâm Sơ Dung đang ở chỗ này chờ tin tức của bà.

Sau khi gặp Vô Ngư đem hết sự tình vừa rồi nói ra, trước thì giống như chuyện phiếm, không có tin tức gì hữu ích, chỉ có mấy câu cuối cùng Phật sống và sư thái nói với nhau, khiến Nhâm Sơ Dung hứng thú:

- Nói như vậy, Vân Đỉnh đến Yến Tử Bình bắt cóc Tống Dương và Tiểu Phất để làm một cuộc trao đổi?

Vô Ngư gật đầu:

- Anh ta giúp đỡ bắt người, kẻ mời anh ta ra tay, sẽ giúp anh ta mở đàn tràng, quảng bá thu nạp thêm tín đồ.

Vân Đỉnh tốt xấu cũng là Phật sống, có thể mời anh ta ra tay, số người có thể tính chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong đó kẻ đáng nghi ngờ nhát đương nhiên là Yến Đỉnh. Mặt khác Phật sống Bác Kết Đại cũng đáng nghi. Đại Phật sống là kẻ đứng đầu cao nguyên, hiện tại Nam Lý và dân tộc Hồi Hột kết minh, y đương nhiên nhìn không được thuận mắt, mà mấu chốt kết minh giữa hai nước chính là Thường Xuân Hầu và Công chúa. Nếu hai người bọn họ thật sự bị bắt đi rồi, thể diện của Nam Lý liền bị người ta giẫm nát rồi.

Yến Đỉnh và Bác Kết cũng đều có năng lực này, giúp Vân Đỉnh mở đàn tràng, hỗ trợ Vực tông giảng đạo khắp nơi, chiêu nạp đệ tử bốn phương.

Tuy nhiên đối với Thừa Hợp mà nói, làm chủ sự tình lần này, đến tột cùng là Yến Đỉnh hay là Bác Kết, nàng căn bản không để tâm, cũng không có ý đi xác định hung thủ thật sự, bởi việc này căn bản không có ý nghĩa… Tống Dương và Yến quốc thù hận sớm đã thành ung nhọt, trừ phi đối phương chết sạch, nếu không vĩnh viễn cũng không cách nào xóa bỏ. Mà Thổ Phiên và Hồng Ba phủ cũng không cũng là đối thủ một mất một còn, song phương giằng co không biết bao nhiêu năm, Đại Phật sóng nếu đột tử, Trấn Tây vương sau một năm khi ngủ vẫn có thể cười, ngược lại cũng như vậy.

Thổ Phiên cũng tốt, Đại Yến cũng thế, tất cả đều là kẻ thù của Yến Tử Bình, trước kia muốn đối phó, về sau còn phải liều mạng, cục diện chung quy không chết thì không ngừng, với việc bắt cóc lần này không có liên quan.

Vô Ngư uống nước, tiếp tục nói:

- Hung phạm đồng ý với việc của Vân Đỉnh, chúng ta cũng có thể làm được. Mấu chốt là ta cầu xin một lời chắc chắn từ Quận chúa, Vân Đỉnh người này…

Không cần đem lời nói hết, Quận chúa có thể hiểu được ý tứ của bà, hỏi ngược lại:

- Sư thái nghĩ như thế nào?

Vô Ngư cười cười:

- Trong Diệu Hương Cát Tường, nếu có một vị Phật sống, là sự tình thật sự có lợi; trong phong ấp của Thường Xuân Hầu, lại có thêm một vị cao thủ hung mãnh, sao không phải là một việc vui? Về phần Vân Đỉnh rốt cuộc có thể tin hay không… Không phải chỉ cần liếc mắt có thể nhìn ra được, ta cần chút thời gian.

Quận chúa cũng cười, thật sự gật đầu:

- Toàn bộ việc này do sư thái làm chủ!

Từ khi đảo ngược thật giả lật đổ Tĩnh Vương sẽ không khó nhìn ra, Vô Ngư tuy là người xuất gia, nhưng trong lòng bà đầy những thủ đoạn tuyệt không thể coi thường, vả lại còn nhiều hơn chính là tâm tính trầm ổn, bà làm việc Thừa Hợp rất yên tâm, ít nhất so với Tống Dương có thể yên tâm hơn rất nhiều…

Vô Ngư gật đầu, cũng không nói thêm điều gì, xoay người rời đi. Sư thái chân vừa bước đi, mấy vị chủ quản của Nam uy lại cầu kiến, Quận chúa trở về phong ấp, việc kinh doanh bọn họ đều phải báo cáo rõ ràng.

Được Thừa Hợp an bài làm chủ quản ở Nam Uy, đương nhiên cũng là những người khôn khéo, khi nàng không ở công trường mọi việc vẫn gọn gàng ngăn nắp, hiện tại ngày đêm vẫn đẩy nhanh tốc độ thu mua quân khí ở hoàng gia, bất kể tiến độ hay chất lượng đều không thành vấn đề, chờ bọn họ trình báo xong, Nhâm Sơ Dung khen ngợi vài câu, lại hỏi:

- Tiêu thợ rèn đâu?

Tiêu thợ rèn cũng là chủ quản Nam Uy, tuy nhiên không cùng đồng nghiệp ở đây. Đại quản sự đáp:

- Tiêu sư phụ thật sự đang rất bận, tự mình ra tay rèn một cỗ binh khí cổ quái, mấy ngày nay đúng vào thời điểm mấu chốt, đã ba ngày ba đêm chưa từng chợp mắt…

Tiêu Dịch dáng vẻ khôi ngô, tính tình hào sảng, nhưng phần điên cuồng so với thủ nghệ của mình, so vơi Vưu Thái y còn kém xa, gần nhất cái điên khùng của gã, ngay đêm canh giữ trước lò, cũng không biết muốn đánh tạo được binh sĩ sắc bén ra sao, nói người không được quấy rầy, chính là từng giây từng phút nếu đến gần đều bị gã lớn tiếng mắng chửi.

Đại quản sự lại hỏi:

- Quận chúa muốn gặp gã? Ta liền đi gọi gã lại ddaay.

Nhâm Sơ Dung đích xác có việc tìm gã, Trấn Tây Vương bên kia có sẵn quân khí cung cấp về, nàng muốn tìm Tiêu thợ rèn đến thẩm tra đối chiếu danh sách, lựa chọn vũ khí có thể sử dụng ngay, nghe mọi người nói vậy liền mỉm cười lắc đầu nói:

- Không cần đi tìm, ta đi tới xem, vừa đúng lúc cũng muốn đi dạo quanh Nam Uy.

Nhâm Sơ Dung cũng không phải nghe thấy trình báo, Quận chúa đi ra hiện trường, trong phong ấp có việc, nàng cũng phải đi xem tận mắt xác nhận mới thấy vừa lòng. Đoàn người giục ngựa mà đi không lâu sau khi tới Nam Uy, mới tiến vào công trường, nghe được những tiếng đinh đang vang lớn, không ngờ không thể che lấp được tiếng cười ha hả của Tiêu thợ rèn.

Trên mảnh đất trống trong sân, chri nhìn thấy một đại Hán vẻ mặt vui mừng như điên, đang ở một bên cười lớn, đêm một thanh đao dài hình thức kỳ lạ múa gió vù vù, không phải Tiêu thợ rèn còn ai. Nhâm Sơ Dung hoảng sợ, thầm nghĩ vị cao nhân này không phải đã điên thật rồi chứ. Liền đó Hồng Ba vệ vội vàng đi lên hai bước, che chắn cho nàng ở phía sau, đồng thời nhíu mày quát lớn:

- Quận chúa giá lâm, không được vô lễ.

Tiêu thợ rèn lúc này mới cả kinh mà tỉnh, vội vàng buông trường đao trong tay, khom người thi lễ với Quận chúa liên tục nói xin thứ tội, Nhâm Sơ Dung sao lại so đo chuyện nhỏ này, phất tay ra hiệu các chủ quản khác trở về làm việc, tiếp đó cất bước đi lên phía trước, cười hỏi:

- Tiêu sư phụ tạo ra đưcọ lưỡi đao sắc bén, đắc ý thành bộ dạng này, khiến Nhâm Sơ Dung được mở rộng tầm mắt.

Tiêu Dịch vẻ vui mừng lại hiện trên gương mặt, che không nổi sự đắc ý, cúi người nhặt trường đao lên, cười nói;

- Chính là cái này!

Lúc này mọi người có thể cẩn thận đánh giá lại trường đao, quả nhiên là "trường" đao, đặt trên mặt đất so với đại Hán đã cao hơn nửa người, đầu trên thân đao tuy rằng chỉ rộng khoảng ba phân, hơi cong, có thể bổ xuống hoặc đâm; thân đao chiếm toàn bộ một phần ba độ dài còn lại của binh khí. Tỷ lệ này thật ra chính là Tiêu sư phụ ứng dụng tỷ lệ vàng Tống Dương kỳ sĩ đã nói ở cung điện trong buổi ứng tuyển kỳ sĩ Nam Lý.

Một lợi khí dài lại hẹp, chợt nhìn thoáng qua không có gì, nhưng không biết có phỉa tâm lý thoải mái không, càng cẩn thận càng đoan trang, càng cảm thấy nó có sát khí bừng bừng bức người, thẳng tắp lạnh lẽo tiến vào trong lòng người.

Khó được hơn nữa, trường đao dưới ánh mặt trời, hơi tỏa ra màu chàm nhàn nhạt, hơn nữa ngọn gió thổi sắc lam càng sâu, đủ thấy chất lượng thép thật tốt, mạnh mẽ chém xuống cũng không tổn hại lưỡi đao.

Có Hồng Ba vệ kinh ngạc nói:

- Cây đao này, sợ là không nhẹ.

Thép tốt đương nhiên nặng, không có gì nghi ngờ.

Tiêu thợ rèn đương nhiên gật đầu, vẻ mặt hơi lộ vẻ khinh thường, dường như ngại Hồng Ba vệ hỏi nhiều.

Nhâm Sơ Dung nhìn chằm chằm vào trường đao, sơ lược cảm thấy có chút quen mắt, hồi tưởng một lát chợt bừng tỉnh đại ngộ;

- Đại là binh khí Thiền Dạ Xoa định chế, gọi là Mạch đao?

Tiêu Dịch cười một tiếng đáp:

- Đúng vậy!

Nhâm Sơ Dung không hiểu về quân sự, đối với vũ khí cũng không có cảm giác gì, nhưng hộ vệ bên cạnh nàng lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc… Sáu trăm năm trước, Đại Hồng Thiết kỵ nổi danh bốn biển, trong đó nổi tiếng nhất chính là trận chiến mạch đao. Năm đó Hồng Thái tổ bình định Trung thổ, mỗi trận đại chiến đều có thể tra trong sử ký, trận chiến mạch đao đã là điểm mấu chốt, chỉ tiếc liền đó Đại Hồng đổ xuống, rèn mạch đạo, phương pháp luyện, chiến pháp đều theo đó thất truyền.

Tới đời sau, mạch đao sớm đã trở thành huyền thoại, truyền thuyết, không nghĩ tới giờ phút này lại được nhìn thấy nó dưới ánh mặt trời.

- Thiền Dạ Xoa đưa tới tập ảnh tư liệu, khi bắt đầu cũng không phát hiện ra điều gì, sau lại cẩn thận nghiên cứu ta mới phát hiện, có liên quan đến biện pháp luyện ra mạch đao, cũng không có gì đặc biệt để kể lại… Đây có thể hơi phiền toái, quân khí tạo ra không chấp nhận qua loa, hơn nữa loại đao này dài và hẹp, rèn sai một chút, trên chiến trường không chừng sẽ bị gẫy tan.

Tiêu thợ rèn sắc mặt nghiêm túc:

- Không có cách nào khác, phải tự mình động thr, thử đem phương thức cổ truyền phong phú đầy đủ thực hiện một lần xem thế nào.

Phương pháp rèn mạch đao không tính là "không trọn vẹn", chỉ có điều nhớ được đầy đủ, kỹ thuật rèn bất đồng, có lẽ cổ nhân cho rằng không cần chú ý ghi rõ công thức phổ thông, tới hiện giờ đã không có chỗ để tìm ra bí pháp, may mắn Tiêu thợ rèn tài nghệ không tầm thường, mỗi ngày mỗi đêm không ngừng thử luyện, rốt cuộc đem mạch đao biến mất mấy trăm năm luyện thành hoàn mỹ như ban đầu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.