Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 256: Thành Hồng Dao



Đến nước liên minh anh em, chúc mừng buổi lễ quốc khánh Đại Khả Hãn của dân tộc Hồi Hột đăng cơ. Phía nước Nam Lý từ trên xuống dưới đều hết sức coi trọng, sứ đoàn của chuyến đi lần này quy mô lớn chưa từng có, sứ thần quan viên đặc phái đã đem đến gần trăm người cùng năm trăm cấm vệ quân. Tặng phẩm của phong ấp và triều đình gộp lại cũng đã chất kín mấy chục xe lớn, lại thêm phu xe, tôi tớ, thành một hàng dài dằng dặc. Ởgiữa Yến cảnh chậm rãi mà đi, tiến về phương bắc.

Đoàn sứ thần đã tiến vào lãnh địa của Đại Yến bảy ngày, như đã dự liệu, người dân nước Yến tuy căm ghét Nam Lý, nhưng chỉ vì giữ sĩ diện, đối với sứ đoàn xem như cũng có phong độ, ven đường bố trí quan lại đón tiếp, đồng thời còn có tiểu đội quan binh hộ tống, trên đường đi sóng êm gió lặng, cuộc hành trình vô cùng thuận lợi.

Chiều tối hôm nay, sứ đoàn dừng lại ở Hồng Dao thành cổ của Yến quốc Nam Cương.

Khi vào thành, Tống Dương ngồi trên lưng ngựa, giải thích với người bên cạnh:

- Thành Hồng Dao xây dựng đã gần nghìn năm, còn lâu đời hơn cả Đại Yến. Tuy nhiên địa thế của nó hạn chế, quy mô thành trì rất bình thường, ở nước Yến chỉ có thể xem là một thành nhỏ, nhưng vị trí của nó khá đặc thù, phía sau thành là vùng nội địa của Đại Yến, phía Nam thành còn mấy trăm dặm vùng đồng bằng bằng phẳng, có thể cố thủ an toàn được.

Trước sau đều là địa hình bằng phẳng, chỉ có duy nhất một thành nhỏ hai bên sườn có núi non hiểm yếu bao bọc xung quanh. Nếu có ngày Nam Lý hùng mạnh lên, từ Chiết Kiều quan xuất binh, một khi tấn côngThất Đoạt Doanh ở biên giới Đại Yến,, vốn là những tảng đã lớn chắn đường, thẳng đến Hồng Dao, đến lúc đó, Hồng Dao đã biến thành bức bòm phong đầu tiên của Nam Lý.

- Ba trăm năm trước mười vạn quái vật Hồng hoang làm loạn, sát nhập nhân cảnh, cả nước Nam Lý đều bị chúng đánh tan tác, cuối cùng dừng lại ở trước thành Hồng Dao, sự hiểm yếu của thành này có thể thấy là đương nhiên.

Tống Dương vừa nói vừa chỉ chỏ vào thành Hồng Dao, giống như hướng dẫn viên du lịch:

- Qua biên giới phía nam nước Yến còn lưu lại thất doanh tổng cộng đóng mười vạn hùng binh, được bố trí rất khéo léo hỗ trợ cho nhau. Nếu dựa vào binh lực của Nam Lý mà muốn tiến quân đánh Đại Yến thì không thể được, cho nên Hồng Dao tuy là cửa ải hiểm yếu nhưng phía nam sẽ ít có kẻ thù bên ngoài xâm lấn, phía bắc lại xa Tình thành. Bình thường quân binh trú lại cũng không nhiều, chỉ có ba nghìn binh mã thủ thành.

Tuy nhiên ở phía bắc… cách nhau Hồng Dao một ngày hành quân khẩn cấp, còn có ba doanh trại khác đóng ở gần đó, chỉ cần ở phía trước đốt lửa ra hiệu, lập tức có thể thần tốc đến kịp trợ giúp cứ điểm quan trọng.

Tề Thượng đi bên cạnh Tống Dương thấy hắn nói liên hồi không làm thế nào để dứt lời, rất sốt ruột… Nam Vinh thì không khách sáo hỏi thẳng Tống Dương:

- Vừa mới học được à?

Tống Dương mỉm cười, đúng là vừa mới học được, khi ở phong ấp đọc sách hắn mới biết, nếu không chưa chắc hắn đã biết được điển cố này của Hồng Dao.

Cả đoàn vào thành, trú tại một quân doanh được chuyển thành dịch quán, ăn xong cơm tối, A Y Quả thấy nhàn rỗi vô vị nên đi ra ngoài dạo bộ. Mộ Dung Tiểu Uyển cũng thấy buồn, nhưng nàng lười không muốn đi ra ngoài… liền đem hộp quân bài mang theo người lắc lắc, rủ mọi người cùng chơi bài.

Ngoài Búp bê sứ, Tiểu Uyển, Nam Vinh, thêm Tề Thượng nữa là đủ chân, Tống Dương không chơi mà ngồi hạ thủ xem bọn họ đánh bài. Năm đó Đại Tông sư Trần Phản thích nhất là đánh bài, … "con theo nghiệp cha", La Quan cũng nghiện chơi mạt chược không kém, nhưng trên bàn toàn là chị em phụ nữ hắn ngại không dám chơi, nên đành phải nhịn.

Hiện tại Tiểu Uyển là bảng hiệu lớn có tiếng về đánh bạc trong Phượng Hoàng thành, về lý mà nói, nàng là môn đồ có tiếng trong thiên hạ về cờ bạc, nhưng khả năng đánh bạc và thân phận của nàng thật không tương xứng. Ở Nam Lý có rất nhiều kiểu chơi bài, nhưng phổ biến nhất là…,so với mạt chược đời trước của Tống Dương cũng tương tự. Bốn người đang chơi, luân phiên nhau làm nhà cái, luân phiên tính tiền, vừa có thể tự bán cái cũng có thể tự ra tiền, Tiểu Uyển không ngờ thua đến hơn bốn mươi lượng bạc.

Tiểu Uyển cắn răng chịu hận.

Tiền thua còn có thể lấy lại, cũng không ngại bị cười chê, điều mấu chốt hôm nay là bài đánh rất khó chịu, trên cơ bài muốn có quân nào đều không có, đánh đi cây nào đều là quân nhà khác cần. Dễ phải như vậy đến bốn lượt bài mớii khá lên một tí, Mộ Dung đại gia tỉ, mắt chợt sáng lên.

Tề Thượng cũng đang chơi, gã thừa khôn khéo, chỉ cần nhìn qua vẻ mặt của Tiểu Uyển đã cười:

- Uyển đại gia, trên tay có bài lớn không?

Sau khi Mộ Dung lão đại qua đời, Tiểu Uyển tự chọn tên hiệu, xưng hô trước mặt các quan không phải là "tiểu thư" mà là "đại gia". Có điều gọi là Mộ Dung đại gia có vẻ hơi khách sáo. Hơn nữa xung quanh đều là bạn bè, Tiểu Uyển cảm thấy xưng hô như vậy không được tự nhiên, giốngnhư hầu hết đám con gái trong đội ngũ, lại còn anh rể là Tống Dương, đều gọi trực tiếp nàng là Tiểu Uyển, nhưng có vẻ cũng không ổn, khi phải gọi tên trực tiếp thì có phần coi thường. Vậy nên Tề Thượng nghĩ ra một cái tên đặc biệt "Uyển đại gia". Theo sự giải thiích của gã thì kiểu xưng hô này vừa có vẻ cung kính lại vừa thân mật, quan trọng là Tiểu Uyển nghe cũng thấy thuận tai.

Tiểu Uyển bị xướng phá bài, phản ứng đầu tiên là trừng mắt buột miệng: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Ngươi biết à?...

Vẫn còn may như dừng cương trước bờ vực, nàng nuốt nước bọt trở lại, những lời vừa định thốt ra lập tức kéo trở về, lắc đầu cười không thừa nhận:

- Không có bài lớn, không có bài lớn.

Tề Thượng cười:

- Vậy cô xướng hạ một quân, tôi đi trước?

Tiểu Uyền là nhà cái, được ra bài trước, nàng xem những quân bài trong trong tay mà vui mừng, đối thủ cũng chỉ có thể ngồi lại.

Oa…, ba tiếng kêu không ngừng, nhà cái vừa mở, sau ba ván Tiểu Uyển bắt đầu xướng bài, có thể là trước đỏ sau đen,xướng bài xong, liên tiếp bảy quân cũng chưa thể cầm được mệnh trương. Tiểu Uyển lại nghiến răng, … Quân thứ tám,… vẫn không là, có điều giống như có chút tác dụng, nếu đổi một chút, quân bài sẽ ít bớt đi, nhưng gọi trương tử cũng sẽ càng nhiều, cơ hội hoà bài càng lớn.

Tiểu Uyển giữ chặt một quân bài trong tay, nhìn bài của mình, suy nghĩ một lúc, vừa thò tay đi lấy đi hai quân bài trên tay mình, lại tiếp tục tính toán, trong khoảng thời gian uống một chén trà, cuối cùng hạ quyết tâm, cầm quân bài đánh xuống giống như cầm viên gạch đánh người.

Bài vừa nhập hải, Búp bê sứ ngồi cánh dưới liền cất giọng:

- Ta hoà.

Tiểu Uyển giật mình buột miệng:

- Ngươi dám.

- À, không phải là ta hoà rồi.

Tạ tư trạc rất bình tĩnh, nhưng Tiểu Uyển lại kì vọng quá, phát hiện lần này mình quát chính là Búp bê sứ, trong lòng lão đại vô cùng áy náy, người ngoài cảm thấy buồn cười, duy nhất chỉ có Ba Hạ người đứng sau tiểu thư đến từ vùng núi tiính cách bướng bỉnh, là người có thể tử vì đạo, nhíu mày nói:

- Chính vì quân này mà tiểu thư hòa.

Tạ Tư Trạc lắc đầu, chủ động giải vây cho Tiểu Uyển:

- Tiểu Uyển cầm nhầm bài rồi, không tính.

Tề Thượng cười hì hì hỏi Tiểu Uyển:

- Bốc nhầm à?

Tiểu Uyển càng thua càng cố gắng, khó khăn ra một đạo đại bài, dù thế nào cũng không thể để chết yểu như vậy, nên mặt dày mày dạn vội vàng gật đầu:

- Ta cầm nhầm rồi, cầm nhầm rồi, bài chưa báo chưa rời tay, không tính, ta đổi một quân.

Quân bài thứ hai được đánh đi, Tề Thượng lại cười, liếc mắt nhìn Tiểu Uyển:

- Uyển đại gia, cô lại lấy nhầm rồi.

Tiểu Uyển không còn tâm trạng suy tính xem Tề Thượng có phải là cố ý lừa mình không, vội vàng rút quân bài định đánh lại, khi đổi quân bài lần thứ ba, trên trán nàng ướt đẫm mỗ hôi, đơn giản theo thói quen, Tiểu Uyển vừa ra bài vừa thử thăm dò nhìn về phía của Nam Vinh, người từ đầu tới giờ chưa hề nói câu nào, ánh mắt có vẻ tội nghiệp, ý chừng có vẻ như: Ngươi sẽ không kêu quân này chứ?

Nam Vinh Hữu Thuyên với người ngoài rất ung dung hào phóng, với Tống Dương lại lạnh lùng, nhưng với tỉ muội bên cạnh lại có phần cứng rắn, tủm tỉm cười nói với Tiểu Uyển:

- Muội cứ bỏ bài vào bàn đã, đánh bài xuống trước đi, ta sẽ nói cho muội biết ta có muốn không.

Tiểu Uyển lại càng không dám buông tay …, Lúc này bỗng nhiên bên ngoài náo động, A Y Quả hấp tấp hùng hùng hổ hổ chạy về, vẻ mặt tức giận, hai tay nắm chặt, xông thẳng vào không để ý đến người bên cạnh, nhìn thẳng về phía Nam Vinh nói chuyện vừa vội vừa nhanh:

- Tức chết thằng ranh … Tiểu Nam, muội biết chửi nhau, mau đi cùng ta!

- Ta biết mắng người, liền đi cùng ngươi sao?

Nam Vinh ngẩng đầu nhìn nàng một cái:

- Tỉ ở bên ngoài cãi nhau, cãi thua rồi à?

- Chẳng biết lão yêu bà nào, trên đường không cẩn thận đụng phải một con điên, chửi không hết, muội mau đi cùng ta. Trên đường náo loạn, để lâu lão yêu bà đó bỏ chạy ta không tìm được.

Không thể không công nhận giọng A Y Quả rất trong trẻo, so với tất cả đám nữ nhân là dễ nghe nhất. Ngay cả khi nói lúc bị chọc giận đến tím mặt vẫn khiến người nghe thấy dễ chịu.

Tiểu Uyển đẩy rầm một cái quân bài trong tay đều đổ xuống bàn, cả giận nói:

- Chửi nhau thì có ích gì…, xông vào đánh là xong.

Còn chưa dứt lời. Nam Vinh cười nói:

- Hoà!

Giơ tay đẩy đổ loạt bài trước mặt mình, hòa chính là quân bài mà Tiểu Uyển ném ra.

Tiểu Uyển chán nản, thất vọng… A Y Quả ở bên ngoài bị sỉ nhục, không còn tâm chí xem bọn họ đánh bài, tiếp lời đáp của Tiểu Uyển lúc nãy:

- Bà già đó không ra tay, bà đây lại càng không động thủ.

Nói rồi lại đi lôi kéo Nam Vinh giọng điệu năn nỉ:

- Tiểu muội xinh đêẹp giúp tỉ báo thù, coi như tỉ nợ muội một lần.

Nam Vinh ngồi im, nàng không rỗi hơi chạy đi giúp A Y Quả chửi nhau, liền nói:

- Không cần muội đi, tỉ cần nhớ rõ, bà ta thấp tỉ chửi bà ta chân ngắn, cao mắng bà ta mặt dài, nhàn rỗi mắng bà ta bán thân nuôi miệng, nghèo mắng bà ta tổ tiên có báo ứng, nếu đằng sau có gia đinh tỉ chửi chủ tớ không rõ ràng, nếu có nữ nhân bên cạnh thì nói nhà nó công công bái bụi, loạn luân đầy nhà. Tóm lại mắng chửi người có ba cách: thứ nhất chỉ rõ chỗ yếu, thứ hai tạt nước bẩn, thứ ba là chính mình không tức giận, không cần dùng lời lẽ thô tục mà chỉ cần giống như chửi đổng, đảm bảo bách chiến bách thắng. Tự mình có thể đi trả thù đi.

Người ngoài không ai biết Nam Vinh còn những lời nói độc ác như vậy. Tất cả nghe thấy vậy đều giương mắt ngẩn người đứng nhìn. Đặc biệt là Búp bê sứ chết điếng người, hai mắt trợn trừng nhìn Nam Vinh Hữu Thuyên.

Chỉ có A Y Quả và Nam Vinh là thân cận nhất, cho nên mới hiểu được miệng lưỡi Nam Vinh lợi hại thế nào, nếu không thế thì làm sao lại chạy đi tìm nàng giúp đỡ.

Nam Vinh nói xong không để ý đến A Y Quả, cười nhìn Tiểu Uyển, bắt đầu tính quân bài của mình:

- Ba, cảm ơn Uyển đại gia chiếu cố.

Tiểu Uyển gật gật đầu:

- Ta cho, ta cho.

A Y Quả được cao nhân truyền dạy, sau khi lĩnh hội ý chính, chắc chắn có thể tự đi báo thù, cao hứng phấn chấn chạy trở về, bước chân cực kỳ mau lẹ sợ kẻ thù chạy mất, không ngờ nàng vừa chạy ra đến cửa, bên ngoài đột nhiên nổi lên một tràng tù và.

Âm thanh như sấm, mặt đất hơi lay động, hồi tù và qua đi, kèn và trống trận tề minh, người hô ngựa hý, tiếng giết nổi lên bốn phía. Trong Hồng Dao thành trong nháy mặt đại loạn.

Mọi người đều giật nảy mình, Tiểu Uyển lập tức nhảy dựng lên, cả giận nói:

- Yến Nhân vô tín, lại đối phó với chúng ta.

Nam Vinh thì lắc đầu nói:

- Tiếng hô giết ở bên ngoài giống như người Yến đang đánh giặc, không có gì liên quan đến chúng ta.

Không ổn, để tiêu thư lùi lại phía sau, Tề Thượng nháy mắt:

- Đó là sơn tạc làm loạn à? Không nghe nó gần đay có Đại vương a.

Trong dịch quán tạm thời tất cả đều bình an vô sự, cũng không có người ngoài đánh vào. Nếu đoán bộ dạng của Tiểu Uyển, bên ngoài không phải là loạn, bên trong lại càng không, sẽ không có việc gì. Chỉ có điều thủ lĩnh hộ độ cấm vệ đến từ Phượng Hoàng thành có trách nhiệm, lập tức truyền lệnh tập trung năm trăm tinh binh thuộc hạ rút đao sẵn sàng nghênh địch.

Khâu đại nhân vốn đã đi ngủ, nghe tiếng vội vàng vùng dậy, không kịp chỉnh quần ào, chạy lên hỏi viên quan phụ trách tiếp đón sứ đoàn của Yến quốc, rút cục có chuyện gì. Nhưng đối phương cũng có vẻ mặt kinh hoàng, cũng là ồn ào không rõ ràng lắm, trấn an sứ đoàn vài câu, giọng điệu nhấn mạnh, người Nam Lý không được rời khỏi dịch quán, lập tức phái thủ hạ đi tìm hiểu tin tức.

Tên lính được phái đi thăm dò không thấy quay về, liền lúc đó có một đội Yến binh mấy trăm người kịp tới dịch quán, dẫn đầu chính là thái thú thành Hồng Dao, tướng quân áo giáp xộc xệch, vẻ mặt thất thần, binh sĩ phía sau cũng đều quân trang không chỉnh tề, binh khí không đồng đều. Thái thú ra lệnh cho thủ hạ tập kết bên ngoài, còn mình thúc ngựa đi vào dịch quán, vội vàng nói với chủ quan sứ đoàn và đồng hành Yến sử:

- Mọi người đứng dậy, đi theo ta ra khỏi thành, nhanh lên, nhanh lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.