Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 271: Bữa cơm chiều



Đại Lạt Ma rất khoái chí:

- Hỏi đi!

- Một khi Đại Yến loạn, Khuyển Nhung hẳn là sẽ không để vuột mất cơ hội, với tâm tư của Yến Đỉnh, sao có thể không nghĩ tới chuyện này.

Ô Đạt nói có chút do dự. Bác Kết rất tinh ý, nghe giọng điệu y có vẻ khác thường, cân nhắc một hồi liền hiểu ra ý của đệ tử, cười nói:

- Ý của con là mượn Yến mà luận Thổ Phiên, mượn Khuyển Nhung để nói tới Hồi Hột ư?

Trong mắt Ô Đạt thành kính càng tăng

- Tâm tư của đệ tử, không giấu được sư phụ.

Chuyện nước Yến và Khuyển Nhung, Ô Đạt sẽ không tốn quá nhiều tâm tư để tính toán, cái mà gã lưu tâm thật sự chính là: trước mắt điều động hai trăm ngàn binh mã đi đông cương, trong nước khó tránh khỏi sơ hở, nếu Hồi Hột nhân cơ hội làm khó dễ, dùng trọng binh xâm phạm biên cương, Thổ Phiên e là cũng rơi vào thế bị động.

Tuy nhiên băn khoăn của Ô Đạt, Đại Lạt Ma sớm đã nghĩ tới:

Không cần chờ người Hồi Hột đến kiếm chuyện, chúng ta sẽ ra tay trước, lúc hai trăm ngàn binh mã hướng về phía đông tiến tới Đại Yến, Bắc quan cũng sẽ xuất binh, tiến công dũng mãnh thành Liệt Hỏa của người Hồi Hột.

Thành Liệt Hỏa là điểm quan trọng mà Hồi Hột chống đỡ ở biên giới Thổ Phiên, vị trí đặc biệt quan trọng, năm đó còn được Cảnh Thái xếp vào trong số món đặt cược của "Nhất phẩm lôi".

Ô Đạt thất kinh. Năm nước tạo thành thế chân vạc ở trung thổ, cục diện này sở dĩ có thể duy trì hơn trăm năm, rốt cuộc nền tảng này chính vì Nam Lý mà suy yếu thì không tính, mỗi một cường quốc đều tiếp giáp với hai nước lớn khác. Đây là tình huống kéo một dây mà động đến toàn cục, không có nước nào sẽ trơ mắt nhìn hàng xóm sơ hở mà không tận dụng cơ hộiđể xâm nhập vào, cũng giống như không nước nào dám tùy tiện chấp nhận chiến tranh hai bên, bây giờ Đại Lạt Ma muốn "song chiến", đây không phải là con đường phú cường, rõ ràng chính là tự tìm đến cái chết.

Đại Lạt Ma dù vậy vẫn ung dung:

- Người Hồi Hột thật sự khốn nạn, quốc khánh của bổn tọa là đã định từ bảy bảy bốn mươi chín năm về trước, không thể thay đổi được, Khuê Ni Đồ Ngải Địch tạm thời lại muốn đăng cơ, không phải có ý định làm loạn thì là cái gì? Một khi đã như vậy, chuyện lớn của hắn cũng đừng hòng có thể tiến hành thuận lợi. Đến lúc đó, thảo nguyên cũng sẽ phát động binh mã, từ đông nhằm về hướng tây tập kích Nguyệt Nha Cốc của Hồi Hột, chúng ta sẽ từ nam hướng lên bắc đánh một trận vào Liệt Hỏa thành của bọn họ.

Tuy rằng không nói rõ, nhưng Ô Đạt hoàn toàn có thể hiểu được ý tứ của sư phụ. Thổ Phiên không gánh nổi hai trận đại chiến, cho nên đánh dân tộc Hồi Hột không phải dốc hết sức, chẳng qua là ra vẻ vậy thôi. Thử nghĩ không lâu sau, cao nguyên, thảo nguyên đồng thời phát binh đại mạc, dân tộc Hồi Hột hai mặt chống lại kẻ địch, sợ hãi hoảng loạn. Trong đó chỉ có hai nước âm thầm cấu kết, định trước liên minh chia sa mạc lớn. Khi đó dân tộc Hồi Hột làm gì có tâm tư để bận tâm đến chuyện khác? Đợi đến khi bọn chúng hiểu được Thổ Phiên chỉ là đánh nghi binh, Thổ Phiên đã chiếm được nửa giang san Đại Yến rồi.

Đại Lạt Ma đánh đòn phủ đầu, quả thực là một kế sách hay, tuy nhiên Ô Đạt nghĩ thông được chuyện này, lại nghĩ tới chuyện khác:

- Không duyên không cớ, liệu Khuyển Nhung có đồng ý phối hợp với chúng ta chăng?

Bác Kết cười gật đầu:

Chuyện không có gì tốt đẹp thì ai làm chứ? Đã sớm thương lượng cả rồi. Mười hai lạng bạc một người, Khuyển Nhung phát binh một trăm ngàn, trợ giúp chúng ta giáp công Hồi Hột, đánh trận này sẽ không quá lớn, người Khuyển Nhung lời to rồi.

- Ý của sư phụ là...chúng ta dùng một triệu lạng bạc để mua một trăm ngàn binh mã của Khuyển Nhung...

Ô Đạt không thể nói tiếp được nữa. Cả triệu lạng bạc, thật sự là một con số lớn, nếu có nước khác đưa ra con số này mời Thổ Phiên làm chuyện tương tự, bọn họ cũng sẽ đáp ứng thôi. Nhưng chuyện khiến Ô Đạt hồ đồ thật sự chính là trong nước phải điều vận một lượng tiền lớn như vậy, gã không thể không biết, cho dù hiện tại vẫn chưa vận chuyển. Ít nhất cũng nên bắt đầu thu nạp ngân lượng để tiến hành chuẩn bị rồi, nhưng trong nước một chút động tĩnh cũng không có.

Đại Lạt Ma nhìn vẻ mặt của đệ tử, tiếp tục cười:

- Chúng ta đích thật là người mua, nhưng lần này không cần chúng ta bỏ tiền, có người mời khách. Yến Đỉnh có yêu cầu với chúng ta, dù sao cũng phải đưa ra chút thành ý này chứ. Hòa thượng này sống ở nơi giàu sang phú quý làm quốc sư cả đời, quả nhiên là một ông chủ giàu có.

Đáng tiếc là tai mắt của chó săn Tạ Môn không với tới được Tháp cung Sài Thố Đáp. Nếu không giờ phút này sẽ bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ nhìn chăm chú đống vàng trước mắt, kỳ thật là lấy từ tay quốc sư, từ hai mươi mốt tòa Tu di thiền viện mà vận chuyển tập trung về, Bạch phu nhân đang lôi kéo Đàm Quy Đức cùng chuẩn bị làm chuyện mua bán không vốn liếng kia, cái đoạt được chính là cho Khuyển Nhung "tiền mua binh mã".

Đến đây, Ô Đạt rốt cục đại khái hiểu được mạch lạc sự tình, sắc mặt thoải mái, thở ra một hơi dài. Lúc này ở bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, sau khi được phép, người hầu bước vào cửa, cung kính nói cơm chiều đã chuẩn bị xong, mời Đại Lạt Ma dùng bữa.

...

Cả tòa Trung thổ thời gian thống nhất, cho nên thời điểm Đại Lạt Ma dùng bữa, ước chừng cũng là bữa cơm chiều của Yến Tử Bình, Nhâm Tiểu Bộ ở trong Hầu phủ, đang cầm đôi đũa, sắc mặt ngạc nhiên cổ quái, mắt nhìn chăm chú vào một món ăn duy nhất trên bàn.

Qua một hồi, nàng bỗng nhiên xì một tiếng bật cười:

- Tiểu Dung Nhi, món ăn mà tỉ làm đây là trò gì đây? Dầu bám khăn ăn ư?

Món ăn trên bàn, nhìn sơ qua thì đen đen một khối, nhìn kỹ lại.... thì vẫn là đen đen một khối, quả thật đúng giống như là đem một chiếc khăn trải bàn dùng ba tháng rồi chưa tẩy mà ném vào trong nồi xào qua rồi dọn lên vậy. Bàn đồ ăn này là Nhâm Sơ Dung làm, chuyện đầu tiên từ thuở khai thiên lập địa: Quận chúa xuống bếp.

Nhâm Sơ Dung chống cằm, ghé vào bên cạnh bàn, nhìn kiệt tác của mình một cách bất đắc dĩ:

- Hoa quế hấp bao tử...

Về phần vì sao lại nấu đồ ăn giống như giẻ lau như vậy, nàng ta cũng không nghĩ ra.

Thời điểm buổi chiều hôm nay, Nhâm Tiểu Phất đột nhiên nghĩ, hết sức phấn chấn tìm Nhâm Sơ Dung, nói rằng nàng ta bỗng nhiên cảm thấy nấu ăn hình như rất thú vị, muốn lôi kéo Tam tỷ cùng nhau, tự mình xuống bếp làm bữa cơm chiều hôm nay.

Nhâm Sơ Dung liền nhìn thấu tâm tư của muội muội: đợi Tống Dương quay về rồi sẽ kết hôn, sau khi kết hôn thì Công chúa sẽ chính thức trở thành nàng dâu nhỏ; nếu đã là nàng dâu rồi, thì làm gì có cái đạo lý không biết nấu ăn chứ?

Công chúa điện hạ định ra tiêu chuẩn cho chính mình, có thể không làm ra được một bàn rượu tiệc, nhưng nhất định phải có một hai ba bốn món sở trường. Sau này tự tay làm ra món ăn tinh xảo, vừa đẹp lại vừa ngon, hai phần đỏ xanh rõ ràng, mang cho Tống Dương nhắm rượu.

Tuy nhiên trong tòa phong ấp này, muốn trở thành "nàng dâu nhỏ" không chỉ có một mình Nhâm Tiểu Bộ, cho nên chuyện học nấu ăn này, Công chúa nhất định phải cùng học với Quận chúa.

Nhâm Sơ Dung buổi chiều hôm nay cực kỳ nhàn rỗi, một là không đành lòng làm muội muội mất hứng. Thứ hai nữa là, nàng cũng lặng lẽ nghĩ đến tình hình tương lai, nắm chắc cách làm vài món ăn nhỏ, cảm giác đúng là rất tốt, vì vậy hai tỉ muội thương lượng xong, cơm chiều hôm nay mỗi người làm một món, Tiểu Bộ đặc biệt kỹ càng, còn lập ra quy tắc, nhất định phải là một mình nấu, có thể trước hết hỏi rõ đầu bếp về quá trình nấu, nhưng lúc nấu thì không được có người chỉ điểm hỗ trợ, hơn nữa trong lúc nấu, hai tỉ muội cũng là một người một bếp, đều tự tay làm lấy.

Cho nên hiện tại mới có món "dầu bám giẻ lau" này, đường đường là Quận chúa Thừa Hợp, nắm cả tòa Hồng Ba phủ trong tay, lại thất bại thảm hại với món ăn trước mặt. Nhâm Sơ Dung trừng mắt nhìn, sao lại nhìn cũng không thấy món ăn này là kiểu có thể ăn được, dứt khoát thở một hơi dài. Không kiểm điểm nữa. Con ngươi vừa chuyển ánh nhìn về phía muội muội:

- Món muội làm đâu?

Tiểu Bộ vui mừng khấp khởi, hành lễ với tỉ tỉ:

- Quận chúa điện hạ, tiểu nô nhi giờ sẽ đem tới.

Nói xong, nhanh chân chạy ra ngoài.

Một hồi sau Tiểu Bộ quay lại, trong tay lót một cái khăn bông, bưng một cái khay dài, bước đi từng bước cẩn thận, giả như nàng ấy đang cầm ngọc tỷ, cũng sẽ không cẩn thận hơn bây giờ.

Nhâm Sơ Dung vừa thấy món ăn nàng ấy làm, liền cười nói:

Nhâm Tiểu Phất, muội đây là làm bừa.

Toàn bộ tâm tư của Nhâm Tiểu Bộ đều đặt hết vào món ăn trên khay, sợ làm văng đi một chút nước sẽ lãng phí đi tâm huyết. Tạm thời không thèm nói chuyện, cho đến khi đặt khay đồ ăn vững vàng trên bàn, mới cười nói:

Tiểu Dung Nhi to gan, không được ghen tị bổn quan.

Món nàng ấy làm chính là cá hấp. Loại món ăn này muốn làm nên thành phẩm không dễ, có thể cho rằng muốn làm hỏng lại càng khó hơn. Chỉ cần đem cá rửa sạch sẽ, cho thêm hành, gừng, pha thêm chút rượu, nước tương, hình dạng hấp xong thì ai cũng giông giống nhau. Tiểu Bộ đầu cơ trục lợi, tuy nhiên đem lên so sánh thì so với món "giẻ lau" lại một trời một vực, vảy cá xanh rờn, vài miếng anh đào đỏ sẫm, nhìn qua rất là đẹp.

Tiểu Bộ dương dương đắc ý, lại cầm lấy đôi đũa, mình một đôi, đưa cho tỉ tỉ một đôi:

- Nếm thử đi, tỉ có phúc thật! Có thể ăn được mỹ vị của nhân gian này.

Quận chúa có chút chần chừ, chậm chạp giơ đôi đũa lên chưa động đậy, cá hấp nàng đã thấy nhiều rồi, tuy nhiên con cá trước mắt này, vẫn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng. Nhâm Tiểu Bộ thấy vẻ mặt tỉ tỉ khác thường, nhíu mày hỏi:

- Sao vậy?

Quận chúa lắc lắc đầu:

- Hình như có chỗ nào đó nhìn không thuận mắt, nhưng nhất thời không nghĩ ra được.

Nhâm Tiểu Bộ ho một tiếng, dùng tư thế rút dao mà vung đôi đũa trong tay lên: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Làm gì có cái gì không đúng? Cá là do muội chọn, tự mình mò bắt được dưới nước, tự mình dùng tay cạo vảy, tẩy sạch, ướp gừng cũng là do chính muội làm đó.

Nói tới đây, Nhâm Sơ Dung cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nghĩ ra chỗ nào là không đúng:

- Nhâm Tiểu Thất, sau khi cạo vảy sạch, muội ướp gừng luôn sao?

Người kia gật gật đầu, đôi mắt Quận chúa đã cười cong cong thành hình bán nguyệt rồi:

- Cá mà công chúa điện hạ ăn trước đây, có thể không làm sạch bụng sao?

Nhâm Sơ Dung trước đây đã thấy cá hấp, cá nướng, tất cả đều là bỏ ruột, lần này nhìn thấy một con cá hấp có bụng phình nguyên vẹn đến nỗi không có cách nào có thể nguyên vẹn hơn được nữa, khó tránh khỏi cảm giác nhìn không quen.

Nhâm Tiểu Bộ ôi một tiếng, trợn mắt há hốc mồm, Nhâm Sơ Dung nhỏ giọng bàn bạc với nàng:

- Hay là...dọn cơm đi, hai chúng ta đổi món ăn?

Hai vị quý nhân tự mình xuống bếp, hôm nay cơm chiều không cần nhà bếp bận tâm, việc này đã truyền khắp Hầu phủ rồi, Nhâm Sơ Dung cũng không mặt mũi nào bây giờ nói nhà bếp lại ra tay, chỉ là không biết, món cá hấp kia hương vị có ngon hay không. Nhâm Tiểu Bộ do dự không ngừng, nàng ấy từ nhỏ không chịu được đói, cũng là bởi vì dễ dàng đói, cho nên cũng càng dễ thèm ăn, lúc không có điều kiện có thể gặm được ổ bánh mỳ nàng ấy cũng sẽ cảm thấy mỹ mãn, có thể có được đầu bếp giỏi, gà cá đầy nhà mà còn phải ăn "giẻ lau", nàng ấy thật sự rất là không cam tâm.

Lúc hai tỉ muội đang trừng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, thì có tiếng đập cửa, ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc:

- Tần Trùy cầu kiến, có việc muốn trình báo với Công chúa, Quận chúa.

Tiểu Bộ nhanh tay, không đợi Nhâm Sơ Dung đem thức ăn ở trên bàn giấu đi, nàng ấy đã mở cửa, cũng may Tần Trùy hành lễ sẽ không nhìn lung tung, sau khi vào phòng nói thẳng vào chuyện chính:

- Trước trận Quận chúa có căn dặn, nếu Lăng Vận quận chủ tới thì phải truyền bẩm...

Nhâm Tiểu Bộ ánh mắt sáng lên:

- Đường Địch Lăng, Lăng Noãn Đường đến rồi à?

Tần Trùy gật đầu đáp:

- Đúng vậy! Vừa mới tiến vào phong ấp không lâu, hướng từ Yến Tử Bình đến.

Lăng Gia phải mở phân hiệu ở Yến Tử Bình, do cao thủ chế địch Lăng Noãn Đường chủ trì, đối với nữ nhân Yến Tử Bình mà nói, đây là một chuyện kinh doanh không đáng lưu tâm, nhưng lại là một tòa Bát Quái to lớn, nữ chủ nhân hiện tại của tòa Bát Quái này cuối cùng cũng xuất hiện, Nhâm Sơ Dung từ trong ra ngoài lộ ra vẻ vinh quang:

- Mời Lăng đại gia đến Nhất tự của Hầu phủ.

Nhâm Tiểu Bộ lại cười khúc khích một tiếng:

- Muội đi kêu Thi Tiêu Hiểu đến.

Nói xong vội bước đi, Nhâm Sơ Dung vội ngăn muội muội lại, lắc đầu nói:

- Vẫn chưa phải lúc, đừng quấy rầy hòa thượng.

Nhâm Sơ Dung đã tò mò lại càng tò mò, nhưng sẽ không phân rõ nặng nhẹ, Lăng gia đến trấn nhỏ mở cửa hàng vốn đã khả nghi, nàng gọi Lăng Noãn Đường đến Hầu phủ gặp mặt trước, trong đó đương nhiên muốn nhìn xem người chỉ dùng sáu chữ đã có thể hủy diệt tâm Phật của Thi Tiêu Hiểu rốt cuộc là hình dáng ra sao, tuy nhiên cũng có ý thăm dò khác.

Nhâm Tiểu Bộ rất nghe lời, tỉ tỉ không cho đi gọi hòa thường thì nàng ấy sẽ không đi, ngoan ngoãn ngồi xuống, Quận chúa thì thâm trầm, lặng lẽ truyền xuống một mệnh lệnh khác, nói với người hầu ở ngoài cửa:

- Có khách tới nhà, chỉ hai món ăn không đủ, bảo nhà bếp chuẩn bị sắp xếp vài món ngon, càng nhanh càng tốt.

Mệnh lệnh truyền xuống, Công chúa và Quận chúa đồng thời thở hắt ra một hơi dài, Lăng Noãn Đường đại giá quang lâm, cứu người trong nước sôi lửa bỏng. Bữa cơm chiều hôm nay cuối cùng cũng có rồi.

Lăng Noãn Đường cũng biết rằng đi chuyến này, đến đây chỉ vì một chuyện mua bán nhỏ, cho nên lúc Hồng Ba thị vệ chào đón, mời nàng đi Hầu phủ gặp Công chúa, Quận chúa, nàng cũng giật mình không ít.

Chuyện mua bán của Lăng gia cũng tốt, bởi vì chế tác nhạc khí cũng được chút thanh danh phong nhã, nhưng trước tiên nhà nàng không thể xem là đại phú đại quý, thứ hai nhà nàng chỉ là danh phận bình dân, có thể vào Hầu phủ yết kiến Công chúa, Quận chúa đương triều, coi như là vinh quang lớn lao. Đương nhiên, Lăng Noãn Đường không biết, Yến Bình bé nhỏ ngọa hổ tàng long, Công chúa căn bản chưa tính là cái gì, ở nơi này còn có hai tầng hoàng đế nữa.

Vừa tiến vào cửa lớn của phong ấp, bỗng nhiên một làn gió thơm ngát thổi ập tới, một nha đầu xinh đẹp ăn mặc như cung nữ vô cùng vui mừng chào đón, vươn cánh tay nhỏ xinh đẹp hiếm thấy trong nhân gian, kéo cánh tay của Lăng Noãn Đường:

- Có phải là tiểu thư Lăng gia không?

Xung phong nhận việc, Tiểu Cửu nghênh đón ở cửa, là người được việc nhất ở phong ấp, nghe nói Lăng Noãn Đường giá lâm, là nhất định nhất định phải tranh giành đến xem.

Lăng tiểu thư lắc đầu:

- Hai chữ "tiểu thư" không hợp với dân nữ, Lăng Noãn Đường tuyệt đối không dám nhận.

Tiểu Cửu hoạt bát đáng yêu cười, trời sinh miệng lưỡi nhanh nhẹn, chẳng qua từ nhỏ chịu huấn luyện nghiêm khắc, làm việc cũng sẽ không có chút nào mạo phạm vượt quá lý lẽ thông thường, một tiểu nha hoàn tận chức tận trách, một mặt chào hỏi khách quý ân cần, một mặt dẫn Lăng tiểu thư vào phòng chính. Lúc này Sơ Dung, Tiểu Bộ đều đang ở đây.

Tới nơi rồi gặp được quý nhân, Lăng Noãn Đường tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa, nhưng không chờ nàng bái lạy, Nhâm Tiểu Bộ xông về phía trước một bước nâng nàng dậy, cười nói:

- Nghe danh Đường địch đã lâu, ngày hôm nay được mãn nguyện, cuối cùng cũng gặp được ngươi.

Nói xong, Tiểu Bộ lại tự cảm thấy lý do "nghe danh Đường địch đã lâu" có chút không hợp lý, bởi vậy lại mặt dày nói một câu:

- Từ nhỏ ta đã thích âm luật, đặc biệt yêu thích tiếng sáo.

Quận chúa ở một bên mỉm cười. Muội muội của nàng thì nàng hiểu nhất, thứ mà Tiểu Bộ nghe không lọt tai nhất chính là mấy thứ tiếng sáo đều đều này, nhưng lúc xem xiếc khỉ thì không thể không cười toe toét.

Tiểu Bộ đích thân kéo Lăng tiểu thư ngồi xuống, Tiểu Cửu ở một bên, dâng trà thơm lừng. Ánh mắt của ba nữ nhân, đều dừng ở người của Lăng Noãn Đường, mượn cớ hỏi han khách sáo, tỉ mỉ âm thầm đánh giá người ta.

Bất kể là diện mạo hay cử chỉ, khí độ, Thi Tiêu Hiểu đều đáng có được bốn chữ "phong hoa tuyệt đại" này, tên hiệu "hòa thượng xinh đẹp" này tuy là trò đùa của các bằng hữu, nhưng cũng không phải là tự nhiên mà có, người con gái có thể khiến Tiêu Hiểu nhớ mãi không quên, đương nhiên sẽ không kém. Nhưng mà nàng ấy từ bên ngoài cửa đi một mạch vào Hầu phủ, từ xa đi tới gần, phong thái rơi vào mắt của Sơ Dung, Tiểu Bộ, đẹp thì có đẹp, nhưng mà cũng không thể xem là chấn động được.

Nhưng đợi nàng ngồi xuống rồi, nói chuyện rồi, đám người quận chúa mới dần dần phát hiện ra chỗ đặc biệt của nàng ấy.

Lúc Lăng Noãn Đường chú mục nhìn mình, Nhâm Sơ Dung cảm thấy nàng đang rất chăm chú nghe mình nói, chỉ sợ lời mình nói chỉ là vài câu đùa vui, nàng ấy sẽ cho là thật.

Lúc Lăng Noãn Đường tươi cười, Nhâm Tiểu Bộ sẽ nghĩ rằng: nàng ta thật sự vui vẻ, trên nụ cười kia chứa đựng bao nhiêu rực rỡ, thì vầng sáng đã lộ ra từ nội tại, nếu không có niềm vui xuất phát từ trong tim, ai có thể cười mà hai mắt cũng tỏa sáng như vậy?

Lúc Lăng Noãn Đường nói chuyện, Tiểu Cửu không kiềm lòng được, chăm chú cẩn thận, không muốn bỏ qua một chữ. Không phải giọng nói nàng ta dễ nghe, đến hiện tại, giọng nói trong trẻo êm tai nhất mà mọi người từng nghe là giọng nói của A Y Quả, Tiểu Cửu từng than thở: giọng nói hay như vậy, đáng tiếc là bị cô ta dùng hàng ngày để nói lời thô bỉ. So với A Y Quả, giọng nói của Đường Địch rất bình thường, nhưng khi nói chuyện thì toát lên thần thái. Nàng không hề có nhiều động tác hay khoa trương, hoàn toàn ngược lại, nàng không nhướng mày, không bĩu môi, càng không nhún vai khua tay, chỉ là lẳng lặng mở miệng, nhưng dáng vẻ ưu buồn hiện rõ trên mặt, biểu cảm đúng lúc sẽ khiến tất cả mọi người cảm thấy rằng "nhìn" nàng nói chuyện cũng là một phần hưởng thụ.

Không lâu sau, Nhâm Sơ Dung cuối cùng cũng tìm được hai từ, hai từ phù hợp để hình dung Lăng Noãn Đường: sinh động, tươi mới.

Ngũ quan tính ra thì không đẹp mắt, chỉ là một người con gái sinh động, tươi mới mà trước nay chưa bao giờ gặp qua.

Có nàng, dường như phòng chính của Hầu phủ hoàn toàn thay đổi, thoáng chốc trở thành một bức họa hấp dẫn. nàng không phải là nhân vật chính trong bức tranh, nhưng nếu không có nàng, thì không có bức tranh này được. Cảm giác rất kỳ lạ, Nhâm Sơ Dung khó có thể diễn tả được. Kỳ thật suy nghĩ một chút, trên đời này thứ có thể khiến Tiêu Hiểu động tâm, cũng chỉ có hai từ "sinh động, tươi mới" này thôi.

Hàn huyên một hồi lâu, Quận chúa chuyển vào chủ đề chính:

Lăng vận nổi tiếng thiên hạ, có thể mở chi nhánh tại Yến Bình, toàn thể phong ấp cùng có chỗ vui vẻ, chỉ có điều ta còn có chút lo lắng nho nhỏ, dựa vào tình hình hiện tại của Yến Bình, Lăng muội muội kinh doanh, sợ là nhất thời không kiếm được bao nhiêu.

Tiểu Bộ từ nhỏ đi theo bên tỷ tỷ, hai tỷ muội đều có phần ăn ý, lời nói Sơ Dung hơi có chút lạnh, nàng liền đóng giả nhiệt tình, đối với Lăng Noãn Đường thản nhiên nói:

- Trước tiên phải nói rõ, kiếm được tiền thì phải ở lại, nếu chẳng may không kiếm được tiền cũng không được đi ngay, đó là điều đầu tiên ta không nỡ.

Lăng Noãn Đường đáp:

- Phong ấp có Tiêu Kim Oa, có Diệu Hương Cát Tường, tương lai phồn hoa, sợ là quan lại Nam Lý thống trị toàn bộ, đến lúc đó muốn mở lại, e là không tìm được chỗ tốt. Kỳ thật đây là cách buôn bán của các bậc tiền bối trong nhà của ta, ta không hiểu được, cuộc đời này của Noãn Đường chỉ yêu thích chế tạo nhạc cụ, sáo, trống. Công chúa yên tâm, tạm thời nhất định sẽ không đi, còn về sau này... nếu thực có một ngày phải đóng cửa, ta cũng không muốn đi, tiểu trấn thanh bình, khó có được một nơi khí hậu tốt, không dễ dàng rời đi đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.