Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 277: Khói báo động



Hướng chính bắc, cách hơn mười dặm, khói đặc đen kịt cuốn lên ngút trời.

Khói báo động bốc lên, nhưng không phải là từ Phong Hỏa đài binh vệ.

Trong các thôn xóm gần biên cương bình thường đều chất đống phân củi, chỉ chờ tới khi phát hiện Khuyển Nhung tập kích quấy rối sẽ châm lửa đốt tạo khói, báo cho các thôn xóm gần đó tránh đi, quan trọng hơn là đưa tin để biên quân tới cứu viện. Đây cũng là một lời cảnh cáo với giặc man, cho thấy quân mã của chúng ta đảo mắt sẽ tới rất nhanh.

Ước định tục xưng quy củ, thấy phía trước có khói báo động mọi người sẽ lùi lại về hướng Nam. Nhưng tại cái thôn của Tống Dương hiện giờ còn cách đó hơn mười dặm, không có khả năng bị giết tới trong vòng nửa khắc.

Trong thôn loạn thành một đám, tuy nhiên Tống Dương rất nhanh đã nhận ra, còn có một đứa nhóc con không chút hoang mang, sắc mặt không hề có chút ý sợ hãi, đứng đó bắt hai tay cười hì hì nhìn người trong thôn.

Hắn tò mò duỗi chân đá khẽ thằng nhóc một cái:

- Sao ngươi không chạy?

Nhóc con nhún vai:

- Ở thôn phía trước có trạm gác, nhìn thấy người thảo nguyên chạy tới sẽ báo tới thôn phía trước, thôn phía trước sẽ đốt lửa thông tri biên quân, người trên thảo nguyên vừa thấy khói dày đặc, người ở thôn phía trước biết bọn chúng tới, bọn chúng tới thì cũng chẳng còn ai, tất cả đã sớm bỏ chạy rồi.

Đứa nhóc này không phải nói không rõ ràng, mà là rất rõ ràng, cái gì thôn phía trước, cái gì đến hay không, nó nói ra miệng thật sự rõ ràng hiếm thấy, khiến cho Tề Thượng cũng thấy vui vui.

Thằng nhóc vẫn chưa nói xong:

- Trạm gác rất tốt. Gió thổi cỏ lay gì đều có thể lập tức thông tri tới các thôn phía trước, cho nên mặc dù thôn đằng trước có đốt lửa, nhưng quanh năm suốt tháng cũng không thấy được một hai lần quân thảo nguyên thực sự tới, ngay cả thôn đầu tiên cũng không tới, bọn chúng lại càng không tới đây, không cần trốn nữa.

Nhóc con giống như hình ảnh của Cố Chiêu Quân của sáu mươi năm trước, miệng thao thao bất tuyệt, hai tay vẫn nhét trong ống tay áo.

Dân vùng biên giới chịu đủ chiến loạn tập kích quấy rối, bởi vậy cuộc sống lại càng thêm cẩn thận, nói bọn họ thần hồn nát thần tính cũng được, thấy khúc gỗ mà ngỡ quân binh cũng được, bọn họ không quan tâm, trốn thêm một ngàn lần ít nhất còn sống, bớt chạy một lần có lẽ sẽ lập tức mất mạng. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Thằng nhóc như cụ già còn định nói gì nữa, cha nó đã chạy tới cắp nó vào nách, quát lên:

- Lại đứng đây nói linh tinh!

Vừa mắng vừa ôm con chạy.

Vì phòng bất trắc, đám người Tống Dương cũng rút khỏi thôn, tuy nhiên không chạy xa như dân thôn, chỉ là trốn trong một thôn xóm hoang dã cách đó không xa, quả nhiên, cho tới tận khi trời tối đen cũng không thấy binh mã Khuyển Nhung đánh tới, trận khói lửa lần này vẫn là một hồi sợ bóng sợ gió.

Tề Thượng nhìn lên trời, nói với Tống Dương:

- Không còn sớm nữa, đi thôi.

Đoàn người lập tức thu dọn, Tống Dương cõng Tạ Tư Trạc lên lưng, Đại tông sư giúp Hữu Thừa tướng, cứ như vậy đoàn người khởi hành đi về hướng Bắc. Nhưng bọn họ vừa đi được hơn mười dặm, liền không hẹn mà cùng dừng bước chân, ai nấy đều nhíu mày ngơ ngác nhìn nhau.

Theo như lời của "Cố Chiêu Quân tí hon", trước kia khi thôn phía trước thông tri cho quân tiền tiêu, thôn đằng trước đốt lửa báo tứ phương, binh mã Khuyển Nhung sẽ thức thời bỏ đi… Lần này nó đã đoán sai, không biết Khuyển Nhung dùng biện pháp gì đã tránh được tai mắt trạm gác thứ nhất.

Nguyên một thôn nhỏ bị tàn sát tàn bạo, khắp nơi thi thể nằm sấp, máu chảy thành suối… Khuyển Nhung và tộc Hồi Hột đều là cường quốc trên lưng ngựa, là những kỵ binh thiện chiến tinh nhuệ, chỉ khác ở chỗ khi đánh giáp lá cà, chiến sĩ sa mạc chỉ dùng loan đao, nhưng giặc thảo nguyên dùng đoản mâu, nên trên những thi thể trước mắt đều để lại vô số lỗ thủng rỉ máu, không ít đứa trẻ bị đâm một nhát chí mạng đúng đỉnh đầu.

Bọn trẻ con thấp nhỏ, khi chạy trốn vội vàng, kỵ binh Khuyển Nhung đuổi tới bên cạnh xẹt qua như sao, đoản mâu đâm từ trên xuống, xuyên qua thiên linh cái của đứa nhỏ.

Khung cảnh trước mắt chỉ là một mảnh hỗn độn, trong không khí còn tanh nồng mùi máu tươi, còn có một chút hương vị dị thường kỳ lạ mà khi làm ngỗ tác ở thị trấn nhỏ Tống Dương thường xuyên ngửi được… Tử thi người mới chết sẽ tràn ra một mùi đặc thù mà người bình thường không ngửi được, nhưng Tống Dương ngũ cảm tinh nhạy có thể nhận ra.

Cái mùi này không thối, rất khó hình dung nó giống cái gì, khi thi thể thối rữa, cái mùi này sẽ biến mất không còn.

Tống Dương gọi nó là "hương vị tìm cái chết"ị.

Tình hình lúc đó không khó hình dung, sau một ngày vất vả làm việc, mọi nhà trong thôn đều nổi lửa, nữ nhân bận rộn bên bếp, nam nhân lấy ra bình rượu trắng, đám trẻ con tranh thủ thời gian trước khi cha mẹ gọi về ăn cơm chơi cố, chỉ có điều, chẳng ai ngờ, chỉ trong nháy mắt tiếp theo, sói lang từ trên trời giáng xuống.

Người trong thôn chỉ kịp chạy ra đốt phân củi nhưng không kịp bỏ chạy, càng không chờ được binh mã nước mình tới cứu.

Hơn trăm sinh mệnh, chỉ mất thời gian nửa bữa cơm.

Khói báo động đã được đốt, kỵ binh Khuyển Nhung đả thảo kinh xà không dám xâm nhập vào sâu hơn, không biết sau trận tàn sát này, bọn chúng là mỹ mãn khải hoàn quay về hay phẫn nộ tiếc của mà về.

Búp bê sứ chạm vào vai hắn, Tống Dương rời khỏi suy nghĩ mông lung tỉnh táo lại, mặc cho là ai, đứng cạnh một vùng đầy thi hài đầm đìa máu tanh tâm tình cũng không thể thoải mái được, Tống Dương thở dài:

- Tiếp tục đi thôi!

Lại tiếp tục khởi hành, tiếp tục đi về phía Bắc, nhưng lúc này, từ Đại tông sư La Quan đến đám người đều vô thức bước chân bất giác nhanh hơn. Thuần túy chỉ là bản năng, chính bọn họ cũng chưa nhận ra mình đi còn nhanh hơn chạy trốn.

Ở trong thôn, bọn họ đều chú ý tới một chi tiết, trong số tất cả thi thể, có lão nhân có nam nhân có trẻ con, nhưng tuyệt không có nữ nhân trẻ tuổi. Thảm sự trước mắt không quan hệ với bọn họ, không ai chủ động lên tiếng "Đuổi giết hung thủ". Cần vô tình đuổi theo sao? Đoàn người cũng tuyệt không có ý sẽ ra tay, chém ngược lại vài man nhân, xem cổ bọn chúng có cứng hay không.

Trên đời này không có ác nhân tuyệt đối, mặc dù là thực sự lừa đảo, ác ôn, trong lòng cũng sẽ cất giấu một chút thiện lương. Không ai cố ý nghĩ tại sao mình phải bước nhanh chân hơn. Nhưng chính một điểm thiện lương này khiến cho bọn họ phải chạy trốn thật nhanh.

Đại khái là đi được khoảng mười dặm, người đi đầu La Quan đột nhiên dừng bước, khoát tay chặn đồng đội lại, ra hiệu đoàn người tránh ra, có chuyện bất ổn, ai nấy đều lấy dao găm tùy thân từ trong túi đeo bên hông ra.

Rất nhanh, có tiếng vó ngựa vang lên từ phía trước, không biết nên thở phào một hơi hay nên thất vọng, người đang chạy tới không phải một Lang man, mà là một gã Yến binh, giống như vừa uống rượu, thân thể gã lảo đảo lắc lư, còn chưa tới bên cạnh gã đã chịu không nổi, rầm một tiếng gã xuống khỏi lưng ngựa, tới lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ, trên lưng người này cắm một mũi tên, máu tươi đã sớm thấm ướt Hồng Y giáp.

Thân hình La Quan khẽ động, nhanh như một làn khói lao tới bên cạnh, cũng không nâng gã dậy, mà hai tay để sau, duỗi chân nhẹ nhàng đá vào thiên linh gã Yến binh. Lực đạo vừa chuẩn, gã Yến binh đã ngất xỉu run bắn lên mà tỉnh lại, miễn cưỡng mở được mắt, nhìn thấy trước mắt đều mặc trang phục bình dân của người Hán, gã định thần lại, cố hết sức nói:

- Bảy mươi dặm về hướng Tây có biên doanh Yến quân ta, làm phiền mấy vị truyền tin, nói rằng Thần Uy bị tập kích, toàn bộ bị giết, bọn họ sẽ hiểu…. Trong doanh cũng có tiền thưởng, tuyệt không để các người chạy không công.

La Quan nhíu mày:

- Ngươi nói rõ ràng xem rốt cuộc sao lại thế này?

Câu hỏi như rơi xuống đất, gã Yến binh không động đậy, Tống Dương thò tay tìm tòi, Yến binh đã tuyệt khí bỏ mình. Sau lưng vác theo một mũi tên xuyên mình còn có thể cưỡi ngựa bôn tẩu một đoạn, kiên trì tới tận lúc này, sinh lực của gã đã cạn.

Lão đầu Ban đại nhân dường như phát hịên ra cái gì, bước lên vài bước, không quan tâm tới người chết cũng không ghê sợ thi thể, vươn tay rút mũi tên sau lưng Yến binh ra, nhưng tuổi già sức yếu, rút vài cái cũng không được, Tề Thượng bước lên giúp, kéo một cái nhổ xuống đưa lão:

- Có gì khả nghi?

Trên mũi tên có khía, trên đó còn một ít đá vụn, lão nhân cũng không để ý, nương theo ánh trăng cẩn thận quan sát thân tiễn, sau đó hỏi Tống Dương:

- Muốn đi truyền tin sao?

Tống Dương lắc đầu, đi tới binh doanh truyền tin nhất định sẽ gặp đội kiểm tra, hiện tại bọn họ không thể xuất đầu, huống chi Tống Dương cũng sẽ không giúp cho quân đội Cảnh Thái.

Đáp án đúng như trong dự kiến, Ban Đại nhân gật gật đầu:

- Vậy vừa đi vừa nói chuyện đi.

Mũi tên đó không có gì quá đặc biệt, tuy nhiên thân tiễn lại có chút khác biệt, so với những mũi tên bình thường, giá trị chế tạo cũng tương đối sang quý, trong số binh lính Khuyển Nhung, cũng chỉ có "Tinh thốc" có tư cách sử dụng. Cái gọi là "Tinh thốc" chính là Thần xạ thủ"

Loại "Thần xạ thủ" trong quân đội này không thể đánh đồng giống như Trần Phản, La Quan, không có mấy giá trị, tuy nhiên cũng không phải tuỳ tiện tiểu đội nào cũng đều có thể được trang bị, nói chung, trong quân Khuyển Nhung, chỉ khoảng một phần năm xứng đáng với hai chữ "Tinh thốc".

Quân đội Khuyển Nhung tổ chức theo thể thức Tam Nhi biên, tiểu đội có ba mươi người, trung đội có ba trăm người, đại đội có ba ngàn ngưòi, còn trên nữa thì tập chế thành doanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.