Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 291: Quái Ngư Hút Máu



La Quan và Tống Dương toàn lực chống lại tất cả sự công kích của cá chạch, những người khác đồng tâm hiệp lực giúp đỡ lẫn nhau, ra sức leo lên trên vách đá.

Ngay lúc quan trọng này, Tống Dương cũng cảm nhận rõ ràng sự kiệt sức, lượng máu bị mất đêm qua chắc phải lấy chén to mà đong, lúc trốn chạy cũng không thấy gì nhưng bây giờ vận công đánh nhau thời gian dài thì hô hấp khó khăn, khí huyết cuồn cuồn trong ngực, từng đợt xông lên cổ họng.

Lại cắn răng kiên trì một trận, Tống Dương dùng toàn bộ tinh thần chiến đấu với đám cá chạch đang ùn ùn kéo đến, thậm chí cũng không biết tình hình rút lui của đồng bạn ở phía sau, cho đến khi La Quan chạm tay lên vai hắn và nói câu "Chúng ta đi lên" thì Tống Dương mới trầm tĩnh trở lại.

Việc sau đó thì hoàn toàn không cần hắn bận tâm, La Quan mang Tống Dương vận công nhảy lên. Đại tông sư nhảy cao hơn cá chạch nhiều, sau đó dang tay nắm lấy đá trên vách, lợi dụng lực hướng lên phía trên… Tống Dương chỉ cảm thấy tiếng gió bên tai, rất nhanh trước mắt đã sáng ngời, đã lên đến mặt đất.

Trăng sao lên cao, cảnh sắc tuyệt đẹp!

Đi xuyên qua cốc, trước sau mất hơn một giờ vì đường đi khó khăn, lại vì kiểm tra thi thể, giết cá chạch, vừa đánh vừa chạy trì hoãn không ít thời gian, như vậy cũng có thể thấy độ rộng của thung lũng thật không tầm thường.

Tất cả đồng bạn đều có mặt, ánh mắt ai ai cũng lóe sáng niềm vui, thoát chết tất nhiên vui vẻ nhưng càng làm mọi người thoải mái là cảm giác trên mặt đất.

Không khí ban đêm trên cao nguyên khô ráo, gió làm người lạnh buốt nhưng giờ phút này điều đó lại khiến người ta vui sướng khó tả.

Vốn thân thể mệt mỏi, lại đang trốn chạy trong hoàn cảnh oi bức rồi phải khổ chiến nên khi lên trên rồi ai cũng thở hồng hộc. Tề Thượng nằm ngửa trên đất, Ba Hạ kì quái nhất, gã ngồi trên đất, tự bóp chân cho mình.

Tề Thượng vẫn không quên chuyện phiếm, không đứng dậy, chỉ vào Ba Hạ, cười nói với Tống Dương:

- Hắn hồi trước là người trong núi, luôn bảo vệ chân. Mỗi lần gặp sinh tử đại nạn, sau khi thoát nạn việc làm đầu tiên là cho bàn chân mình thư giãn!

Hầu hết người trong núi đều có thói quen kì quái, không có gì đáng lấy làm lạ, Tống Dương chỉ cười mà không nói gì, Tề Thượng không buông tha, duỗi chân đá Ba Hạ một cái:

- Xoa bóp cho tôi với.

Ba Hạ không thèm để ý, tiếp tục xoa bóp bàn chân mình, bắp thịt trên tay cuộn cả lên, hẳn là đã dùng hết mười phần lực.

Tề Thượng cười ha ha hai tiếng, lại chuyển đề tài, hỏi mọi người:

- Leo lên, leo xuống, đi dạo một vòng dưới đáy thung lũng, mọi người có thấy… giống như đang nằm mơ không? Hồi nãy, lúc xuống dưới, dường như hoa không thay đổi mà là chúng ta đều biến nhỏ đi?

Vừa nói vừa cười, không cần người khác tiếp lời mà mình hắn đã có thể nói cả buổi, Tề Thượng có bản lĩnh này:

- Biển hoa nhìn từ phía trên là cảnh sắc vô cùng tráng lệ, khiến người tinh thần tỉnh táo, tâm tư vui sướng nhưng khi biến thành con trùng nhỏ đi xuống dưới thân hoa, cảm giác thật không dễ chịu… Cho đến khi chúng ta leo lên, cuối cùng mọi thứ cũng khôi phục bình thường!

Tống Dương nghĩ kĩ lại thấy đúng là giống như lời Tề Thượng nói, lúc nãy dường như đã trở thành một người tí hon.

Nghe Tề Thượng nói hươu nói vượn, mặt ai ai cũng lộ vẻ vui cười.

Không chỉ có đám người vừa thoát hiểm nơi thung lung thấy hưng phấn mà còn có đàn ác điểu trong không trung đang quần vũ không hề tản đi kia. Tội phạm bỏ trốn vốn đã biến mất lại xuất hiện làm đám ưng trên trời lên tinh thần hẳn, không nén nổi mà phát ra một tràng kêu gào. La Quan ngẩng đầu, nhìn chúng rồi thở dài một hơi, đại tông sư không cam lòng, thật tiếc bên người không còn mũi tên nào.

Tống Dương ngồi trên đất, hai tay chống lên mặt đất, cũng ngẩng đầu nhìn trời:

- Tiểu Cổ, ngươi biết gì về đám ác điểu này? xem tại TruyenFull.vn

Tiểu Cổ vẫn chưa hồi phục hơi thở, nghe hỏi nên trả lời đứt quãng:

- Cũng tàm tạm… cần biết đều biết. Ngài muốn hỏi gì?

- Trên mặt đất có cái hố to, chúng nó ở trên trời nhìn thấy không? Có báo với truy binh không?

Vừa nói, Tống Dương bỗng nhiên cười, kết quả kéo đến một tràng ho khan.

Tiểu Cổ rõ ràng hưng phấn hẳn lên, cười nói:

- Nếu trên mặt đất có trọng binh ẩn nấp, mai phục, Khố Tát sẽ cảnh báo với lính lang, nhưng cũng có giới hạn. Ưng có thông minh thế nào thì cũng chỉ là súc sinh, không phải yêu quái. Chúng chỉ do người huấn luyện, trong khi biển hoa này khác thường thức, Khố Tát dù thế nào cũng không ngờ trên đời còn có thứ như vậy tồn tại. Nếu bọn họ đã không nghĩ đến, tự nhiên sẽ không dạy phi ưng nhận biết. Hơn nữa… theo tôi thấy, Khố Tát cũng chưa chắc nhìn ra thung lũng trong biển hoa nên càng không thể báo cho lính lang biết.

Lão Cổ năm ấy muốn trộm bí pháp huấn huyện Khố Tát, dù không trộm được nhưng có hiểu biết khá rõ về loại phi ưng này, sau đó, Tiểu Cổ kế thừa cha, lại có cái đầu thông minh nên việc cần nhớ đều đã nhớ.

Tống Dương không ngừng ho khan, tiếng cười cũng không dứt, cố gắng nói thành tiếng:

- Rất tốt!

- Thật sự rất tốt!

La Quan cũng cười! Đến lúc này, ai ai cũng hiểu ý của Tống Dương, chỉ có Tiểu Uyển phản ứng hơi chậm, đưa đầu ngón tay thúc nhẹ Ban đại nhân:

- Họ có ý gì vậy?

Ban đại nhân đáp:

- Hố to không nhìn thấy được, ban ngày ban mặt mà Tề Thượng còn rơi xuống, nửa đêm nửa hôm sao kỵ binh Khuyển Nhung có thể thoát?

Tiểu Uyển chợt hiểu ra, vỗ mạnh tay lên mặt đất, hào sảng cười to:

- Hố chết của bọn chúng!

A Y Quả khanh khách cười giòn tan, vẻ mặt hớn hở vui mừng, đang cười thì dường như chợt nhớ ra cái gì nên cất bước đi đến trước Tề Thượng đang ở gần nàng nhất, đưa tay ra trước miệng Tề Thượng:

- Tiên đan của tôi đâu? Nhả ra trả cho tôi.

Tề Thượng lúc này mới nhớ ra còn có chuyện này, lắc đầu cười mếu:

- Nuốt rồi. Đến nuốt lúc nào tôi cũng không nhớ, làm sao trả… coi như nợ thêm mười lượng vàng vậy.

Lúc trong thung lung, sinh tử một đường, ai còn có tâm tư nghĩ đến viên thuốc đuổi trùng trong miệng. Đừng nói người khác, đến bản thân A Y Quả cũng nuốt mất viên thuốc trong lúc khẩn trương rồi… A Y Quả dạo một vòng trong đoàn người, chỉ thu hồi về được một viên thuốc: Hữu thừa tướng.

Chỉ là một chi tiết rất nhỏ nhưng lại có thể thật sự nhìn ra ai mới là người có nội tâm bình tĩnh.

Nhưng La Quan cũng chú ý đến một chi tiết nhỏ khác: ngay lúc thấy hầu hết đồng bạn đều không nhả viên thuốc ra được, đặc biệt là Tống Dương miệng cũng trống không thì Tạ Tư Trạc lại cúi đầu, cố sức làm một động tác nuốt. Khi A Y Quả đưa tay đến, Tạ Tư Trạc lắc đầu:

- Sớm đã không còn nữa.

Nói xong, nàng ngẩng đầu lên, vô ý hai mắt nhìn nhau với La Quan, nàng dường như từ ánh mắt của đại tông sư hiểu đối phương đã biết mình vừa nuốt viên thuốc. Tạ Tư Trạc thoáng cười với La Quan, La Quan cũng cười cười, không vạch trần nàng.

Lúc này, cuối cùng Ba Hạ cũng xoa bóp xong chân, đưa tay vỗ Tề Thượng một cái. Không đợi gã lên tiếng, Tề Thượng đã kêu lên:

- Tay vừa sờ chân một lúc lâu, giờ huynh dùng để vỗ vào tôi?

Ba Hạ bĩu môi, ra vẻ thế thì có gì đáng kinh hãi, nói trực tiếp vào chuyện chính:

- Trả giày cho ta.

Tề Thượng dở khóc dở cười:

- Huynh bị cá chạch đánh vào não à? Ta lấy giày của huynh lúc nào.

- Huynh nằm đè lên kìa.

Vừa nói, trong mắt Ba Hạ vừa lộ vẻ tò mò:

- Nằm lên giày của ta một lúc lâu, huynh không thấy khó chịu sao?

Ba Hạ lên mặt đất trước Tề Thượng, sau khi thoát hiểm đã tháo giày ra bắt đầu xoa bóp chân. Sau đó, Tề Thượng leo lên, trực tiếp nằm ngay kế người huynh đệ. Ba Hạ nhìn thấy rõ giày của mình bị Tề Thượng nằm đè lên.

Ba Hạ là người ít nói, lúc có thể không nói nhất định sẽ không nói…

Tề Thượng vẫn không tin, lắc đầu nói:

- Sao có thể, nằm lên giày mà tôi không biết sao.

Nhưng lúc nói chuyện cũng cố ngồi dậy, thật nằm ngoài suy nghĩ của gã, Ba Hạ nói không sai, một đôi giày ngay phía dưới, đã bị gã đè dẹp.

Nên biết mọi người ở trên thảo nguyên, từ đầu đến chân đều là cách ăn mặc của dân du mục. Vì vấn đề mùa, nên không mang giày da nặng nhưng giày của Ba Hạ cũng làm bằng da, đế giày lại rất cứng, khác với giày vải trong Hán cảnh, nằm đè lên thì dù có cuống hoa đỡ lấy cũng không thể nào không có một chút cảm giác.

Tề Thượng thật sự không hề phát hiện.

Dù có hơi lạ nhưng thật ra cũng không phải là việc lớn. Tề Thượng gãi đầu cười, đang định nói gì thì Tống Dương bỗng nhiên đứng dậy đi đến, đưa tay vỗ lên lưng Tề Thương, hỏi:

- Có cảm giác không?

Tề Thượng gật đầu, Tống Dương lại lấy Xuân Sam ra, để nguyên vỏ đao dùng lực vừa phải ấn lên vị trí lúc nãy vừa vỗ vào:

- Bây giờ thì sao?

Lần này, vẻ mặt Tề Thượng thản nhiên, lắc đầu… đối với cái vỗ của bàn tay có thể cảm giác được nhưng đối với vật cứng lại hoàn toàn không nhận ra. Sắc mặt Tề Thượng thoáng thay đổi:

- Thế này là sao?

Tống Dương không trả lời, chỉ nói:

- Cởi áo ra đi.

Tề Thượng không nói gì nữa, ngay lập tức cởi áo ra, dưới ánh trắng, hắn để lộ bộ ngực trắng trẻo có mấy vết sẹo lớn lưu lại từ trước, mọi thứ bình thường… phía trước mọi thứ bình thường nhưng hắn không nhìn thấy sau lưng mình. Tuy nhiên, hắn lại nghe được rất rõ ràng là người huynh đệ Ba Hạ sau khi nhìn lưng hắn đã hít vào một hơi.

Sau lưng Tề Thượng vô cùng ghê tởm, da thịt hư thối, đầy các lỗ vết thương lớn nhỏ, các vết thương này lại không có một giọt máu nào chảy ra. Trong mỗi lỗ vết thương đều nổi lên một túi máu, túi máu nửa trong suốt, mơ hồ có thể thấy có thứ gì đó đang chậm chạp chuyển động bên trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.