- Sự tình sau đó hẳn ngươi đã biết, Tĩnh Vương thất bại, ta bị định đại tội mưu nghịch, nhốt vào ngục chờ chém.
Âm thanh của Ban đại nhân không ngừng:
- Lúc đó ta lại thấy thoải mái hẳn, đến tuổi tác này của ta, cho dù đang làm gì, xét đến cùng cũng không thoát khỏi hai chữ: chờ chết. Ở bên ngoài luôn kìm không được mà bận rộn, ở trong lao lại thật sự thấy thanh nhàn… Hắc, ta cảm thấy những ngày ngồi tù cũng không tệ, ăn cơm cũng cảm thấy ngon hơn ngày trước.
- Nhưng không ngờ, tiểu Cố lại cứu ta ra ngoài.
Người già rồi, khó tránh việc thích lải nhải, Ban đại nhân tạm thời chuyển đề tài đến Cố Chiếu Quân:
- Con người gã cũng rất có nghĩa khí, trong suy nghĩ tự cho mình là một gian thương, khi làm việc mượn danh vì lợi, là thứ lòng lang dạ sói; nhưng trong xương cốt lại không bỏ được nghĩa khí giang hồ, luôn muốn giữ đạo có ân phải báo. Chính vì tính tình không sửa được này mới khiến gã nhìn sự việc một cách phiến diện, nhất quyết muốn giúp Phó gia một đường chạy đến cùng kiệt, một phần gia nghiệp lớn đã bại trong tay; nhưng cũng chính vì vậy, gã tuy bại nhưng chưa chết, người theo gã không ít, người tự nguyện giúp gã cũng không ít.
- Lúc trước ta từng giúp gã, sau đó gã mạo hiểm cứu ta, gã là vì muốn "không thẹn với lương tâm", như ta cần gã "không thẹn" sao? Gã tưởng là giúp ta? Nếu không phải gã cứu ta ra, ta bây giờ sớm đã chết rồi, chết ở Nam Lý. Triều đình có hận ta thế nào, cùng lắm nghiền nát xương ta thành tro, tùy tiện chôn, nhưng cũng không thể ném thi thể của ta đến nước khác mà?
Lão đầu tử hơn chín mươi tuổi, nhìn thấu nhân gian sủng nhục, sống chết từ lâu đã không để trong lòng rồi, chỉ có một nguyện vọng cuối cùng, xương cốt được chôn ở cố quốc.
- Cố Chiêu Quân cứu ta ra khỏi thiên lao… Việc này vốn đã có chút đáng ghét rồi, ta vốn muốn chết ở Nam Lý là được rồi, nhưng gã có lòng tốt, nếu ta không chấp nhận thì thật có chút không được, ngẫm nghĩ rồi thấy vẫn là không tính toán với gã nữa, cùng là bạn bè với nhau, ta đành theo sắp xếp của gã, coi như an ủi gã, cũng coi như không làm gã thất vọng rồi. xem tại TruyenFull.vn
Người ta đến cứu giúp, Ban đại nhân lại còn cho là uất ức của mình, những lời như vậy nếu lọt vào tai Cố Chiêu Quân, không biết sẽ có mùi vị như thế nào, nhưng lão đầu tử không phải là làm bộ làm tịch gì, đến độ tuổi như lão còn có gì để làm bộ nữa? Những lời ông nói với Tạ Tư Trạc chỉ là cách nghĩ chân thật ở trong lòng.
- Cố Chiêu Quân nói muốn đưa ta đến Đại Yến dưỡng lão.
Ban đại nhân lắc đầu, cười cười:
- Ta không thể được chôn ở Nam Lý thì thôi nhưng hai nơi Yến quốc, Thổ Phiên, ta tuyệt đối không đi, cả đời ta bận rộn đối phó với bọn chúng để bảo vệ Nam Lý, sắp chết lại chạy đến Đại Yến dưỡng lão? Đùa thế này thật quá lớn, không được, không được.
Lúc trung thu phản loạn, Ban đại nhân còn chưa biết việc đó sau lưng còn có sự tham gia của Yến quốc, nếu không ông cũng không ủng hộ Tĩnh Vương.
- Sau đó, Cố Chiêu Quân và Tống Dương bàn bạc đưa ra một biện pháp xem ổn thỏa hơn, muốn đưa ta đến Hồi Hột, điều này cũng tạm được, ta cũng có ấn tượng không tệ với Hồi Hột, nghe nói cảm giác chết trong sa mạc rất ấm áp.
Vừa nói, Ban đại nhân vừa chậm rãi thở dài một hơi:
- Ta cả đời này cũng thế này rồi, không có gì không thể buông xuống, nhưng nếu có lại cơ hội giúp Nam Lý làm ít việc, ta cũng sẽ làm.
Lão đầu tử lại nói về Tống Dương:
- Quan hệ giữa Sơn Khê Man và Thường Xuân Hầu rất tốt, có hắn đứng giữa người Man và người Hán, người Man an phận hơn rất nhiều; Đại Khả Hãn Hồi Hột và Tống Dương là anh em kết nghĩa, chỉ cần Tống Dương vẫn còn thì lúc Thổ Phiên muốn gây bất lợi cho Nam Lý, cũng phải nghĩ đến Hồi Hột sau lưng họ; Tống Dương và Đại Yến có tư thù, bản thân chính là thủ lĩnh của phản tặc Đại Yến, không chỉ chó săn Tạ Môn các ngươi, ta nghe nói Đàm Quy Đức cũng nợ hắn một ân tình lớn, có một người như vậy thường xuyên cắn xé Đại Yến, có thể xem là phúc của Nam Lý.
Trước sau một phen thao thao bất tuyệt, Ban đại nhân rốt cuộc cũng thay đổi cách nói, trở về lại chủ đề chính:
- Hôm qua ngươi hỏi ta tại sao phải vì Tống Dương mà đập đầu cầu xin, lúc nãy ngươi hỏi ta vì sao phải quan tâm Thường Xuân Hầu, đạo lý vô cùng đơn giản, có Tống Dương, nước Nam Lý có thể bình an thêm một chút, người Nam Lý có thể yên vui thêm một chút.
Ban đại nhân cuối cùng cũng đem toàn bộ cách nghĩ của mình nói rõ ràng, ông quan tâm Tống Dương chỉ vì Tống Dương có lợi cho Nam Lý… Chỉ vì lý do này mà ông thậm chí còn không tiếc tuổi cao vẫn đập đầu cầu xin trước mặt Sa vương người Man.
Mỗi người đều có "chấp niệm" của mình, Cố Chiêu Quân quan trọng có ân phải báo, La Quan coi trọng nhất sư phụ, Búp bê sứ nhất định phải báo thù, Yến Đỉnh chỉ lo cho con trai mình, "chấp niệm" của Ban đại nhân chính là Nam Lý, uy mục đích tmỗi người kiên trì tuy khác nhau nhưng phần "kiên trì" này thì luôn là độc nhất vô nhị.
Búp bê sứ cho rằng mình hiểu rồi, chậm rãi lắc đầu:
- Ngài hận Tống Dương nhưng ngài vì Nam Lý nên vẫn mong chàng bình an.
Không ngờ Ban đại nhân lại lắc đầu, cười nói:
- Nửa câu sau còn đúng nhưng nửa câu đầu thì thật không đúng, hắn cũng đâu phải đại địch của cuộc đời ta, chỉ là trong lúc ta sắp chết lại vô tình đấu với ta một trận, thắng thua cũng không sao, càng không thể gọi là thù hận gì, huống chi Nam Lý bây giờ không phải là rất tốt sao?
Tạ Tư Trạc cũng cười:
- Trước kia luôn có chút xem thường ngài… mà cũng không phải xem thường, nhưng không ngờ bây giờ lại xem trọng ngài như vậy.
Khen ngợi chẳng ra gì, Ban đại nhân cũng không quá để tâm, đêm qua ngủ không ngon, lúc nãy là nói quá nhiều, bây giờ có chút không đủ tinh thần nên lười mở miệng nói tiếp, nửa nằm nửa ngồi dựa vào xe, bắt đầu ngủ gật.
Búp bê sứ cũng không khỏe mạnh hơn lão đầu tử bao nhiêu nhưng không hề mệt mỏi chút nào, tinh thần phấn khởi lạ thường, hoàn toàn không có lòng dạ nghỉ ngơi, thậm chí cũng không nguyện ngồi buồn trên xe, liền nhảy xuống đất đi bộ theo đội, lắng nghe tiếng hát của Sa dân, thưởng thức gió mát trên cánh đồng hoang vu, vẻ mặt vui tươi tràn trề, chỉ mong thời gian qua nhanh một chút, lại một chút, mặt trời mau lặn về tây, trời mau tối đi.
Đi được một lúc, dần dần đã đến lúc giữa trưa, dường như xảy ra chuyện gì, đột ngột đoàn người dừng lại, rất nhanh đã có tin tức từ phía trước truyền tới, vẻ mặt Sa dân đều bộc lộ nét đau khổ, rất nhanh một điệu trầm thấp vang lên từ miệng mỗi một người, âm thanh của mấy vạn người hội tụ với nhau, vang vọng giữa trời đất. Ban đại nhân cũng bị âm thanh này đánh thức, vẻ mặt khó chịu bước xuống xe, tìm Sa dân bên cạnh hỏi mới biết, bài mọi người hát là vãn ca, Tang Phổ tế tự đột nhiên bệnh hiểm nghèo, đã trở về bên cạnh thần linh.
Ban đại nhân cười lạnh một tiếng, không nói gì cả, đợi sau khi tiếng hát vừa dứt liền trực tiếp leo lên xe trở lại, tiếp tục ngủ.
Đợi phía trước an táng xong tế tự, đội ngũ lại tiếp tục khởi hành nhưng còn chưa đi được hai bước, lại có Sa dân phát hiện ra điều gì đó, đưa tay chỉ về hướng tây bắc, mọi người đều dõi theo hướng chỉ của gã, Búp bê sứ cũng kiễng chân lên cùng đoàn người ra sức nhìn theo.
Nơi xa phía tây bắc không có gì cả, Búp bê sứ nhìn đến mắt nheo cả lại cũng không phát hiện được gì, một điểm kì lạ duy nhất ở chỗ: chân trời tây bắc dường như có chút mờ nhạt, không trong xanh như khoảng trời trên đỉnh đầu mọi người.
Nhưng Sa dân lại phản ứng như gặp đại địch, rất nhanh Sa vương truyền mệnh lệnh khắp toàn tộc, đại đội dừng lại lần nữa, người cường tráng trong tộc đều lấy vũ khí ra, chỉ huy chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị đón địch, lại có một đám Bạch Âm dũng mãnh nhảy lên ngựa, phân thành mấy tiểu đội theo hướng tây bắc phi ngay về trước, tiến nhanh đi thăm dò tình hình.
Không khí đột ngột trở nên khẩn trương, người không thể chiến đấu trong Sa dân cũng không cần đồng tộc chăm sóc, già mang theo trẻ, người yếu đỡ người bệnh, tự phát tự giác lui về sau, tụ tập lại với nhau. Ban đại nhân lại bị làm thức giấc một lần nữa, xuống xe tìm đến Tạ Tư Trạc, nhíu mày hỏi:
- Lại làm sao vậy? Phải đánh trận à?
Tạ Tư Trạc cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ dùng tay chỉ một cái về hướng tây bắc:
- Sa dân phát hiện không trung khác thường, ta không thể nhìn ra gì cả.
- Cát bụi bay mịt mù, có lẽ là do đại quân đi nhanh gây ra.
Không trung tây bắc mờ nhạt, Ban đại nhân chỉ nhìn một cái đã phát hiện nguyên nhân, kiến thức của ông hơn Tạ Tư Trạc nhiều.
Quả nhiên, trải qua một lúc, cát bụi nơi xa càng lúc càng rõ ràng, cùng lúc truyền đến tiếng ù ù trầm thấp, mi mắt Ban đại nhân hơi nhấp nháy:
- Tiếng vó ngựa, là kỵ binh, lang binh Khuyển Nhung sao?
Nói xong, ông lại nhíu mày một cái:
- Lang binh tại sao lại đến từ tây bắc?
Nơi này là phương bắc của thảo nguyên, cũng giống Thập Vạn Hồng Hoang ở phương nam của Nam Lý, không thể có đại đội lang binh đóng quân, nếu là kỵ binh Khuyển Nhung thì phải là từ hai phương hướng đông hay nam đuổi tới mới đúng chứ.
Không ai có thể trả lời câu hỏi của Ban đại nhân, tất cả mọi người đều sẵn sàng đón địch trên trận địa, Sa vương cũng đã mặc áo giáp đơn giản, dẫn dắt đội để chuẩn bị chiến đấu, các chiến sĩ Bạch Âm trường đao ra khỏi vỏ, sắc mặt nghiêm nghị, có mấy thanh niên mất kiên nhẫn đã không thể kìm nổi mà cong người lên, làm sẵn tư thế xung phong dù cho kẻ địch còn ở xa, vẫn chưa tiến vào tầm nhìn.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, dần dần giống như tiếng sét vang dội, cát bụi mù mịt bay ngút trời, búp bê sứ cũng lại có thắc mắc, chỉ vào chiến sĩ Bạch Âm đứng ở tiền tuyến, nhẹ giọng hỏi Ban đại nhân:
- Vì sao không thấy tế tự của họ thi pháp, triệu tập bão cát đen để đón địch?
Sa dân có thể triệu tập bão cát đen, tà thuật này đúng là thiên hạ vô địch, trên cánh đồng hoang vu này vốn là không có địch thủ, vậy thì cần gì căng thẳng đến thế này.
Ban đại nhân không một chút khách khí, liếc mắt nhìn Tạ Tư Trạc một cái, lạnh lùng đáp một câu:
- Ta đâu phải là tư tế người Man, ngươi đừng hỏi ta…
Lời còn chưa dứt, đột nhiên một đội kỵ sĩ tiến vào tầm mắt, thám mã Sa vương phái ra trước đó đã trở về.
Hiển nhiên thám mã đã phát hiện ra điều gì đó, trên mặt hoàn toàn không có một chút kinh hoảng hay khẩn trương, ngược lại toàn bộ đều mang vẻ mặt vui mừng. Sa dân tuy đoàn kết nhưng hoàn toàn không có tố chất binh gia, thám mã sau khi về đội cũng không tìm Sa vương bẩm báo tình hình mà từng người cứ vậy mà lớn tiếng rống, đem tình hình phía trước mới thăm dò được báo cho cả tộc biết.
Sau đó, chỉ nghe một tiếng hô "oang" vang trời, vẻ mặt của toàn bộ Sa dân đều lộ vẻ vui mừng dữ dội, trong nháy mắt đã loạn cả lên. Búp bê sứ trợn tròn mắt, quay đầu nhìn về hướng Ban đại nhân:
- Tình huống gì vậy?
Ngôn ngữ Sa dân của Ban đại nhân không giỏi, đáp lại:
- Không nghe rõ lắm, chỉ nghe thấy được chữ dương.
Búp bê sứ trong lòng nghĩ ngợi, chỉ cần hơi dính dáng chút là nàng lại nghĩ đến "người ấy" ngay, nghe vậy liền có vẻ giật mình:
- Cái gì dương? Là Tống Dương sao?
Ban đại nhân bị nàng làm cho bật cười:
- Không có Tống, chỉ là dương!
Lúc này, Tạ Tư Trạc cũng thấy mình hỏi vớ vẩn, nhịn không nổi mà cười thành tiếng, Búp bê sứ dường như đã bình tĩnh cả vạn năm, vậy mà gần đây thật quá khác thường, sau khi "chàng đến qua, đi rồi, lại trở về", nàng cũng khóc, cười, vô thức hoạt bát hơn, tươi tắn hẳn lên.
Rất nhanh Ban đại nhân đã hỏi rõ tình huống từ người xung quanh, từ nơi xa đang chạy nhanh đến tất nhiên không phải kẻ địch, mà là một đám dê vàng rất lớn (hoàng dương).
Dê vàng trên thảo nguyên di chuyển theo tập tính, vừa tránh lạnh thích ấm, vừa di trú theo nguồn nước. Bình thường đa số đều phân tán nhưng mỗi khi tới mùa thu, các đàn nhỏ sẽ từ bốn phương tám hướng dần dần gia nhập đàn lớn. Cuối cùng tập hợp thành một đoàn lớn, ít thì mấy ngàn, nhiều thì lên đến vạn, thậm chí mấy vạn. từ phương bắc một mạch chạy thẳng về phương nam. Động tĩnh chúng tạo ra khi di chuyển không hề kém so với đại quân quá cảnh, cũng khó trách Sa dân lúc đầu còn tưởng gặp phải cường địch.
Dê vàng chất thịt tươi ngon, tính tình rất ngốc, không có bản lĩnh đặc thù gì, phương châm giữ mạng chỉ có một chữ: chạy. Loại súc sinh này có thể chạy cũng thích chạy, việc làm thích nhất cũng chỉ có một chữ: vượt. Nơi có nguồn nước phong phú, thường có thể thấy mấy con dê vàng tính khí ngang tàng, lướt nhanh qua ngay bên cạnh đàn ngựa… nhưng bọn chúng chạy thật sự rất nhanh, trên thảo nguyên vốn đã có câu nói "dê vàng qua một cái, ngựa chạy theo đổ cả mồ hôi".
Dê vàng thường xuyên di chuyển nhưng vì tránh đông đồng thời phải đuổi theo đồng cỏ và nguồn nước nên đường đi thường thay đổi, rất khó đoán. Có thể đón đầu chúng nó tất nhiên có thể xem là một phần may mắn, nhất là đối với đám Sa dân xem việc ăn thịt là hưởng thụ xa xỉ. Sau khi nghe tin tốt này, làm sao có thể không vui mừng như điên. Theo lệnh của Sa vương, toàn tộc ngay lập tức bận rộn cả lên, già yếu bệnh tật vẫn tiếp tục tránh ra xa, đồng thời dắt xe tránh đường cho dê vàng. Loại súc sinh này không quá thông minh, thật sự sẽ xông thẳng vào đám xe ngựa. Lúc đó thì cái gì cũng đừng mong được giữ lại, Sa dân có tham ăn hơn cũng không vì mấy bữa thịt mà bỏ hết đồ đạc không lo, người cường tráng ai cũng được phân công, làm công tác chuẩn bị bắt dê, bận rộn không chịu được nhưng cũng náo nhiệt, sung sướng không chịu được. Tạ Tư Trạc lẫn trong đám người, cũng bị cuốn hút theo, ở bên cạnh nhìn theo, hứng khởi vui vẻ, chỉ hận không được đi cùng để bắt dê.
Ban đại nhân ở bên cạnh nhìn thấy liền hỏi:
- Sao vậy, Tống Dương không chết, ngươi liền không hận Sa dân nữa à, không còn muốn toàn tộc bọn chúng chết theo rồi à?
- Tề Thượng Ba Hạ vẫn là chết trong tay bọn chúng, còn có những người khác, khi ở phong ấp đều rất tốt với ta. Thù này vẫn là phải trả nhưng không cần nghiêm trọng đến mức toàn tộc chết theo, chỉ cần chịu tội, từ đây không ai nợ ai.
Búp bê sứ vẫn đang cười nhưng giọng điệu khi nói lại cực kì bình tĩnh.
Trong thời gian nói chuyện, mặt đất bắt đầu ầm ầm rung động, một đám dê vàng lớn xông vào tầm mắt, chen chúc nhau mà tới, cảnh tượng thật hoành tráng, thật sự là như nước lũ, không ai có thể đếm được số lượng đại khái của bọn chúng, nhưng nhìn quy mô của bọn chúng, tuyệt đối không chỉ mấy ngàn con.
May mắn trong ngày hôm nay của Sa dân đã không thể hình dung bằng một cụm từ "mùa thu hoạch" nữa, rõ ràng là một món "hoành tài" do ông trời ban thưởng.
Từ lúc vừa qua giữa trưa đến gần hoàng hôn, một đàn dê vàng lớn như vậy, chỉ đi ngang qua mà mất gần một buổi chiều, trong lúc đó Sa dân dùng đủ mọi cách, người lớn la lớn thét to, đám trẻ con vừa kêu vừa nhảy, đến khi dê vàng đi xa, cát bụi tan hết mới kiểm kê thu hoạch, người người mừng rỡ cười toe toét, những người cường tráng phụ trách bắt dê cũng mệt đến mức đứng không nổi nữa.
Sau khi săn bắt kết thúc, toàn tộc già trẻ đều nhìn về hướng Sa vương, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng, Sa vương cười ha hả, vung tay một cái, truyền lệnh bằng tiếng Man: ngừng đội, ăn thịt. Hôm nay có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, còn dư ngày mai tiếp tục ăn, không giữ không nuôi, lúc nào ăn hết mới tính, lúc nào ăn hết toàn bộ dê hôm nay bắt được thì cả đoàn lại khởi hành.
Mệnh lệnh truyền xuống, tiếng hoan hô vang dội, ăn liền mấy bữa thịt dê vàng? Đây là những ngày tháng mà chỉ thần tiên mới được hưởng.
Cũng không phải là Sa vương không biết cách sống mà chủ yếu là do loại dê vàng hoang dại này không cách nào nuôi được, gỗ chắn bình thường căn bản không chịu nổi cái lủi nhẹ nhàng của bọn chúng, chỉ có thể trói chúng lại bằng dây thừng nhưng nếu như vậy, dê vàng sẽ không ăn không uống, cố sức giãy giụa, sống không nổi năm ba ngày. Mang theo bọn chúng không cách nào đi nhanh, vứt chúng nó đi càng khiến sa dân luyến tiếc, không nỡ bỏ thịt, chi bằng bây giờ đoàn người ăn cho hết đi vậy.
Bạch Âm trên dưới vui mừng hoan hỉ, lúc này, những người cường tráng đa số đều mệt lử rồi nên chỉ phụ trách giết dê, lột da, mổ bụng, nhóm già yếu trong tộc thì gánh vác tất cả các việc còn lại, các cô nương trước giờ trong hành trình chỉ có thể ở trong xe, không được ra ngoài tự do cũng lấy khăn che mặt chạy ra giúp đỡ, dựng trại tại chỗ, rửa nồi nhóm lửa, mênh mông một cánh đồng hoang vu phút chốc đã vui mừng náo nhiệt hẳn lên.
Ban đại nhân lại chú ý tới một chi tiết, từ lúc chuẩn bị bắt dê cho đến bây giờ, đại đa số Sa dân đều bận rộn, đến Sa vương cũng tham gia vào, nhưng có một ít người khác từ đầu đến cuối chỉ khoanh tay đứng nhìn, ai ai cũng là thanh niên dũng mãnh, chỉ nhìn thân hình là biết bọn họ đều là người mạnh trong tộc. Mặc dù vẻ mặt bọn chúng cũng vui sướng dào dạt nhưng ánh mắt trước sau vẫn rất bình tĩnh.
Những người này túm năm tụm ba, lẫn trong đám đồng tộc đang bận rộn, nhìn không ra số lượng cụ thể bao nhiêu. Sa dân vốn luôn đoàn kết khiêm nhượng, trong lòng bọn họ căn bản không có khái niệm "ăn chơi lêu lỏng", trong khoảng thời gian Ban đại nhân bị Sa dân bắt làm tù binh, cũng chưa từng thấy tình hình thanh niên cường tráng đứng một bên nhìn những người cùng tộc lao động.
Ban đại nhân dường như nghĩ ra cái gì đó, xoay qua hỏi Búp bê sứ bên cạnh:
- Đêm nay Tống Dương tìm ngươi bằng cách nào?
Không ngờ Búp bê sứ nghe xong sửng sốt, thì thào đáp một câu:
- Đúng vậy, chàng làm sao tìm được ta.
Đêm qua thấy Tống Dương, tâm trạng nàng kích động, sau đó lão đầu tử tỉnh dậy phá đám, lúc đó tình thế cấp bách, đã kêu chàng tối nay lại đến nhưng lại không định ra dấu hiệu hay ám hiệu gì, nên biết Sa dân đang trong lúc di chuyển, nơi ở của mọi người ngày ngày thay đổi… Búp bê sứ hôm nay cũng chỉ lo vui mừng, hoàn toàn không nghĩ đến việc này.
Ngay trong lúc Búp bê sứ suy nghĩ tối nay nên chỉ dẫn Tống Dương như thế nào thì Ban đại nhân đột nhiên lại nói:
- Không định ra càng tốt.
Sau đó, lão lập tức đem điểm bất thường mà mình phát hiện giải thích rõ ràng với Tạ Tư Trạc.
Búp bê sứ cân nhắc một lát liền hiểu ra:
- Nhóm người này… Sa vương bố trí, giữ tinh thần nhanh nhạy, chuẩn bị bắt Tống Dương vào buổi tối?
Trong suốt một ngày, Tạ Tư Trạc đều bị tin cực tốt là "chàng còn sống" làm cho choáng choáng phiêu phiêu, trước sau tâm tư không đầy đủ, lúc này tĩnh tâm lại, đầu óc cũng tỉnh táo trở lại, tiếp tục nói:
- Đêm nay không thấy người, đêm mai lại tiếp tục… Sa vương cho đội ngũ tạm dừng, có lẽ cũng có tâm tư muốn giải quyết cho xong phiền toái này rồi mới lên đường tiếp.
Tống Dương là báo động thần phạt, trực tiếp liên quan đến hai chữ "Bạch Âm" còn có thể sống trên thế gian này hay không, Sa vương coi trọng việc Tống Dương là tất nhiên, biện pháp tốt nhất là diệt trừ người này.
Lúc ban ngày, Tang Phổ đã chết rồi, ban đêm lại giết chết Tống Dương, những người biết tin còn sót lại đều là trung tâm của Bạch Âm, tất nhiên không để lộ bí mật, việc "xác chết hồi sinh" có thể xem như thật sự được che giấu đi rồi.
- Sa dân nhìn vào khá thuần, vốn cũng hiểu đạo lý giết người diệt khẩu. Trước hết, không nói về bọn họ nữa, nghĩ xem ban đêm nên thông báo cho Tống Dương như thế nào để chàng không đến đây mạo hiểm…
Lời nói chưa dứt, lão đầu tử đã lắc đầu trước, báo cho Tống Dương đừng đến? Sáu chữ nói thật đơn giản nhưng thật sự làm được việc này thì đâu có dễ dàng gì.
Quả nhiên, Búp bê sứ nhún vai một cái:
- Không có cách
Nói xong, lặng lẽ trầm tư một lát, nàng lại nói thêm một câu:
- Không sao cả.
Ban đại nhân hỏi:
- Không sao cả? Nghĩ ra cách hay gì rồi à?
- Không có cách, chúng ta không thể làm gì cả, nhưng…
Búp bê sứ trả lời một điều đương nhiên:
- Muốn hại Tống Dương, chỉ với bản lĩnh của bọn họ? Còn kém quá xa. Cho nên không sao cả, ta không lo lắng.
Những lời này không lừa được Ban đại nhân, lão đầu tử giọng điệu lạnh lùng:
- Cái gì với cái gì!
Búp bê sứ cười, nàng cũng không biết lòng tin của mình từ đâu ra, nhưng nàng chính là cảm thấy thật không có gì đáng lo lắng, Tống Dương thần kì như vậy, chết rồi cũng có thể sống trở lại, chỉ bằng bố trí của người Man thì làm sao có thể làm tổn thương chàng.