Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 317: Tiểu trư leo núi



Tạ Tư Trạc ngủ một giấc rất ngon.

Một giấc ngủ sâu, không mộng mị, nàng thanh thản chìm vào giấc ngủ, cảm giác chỉ vài canh giờ, thẳng cho tận đến khi trời sáng hẳn… đã rất lâu nàng chưa được một giấc ngủ ngon như vậy, thậm chí nàng không thể nhớ lần cuối cùng có giấc ngủ như vậy là khi nào.

Từ khi Phó gia bị lật đổ, Tạ Tư Trạc gặp nạn, nàng liền có một thói quen xấu, mỗi khi nằm trên giường, trong lòng luôn nghĩ ngợi lung tung, suy nghĩ làm thế nào để báo thù, nhớ lại người thân khi trước, thậm chí mơ tới một ngày kia có thể chính tay cầm dao đâm chết kẻ thù, mọi người đang ở trên thiên đường phù hộ cho nàng.

Nếu thành tâm chờ đợi, nhưng vĩnh viễn giấc mộng đẹp quá lâu không có cách nào thực hiện, dần dần sẽ biến thành ác mộng, Tạ Tư Trạc bị chìm trong mộng mị, đêm nào cũng nằm mơ, nàng là phản tặc của Đại Yến, không phải chỉ một lần, nhưng cũng chỉ là vô dụng.

Phản tặc của Đại Yến rất nhiều, bọn chó săn Tạ môn, Phó đảng cố phiệt Đàm gia quân cũng chẳng mấy ai trông cậy Tạ Tư Trạc làm gì, cái phiền toái nhất chính là nàng không thể bỏ qua được: huyết cừu của hai bên cha mẹ và vô số người thân, chưa kể đến tay chân thuộc hạ bên ngoài, Tạ gia và Phó gia chỉ còn sót lai một người. Trọng trách lớn lao đó đè lên vai nàng, bởi ngoài Tạ Tư Trạc ra không ai có đủ tư cách cáng đáng.

Nàng cáng đáng không nổi, nhưng vẫn phải cố gắng thực hiện, luôn canh cánh nỗi lo trong lòng đến ngủ cũng không yên. Cho đến một ngày nàng đột nhiên phát hiện, hóa ra vẫn còn có một người, so với nàng còn có tư cách hơn nhiều để gánh vác trọng trách này. Không nói đến năng lực, chỉ nói về tư cách, con trai của Phó gia, con rể của Tạ gia, đương nhiên so với người vợ như nàng càng thích hợp hơn.

Mà điều khiến nàng vui mừng ngạc nhiên là người này mạnh mẽ kiên cường hơn nàng rất nhiều. Chuồn chuồn không thể mơ bay tới đám mây trên trời cao, nhưng là chim ưng thì bầu trời chính là nơi vui chơi bay lượn.

Nhưng về sau hắn lại chết rồi.

Vốn trọng trách đặt lên vai hắn, giờ lại rơi vào vai nàng, lần này trọng trách càng trở nên nặng nề hơn, trời như đổ sụp lên đầu Tạ Tư Trạc. Ơn trời phù hộ, người đã chết được mấy tháng lại cười hì hì trở về, không có lời nào nói hết được sự sung sướng của nàng, một cảm giác rất nhẹ nhõm. Còn có liên quan đến cảm giác không an toàn đến không ngờ tới của nàng… Mặc dù Tống Dương đang bị thương khắp người loang lổ như năm mới mọi người mặc áo hoa đón tết. Nhưng Tạ Tư Trạc lại cảm thấy có hắn nàng thêm yên tâm, không cần phải lo nghĩ gì nữa.

Cho nên đêm nay, Tạ Tư Trạc ngủ một giấc say, không biết trời đất gì nữa, cho đến khi mở mắt ra không biết mình đang ở đâu, trong lúc mơ màng nàng cũng cảm thấy sự ấm áp trong tấm chăn, đầu gối rất thoải mái, phía sau dựa vào rất dễ chịu mềm mại, theo bản năng nàng cuộn người lại, lập tức phát hiện phía sau cũng rất mềm mại.

Tạ Tư Trạc đã hoàn toàn tỉnh táo, đỏ mặt thẹn thùng, thấy đầu mình vẫn gối lên cánh tay Tống Dương.

Sợ Tống Dương còn đang ngủ nên không dám quay đầu lại nhìn, Tạ Tư Trạc khẽ khàng dịch lên phía trước, cố không chạm vào hắn. Nhưng nàng vừa động đậy, phía sau liền có tiếng của Tống Dương:

- Tỉnh rồi à?

Hỏi xong Tống Dương mỉm cười:

- Quả thật nàng ngủ rất ngon.

Quay lưng về phía Tống Dương, Tạ Tư Trạc mỉm cười, không hề làm bộ, duỗi chân tay, làm biếng như hồi còn nhỏ gác chân lên người, chui ra khỏi chăn ngồi dậy, cúi đầu nhìn xuống y phục của mình, quần áo có vẻ lộn xộn nhưng vẫn đang mặc trên người…

Tống Dương cũng đã tỉnh dậy, nhưng động tác của hắn cứng ngắc, vì thân thể hắn bị thương nhiều, và cánh tay hắn bị đè tề rần. Thấy Tạ Tư Trạc đêm ngủ say quá, hắn không dám động đậy sợ quấy rày giấc mộng đẹp của nàng, giờ toàn thân vừa tê vừa đau, muốn ngồi dậy cũng không phải là dễ. Nhưng vẫn còn một việc khó chịu nhất trong đêm dài … sự dày vò đó chỉ có hắn mới biết.

Tạ Tư Trạc không vội mặc áo khoác, nàng còn phải dìu Tống Dương dậy, ánh mắt tỏ chút cáo lỗi:

- Hại chàng cả đêm không dám động đậy, thật có lỗi quá, thực ra không cần phải cẩn thận như vậy, chàng cứ đẩy ta ra là được rồi.

Tống Dương cuối cùng cũng ngồi lên được, cử động một cánh tay vừa cười nói:

- Ta không phải chỉ có cả đêm không động đậy, ngươi cũng coi như là linh hoạt, ngủ được một lúc cho ta đổi cánh tay.

Tạ Tư Trạc lắc đầu không thể nhớ được gì, Tống Dương cười quái gở:

- Người thực sự không thấy có gì khác thường sao? So với trước lúc ngủ đó?

Tạ Tư Trạc mệt mỏi, ngẫm nghĩ lại một chút, lại quay nhìn xung quanh, rốt cuộc bừng tỉnh ngạc nhiên:

- Này… này không phải là ngươi có gì thất lễ với ta chứ?

Trước khi ngủ, nàng nằm ở phía bên phải của Tống Dương, gối đầu lên tay phải, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, tỉnh dậy lại nằm bên trái hắn, không cần hỏi, cánh tay mà nàng gối lên vừa rồi cũng là tay trái.

Tống Dương cười ha ha:

- Ngủ đến nửa đêm, ngươi bò qua người ta ủn à ủn ỉn giống như con lợn con leo núi, rồi sau đó từ người ta lăn sang bên này, trời sáng không lâu, nếu không có tiếng ồn ào của dân du mục tranh cãi, không chừng người có thể trở lại chỗ cũ.

Hiếm thấy Tạ Tư Trạc há miệng to như thế, vừa kinh ngạc vừa cười, Tống Dương như thoáng có chút suy nghĩ:

- Những chuyện trước kia ta không thể nhớ được, không dám khẳng định… nhưng ta đoán là ngươi là người đầu tiên lăn qua lăn lại trên người ta.

Tạ Tư Trạc cười to thành tiếng, nghe lời Tống Dương nói, trong lòng suy nghĩ: Đêm qua ta lăn lộn trên người hắn ư?

Đoàn Sa dân lại tiếp tục khởi hành, hướng về phía Bắc mà đi, không biết là vừa khéo hay không may, một lúc sau, trên bầu trời trong xanh thăm thẳm, không gợn chút mây. Ngay cả đến một giọt mưa cũng không có chứ nói gì đến một cơn mưa to để rửa tội. Không có mưa, Tống Dương không có cách nào thoát tội, không thể rời khỏi đoàn Sa dân.

Dù Tống Dương có thoát tội, nếu không có sự trợ giúp của Sa dân muốn một mình đi trên thảo nguyên hoang vu quả không phải là điều dễ dàng. Huống chi hiện giờ công lực giảm sút, thương tích đầy mình, chẳng còn cách nào khác chỉ có thể kiên trì chịu đựng thành thật cùng đi với đoàn Bạch Âm.

Vì không nhớ nổi những việc trước đây, trong lòng không có nhiều vướng bận, cho nên cuộc sống của Tống Dương cũng không quá khó khăn.

Mưa to vẫn chưa đến, nhưng người Bạch Âm đã gặp phải một điều đáng sợ nhất trên thảo nguyên đó là bão cát đen.

Hôm nay đại đội nhân mã đang tiến về phía trước, tự nhiên không khí trở nên oi bức dị thường, bỗng nhiên đội quân đi trước rúc lên một hồi kèn, thấy vậy lập tức tất cả Sa dân đều rất lo lắng, rất nhiều vị trưởng lão dẫn theo bộ tộc của mình nhanh chóng tản ra, nhìn từ không trung xuống, đội ngũ mấy vạn người gần như lập tức giải tán… Khoảng hai ba canh giờ sau, một tiếng nổ phát ra ầm ầm trong không khí, cơn lốc màu đen kịt điên cuồng tràn qua, cơn cuồng phong không hề được báo trước đột ngột xuất hiện, cơn bão dữ tợn quét trên thảo nguyên hoang vu.

Cảnh tượng trước mắt, Tạ Tư Trạc và Ban đại nhân đã chứng kiến một lần, chỉ có điều không giống ở chỗ, lần trước bọn họ vùi mình trong bão cát đen, lần này dưới sự dẫn dắt của Sa dân bọn họ trốn trong hố cát, nấp ở đằng xa nhìn bão cát điên cuồng càn quét. Bão cát giằng co hơn một canh giờ mới dần dần suy yếu, cuối cùng tiêu tan.

Nhìn thấy Sa dân đối diện với bão cát đen như vậy, liền nhớ lại đến sự việc đã trải qua, Ban đại nhân và Tạ Tư Trạc đều ngộ ra, nhân cơ hội ăn cơm tối, xác minh lại việc này với Sa vương. Sa vương không giấu giếm, cười nói thật với bọn họ… Sa dân có thể thông qua sự khác thường của các hiện tượng thiên văn thổ nhưỡng, những con kiến, để có thể dự báo trước được bão cát đen sẽ đến.

Mặt khác trong tổ tiên của Sa dân cũng có những nhân vật kiệt xuất giống như mười hai tôn thi của Sơn Khê Man, bọn họ có thể nhìn thấu bão cát đen, vì vậy họ chế ra chiếc áo phòng bão cổ quái, bởi vậy Sa dân có thể vượt qua cơn bão cát, nhờ trời giúp đỡ, đánh đâu thắng đó.

Sự việc này vốn là không thể tưởng tượng được, lại bị dân du mục Khuyển Nhung đồn thổi, cuối cùng biến thành truyền thuyết Sa dân có thể triệu tập bão cát đen. Cho đến cuộc chiến biển hoa mà Tống Dương đã trải qua, có điều may mắn gặp cơ hội chứng kiến đêm đó có bão cát đen đến, Sa dân mượn cơ hội đó tập kích giết chết lang tốt của Khuyển Nhung.

Trên đoàn lữ hành, Sa dân xung quanh đặc biệt coi sóc đến bọn người Tống Dương, nhưng cũng không giao lưu nhiều lắm, chỉ có Sa vương Bạch Âm không có việc gì là tìm đến nói chuyện phiếm với Tống Dương. Có lẽ bởi duyên cớ sư phụ của hắn là người Hán, nên Sa vương rất thân thiện với người Hán.

Tạ Tư Trạc là trinh nữ, Sa vương hiểu được khuôn phép của người Hán, tôn trọng cũng là để tránh nghi ngờ, không thể tùy tiện nói đùa với nàng, Ban đại nhân lại khó tính kiệm lời, Sa vương không dám dây với lão, bởi vậy gã chỉ nói chuyện phiếm với Tống Dương.

Tống Dương bị mất trí nhớ, cách nhìn đời và người cũng đơn giản hơn, bởi vậy tính cách hắn trở nên cởi mở, nên tán gẫu với Sa vương rất ăn ý, chẳng bao lâu hai người đã rất thân nhau. Mặc dù chưa đến nỗi không có gì giấu nhau, nhưng cũng có thể coi là bạn tốt.

Vài ngày sau, miếng da sói của Tống dương đã thuộc xong, làm thành chiếc yên ngựa da sói màu vàng có gắn đầu sói ở phía sau. Nếu cưỡi lên giống như cưỡi trên sói, mặc dù đầu sói có vẻ vướng víu nhưng quả nhiên rất oai phong lẫm liệt. Sa vương mang chiếc yên ngựa đến cười nói:

- Ta có chút hối hận, không nỡ đưa nó cho ngươi.

Tống Dương rất hào phóng:

- Nếu ngươi thích thì cứ giữ đi, coi như ta tặng nó cho ngươi, quà tặng của dân tộc Hồi Hột bằng hữu ta sẽ nghĩ cách khác.

Sa vương mừng rỡ:

- Thật sao?

Tống Dương ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi quả thực thích như vậy sao?

Sa vương cười ha ha:

- Thôi không cần, nếu không trở về ngươi không biết ăn nói với phu nhân thế nào.

Ngoài yên ngựa, những tấm da sói khác, theo ba màu đen, trắng, đỏ, mỗi màu làm thành một tấm thảm, hai chiếc áo choàng, và hai cái mũ, như vậy tổng cộng có ba tấm thảm, sáu cái áo choàng và sáu chiếc mũ.

Áo choàng và mũ mỗi loại màu sắc đều một to một nhỏ, rất vừa với Tống Dương và Tạ Tư Trạc, tay nghề thuộc da của Sa dân rất tinh xảo, khéo léo bất kể là làm thảm, áo hay mũ đều rất mềm mại thoải mái, vừa vặn, tuyệt đẹp. Nhưng Tống Dương nhìn vào đám hàng da, đang rất biết ơn sau lại nhíu mày:

- Sao lại không có áo mũ của Ban đại nhân.

Tạ Tư Trạc gọi Ban đại nhân là lão đầu tử, Tống Dương không biết gọi lão thế nào, mặc dù hắn vẫn không biết rút cuộc lão làm chức quan gì.

Sa vương giải thích:

- Ban đại nhân sau đó đã gặp riêng ta, ông ấy nói không thích những đồ lòe loẹt đó, nên dùng một miếng da bình thường may một bộ áo choàng cho ông ấy, yên tâm ta không dám bạc đãi ông ta, ta làm cho hắn chiếc mũ bằng da bình thường nhưng đều là da thật rất dầy dặn, không đẹp bằng của các ngươi nhưng ấm áp hơn của các ngươi.

Hàng da đã đưa đến, Tạ Tư Trạc bận rộn một hồi… cùng Tống Dương thử hết cái này đến cái kia, ngắm nghía một rồi rồi đưa ra ý kiến:

- Khi Tống Dương mặc áo choàng đen, nàng sẽ mặc áo màu đỏ, đỏ đen tương xứng, trai anh hùng gái thuyền quyên. Tống Dương nếu muốn mặc áo đỏ, nàng sẽ mặc áo màu trắng, chàng bí ẩn mãnh liệt như lửa, nàng dịu dàng thanh tú, nếu Tống Dương mặc áo màu trắng nàng sẽ mặc áo màu đen, phu quân phóng khoáng lỗi lạc, hiền thê thần bí cao quý…

Loại suy nghĩ kiểu đàn bà như vậy, Tống Dương có thế nào cũng không hiểu nổi, Tạ Tư Trạc thì cười:

- Chàng thích ăn mặc như thế nào thì mặc, không cần quan tâm, ta sẽ mặc cho xứng với chàng.

Ban đại nhân mặc áo da sói màu xám, nhìn hai người bọn họ đang xúng xính như trẻ con thử y phục mới, trên mặt khuôn mặt già nua của lão lộ rõ vẻ khinh thường, nhưng trong lòng lại giấu nét cười đầy ẩn ý:

- Hai đứa nhóc con này cộng lại, nắm giữ phân nửa kho báu của Đại Hồng, coi như đại hào đại phú bậc nhất thiên hạ. Có thể nói, nếu có một ngọn núi vàng ngay trước mặt bọn họ chỉ sợ còn muốn làm thế nào để bỏ đi cho khỏi chói mắt, vậy mà hiện giờ lại vui mừng khôn siết vì mấy tấm da sói.

Hoàn cảnh đặc biệt không thể so với lúc bình thường được, hiện này so ra cũng đã rất tiện lợi rồi, Tống Dương và Tạ Tư Trạc lại rất mãn nguyện. Ban đại nhân có thể hiểu được điều đó, tuổi về già đối với hai chữ "vui sống" để lý giải về bọn họ thật rất đúng.

Chiều tối đó khi dừng trại, Sa vương tới tìm Tống Dương tán chuyện phiếm, Ban đại nhân thì tìm Tạ Tư Trạc:

- Ta nói chuyện với bọn man di được biết rằng ba ngày nữa là ngày lễ khánh của bọn họ, ý nghĩa của ngày lễ này chính là ngày lành để kết hôn.

Nói đến đây, Ban đại nhân lại chuyển:

- Trước kia ngươi nói với ta Tống Dương quan trọng như thế nào, thực ra chỉ là để báo thù cho ngươi. Nhưng sau khi hắn quay trở về, theo ta thấy, ngươi vui mừng khôn xiết, không biết chừng là có người giúp ngươi gánh trọng trách đi.

Lão già tinh quái, dù Tạ Tư Trạc chôn chặt tình cảm trong lòng nhưng không qua được mắt Ban đại nhân, Tạ Tư Trạc cười cười nhưng không giống vẻ thẹn thùng của một cô gái bị đoán trúng ý, mà là bình tĩnh gật đầu:

- Ta rất thích chàng.

Lão tươi cười:

- Năm đó ta cũng từng đến thăm Đại Yến, Phó thừa tướng và Tạ đại nhân ta đều đã gặp mặt, ta cũng có thể coi như hai người bề trên của ngươi, hay là … theo ý ta, mượn ngày tốt của bọn man dân này, các ngươi thành thân đi.

Không ngờ Tạ Tư Trạc lại lắc đầu, Ban đại nhân nhăn mặt:

- Có điều gì còn băn khoăn? Hay là sợ Tống Dương không đồng ý, yên tâm đi, ta nhìn ra được…

Không đợi hắn nói xong, Tạ Tư Trạc lại lắc đầu:

- Không phải sợ hắn không đồng ý, mà hoàn cảnh không thể làm như vậy.

Nói xong nàng không giải thích gì thêm thành thật nói với Ban đại nhân:

- Ý tốt của ngài, Tạ Tư Trạc bái lĩnh, nhưng hôn sự… giờ không thể được.

Ban đại nhân "hừ" một tiếng, theo tính cách của lão chẳng buồn hỏi nguyên do, phất tay áo, quay đầu mà đi.

Lại qua một ngày, kế sách phối y của Tạ Tư Trạc bắt đầu, đáng tiếc Sa dân không có con mắt nghệ thuật để biết được sự phối hợp đỏ đen, đỏ trắng cũng chỉ chẳng ai nhìn… Có thể là Sa dân cảm thấy Tạ Tư Trạc xấu như Dạ Xoa, có mặc gì cũng vô dụng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

May mà, Tạ Tư Trạc cảm thấy vui là được, có người khen thì tốt, không ai để ý đến cũng không sao.

Lại mười ngày nữa trôi qua. Những vết thương trên người Tống Dương về cơ bản đã lành. Hắn từ nhỏ đã rèn luyện thân thể nên không giống người thường, đáng tiếc, võ công, và sức khỏe đã dần hồi phục, nhưng so với trước khi xảy ra chuyện còn kém xa.

Công phu nội lực của hắn vẫn chưa tán hết, gần đạt tới mức độ của Tông sư, nhưng kinh mạch như đang ngủ đông, như đang bị hôn mê, đánh thức như thế nào cũng không dậy, khiến Tống Dương luôn có cảm giác không điều khiển được, cho nên lời nói không được tự nhiên.

Mỗi ngày qua đi rất êm đềm, tối tối Tạ Tư Trạc lại nằm cuộn tròn trong vòng tay gục đầu vào ngực Tống Dương mà ngủ, lại có cảnh "tiểu trư trèo qua núi" lăn qua người Tống Dương giống như đêm đầu tiên. Từ ngày Tống Dương trở về, nàng rất yên tâm, thời gian này Tạ Tư Trạc ngủ rất ngon, không bị mất ngủ nghĩ ngợi lung tung như trước, thậm chí đến mơ cũng không mơ cái gì, cứ tối đến nhắm mắt là nàng chìm vào giấc ngủ say, đến khi tỉnh dậy thì trời đã sáng bạch.

Được ngủ đủ giấc, sắc mặt Tạ Tư Trạc dần hồng hào khỏe mạnh trở lại, tinh thần ban ngày rõ ràng rất tốt.

Trái lại Tống Dương lại không có được tinh thần như vậy. Hằng đêm hắn rất khó chịu, không phải vì không thể làm gì đó, mà là trong vòng tay hắn có nàng, nàng rất đẹp rất gần hắn… bị thương không đúng lúc nên Tống Dương đành phải cố nén, giờ vết thương đã tương đối ổn, tối nay Tống Dương liền không kìm nổi.

Thực ra không phải không kìm nổi, mà là hắn khống muốn nhịn nữa, tay trái bị Tạ Tư Trạc gối đầu lên, còn một tay khác có thể hoạt động, nằm không bao lâu, tay phải Tống Dương lướt nhẹ lên người Tạ Tư Trạc, quần áo trên người nàng từ từ trượt ra… một lúc sau, thấy Tạ Tư Trạc không có phản ứng gì, Tống Dương to gan hơn một chút… tiểu nha đầu thở gấp, run run, tim đập loạn xạ. Nàng đang nằm trong lòng hắn, phản ứng nho nhỏ đó của nàng làm sau giấu được hắn.

Tạ Tư Trạc vẫn không hề nhúc nhích, Tống Dương càng nổi lòng tham, không muốn quần áo vướng víu, nhưng nội y của Tạ Tư Trạc là váy liền, trùng từ bả vai xuống mắt cá chân, Tống Dương muốn cởi nó ra, nhưng bàn tay không với tới chân nàng được, chỉ có thể thò tay lên trên, tìm đến cổ nàng.

Cổ áo thật ra không khó tìm, nhưng điều khiến Tống Dương không ngờ tới là tay Tống Dương vừa mới lách qua cổ của nàng, Tạ Tư Trạc bỗng nhiên cúi đầu cắn nhẹ vào bàn tay kẻ trộm.

Tống Dương giật mình, tay run run, nhưng lại khiến Tạ Tư Trạc lại càng hoảng sợ hỏi nhỏ:

- Cắn đau không?

- Không đau.

Tống Dương thành thật trả lời.

"Cắn đau không?", "không đau" những câu hỏi đáp vô vị như vậy, không giống lời nói của hai người thông minh, nhất thời hai người đều có chút ngượng ngùng.

Tiếng tích tắc nho nhỏ vang lên, Tạ Tư Trạc trở mình, bốn mắt nhìn nhau, nàng đưa tay vuốt ve má Tống Dương nói rất khẽ:

- Thiếp biết ngủ như vậy chàng không thoải mái, mỗi sáng sớm tỉnh dậy thiếp đều quyết tâm hôm nay bắt đầu ngủ riêng, nhưng tối đến thiếp lại không kìm nổi, muốn chui vào ngủ bên cạch chàng. Ngủ bên cạnh chàng thiếp rất thoải mái, rất hạnh phúc. Là do thiếp ngang ngược thôi.

Tống Dương không nói gì chỉ mỉm cười, nghiên đầu hôn tay nàng, nhưng lại bất ngờ với nụ hôn nhè nhẹ của Tống Dương, Tạ Tư Trạc liền điếng người, không nói được gì chằm chằm nhìn hắn.

Tống Dương không hiểu, im lặng chờ nàng một lúc, thấy nàng vẫn còn ngẩn người mới hỏi:

- Nàng sao thế?

Tạ Tư Trạc định thần lại, thở hắt ra:

- Chàng hôn tay thiếp như vậy, từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên đàn ông hôn, cảm giác như bị sét đánh giữa đường.

Tống Dương bật cười:

- Khoa trương quá đi.

Tạ Tư Trạc mắt long lanh, không vội trả lời lại đưa tay lên miệng Tống Dương:

- Có thể … có thể làm lại lần nữa không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.