Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 333: Sa chủ không phải là Sa chủ



Trước đó không có một chút dấu hiệu, Tống Dương bỗng nhiên dốc toàn lực xông lên, đến tận lúc hắn xông thẳng lên lôi đài, Búp bê sứ mới ngạc nhiên phát hiện… bên cạnh không thấy Tống Dương nữa.

Trong tay Sa chủ có độc dược của Quốc sư, bên người tất nhiên có đệ tử của Quốc sư ẩn nấp, Tống Dương muốn bắt Sa chủ, buộc ông phải giao người ra? Hiểu ra rồi, Búp bê sứ thầm cười khổ: hồ đồ.

Sa chủ là người như thế nào? Mất hai mươi năm thống nhất Sa tộc, mất hai mươi năm củng cố sự thống trị, đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, người như vậy sao có thể tùy tiện bị người khác hiếp bức? Tống Dương muốn mượn thế của đối phương, nhưng trong tay người ta làm sao không có chuẩn bị, toàn bộ Bạch Âm, bao gồm luôn cả mạng nhỏ của hắn, vốn vẫn nằm dưới đao của hơn mười vạn quân của người ta. Huống chi, cho dù Sa chủ đồng ý thỏa hiệp, bây giờ chịu vui vẻ giao người, việc này sao có thể có ý tốt, dựa vào một mình Tống Dương, lại giữa cánh đồng hoang vu, sao có thể ứng phó được sự đuổi giết của cả Sa tộc?

Nếu dùng tính mạng Sa chủ làm con tin dẫn ông ta chạy ra ngoài đồng hoang, chạy đến chỗ tộc Hồi Hột, việc đó thuần túy là nói si nói mộng, Sa chủ không phải là đồ ngốc, sao có thể không rõ khi đi cùng Tống Dương ông ta chắc chắn sẽ chết, chỉ cần Tống Dương có ý muốn đưa ông đi, Sa chủ sẽ truyền lệnh cho đại quân hành động, đấu tới cá chết lưới rách.

Tốc độ của long tước rất kinh người, Búp bê sứ vừa chợt lóe lên ý niệm, Tống Dương đã vọt tới bên cạnh Sa chủ, đưa tay túm người ông ta.

Võ công của Sa chủ vốn còn kém xa Tống Dương, lại thêm hai tay đều bị phế, vả lại không hề phòng bị, còn không biết rõ vì sao đã bị bao vây trong oanh quyền long tước, hoàn toàn không có đường phản kháng. Sa chủ ngạc nhiên thất thố, nhưng trên lôi đài còn một người nữa, Bạch Âm vương…

Bạch Âm vương cũng không ngờ đột nhiên Tống Dương lại nổi điên, nhất thời không kịp ngăn trở, nhưng ông cũng là người giỏi, ứng biến không thể không nhanh, không thể chặn Tống Dương lại đúng lúc, lúc này một quyền toàn lực đánh vào hậu tâm hắn, tấn công muốn cứu người, ý muốn vây Ngụy cứu Triệu.

Bộ tộc Bạch Âm khó khăn lắm mới giành lại được tự do, lúc này Sa chủ quyết không thể xảy ra chuyện, nếu thực sự Sa chủ bị Tống Dương làm bị thương, Bạch Âm sẽ thành kẻ lật lọng trước, lúc đó ván cược, đặt cược gì cũng không được tính nữa, đại quân của đối phương nhất định cứ thế xông lên, cả tộc Bạch Âm đều sẽ chết mà không có chỗ chôn.

Nhưng hai người không nghĩ tới…

Bạch Âm vương không nghĩ tới, Tống Dương thật sự phát điên rồi, căn bản không để ý cường địch tập kích phía sau, trong mắt chỉ có Sa chủ. Phía sau Tống Dương chịu đòn công kích nghiêm trọng của Bạch Âm vương, miệng phun máu tươi, nhưng hắn không ngừng tấn công, ngược lại càng được mượn sức mà tăng tốc, cười ác mà tấn công Sa chủ mãnh liệt.

Búp bê sứ không nghĩ tới, Tống Dương vốn không hề bắt Sa chủ làm con tin, mà là trực tiếp một nắm đấm đánh vào cổ họng kẻ thù… Tống Dương một chiêu chí mạng, trực tiếp giết chết Sa chủ.

Từ Bạch Âm vương đến Búp bê sứ, lại đến chiến sĩ Bạch Âm bình thường, mọi người ở lôi đài phương nam đều đau đớn kêu lên một tiếng từ tận đáy lòng: tiêu rồi.

Trong khoảnh khắc, chiến trường to lớn yên lặng tĩnh mịch, hơn mười vạn người ai ai đều sắc mặt kinh hãi, sững sờ tại chỗ.

Rầm một tiếng vang lên, Sa chủ ngã xuống đất, thân thể co giật giãy giụa, bất luận thế nào cũng sống không được nữa, cùng lúc đó Tống Dương cũng dừng chân, trên khóe miệng vẫn còn vết máu tươi, quay đầu trừng mắt nhìn Bạch Âm vương:

- Ngươi còn thật sự dùng sức đánh ta?

Bạch Âm vương nổi giận lôi đình:

- Ngươi điên rồi!

Bạch Âm bội tín, người làm chủ bị chết thảm, đại tộc Sa dân cuối cùng cũng định thần trở lại, trong nháy mắt lửa giận ngút trời, lập tức phát động xung phong, việc đã đến nước này, Bạch Âm trên dưới, từ già đến trẻ ai cũng đừng mong được sống sót.

Mà mọi người trong quân Bạch Âm vẫn đứng bất động tại chỗ…

Ngay dưới lôi đài, còn có mấy chục nhân vật quan trọng trong đại tộc đi cùng Sa chủ lên trước quan sát trận chiến, khoảng cách của bọn họ là gần nhất, lúc này đều hai mắt đỏ ngầu, tức giận chửi mắng, xông lên lôi đài, muốn cứu mạng Sa chủ, giết chết hung thủ, nhưng động tác của bọn họ sao có thể nhanh hơn Tống Dương? Tống Dương vừa cúi xuống đã nắm lấy Sa chủ sắp chết, kéo giống như quay một cái chùy lớn, đánh lùi tất cả mọi người.

Phải biết rằng Sa dân là dân tộc rất rất coi trọng thi thể của người chết, khi có chiến sĩ chết đi, bọn họ nhất định phải khâu lại vết thương cho thi thể rồi chôn xuống đất, bây giờ Sa chủ mặc dù vẫn chưa đứt hơi, nhưng hành động này của Tống Dương thật vô cùng đáng nguyền rủa, không chỉ có đại tộc tức giận đến phát điên, đến quân Bạch Âm cũng vang đến một tràng chửi mắng đầy tức giận.

Tống Dương dường như sợ còn chưa đủ, một tay nắm lấy bả vai Sa chủ, tay kia đặt trên mặt ông hung hăng kéo một cái, lại một lần nữa khiến tất cả rợn người, hắn xé cả da mặt của Sa chủ xuống.

Từ miệng Sa chủ phát ra tiếng kêu thảm thiết đến thế nào… Cổ họng đã vỡ vụn, không cách nào phát ra tiếng gì nhưng đau đớn kịch liệt dường như xé nát mỗi thần kinh trong cơ thể, khiến từ nơi sâu trong lồng ngực của ông phát ra một tràng khóc thảm thiết vốn không nên thuộc về nhân loại.

Tống Dương một tay nắm lấy da mặt, tay kia không còn nắm lấy thi thể Sa chủ mà đổi thành ôm bằng một cánh tay, một bên ứng phó với thế tấn công của các thủ hạ đang phát cuồng của Sa chủ, một bên làm như đang hiến tặng vật báu, hướng về phía Bạch Âm vương vẫn đang đứng sững trên lôi đài:

- Ngươi xem, ngươi xem, mặt của Sa chủ.

Mặt của Sa chủ ở trên tay Tống Dương, không có gì hay ho, Bạch Âm vương không phản ứng, Tống Dương có chút sốt ruột, cao giọng nói:

- Là mặt giả, là giả mạo!

Bạch Âm vương vô cùng kinh ngạc, dựa theo chỉ dẫn của Tống Dương mà nhìn tới:

- Trên tay Tống Dương có một tấm da mặt, máu tươi đầm đìa, mà trên mặt thi thể vừa đứt hơi, mặc dù cũng là máu thịt mơ hồ nhưng vẫn có thể phân biệt một chút, hắn có mũi, có mí mắt, có môi… rõ ràng là một người khác.

Bạch Âm vương tỉnh táo lại, vui mừng, rốt cuộc cũng hiểu được ý của Tống Dương, lập tức xông về phía trước nhận lấy thi thể và da mặt trên tay Tống Dương, lại vội vàng không ngừng lau mặt thi thể, lau vết máu đi để hắn sạch sẽ một chút, sau đó ra sức đem cho các thủ hạ của Sa chủ đang đứng trên đài xem, đồng thời miệng nói tiếng Man vội vàng giải thích.

Quý tộc và hộ vệ Sa dân trên đài sau khi nghe nói lại nhìn lại hai khuôn mặt kia, gần như lập tức đã hiểu ra rồi. Sự thật đặt ngay trước mắt, hoàn toàn không thể cãi lại, Sa chủ vốn không phải là Sa chủ… người chết trong tay Tống Dương, chỉ là hàng giả mạo mang da mặt Sa chủ.

Sa chủ thống nhất toàn tộc, đã làm Hoàng đế hai mươi năm trên cánh đồng hoang vu, Sa dân dưới trướng đều một lòng trung thành, nhưng lòng trung thành của họ chỉ đối với Sa chủ, đương nhiên không phải đối với kẻ giả mạo, mà Tống Dương, Bạch Âm đã vạch trần kẻ giả mạo, không chỉ không có tội mà có công rất lớn. Các nhân vật quan trọng trên đài trước hết bừng tỉnh, rồi lại vội vàng lớn tiếng truyền lệnh, hủy bỏ xung phong của đại quân, thật sự hỗn loạn rất lâu, cuối cùng cùng ngăn lại được thảm họa.

Chuyển biến liên tục, vô cùng nhanh chóng, khoảng mười vạn người của Bạch Âm tộc đã cùng nhau đi dạo một vòng quỷ môn quan trở về, mặc dù đối phương đã dừng tay, Bạch Âm vương trong lòng vẫn còn sợ hãi, âm thanh có chút lơ mơ, hỏi Tống Dương:

- Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Tống Dương vung tay, lại chỉ vào đại tộc Sa dân của đang trên đài, nói với Bạch Âm vương:

- Việc này để sau này hãy nói, ngươi đi ứng phó bọn họ trước đã. Nhớ lấy, công lao này ta và ngươi mỗi người một nửa, không được giành cũng không được nhường.

Nói xong, hắn sửa sang lại y phục, nhẹ nhàng đi xuống đài.

Trở về bên cạnh đồng bạn, Búp bê sứ lập tức cầm lấy tay hắn, ngón tay nàng lạnh như băng, âm thanh tha thiết:

- Bị thương thế nào, trước hết đừng nói gì cả, mau nghỉ ngơi chữa thương…

Không đợi nàng nói xong, Tống Dương đã vừa cười vừa lắc đầu, hộc máu là chuyện lớn, chủ yếu phải xem ngũ tạng bị thương ở đâu, nếu là tim, gan, thận bị thương, sự tình tuyệt đối không nhỏ, nhưng Tống Dương lần này là bị thương ở phổi, tình hình không phải là quá nghiêm trọng, với thân thể, võ công và y thuật của hắn, không cần đến mấy ngày đã có thể hồi phục như trước.

Sau khi giải thích mấy câu, Búp bê sứ dường như còn có chút không tin, lại thăm dò hỏi:

- Thật sự không sao?

Đợi sau khi Tống Dương nghiêm túc gật đầu, nàng rốt cuộc cũng yên tâm, lại hỏi câu hỏi giống hệt Sa vương:

- Rốt cuộc là chuyện gì?

Tống Dương đối với vợ mình kiên nhẫn hơn nhiều so với Bạch Âm vương, thành thật đáp:

- Tinh túy của độc thuật chẳng qua chỉ có hai bước, một ở luyện, hai ở hạ, bước trước không nói, chỉ nói bước sau, Bạch Âm vương tốt xấu gì cũng là một cao thủ thượng phẩm, tai lại là nơi tinh nhuệ trên cơ thể người, cho dù có cơ hội kề mặt, muốn khiến Bạch Âm vương không hề phát giác mà trúng độc từ tai, cũng không phải là việc dễ dàng, cách hạ độc thế này ta cũng chưa chắc làm được, ít nhất cũng phải bắt đầu khổ luyện từ lúc thiếu niên, ít hơn thời gian hai ba chục năm thì không được. Ta từng nghe Bạch Âm vương nói về quá trình đàm phán buổi sáng, chỉ có một mình Sa chủ mới có cơ hội hạ độc, nhưng… Sa chủ biết hạ độc? Đây đúng là chuyện lạ trên đời rồi!

Nói tới đây, Búp bê sứ đã hoàn toàn hiểu rồi: nói trắng ra đi, Sa chủ mà lại biết độc thuật cao thâm chỉ có trong Vưu Ly sư môn thì nhất định là đệ tử của Quốc sư. Mà tuổi tác của Sa chủ so với Quốc sư vẫn còn lớn hơn không ít… Vốn với bản lĩnh và thủ đoạn của Yến Đỉnh, thu phục đệ tử lớn tuổi hơn mình cũng không phải là việc mới mẻ gì, nhưng bản lĩnh hạ độc từ tai nhất định phải khổ luyện từ nhỏ mới có thể thành công được, như vậy tuổi tác không khớp rồi, vì vậy sự tình chỉ còn một cách giải thích duy nhất: Sa chủ chính xác là đệ tử của Quốc sư, nhưng Sa chủ lại không phải là Sa chủ.

Da mặt là thật, kết cục của Sa chủ chân chính đã quá rõ ràng rồi.

Bây giờ đã chứng thực được kết quả, phán đoán ngược lại kết quả cũng không quá phí sức, ít nhất là cũng không làm khó được Búp bê sứ, theo dự đoán của nàng, Quốc sư nhất định là có quan hệ với Sa chủ, nhưng Sa chủ lòng mang chí lớn, tính tình hào kiệt, kiêu ngạo, khó có thể hoàn toàn khống chế, chi bằng phái người giả mạo.

Sự thật cũng đúng như vậy, bốn mươi năm trước, người Hán từng tiến vào cánh đồng hoang vu giúp đỡ Sa chủ thống nhất toàn tộc và Yến Đỉnh không có quan hệ gì, bọn họ là một đám người khác, mười năm trước, họ sớm đã hoặc già hoặc bệnh, chết sạch sẽ cả, Quốc sư là vào chín năm trước mới có mối quan hệ với Sa dân, thường xuyên qua lại dần dần quen nhau, Yến Đỉnh phái đệ tử tâm phúc chạy đến cánh đồng hoang vu, tiếp tục dùng cách của người Hán giúp đỡ Sa chủ thống nhất toàn tộc, thật sự đã vì Sa chủ mà ra không ít chủ ý.

Đệ tử mà Quốc Sư phái đến võ công bình thường, nhưng độc thuật và tâm tư đều tuyệt đỉnh, hơn nữa lại có bản lĩnh thay đổi diện mạo, tận tâm giúp Sa chủ làm việc, đồng thời nghiêm túc quan sát nhất cử nhất động của đối phương, từ thói quen đến động tác nhỏ đều học đến mười phân vẹn mười. Mà bắt đầu từ lúc hắn đến nơi, đã dùng độc thuật, từ từ loại trừ con cháu, thê thất và những người có quan hệ thân thiết với Sa chủ, thuốc độc đến từ Quốc sư vô cùng lợi hại, trong đó lại qua suốt bảy năm trời, Sa dân không thể phát giác một chút khác thường nào, chỉ biết là do bệnh hay tai nạn mà chết.

Cho đến năm ngoái, đệ tử của Quốc sư rốt cuộc cũng cảm thấy thời cơ đã đến, liền lấy đi sinh mệnh Sa chủ, lột da ông chế tạo thành mặt nạ.

Thuật thay đổi diện mạo cao thâm, vốn là bản lĩnh thần kì bằng cách lột mặt, thế thân, giả giọng. Bản thân da mặt không cần nói, âm thanh đến từ sự bắt chước, chỉ có thân hình nhất định phải giống hệt mới được, đệ tử mà Quốc sư phái đến, về mặt khung xương cũng có năm phần giống với Sa chủ, trong mấy năm đến cánh đồng hoang vu vẫn luôn tham chiếu "nguyên hình", hoặc khống chế ăn uống, hoặc rèn luyện cục bộ, không ngừng "sửa chữa" thân thể của mình, đến cuối cùng nếu chỉ nhìn thân hình, hắn và Sa chủ chân chính đã có bảy phần giống nhau, nếu mặc áo ngoài rộng vào thì cũng đã đủ để đánh tráo, hơn nữa người thân cận của Sa chủ đều không còn, không ai được nhìn thấy bộ dạng ông không mặc trường bào.

Mặt khác còn có một điểm mấu chốt: trong mắt Sa dân, người giúp đỡ mà Sa chủ mời một lần nữa từ Hán cảnh, rõ ràng là một đại hán mập mạp hơn bốn trăm cân… Lúc mạo danh thế thân, đệ tử của Quốc sư vẫn luôn dựa vào "thịt giả" để thay đổi thân hình, đây không phải là việc khó khăn gì, năm đó Nam Vinh Hữu Thuyên cũng từng hóa thân thành một chưởng quầy mập mạp mà đến.

Đệ tử của Quốc sư trước sau đều ngụy trang thành tên mập mạp, như vậy ai cũng không cảm thấy hắn có khả năng giả mạo Sa chủ. Cho nên một năm trước, Sa chủ cùng bằng hữu người Hán dẫn theo một tiểu đội hộ vệ ra ngoài săn bắt lại gặp phải bầy sói rồi mất tích, lại qua hai tháng, sau khi Sa chủ một mình sống sót trở về, Sa dân không hề phát hiện điều gì khả nghi.

Thật ra từ Bạch Âm vương đã có thể nhìn ra, tâm tư có tinh tế thế nào, dù sao vẫn là người Man trên cánh đồng hoang vu, nói đến âm mưu tính kế lừa lọc người khác, bọn họ còn kém quá xa, vốn không phải là đối thủ của người Hán lợi hại. Sa chủ có thể được xem là một nhân vật kiệt xuất trong Sa dân, mấy trăm năm mới xuất hiện một lần, kết quả vẫn là bị Quốc sư tính kế rồi.

Nhưng người ác thì có phiền toái của người ác, một chút lòng tham của đệ tử Quốc sư, muốn chinh phục Bạch Âm, để tăng thêm mấy vạn dũng sĩ cho đại quân mình, lại gặp được sát tinh thật sự, cuối cùng bị đấm vỡ họng, lột mặt, chết thảm trên đài cao.

Da mặt của Sa chủ là bị dán vào mặt đệ tử của Quốc sư, người bình thường cho dù dùng toàn bộ sức lực cũng không lấy ra được, muốn vạch trần bộ mặt thật của hắn nhất định phải có khí lực phi thường. Hơn nữa xé mạnh mặt nạ, khó tránh sẽ làm bị thương mặt, nhưng dù sao đó cũng là hai lớp mặt, diện mạo vốn có của đệ tử Quốc sư bị dính vào tuy bị thương nghiêm trọng, nhưng miễn cưỡng vẫn là có thể nhận dạng.

Quốc sư làm thế nào để có quan hệ với Sa dân, làm sao phái người giả mạo Sa chủ, thậm chí Yến Đỉnh dự định dùng lực lượng Sa dân này làm gì, lúc này Tạ Tư Trạc cũng không quá để ý, nàng quan tâm một chuyện khác, lẳng lặng nhìn Tống Dương:

- Thật ra, thiếp nghĩ chàng có thể nói trước với thiếp mà.

Tống Dương sau khi tỉnh lại cũng tùy hứng như Tống Dương lúc trước, một tiếng không nói đã chạy lên trên đài giết người, xé mặt ra rồi… Tống Dương nghe vậy liền cười:

- Ta nói trước rồi, nàng sẽ làm gì?

Đối với vấn đề này, Búp bê sứ rất chắc chán:

- Thiếp sẽ không cản trở chàng, chàng đương nhiên hiểu, thứ chàng muốn làm, thứ chàng cần làm, dù là càn quấy, thiếp cũng sẽ không cản trở.

Tống Dương tiếp tục cười nói:

- Nhưng sẽ lo lắng chứ. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Thật ra, "tùy hứng" của Tống Dương, rất nhiều lúc cũng là do thế này, có một số việc nguy hiểm hắn không làm không được, cũng biết người xung quanh không phải nhất định sẽ không đồng ý, nhưng cho dù họ có tin tưởng mình thế nào, có chắn chắn Tống Dương thể nào cũng có thể bình an trở về, vẫn không kiềm nén được mà lo lắng từ tận đáy lòng, cũng như lần này, nếu nói trước với Búp bê sứ về kế hoạch của hắn, từ lúc nàng biết tính toán của hắn, sẽ bắt đầu lo lắng, cho đến lúc hắn trở về mới thôi.

Không nói, ngược lại sẽ khiến sự "lo lắng" ngắn hơn một chút, ít hơn một chút.

Búp bê sứ bừng tỉnh, tươi cười ấm áp:

- Hiểu rồi… nhưng thiếp vẫn là muốn chàng lần sau có thể nói trước với thiếp.

Giọng điệu không giống, từ ngữ không giống, thái độ không giống nhưng lúc này Tạ Tư Trạc cực kì giống Nhâm Sơ Dung lúc trước.

Lão đầu tử cứ luôn không hiểu phong tình, đột nhiên ở bên cạnh chen ngang, tuy nhiên, thái độ khác thường, lần này Ban đại nhân không có giáo huấn người mà là khen Tống Dương một câu:

- Không tham lam để lại người sống, cũng không tệ.

"Tùy hứng phía trước, thông minh phía sau", năm đó, lúc Tống Dương ở Phượng Hoàng thành trúng cử kỳ sĩ Nam Lý, Nhâm Sơ Dung đã nói ra lời bình tám chữ này, bình phán Tống Dương vô cùng chính xác, lúc trước như vậy, bây giờ cũng vẫn như vậy.

Kẻ thù gặp mặt nhau, tuyệt đối không có đạo lý buông tha, Tống Dương dứt khoát lên đài ra tay mạo hiểm, mưu đồ của Quốc sư với Sa dân liên quan đến đại cục, vô cùng quan trọng, Tống Dương lại hỏi cũng không hỏi, trực tiếp đánh chết Sa chủ… Không phải là hắn không muốn thẩm vấn phạm nhân, mà là hắn hiểu được đạo lý trong đó: đệ tử có thể được Quốc sư phái đến ngàn dặm bên ngoài, một mình làm việc, nhất định trung thành vô cùng, thật sự bắt được y cũng đừng mong hỏi được cái gì; càng quan trọng hơn là, khi người trung thành phát giác sự tình đã bị bại lộ, phản ứng đầu tiên sẽ là cố sức làm cá chết lưới hỏng, tự mình chết thì không sao, nhưng mưu đồ không thể bại lộ, y sẽ dám cùng Tống Dương, cùng Bạch Âm chết chung, chỉ cần đại cục Sa dân vẫn còn, chỉ cần âm mưu giả mạo thế thân của mình không bị vạch trần, sư tôn lại có thể phái người giỏi đến thu thập cục diện lại lần nữa.

Cho nên trước hết Tống Dương phải trực tiếp đánh nát cổ họng y, để y không có cả cơ hội truyền lệnh tấn công.

Lúc này, cuộc nói chuyện trên lôi đài cũng đã kết thúc, theo lời dặn dò của Tống Dương, Bạch Âm vương đem công lao phân làm hai nửa, nói ông và bằng hữu người Hán của mình cùng nhìn ra sự giả trang của Sa chủ, xác định người này là kẻ giả mạo, liền liên kết hợp lực vạch trần bộ mặt giả tạo của kẻ giặc ngay trên đài cao … Về phần một chưởng mà ông đánh lên hậu tâm Tống Dương, vì lý do vị trí, bên Bạch Âm nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng thủ hạ của Sa chủ lại không quá chú ý, không ai đề cập cũng không ai hoài nghi.

Cho tới bây giờ, đối với đại tộc Sa dân mà nói, Bạch Âm không chỉ không còn là kẻ địch, kẻ thù mà ngược lại, đã trở thành huynh đệ, ân nhân.

Trong đại tộc có những nhân vật quan trọng chạy đến trước mặt Tống Dương, nghiêm túc cảm tạ, sau đó không cần phân trần gì, vừa đẩy vừa xô Tống Dương lên trên đài cao, sau đó bọn họ lùi lại vài bước, cao giọng gào thét hiệu lệnh với toàn quân, sau đó liền thấy tất cả mọi người cúi đầu, ba mươi vạn đại quân Sa chủ mang đến, cùng lúc thi lễ cảm tạ với Tống Dương và Bạch Âm vương, cảnh tượng thật hoành tráng.

Vốn là nên cảm tạ, Tống Dương thản nhiên nhận lấy sự kính lễ của đối phương, đồng thời thấp giọng hỏi Bạch Âm vương:

- Nhân chuyện này, ngươi có thể thu phục đại tộc không?

Bạch Âm vương giật mình, lập tức lắc đầu:

- Bạch Âm chính vì không chịu sự thống ngự của Sa chủ mà chạy đi, bây giờ ngươi lại muốn ta làm vị Hoàng đế này?

Tống Dương và ông đã quá quen thuộc rồi, nói chuyện cũng không cần khách khí:

- Hồ đồ, chẳng lẽ ngươi còn muốn khiến Sa dân trở lại như trước? Trở lại được sao?!

Sa chủ thống nhất toàn tộc, điều quan trọng nhất trong đó là đánh tan các bộ lạc, làm họ "hòa tan" vào nhau, từ lúc thống nhất đến bây giờ, hai mươi năm qua đi, sớm đã biến thành một chỉnh thể, đừng mong có thể trở lại bộ dạng ngày trước.

Tống Dương có đạo lý của mình:

- Trước hết không nói đến ta, chỉ nói Sa dân, sau này muốn sống tốt, nhất định phải có một Hoàng đế tốt mới được, ta thấy ngươi thì không tệ, ngươi không phải vẫn xem họ là huynh đệ sao, nhẫn tâm nhìn Sa chủ chết rồi mọi người tranh giành địa vị, đồng tộc cốt nhục tương tàn sao? Quan trọng nhất là đợi đại tộc có Sa chủ mới rồi, nếu lại muốn thu phục Bạch Âm thì làm sao?

Lời cuối cùng của Tống Dương đánh thẳng vào điểm yếu, bây giờ Sa chủ đã chết, Bạch Âm vương lại có ơn với đại tộc, nguy cơ của Bạch Âm tạm thời không còn, còn có thể tiếp tục làm tộc tự do, nhưng ai có thể đảm bảo thủ lĩnh mới của đại tộc không có dã tâm? Đến lúc đó nếu hắn cũng muốn thực hiện thống nhất toàn tộc thật sự thì sao, Bạch Âm lại nên đi đâu về đâu?

Biện pháp thật sự khiến Bạch Âm được tự do vĩnh viễn, không lo nghĩ nữa không gì khác ngoài việc Bạch Âm vương làm Hoàng đế Sa tộc này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.