Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 58: Thỏa thuận cùng Quận chúa



Tống Dương tò mò hỏi:

- Nói ta nghe thử xem

- Lưu Nhị tài năng thuần điểu thật phi phàm, tuy nhiên ai cũng hiểu được gã có thể trúng tuyển là nhờ vào con chim kia. Hiện giờ hắn chỉ có một con chim non, không đủ để thuyết phục các nước khác, cho nên trước khi nhập kinh sẽ làm thị vệ đi theo bên người Huyền Cơ công chúa, theo hắn vào thâm sơn bắt chim to. Lưu Nhị và Tống Dương tâm đầu ý hợp, Tống Dương tiên sinh cũng sẽ đi theo tương trợ. Thâm sơn hiểm ác, thiên hạ đều biết.. Kết quả các ngươi có đi không về, mất tích.

Nói tới đây, Nhâm Sơ Dung dừng một chút, nhìn vẻ mặt Tống Dương, một lát sau chậm rãi giơ ra năm ngón tay:

- Ngươi và Tiểu Phất ngăn cách với nhân thế ít nhất năm năm. Năm năm sau khi ra khỏi núi cũng không thể khôi phục thân phận ban đầu, hoặc đi xa khỏi bổn quốc, hặc giấu đời che giấu tung tích, tóm lại, ta giao Tiểu Phất cho ngươi. Theo ta được biết, các ngươi có giao tình với người man ở sơn khê, trốn ở chỗ bọn họ năm năm hẳn không khó.

Nhâm Sơ Dung nói không ngừng:

- Yến quốc, nhất phẩm lôi, ngươi cũng không cần, nói tên kẻ thù cho ta, ta sẽ ra lệnh cho Hồng Ba Phủ báo thù cho Vưu thái y. Ngươi biết rõ, một võ sĩ có thể đại diện cho một quốc gia xuất chiến cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, bằng võ công của ngươi mà đi Yến quốc cũng không chắc có thể báo thù thành công. Hồng Ba Phủ mạnh hơn ngươi nhiều lắm, kể cả đối phương là Đại tông sư chúng ta toàn lực đối phó vẫn có phần thắng, chuyện này ta sẽ tự lo, đáp ứng với ngươi trong vòng năm năm nhất định sẽ giết được kẻ thù của ngươi.

Tống Dương không kìm lòng nổi đưa tay xoa xoa mi nhăn:

- Vì sao?

- Tiểu Phất là con thứ, tuy rằng Hồng Ba phủ không quá chú ý đến điều đó, phụ vương cũng yêu thương nó, nhưng chung quy thì địa vị cũng không cao. Ngươi cho là dựa vào cái gì, Hoàng đế sẽ liên tiếp ba năm hai lần sắc phong nó trước là quận chúa sau là công chúa? Tất cả nữ nhân trong Hồng Ba Phủ đều ngưỡng mộ nó – Giọng Nhâm Sơ Dong không nhỏ đi:

- Nó phải gả đi tộc Hồi Hột. Nó không muốn, ta cũng không giúp được nhiều lắm.

Tộc Hồi Hột rất mạnh, hùng cứ vùng trung thổ Tây Bắc, có đường biên giới rất dài với Thổ Phiên, nhiền năm hai nước chinh phạt nhau không ngừng.

Mà dã tâm của Thổ Phiên đối với Nam Lý cả trung thổ đều biết, nhưng thủy chung cũng không động thủ thực sự, nguyên nhân không ngoài hai điều, thứ nhất là sự cân bằng với Đại Yến phía Đông, nguyên nhân còn lại là thực lực, quân lực Thổ Phiên đều bị dân tộc Hồi Hột ở phương Bắc kiềm chế rất nhiều.

Tình hình Yến quốc và Thổ Phiên cũng tương tự, kiềm chế khuyển nhung

Lúc này, tộc Hồi Hột, Khuyển Nhung hai nước và Nam Lý tuy cách nhau ngàn dặm, nhưng thái độ của họ đối với Nam Lý rất quan trọng. Sự cân bằng giữa năm nước trung thổ tinh tế mà yếu ớt, Nam Lý tuy nhỏ bé không đáng kể nhưng vẫn là một phần tử duy trì sự cân bằng này…

Huyền cơ Công Chúa xa giá tới tộc Hồi Hột, hai nước hòa thân được cho là cách để Nam Lý tự bảo vệ mình. Chuyện này không được xem là bí mật, chẳng qua Tống Dương không biết mà thôi.

Tống Dương kêu lên một tiếng đau đớn, sa sầm nét mặt:

- Vậy nàng công chúa bồi thường trước đó thì sao? Có phải còn muốn tiếp tục gả tiếp một công chúa nữa cho Khuyển Nhung? Trước sau tặng ngươi hai công chúa thiên hạ sẽ thái bình sao? Dựa vào cái gì mà công chúa chỉ có thể để tặng cho nước khác? Đây là chủ ý do cái đầu kiểu gì nghĩ ra vậy?

Nói xong, hắn vung chân đá tung một hòn đá nhỏ bên đường:

- Được, cho dù tộc Hồi Hột và Khuyển Nhung đều thích đàn bà, thấy mỹ nhân Nam Lý chúng ta không thể kìm lòng, mỗi ngày đều tạo áp lực với hai nước kia khiến cho Yến và Thổ Phiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, bảo vệ bình an cho một vùng Nam Lý… Yến Quốc và Thổ Phiên đều là thằng ngốc sao? Muốn phá hòa thân, biện pháp quá đơn giản! Người Nam Lý không phải thích gả công chúa sao? Chúng ta cũng thu xếp cưới vợ là được.

- Không tin ta sẽ chờ xem, sau khi Nam Lý và hai nước Khuyển Nhung Hồi Hột hòa thân không đến hai tháng, Yến quốc và Thổ Phiên sẽ phái quan viên đến tận cửa cầu hôn công chúa Nam Lý, Phong Long Hoàng đế dám nói một câu "Không" sao? Còn không phải là đưa tiếp một nàng công chúa nữa ra sao? Đến lúc đó bốn cường quốc Trung thổ đều cưới công chúa Nam Lý, mọi người huề nhau, lần hòa thân trước đó như thế nào? Sau đó còn như cũ sao? Chỉ có một thứ duy nhất không giống là bốn nước đều thành huynh đệ một nhà!

Tống Dương oán hận:

- Việc này nháo đến cuối cùng, Nam Lý cái gì cũng không được. Không đúng, Nam Lý có thể có được cái tiếng tốt có thật nhiều công chúa!

Tống Dương vốn đang nhàn nhã đi dạo phố giọng điệu trở nên không hài lòng, cũng không thể hiện ra là oán giận hay quở trách, bình luận về chuyện gả NhâmTiểu Bộ tới Hồi Hột một chút, Nhâm Sơ Dung bên cạnh đầu tiên là kinh ngạc, nhưng dần dần ý trên mặt cũng dày dần, khi Tống Dương nói xong nàng cười khanh khách.

Tống Dương nhíu mày:

- Cười cái gì, nói không đúng sao?

- Ngụy biện, không thèm ngụy biện với ngươi, nhưng thái độ sao…. – Nhâm Sơ Dong cười đến cả người run lên:

- Thế nào ta nghe lại hơi có mùi dấm chua. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Tống Dương ngạc nhiên, nhất thời không biết nên nói gì.

Ba năm trước án tử Âm gia sạn chỉ ngắn ngủi có hơn mười ngày, tuy nhiên Tống Dương đã nhìn rõ cách Nhâm Tiểu Bộ đối nhân xử thế.

Nhâm Tiểu Bộ ngoài mặt thì tùy hứng phóng khoáng, thích càn quấy, nhưng cũng là người biết nặng nhẹ, không chỉ là người thiện lương từ trong đáy lòng, cũng là người biết đại cục, bị chọn để gả đi tới Hồi Hột ở xa, mặc dù trong lòng nàng mười ngàn cân buồn khổ cũng sẽ không từ chối. Có thể hình dung, chỉ bằng tính tình, tâm cơ của nàng, tới hoang man dị quốc đó rồi sẽ chịu nhiều cay đắng.

Tống Dương đau lòng, nên trở giọng.

- Nếu Tiểu Phất nghe được, nhìn thấy, nhất định sẽ rất vui.

Nhâm Sơ Dung mỉm cười:

- Nói như vậy, vụ mua bán này ngươi đồng ý rồi?

Hòa thân là việc triều đình định, không thể sửa đổi. Bốn chữ "Quốc sự làm trọng" này không ai có thể khiêng được. Mặc dù quý như Trấn Tây Vương cũng không thể phản đối. Nhưng vì chuyện "Lưu nhị tuần điểu" lần này mà có một cơ hội, vì muốn bắt chim dữ, Huyền Cơ công chúa chết trong thâm sơn, xem như vì nước hy sinh, mặc cho ai cũng không nói được gì.

Nhưng ở đây còn một điểm mấu chốt, nếu Nhâm Tiểu Bộ một mình chạy tới ở với man nhân Hỏa Sơn Khê, chỉ bằng tính tình lỗ mãng và thân thủ không biết đề phòng của nàng, kết cục chỉ sợ còn không bằng gả đi Hồi Hột, trừ phi Tống Dương đi cùng nàng, Thừa Cáp quận chúa mới miễn cưỡng yên tâm.

Tống Dương nhíu mày trầm tư, không lâu sau lắc lắc đầu.

Nhâm Sơ Dung nhíu mày:

- Ngươi phải hiểu, vụ mua bán này có lợi rất lớn với ngươi, cũng là cách duy nhất có thể cứu Tiểu Phất, vả lại cũng không gây có khăn cho Hồng Ba Phủ.

- Việc của ta ta sẽ tự làm, việc Vưu ngỗ tác sẽ không mượn tay người ngoài, huống chi Yến quốc nhất phẩm lôi thượng, cái đó nhất định phải tự tay đoạt lấy. Chuyện Nhâm Tiểu Bộ nàng yên tâm, ta sẽ có cách. Nàng không muốn thì không cần, ta đảm bảo, trừ phi chính nàng ta nguyện ý, nếu không khẳng định sẽ không phải đến Hồi Hột.

Nhâm Sơ Dung cười khổ:

- Ta rất lo!

Tống Dương không giải thích thêm phất tay:

- Cũng không khiến cho Hồng Ba Phủ khó xử, cụ thể bây giờ nàng đi hỏi thăm, nói đại khái chuyện hòa thân cho ta nghe.

Việc hòa thân tới bây giờ cũng chỉ là một mình Nam Lý tính toán, người Hồi Hột còn không biết, tuy nhiên, đưa mỹ nữ, đưa đồ cưới, người ta cũng không thể không quản. Theo như ý của Nam Lý thì, khi chuyện Yến quốc nhất phẩm lôi này chấm dứt sẽ phái quan viên tới tộc Hồi Hột cầu hôn.

Đại khái nói xong tình hình, Nhâm Sơ Dung nghi hoặc đánh giá Tống Dương.

Tống Dương không phải thừa nước đục thả câu, cố ý không chịu nói sẽ tính toán giúp Nhâm Tiểu Bộ thoát thân thế nào. Hiện giờ cách hắn nghĩ đến coi như chính là một tấm miễn tử kim bài cho hắn. Mặc dù đối phương là tỷ tỷ của Nhâm Tiểu Bộ cũng không thể tin hoàn toàn, nên không chịu tiết lộ.

Nhâm Sơ Dung nhìn hắn một hồi, cuối cùng mỉm cười lăc lắc đầu không hỏi nữa, chỉ nhắm mắt lại, không chút uy nghi quận chúa kiễng chân, mở hai tay thật to hít một hơi thật sâu.

Hít thật sâu, nàng lại nhớ tới sự thoải mái khi tranh thủ được chút thời gian, bước chân nhàn tản lại tiếp tục đi tiếp, Tống Dương và nàng lại sóng vai mà đi, đi một hồi, đột nhiên hắn hỏi:

- Vì sao lại tin ta?

Nàng phó thác muội muội tốt nhất của mình cho hắn, nhưng nàng và Tống Dương quen nhau còn chưa đến một ngày, khó trách hắn hỏi như vậy.

- Tộc Hồi Hột cũng là một nước lớn, vương công rất nhiều, nội quyến tranh giành sợ rằng cũng không kém người Hán chút nào… Với tâm tư, tính tình của Tiểu Phất, hơn nữa lại với thân phận "Tống thân" chỉ muốn gả sang, về sau vài chục năm nữa nó sẽ sống thế nào đây. – Nhâm Sơ Dung lắc đầu, thong thả nói:

- Không phải ta tin ngươi, mà là ta không có biện pháp nào cả. Cũng may Tiểu Phất rất coi trọng ngươi, ta sẽ điên cùng nó một lần.

Nói xong, giọng nàng bỗng nhiên lạnh ngắt:

- Phó thác nó cho ngươi, nếu ngươi không nhận ta không ép. Nhưng nếu ngươi đã nhận, sau này lại phụ bạc nó, ngươi sẽ là đại thù sống chết của Nhâm Sơ Dung này, tất cả sức mạnh của Hồng Ba phủ sẽ đều vì ngươi mà chuyển động.

Không đợi nàng nói xong, Tống Dương quay đầu bước tới một cửa hàng nhỏ, mượn giấy bút, viết một phương thuốc cho Nhâm Sơ Dung:

- Tìm người bốc thuốc, trước hết đêm nay trước khi ngủ thì uống vào, đảm bảo nàng ngủ ngon không biết gì đến sáng.. Miễn cho cả tối nay nàng không ngủ được tính kế với ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.