Đợi sau khi Tống Dương tạ ơn, Phong Long bỗng nhiên thu lại vẻ tươi cười:
- Trẫm lựa chọn kỳ sĩ, là để tỏ rõ uy danh của Nam Lý, không phải tặng lễ. Bởi vậy, trẫm còn có một việc muốn hỏi ngươi… Nếu đem Kinh Trập đổi thành Đoan Ngọ, đổi nơi này thành Trâu thành Yến cung, đổi Trẫm thành Yến đế Cảnh Thái, đổi quần thần trên điện này làm trọng thần Ngũ quốc, ngươi lại nói "Cường quốc chi đạo",là nước nào được cường?
Không phải câu hỏi hay, nhưng ít ra… Phong Long cất tiếng, rốt cục hỏi không dễ dàng.
- Lượng biến mà chất biến, tỷ lệ huyền bí, hai đạo lý này ta đã quên. Thảo dân nếu có sách lược khác cho nước Yến mạnh, nếu có thể có được Phó Lôi nhất phẩm, liền dâng cho Yến đế.
Vấn đề quan trọng nhất, Tống Dương không dám lan man, trực tiếp nói thẳng: Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
- Khuyển Nhung tín ngưỡng bạch lang, có Tát Mãn thị thần, nhưng Tát Mãn thần phục Man chủ, việc thần chỉ muốn cầu phúc, lấy chiến đấu mà phân lớn nhỏ, không có cái gì khác. Vua tối cao, bề tôi phụng sự.
- Thổ Phiên một lòng tin tưởng Mật Tông, trên dưới đất nước lấy đạo Phật làm tôn chỉ, phiên chủ các nơi sống theo tôn chỉ Phật pháp, chính sự đều do đạo Phật chủ trì, thần tối cao, quân phụng sự.
- Dân tộc Hồi Hột thờ hỏa, thánh hoả khởi dậy lòng cuồng tín trong vạn dân, từ khi dựng nước đến nay, qua nhiều thế hệ quân vương đều còn có thân phận khác: sứ giả Thánh hỏa. Vua là thần, thần cũng là vua, hai vị hòa thành một thể.
- Ba quốc gia hoang dã, đều trong trăm năm nhanh chóng quật khởi, hầu như không có cơ hội có thể nói chuyện, lòng dân lại chưa từng hợp nhất… Hoặc quân chủ, hoặc thần chủ, hoặc quân thần nhất thể, xét đến tận cùng đều là một thủ lĩnh. Nước Yến đã có Đại Lôi Âm Đài, hai nơi thánh địa Trâu thành Yến cung, Yến muốn lên cao hơn không khó, hai nơi thánh địa chỉ lưu lại một là được.
Tống Dương nói xong, Phong Long nghiêng đầu nhìn hắn;
- "Cường Yến chi đạo" này… Ngươi cho rằng người nước Yến đều là kẻ ngốc sao?
Tống Dương lắc đầu:
- Bọn họ ngốc hay không ngốc, thảo dân không xen vào, thảo dân chỉ là nói lời ngay thẳng.
Phong Long bỗng nhiên bật cười ha hả:
- Đích thực là lời nói ngay thẳng!
Trong tiếng cười nói, phất tay bãi triều, cũng không cho Tống Dương vài lời…
Hội triều xong, các quan lớn rời khỏi bảo điện, trước khi tản đi vẫn dừng lại hàn huyên cùng nhau vài ba câu, cũng chỉ có Hữu Thừa tướng Ban đại nhân, người bình thường không để ý tới, ngồi trên cỗ kiệu trực tiếp rời đi.
Trở lại trong phủ, hai nha hoàn quyến rũ ra chào hỏi, cẩn thận nâng lão nhân run rẩy đến phòng dùng cơm, các món ăn vừa mới mang lên, ngoài cửa liền có tiếng bước chân vang lên, có người đi tới trước mặt Ban đại nhân, cười ha hả hỏi:
- Thế nào?
Tới cũng là lão nhân, tuy nhiên so với Ban đại nhân trẻ hơn không ít, thân hình gầy diện mạo bình thường, duy nhất có chút cổ quái: Hai tay của lão cho vào trong một tay áo.
Cố Chiêu Quân.
Lúc này và lúc trước bất đồng, Cố Chiêu Quân sắc mặt đen tối, trên trán quấn một vòng lụa băng thật dày, lúc đi đường lại không phải phiêu dật theo chiều gió như trước nữa, trở nên khập khiễng.
Cố Chiêu Quân bị thương, hơn nữa bị thương không nhẹ. Tuy rằng sắc mặt của tươi cười hòa nhã như cũ, giả vờ khách khí:
- Ngươi còn chưa ăn cơm à? Ăn trước đi, ăn xong nói sau, ta cũng không vội.
Ban đại nhân đã già rồi, khẽ trở mình mở mắt dường như đều muốn gắng hết sức, ánh mắt buông xuống, không liếc nhìn đối phương một cái, dưới sự hầu hạ của nha hoàn bắt đầu ăn cơm, thời gian này không nói một lời, Cố Chiêu Quân cũng không gấp gáp, ngồi một bên lẳng lặng chờ đợi.
Tới khi ăn cơm xong, tôi tớ đều lui xuống, Ban đại nhân thở phào tràn đầy mãn ý, tấm lưng khô gầy ngửa ra, dựa vào thành ghế:
- Xem như hắn thông minh, so với ta còn muốn thông minh hơn, so với ngươi cũng xem như là sắc sảo.
Cố Chiêu Quân nhún vai:
- Ngươi khen hắn thông minh, cũng không nói tới tình hình lúc thi đình, thực muốn khiến ta mơ hồ sao?
Ban đại nhân không vội nói gì, mà hỏi lại Cố Chiêu Quân:
- Tống Dương lấy "Cường quốc chi đạo" (Đạo của nước mạnh) làm đề ứng tuyển kỳ sĩ Nam Lý, ngươi thấy thế nào?
Cố Chiêu Quân lắc đầu, thốt ra bốn chữ:
- Ngu ngốc về nhà!
Lựa chọn trong cung điện và Cửu châu "hải tuyển" bất đồng, mỗi người trên điện, ngoại trừ tuyển thủ và thái giám ở ngoài, những người khác đều có một toan tính, hết thảy tất cả đều là "người lãnh đạo". Mọi người từ tổ tiên mấy đời trước đã bắt đầu làm quen tiếp xúc với quan thuật, quyền thuật, dân thuật, võ thuật truyền thống Trung Quốc.
Những tài nghệ khác đều tốt, duy chỉ cái cường quốc chi đạo này… xuất thân bình dân, ỷ vào tâm tư nhạy bén nhận thức không tồi, một đám bỏ đi như vậy mỗi ngày đều cân nhắc, thương lượng,khoa chân múa tay ở trước mặt lão đại cường quốc như thế nào, nói lên kế sách cường quốc của mình? Tuy nhiên bởi vì là quốc gia tuyển hiền, mọi người dù sao cũng phải có bộ dạng khiêm tốn chiêu hiền đãi sĩ, là lấy biểu hiện trên mặt thái độ của bọn họ cũng không tệ, nhưng phản cảm lúc ban đầu trong lòng đối với Tống Dương, đối với huynh đệ Hồng gia có thể biết. Đây là điều đơn giản nhất, bình thường nhất, từ Hoàng đế đến các vị đại thần trong triều cũng không ngoại lệ.
Cho nên, lấy "cường quốc chi đạo" ra ứng tuyển, thực như Cố Chiêu Quân nói:
- Ngu ngốc về nhà.
- Tiểu tử họ Tống trước tiên chia phần "phản cảm" này cho Tam người Hồng gia đối thủ của hắn; đợi đến khi đích thân hắn…
Ở trên mặt Ban đại nhân chưa có biểu hiện gì, nhưng ánh mắt ngời sáng:
- Trên điện, hắn nói ra trời đất có số, số này có chút thú vị, mà thú vị nhất không phải như thế, mà là hắn chỉ luận thiên cơ, không bàn chuyện quốc sách.
Chín chắn luận bàn "cường quốc chi đạo", nếu thể hiện đúng quy củ mà trúng tuyển có lẽ vẫn hoàn hảo; một khi bị lộ ra khuyết điểm, bị người ta bắt được nhược điểm, nhất định sẽ bị tóm lấy đánh cho rơi xuống đáy. Huynh đệ Hồng gia nhận chút tiền liền rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, cố nhiên có liên quan tới Tống Dương, nhưng ít ra có một nửa nguyên nhân liên quan tới Hoàng đế mà mình chưa từng phát giác được phản cảm đối với họ.
Rồng mạnh không đề được rắn địa phương… Huống chi Tống Dương cũng thế, huynh đệ Hồng gia cũng vậy, bọn họ còn chưa phải rồng, chư vị trên điện mới đích thực là mãnh thú.
Lúc trước khi chuẩn bị đề mục thi tuyển ở Yến Tử Bình chuẩn, Tống Dương đãhiểu đạo lý này, cho nên mới làm ra nhiều mánh lới, cố gắng chứng minh mình là do "quan sát tự nhiên, lĩnh hội được thiên cơ'. Cái cột "gia đình có học" bản thân và quốc sách vô can, chỉ có thể tăng thêm vận dụng thôi.
Có lẽ nói nhiều khô nước miếng, Ban đại nhân bỗng nhiên ho khan, hai người thảo luận bí mật xung quanh không có người, Cố Chiêu Quân thực giống như chưa có người ngồi dựa ở một bên, thờ ơ nhìn lão nhân gia kia bất cứ lúc nào cũng có thể một hơi không lên nổi… Rốt cục, một cục đờm phun ra, Ban đại nhân vô cùng gắng sức quay sang hít một hơi dài, rốt cuộc vẫn còn sống, Cố Chiêu Quân vẻ mặt chán ghét, đờm của đối phương đã bắn cả lên chân của lão.
- Tống Dương giải thích tỉ mỉ tỷ lệ huyền bí, nhưng nói đến*ng dụng được huyền sổ, hắn đột nhiên thay đổi đề tài, nói chính mình kiến thức nông cạn, không dám vọng ngôn bàn quốc sách.
Ban đại nhân từ trong ngực lấy ra một viên thuốc không biết tên, dùng nước trà uống xong, miễn cưỡng ngăn cản được hơi thở loạn nhịp:
- Xét cho cùng, hắn là muốn nói cho Hoàng đế hai câu nói:
- Ta là lĩnh ngộ được tự nhiên, không phải là chỉ trích quốc sách. Ta muốn mượn đạo lý cường quốc huyền bí của tự nhiên, nhưng thực sự có thể làm đến cùng, viết ra "Cường quốc chi sách" không phải ta, mà là các ngươi.
Hai câu này không nói rõ, lại giúp cho hắn đương nhiên đứng vào lòng Hoàng đế.
Tuy rằng khi thi đình không ở trường thi, nhưng dựa vào tâm tư của Cố Chiêu Quân, đã phần nào rõ ràng được tình hình lúc đó, gật đầu phụ họa:
- Đến lúc này, hắn từ một tiểu tử không biết trời cao đất rộng, ngông cuồng luận bàn quốc sự trở thành thanh niên tài năng, tuấn kiệt dựa vào sự gia học nhiệt thành giúp đỡ, lặng lẽ thay đổi thân phận của mình, điểm này làm rất khá.
Nói xong, vẫn không quên hất cằm chỉ vào bình thuốc trong tay lão Ban:
- Thuốc gì vậy? Trị được những bệnh gì? Nếu thuốc tốt ta cũng uống.
Ban đại nhân tuyệt không để ý, thật cẩn thận đem thuốc trong bình cất vào trong lồng ngực, trong miệng tiếp tục nói về đề tài Tống Dương
- Không chỉ thay đổi thân phận. Hắn còn dùng một cây quải trượng, đưa Hoàng thượng nói ra một loại binh khí. Một trò nhỏ, thực không đáng nhắc tới, nhưng dùng được rất thích hợp, hắn vận dụng tỷ lệ đó vào thực tế, dùng kế sách binh cường của Hoàng đế hoàn thành đạo lý huyền hoặc của chính mình… Đến cuối cùng khi tan triều, Hoàng đế nói hắn là nhân tài của Nam Lý.
- Nhân tài của Nam Lý? Hoàng đế đồng ý thân phận của hắn. Thật tốt đó!
Cố Chiêu Quân cười thực vui vẻ.
Ban đại nhân lạnh lùng:
- Hoàng đế khen hắn một câu, khiến cho ngươi cao hứng thành bộ dạng như vậy? Hôm nay hiền tài nào chưa từng được Hoàng đế khen ngợi qua?
Cố Chiêu Quân dáng bộ tâm tình tốt:
- Ngươi cũng không biết tính tình của Hoàng đế, làm gì ắt có lý do rõ ràng.
Ban đại nhân lắc đầu, nhưng thoáng cái liền ngừng lại, khóe miệng khô quắt hơi co rúm, miễn cưỡng nhìn như tươi cười:
- Người già, buổi tối không ngủ được, chung quy muốn tìm người nói chuyện, những người khác nói chuyện không thú vị bằng ngươi.
Cố Chiêu Quân lẳng lặng nhìn Ban đại nhân một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng cười, nói rõ tất cùng đối phương, biến thành kể chuyện xưa, tất cả là bồi tiếp lão nhân gia nói chuyện phiếm:
- Vị Hoàng đế trẻ này của ngươi, không có hùng tài đại lược, nhưng chưa thể nói là tàn bạo bảo thủ, có quy củ. Tuy nhiên người trẻ tuổi nào, chung quy sẽ có chút nóng vội, Phong Long cũng không ngoại lệ, chung quy cũng bị người khác xem thường, đây càng là kết quả tất yếu. Phái kỳ sĩ đi Phó Lôi Nhất phẩm, đã là Nam Lý yếu thế, Phong Long sợ kỳ sĩ phái đi quá mềm mỏng, gặp ai cũng quỳ gối cười nịnh, càng làm cho các nước khác cười nhạo, cho nên hắn muốn tuyển người nào có chút cá tính, dám ngẩng đầu nói chuyện, đợi tới Yến quốc, ít nhất không thể, không thể biết sợ hãi.
Nói xong, Cố Chiêu Quân trở mình đưa mắt nhìn bên ngoài, cân nhắc một chút, cuối cùng cười nói:
- Chính là không thể biết sợ, ha ha, từ này không tồi.
Ban đại nhân không để ý tới sự khoe khoang tự tiến cử của hắn, chậm rãi hỏi han:
- Cho nên khi ở Thanh Dương tuyển hiền, ngươi an bài thương nhân Thổ Phiên đi lót đường cho Tống Dương?
Cố Chiêu Quân biết chuyện này không thể gạt được ông ta, khẳng khái gật đầu thừa nhận.
Lão cáo già nắm rõ tâm tư của vị Hoàng đế trẻ, an bài Tống Dương và người Thổ Phiên phân tài cao thấp, nói trắng ra chính là Cố Chiêu Quân giúp Tống Dương đi "lót cửa Phong Long trước", trước tiên cho Hoàng đế đó một ấn tượng tốt về Tống Dương.
Ban đại nhân nhíu mày:
- Câu hỏi khác, ngươi không muốn trả lời cũng không sao… Người Thổ Phiên này là thủ hạ của ngươi sao? Ngươi khi nào lại có quan hệ với Thổ Phiên?
- Mấy người Thổ Phiên này không phải thuộc hạ của ta, tuy nhiên trước mắt thì cứ dùng, xúi giục bọn họ lên đài cũng không phải việc gì khó, lúc ở Thanh Dương, đám người đó và ta sống chung một cửa hàng, bọn họ rất ngang ngược, xem thật không vừa mắt.
Cố Chiêu Quân lắc đầu mà cười:
- Mấy cái này không phải là trọng điêm, trọng điểm là Tống Dương lúc ấy, hắn có thể đoán được việc này do ta sắp xếp, nhưng đoán không ra điểm mấu chốt bên trong, dù vậy, hắn vẫn tiếp tục gây náo nhiệt trên đài..
- Duy chỉ có việc anh em huynh đệ Hồng gia và ta không quan hệ, thuần túy ba tên xui xẻo tự nảy sinh ra. Tuy nhiên chuyện này cũng giống như những việc trước ở Thanh Dương đối với thương nhân Thổ Phiên vậy, đều bị Hoàng đế nắm trong mắt. Phong Long nhìn trúng tính cách " ngươi tới ta đi" của Tống Dương, nhưng đối với thân phận người Yến của hắn còn có chút nghi ngờ.
Cố Chiêu Quân cảm thấy miệng hơi khô, nhưng bên người không dâng nước trà, nuốt nước miếng một cái từ bỏ, tiếp tục nói:
- Hôm nay trên điện, nghi ngờ của Phong Long đối với thân phận của hắntan đi, khả năng Tống Dương trúng cử tự nhiên tăng thêm nhiều… Lão Ban, dựa theo cách nhìn của ngươi, cơ hội của Tống Dương phó lôi có mấy thành?
- Khoảng trên dưới năm phần.
Ban đại nhân khẩu khí lạnh lùng:
- "Cường quốc chi đạo" vốn là đề mục sinh ra đã non yếu, phát huy tốt lắm cũng không quá được năm phần thắng lợi! Có thể được phó Yến như ý nguyện hay không, thì ở trong ý niệm của Hoàng đế rồi.
Hôm nay vấn đề cuối cùng của Phong Long trước khi tan triều, đó là cái "vốn sinh ra đã kém cỏi", theo lời của Ban đại nhân đáp ứng Tống Dương cũng chỉ tính trong quy củ, có thể qua cửa hay không không ai nói được chính xác.
Hai mắt Ban đại nhân khép hờ:
- Đầu óc của Tống Dương thông minh, như thế nào có thể tới tham gia thi tuyển "Cường quốc chi đạo" mà không biết đế mục này không cần so sánh thì trước tiên đã thua năm phần?
Cố Chiêu Quân cười:
- Theo ta thấy, không phải hắn ngốc, là hắn không có cách nào.
Một lời trong ngàn ý.
Tống Dương đều đã có chuẩn bị đối với các vấn đề có thể gặp qua trong thi đình, nếu dự đoán được Phong Long sẽ hỏi tới "Đạo lý của Đại Yến ngươi mạnh như nước nào", tự nhiên có thể nghĩ được tự mình tuyển chọn đề mục "'Vốn sinh ra đã kém cỏi', nhưng hắn thực chưa có sự lựa chọn khác,ca hát vũ đạo hắn không thạo, vũ công rèn luyện không thể trúng tuyển, độc thuật y thuật không nói ra được … Hắn còn có thể làm thế nào. Tống Dương hận nhất chính là đời trước không đi học làm thủy tinh, luyện sắt thép…
Trong mắt Ban đại nhân lộ ra vẻ tươi cười:
- Ngươi đây là biện giải thay hắn? Nghe giọng điệu của ngươi, giống như có ý bao che khuyết điểm.
Nói xong, cũng không chờ lão Cố trả lời, liền đổi đề tài:
- Mặc kệ nói như thế nào, ngươi đều trông ngóng Tống Dương có thể đi Yến quốc… Hắn đi như thế nào? Đáng sao?
Cố Chiêu Quân trầm mặc, một lúc sau nặng nề mở miệng:
- Cơ hội của ta không nhiều, cố nhiên khả năng không đi được cũng nhiều lắm.
Đối với việc này Ban đại nhân không cho ý kiến, trong miệng lại chuyển:
- Việc làm của bọn họ không nhỏ, lần này ngươi tránh được một kiếp, lần sau chưa chắc đã có được vận may đó, tự ngươi nên hiểu rõ.
Ánh mắt Cố Chiêu Quân đột nhiên trở nên sắc bén, mỉm cười một tiếng:
- Họ Cố, không chết được!
Nói xong, sắc mặt trở lên thoải mãi, há miệng ngáp lớn một cái:
- Ngủ thôi! Giường của nhà ngươi rất cứng đấy, mấy ngày nay rốt cuộc cũng ngủ không ngon, không trọn vẹn.
Đứng lên đi ra bên ngoài.
Ban đại nhân trả lời không chút khách khí:
- Ngại giường cứng vậy đi đi.
Cố Chiêu Quân cười ha hả, chân bước không ngừng:
- Qua ba ngày ta sẽ đi, đến lúc đó sẽ tặng ngươi một chiếc giường thực mềm mại.
Ban đại nhân cũng bật cười, lời nói sau đó không hiểu ra sao:
- Giường thoải mái đến thế nào, tương lai cũng đều là ngủ trong một cái quan tài lạnh. Tiểu Cố, có dịp nào nằm giường mềm mại, hãy nằm nhiều chút đi. Ngươi bây giờ lại bận rộn như thế, cũng tránh không khỏi cái "giường" lạnh như băng đó.
Cố Chiêu Quân bước chân thoáng chậm, ngữ điệu trở nên nhẹ nhàng:
- Đợi tới khi bước vào trong hộp, thì không cần vội nữa.
Ban đại nhân nhíu mày, nhanh nhảu lặp lại:
- Đúng vậy. Đợi tới khi thực sự bước vào trong hộp, sẽ không cần vội nữa.
Cố Chiêu Quân dặn dò cũng không quay đầu lại:
- Người của ta không ở bên cạnh, ngươi tìm cho ta một nữ nhân. Không cần xử nữ, không hiểu chuyện phong the, không thú vị.
- Ta tìm cho ngươi ba người.
Ba cô gái vây quanh, xuân ý vô cùng, ngay lúc Cố Chiêu Quân rơi vào hoa nhuyễn, trong sảnh lớn Hình bộ thành tây, Đỗ thượng thư đang ngồi lặng lẽ, ánh mắt dừng thật lâu ở vật dễ cháy trên bàn, không biết là đang suy nghĩ những gì.
Một vị quan viên Hình bộ từ bên ngoài bước nhanh vào, đến cửa dừng bước chân, thì thầm vài câu với Đường hỏa thối, gã gật gật đầu, tiến vào đại sảnh hơi khom người, nói với Đỗ Thượng thư:
- Đại nhân, buổi tối đã bắt giữ huynh đệ Hồng gia vào đại lao, người của bọn họ nguyện ý ra làm nhân chứng, chỉ cầu xin đại nhân giơ cao đánh khẽ.
Đỗ Thượng thư rốt cục thu hồi ánh mắt của mình, nhìn ánh nến thật lâu, trước mắt chỉ thấy một đám ánh sáng nhảy múa, khiến quang cảnh xung quanh trở nên mơ hồ, hắn thích cái "mơ hồ" này:
- Thẩm vấn cũng chưa thẩm vấn, bọn họ muốn khai sao?
Ba huynh đệ sau khi rời khỏi hoàng cung, trực tiếp bị Đỗ thượng thư nhốt vào đại lao, căn bản chưa từng thẩm vấn.
Đợi sau khi Đường Hỏa Thối gật đầu, Đỗ thượng thư lãnh đạm cúi xuống, đồng thời cũng hạ quyết tâm, thản nhiên mở miệng:
- Huynh đệ Hồng gia vốn có bệnh không tiện nói ra, tim đập nhanh e bệnh bạo phát, còn chưa kịp ra công đường thì đã chết bất đắc kỳ tử trong ngục.
Đường hỏa thối giật mình kinh hãi, biết rõ chính mình còn không nên lắm mồm, còn không kìm nổi hỏi:
- Đây… ba huynh đệ đây là án tử rồi, là Thánh thượng đích thân thẩm án.