Học Bá, Anh Bệnh Không Nhẹ
Edit: Yann
Beta: Kim Hằng
Nhật kí của Thiệu Ngôn 1.
Hôm nay cô ấy lại buộc tóc đuôi ngựa.
Chúng tôi cách nhau hai phòng học ước chừng khoảng 20 mét. Với tốc độ đi bộ của cô ấy, cô ấy sẽ đi qua cửa lớp tôi sau 2 phút tan học.
Phòng học dài khoảng 9 mét, cô ấy phải mất 5 giây để đi từ cửa trước ra cửa sau. Và khi tôi ngước lên nhìn cô ấy, chưa đầy 1 giây cô ấy đã xuất hiện ở trong mắt tôi trong 4 giây.
Không ai biết tôi đã theo dõi cô ấy, kể cả cô ấy cũng không biết.
*
"Tỉnh dậy đi."
Úc Đường nằm trên bàn mơ màng sắp ngủ thì bị ai đó đẩy nhẹ bằng cùi chỏ. Cô sững sờ mở to đôi mắt, đôi đồng tử màu hổ phách long lanh ánh nước, làm người ta như bị mê hoặc. Tuy cùng giới tính nhưng Kỳ Nguyệt không khỏi tim đập loạn xạ vì ánh mắt của cô. Vẻ mặt Úc Đường mê mang liếc nhìn người bạn cùng bàn đang đứng trước mặt mình với vẻ bối rối, không biết cô ấy đang muốn nói gì.
"Hai tiết sau phải thi. Chúng ta đi vệ sinh trước."
Cơn buồn ngủ tức khắc thanh tỉnh được hơn phân nửa, Úc Đường dùng sức chớp đôi mắt, đứng dậy cùng Kỳ Nguyệt đi ra ngoài. Nhà vệ sinh nữ vẫn đang chật kín người.
Đây là khu nhà dạy học 3 tầng, mỗi tầng tổng cộng có bốn phòng học và hai nhà vệ sinh. Các cô gái từ ba lớp đều chạy tới nhà vệ sinh này và xếp hàng ở cửa. Kỳ Nguyệt nghẹn tới mức mặt đỏ bừng, khó chịu đến muốn bệnh. Còn Úc Đường lại nheo đôi mắt, bộ dáng ngủ không đủ giấc.
"Ai nha." Kỳ Nguyệt nhỏ giọng kêu một tiếng, dáng vẻ vô cùng nôn nóng.
Úc Đường cúi đầu thoáng nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: "Đi toilet bên kia."
" Nhưng..." Kỳ Nguyệt do dự, còn chưa kịp nói chuyện thì Úc Đường đã bước đi.
Mọi người đều có ba việc khẩn cấp, cô ấy cũng không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo.
Không giống như tình trạng quá đông đúc như ở bên kia, phòng vệ sinh bên này yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đây là lớp duy nhất ở tầng 3 có ý chí thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, lớp của học bá.
Mỗi lần đi qua đây, Kỳ Nguyệt đều cảm nhận được một cảm giác áp bách đến từ các học bá, ngay cả hô hấp cũng tự giác nhẹ đi.
Nhưng dù tiếng chân có nhẹ đến đâu thì người bên trong vẫn có thể nghe thấy. Có người ngẩng đầu lộ ra ánh mắt không kiên nhẫn nhìn họ, sau đó lại cúi đầu trầm mê trong biển bài tập.
Kỳ Nguyệt nhìn vào bên trong lớp học, theo bản năng cảm thấy chột dạ. Nhưng thấy Úc Đường đi trước mặt bước đi vẫn ngẩng cao đầu, bước chân đi như thường, không có cố tình đi nhẹ mà đi thẳng về phía trước không hề liếc nhìn lại. Cô giống như một nữ vương cao ngạo, cho dù đám học bá bên trong bắt đầu cảm thấy không vui cô cũng mặc kệ, coi như không nhìn thấy.
Chỉ mất vài giây ngắn ngủi đã khiến cô ấy có cảm giác như cô đang đi catwalk.
Kỳ Nguyệt lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Rốt cuộc cũng đã chịu được khoảng cách 9m, nhà vệ sinh ở ngay trước mắt. Lúc này Kỳ Nguyệt mới dám nói chuyện: "Cậu không thấy bọn họ nhìn chúng ta như nhìn một thứ chướng mắt nào đó sao? Chẳng lẽ không phải chỉ là mượn đường đi tới toilet thôi sao? Có cần đến mức đó không chứ, lại không phải đường nhà bọn họ mở."
Đây là lý do tại sao nhà vệ sinh gần lớp học bá luôn vắng vẻ. Không có ai nguyện ý tiếp nhận ánh mắt như nhìn tội phạm của nhóm học bá này, hơn nữa vì việc học của nhóm học bá này mà chủ nhiệm giáo dục đã không ngừng dặn dò bọn họ là không được làm phiền việc học tập của nhóm học bá. Vì vậy khu vực này giống như đã trở thành khu vực cấm đối với các học sinh khác.
Nếu không phải bởi vì tầng này có trang thiết bị tốt nhất, các thầy cô khẳng định luyến tiếc đem nhóm học bá này xếp chung tầng với thể loại học sinh vào trường này nhờ vào quan hệ như bọn cô.
Đúng vậy, chính là học tra. Thành tích của Kỳ Nguyệt thế nào, Úc Đường tự nhiên cũng hiểu rõ, mỗi ngày đều là Kỳ Nguyệt chép bài của cô. Mà bản thân Úc Đường cũng là do ba cô tiêu tiền nhét vào đây.
Chính vì họ là con của gia đình có quan hệ nên nhóm học bá luôn không thích bọn họ. Khóe miệng Úc Đường nở nụ cười trào phúng, cô nhẹ giọng nói: "Cậu nói đúng, có cái gì phải sợ. Toilet cũng không phải do bọn họ mở." Kỳ Nguyệt cười tủm tỉm sau đó giơ ngón cái với Úc Đường: "Tớ thật ngưỡng mộ cậu, khí tức còn mạnh hơn cả bọn họ, không hổ danh là hoa khôi trường."
Hoa khôi trường, Úc Đường chưa từng biết trước đây tồn tại chuyện như vậy.
Vẫn là do khi cùng Kỳ Nguyệt nói chuyện bát quái, Úc Đường lúc đó mới biết mình là hoa khôi trường, như thế còn không bằng làm hoa cỏ ven đường.
Chuyện bị người khác soi mói sau lưng cô không thích và cũng không quan tâm.
Úc Đường chỉ cười không trả lời, lúc này bên trong truyền tới âm thanh vòi nước rửa tay, sau đó là một giọng nữ vang lên: " Hoa khôi trường quả thật xinh đẹp."
Cô không rõ lời nói của cô ta là cố ý hay chỉ là vô ý, ba chữ " hoa khôi trường" nghe rất giống như một trò cười.
Kỳ Nguyệt và Úc Đường đều nghe được giọng điệu trào phúng của cô ta, gương mặt cả hai lập tức trở nên khó coi. Kỳ Nguyệt tương đối thiếu kiên nhẫn, cô ấy vội vàng chạy vào trong, vốn định bàn luận chuyện nhân sinh với cô ta, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, cô ấy lập tức sửng sốt.
Bởi vì đây là một học bá, Ngô Thấm là hoa khôi của lớp học bá.
Kỳ Nguyệt nhất thời im lặng, quên cả những gì mà mình định nói.
Ngô Thấm lạnh lùng liếc nhìn cô ấy một cái, thong thả rửa tay xong, đang định cười rời đi thì vòi nước bên cạnh "ào" một cái mở ra. Dòng nước nhanh chóng chảy xuống, bắn tung tóe lên quần áo của Ngô Thấm, để lại nhiều vết ướt trên quần áo của cô ta.
" Cậu!" Ngô Thấm khó thở, vừa ngước mắt lên thì thấy Úc Đường đang ở bên cạnh rửa tay.
Không, chắc chắn là cô cố ý tạt nước vào người cô ta!
Úc Đường dùng sức giũ mạnh những giọt nước trên tay, Ngô Thấm đứng ở gần cô đương nhiên cũng bị những giọt nước đó dính vào người, cô ta còn bị bắn đầy nước lên mặt.
Úc Đường thấy cô ta tức giận đứng ở một bên trừng mắt, bộ dạng giận dữ không thể che giấu thì "A" một tiếng.
"Thật xin lỗi, tôi vừa rồi không phát hiện ra cậu đứng ở đây." Úc Đường dùng đôi tay ướt át cẩn thận thay cô ta lau sạch những giọt nước trên quần áo, càng lau càng ướt. Úc Đường khó xử nhăn mày, nghiêm túc nói: " Xin lỗi nha, cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ?"
Ngô Thấm nhìn vết ướt trên quần áo mình, trong lòng như muốn nổ tung, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu cố ý!"
"Đương nhiên là tôi cố ý." Úc Đường đột nhiên nở nụ cười: "Tôi không mù, vậy tại sao lại không nhìn thấy cậu?"
Kỳ Nguyệt ngẩn ra ở bên cạnh, chỉ ngây người nhìn. Ngô Thấm thấy cô nói vậy càng thêm tức giận, nhưng cô ta đã quen hiền lành, trong lòng thầy cô và cha mẹ, cô ta là một cô bé ngoan. Ngay cả muốn cãi nhau cũng không thể, nên cô ta chỉ sững người một lúc sau đó đỏ bừng mặt, liên tục hét lên: "Cậu cậu cậu..."
Đang trong lúc bế tắc thì chuông vào lớp vang lên. Ngô Thấm không cam lòng nhưng chỉ có thể rời đi. Trước khi đi cô ta còn căm hận nói: "Không có tố chất."
Vốn dĩ Úc Đường đang muốn rời đi, nghe được lời này liền xoay người lại, nghiêm túc nói: "Giả tạo rẻ tiền."
Ngô Thấm tức giận đến hai mắt đều đỏ lên, lập tức chạy về lớp học.
Lúc này Kỳ Nguyệt lặng lẽ bước lên, cô ấy giơ ngón tay cái, ngưỡng mộ nói: "Bội phục."
Úc Đường đắc ý hừ nhẹ một tiếng, bước qua lớp học của học bá kiêu hãnh như một nữ hoàng.
Lúc này, cô nhìn vào bên trong lớp học, vô tình hay cố ý thấy Ngô Thấm đã về chỗ ngồi, cô ta tức giận ném một quyển sách.
Lúc này thầy cô còn chưa tới, Ngô Thấm không biết đang nói gì với người phía sau, vẻ mặt đầy oán giận.
Thiếu niên phía sau đột nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn bên ngoài, bắt gặp chính xác tầm mắt của Úc Đường.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ồ, là cậu ấy.
Thiệu Ngôn, cái tên rất quen thuộc.
Chắc chắn rằng một cô gái như Ngô Thấm không bao giờ thiếu sứ giả bảo hộ.
Thật ghen tị!
Khóe miệng Úc Đường gợi lên một tia giễu cợt, đẩy nhanh tốc độ trở về lớp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.