Học Bá, Anh Bệnh Không Nhẹ

Chương 18



Edit: Yann

Beta: Kim Hằng

- ---

Thiệu Ngôn từng bước tiến tới gần Úc Đường, trên môi anh nở nụ cười tự mãn, giống như thiếu đòn vậy.

Lâm trận rồi bỏ chạy không phải tác phong của Úc Đường, vì vậy cô dừng lại và nhìn thẳng vào anh, hỏi: "Có chuyện gì?"

Giọng nói lạnh lùng xa cách này giống như hai người chỉ là những người xa lạ không quen biết.

Thiệu Ngôn nhíu mày, giữa lông mày có chút không hài lòng, anh than nhẹ nói: "Không có chuyện gì thì không thể gọi cậu sao?"

Vẻ mặt ủy khuất pha chút buồn bã của anh đã thành công khiến Úc Đường cảm thấy có lỗi.

Thiệu Ngôn dường như không làm ra tội ác tày đình gì, cô cũng không cần phải như thế này, không, anh không làm ra tội tày đình gì, nhưng anh đã khiến cô trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích!

Nghĩ đến chuyện hôm nay, trái tim vốn đang mềm yếu của Úc Đường lại cứng rắn.

Cậu ta rõ ràng là cố ý!

"Được, nhưng cậu không có việc gì thì tôi đi đây, mau tránh ra."

Úc Đường muốn rời đi nhưng Thiệu Ngôn ngăn lại, hai người bế tắc một hồi, không ai chủ động nhượng bộ.

Úc Đường không biết Thiệu Ngôn sẽ chơi xấu như này đến bao giờ.

Cô rời đi cũng không xong, cắn môi ngước mắt, hung hăng trừng anh, nhưng ánh mắt này vẫn như mọi khi, không có chút lực sát thương nào đối với Thiệu Ngôn, ngược lại ... Thiệu Ngôn mỉm cười.

Úc Đường trầm mặc.

Cô thực sự không có biện pháp đối phó với cái người da mặt dày này.

Sau khi nghĩ xong, Úc Đường chế nhạo nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu là thiếu niên ba tốt, không ngờ cậu lại làm những chuyện lì lợm la liếm như vậy, thật đúng là mở mang tầm mắt."

"Nếu tôi không phải là người lì lợm la liếm, vậy cậu sẽ để ý đến tôi chứ?" Thiệu Ngôn đau đầu, vừa nói chuyện với Úc Đường vừa chọn đồ ăn bữa tối nay.

Chiếc giỏ cầm trên tay trông không hợp với tổng thể của anh, nhưng anh có khả năng biến việc mua sắm đồ ăn trở thành một chuyến đi tràn đầy... Ưu nhã.

Úc Đường nhìn chằm chằm vào sườn mặt nghiêm túc của anh, thất thần trong giây lát.

Mọi người đều nói đàn ông khi nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, xem ra cũng không sai, vừa rồi khi cô nhìn Thiệu Ngôn, cô cũng nghĩ vẻ nghiêm túc của anh cũng khá mê người.

Trên thực tế, rất nhiều lần khi Thiệu Ngôn nhìn cô nói chuyện, tuy rằng trong mắt đa số đều mang theo ý cười thản nhiên, nhưng thật ra lần nào anh cũng rất nghiêm túc, anh nghiêm túc đến mức chỉ có một người duy nhất trong mắt anh, màu sắc của thế giới đều bắt nguồn từ cô, những khung cảnh đầy màu sắc khác đều trở thành phông nền.

Nhưng Úc Đường lại không bao giờ nghiêm túc nhìn lại Thiệu Ngôn khi anh đang nói chuyện, vì vậy cô không bao giờ để ý đến dáng vẻ của anh.

Đây là một cậu thiếu niên xinh đẹp.

Mặc dù trước đó Úc Đường đã biết anh có một bề ngoài tốt, nhưng trong lòng cô chưa từng có xúc động lớn như vậy.

Hôm nay, thật không thể giải thích được mà nhìn đến thất thần.

Khi cô nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Thiệu Ngôn đến gần trong tầm nhìn của mình, cô đột nhiên hoàn hồn.

"Cậu đang nhìn tôi sao?" Thiệu Ngôn hỏi cô.

Giọng nói ẩn chút ý cười, nhìn qua trông anh rất vui sướng.

Úc Đường dời đi ánh mắt, thầm hận chính mình không biết cố gắng, cư nhiên vì sắc mà mê muội đầu óc, thời khắc mấu chốt lại tụt dây xích.

Cô hơi phồng má không biết trả lời thế nào.

Úc Đường không nói chuyện, Thiệu Ngôn tiếp tục nói: "Cậu không phải ngại ngùng, tôi sẽ giả bộ không nhìn thấy, cậu muốn nhìn thì cứ nhìn đi, tôi cũng thường nhìn cậu đến thất thần. Nếu cậu không nhìn lại tôi thì thật không công bằng."

Nó ngày càng không đứng đắn!

Úc Đường khó chịu, xoay người rời đi.

Thiệu Ngôn lấy con gà bỏ vào rổ, lại đuổi theo.

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Úc Đường, giọng điệu của anh trở nên nhẹ hơn.

"Cậu còn giận à?"

A, thì ra còn biết cô đang tức giận. Có thể thấy được người này ban ngày làm những chuyện như vậy rõ ràng chính là cố ý bức cô đi vào khuôn khổ!

Úc Đường phẫn nộ trong lòng, chỉ vào mũi của anh chửi bới: "Vô liêm sỉ! Đồ trẻ con! Vô lý!"

Thiệu Ngôn sửng sốt một chút, sau đó lại nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên một vòng cung xinh đẹp, anh nói: "Cậu rốt cuộc cũng chịu nói chuyện rồi sao?"

Mặc dù giọng điệu và thái độ của cô rất tức giận, nhưng Thiệu Ngôn vẫn thấy vui vẻ. Anh cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

Úc Đường lúc này nhất thời không muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh, càng nhìn càng muốn đánh.

Cô khó chịu nói: "Cho nên tôi mới nói cậu ấu trĩ, vì để khiến tôi chú ý đến cậu, cậu lại đẩy tôi vào cái tâm để mọi người chỉ trỏ?"

Những lời bàn tán sau lưng cô, cho dù là thiện ý hay ác ý, Úc Đường đều đã được nghe qua, nhưng cô từ trước đến nay đều chưa nhắc đến một từ, nhưng lúc này đây không giống nhau.

Cô bị buộc chặt vào một người khác trong tầm mắt của những người khác, sẽ chẳng ai quan tâm đến bản thân cô, họ chỉ sẽ để ý vào những tai tiếng màu hồng phấn đó.

Cảm giác này thật sự rất nghẹn khuất.

"Tôi thừa nhận, tôi đã xúc động rồi." Thiệu Ngôn ngoan ngoãn nói: "Nhưng tôi biết, nếu không ép cậu, chỉ sợ rằng cậu có thể trốn tôi cả đời. Cho nên, tôi đành phải làm ra loại chuyện này. Nếu cậu thật sự tức giận, thì ngày mai tôi sẽ đi giải thích với họ rằng ngày hôm qua tôi đã..."

Thấy anh thừa nhận một cách đúng tình hợp lí như vậy, Úc Đường không khỏi tức giận, hung ác ngắt lời anh: "Ngày hôm qua thế nào?"

"Hôm qua tôi uống phải rượu giả có được không?"

Úc Đường tức đến bật cười, cô gần như không tự chủ được mà cầm lấy quả trứng trong tay ném vào mặt anh.

"Càng tẩy càng đen." Úc Đường nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng có thêm phiền cho tôi. Cậu chỉ cần an an tĩnh tĩnh làm học bá của cậu, cả đời này đều không qua lại với tôi là được rồi. Cậu không nhìn thấy lúc đó sau khi cậu rời đi, ánh mắt của những người đó nhìn tôi như là muốn chọc thủng một cái lỗ trên người tôi vậy."

Cô tức giận trừng mắt nhìn Thiệu Ngôn, trong mắt có làn sóng nhỏ, trông vô cùng động lòng người. Thiệu Ngôn trong lòng vừa động, bất giác tiến lại gần cô.

Anh đè thấp giọng nói: "Vậy thì cậu có biết tại sao tôi phải làm điều đó không?"

"Tôi không biết." Úc Đường trả lời một cách dứt khoát, cô lắc đầu, "Nếu lấy việc tạo thêm phiền toái cho tôi để thể hiện mị lực của cậu thì tôi cảm thấy cậu thật nhàm chán."

Mỗi lần Thiệu Ngôn muốn cùng cô nói lời âu yếm liền phát hiện, đầu óc cô... Trong đó có chứa cái gì.

Còn thẳng hơn cả thẳng nam chân chính.

Thiệu Ngôn cũng tức đến bật cười, anh gật đầu, rồi đột nhiên huýt sáo một cái với Úc Đường.

Úc Đường sửng sốt, sắc mặt nghiêm túc không khỏi căng ra. Cô không hiểu anh muốn làm gì.

Thiệu Ngôn nói: "Cậu vẫn còn nghĩ như vậy? Cậu nói tôi lưu manh, nhưng dáng vẻ lưu manh thật sự của tôi cậu đã từng thấy qua chưa? Tôi như vậy, cậu sau này còn quan tâm tôi sao?"

Úc Đường trợn tròn mắt, nhất thời đại não trống rỗng.

Cô dự định sẽ phớt lờ người này trong một thời gian ngắn.

Cô muốn rời đi, nhưng Thiệu Ngôn có chân, có thể đuổi kịp cô.

Anh nhìn Úc Đường chạy trối chết, cảm thấy rất vừa lòng.

Thiệu Ngôn nheo mắt, suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên hỏi: "Thật ra có một chuyện tôi không hiểu, khi tôi tỏ tình với cậu, nếu cậu không thích tôi thì trực tiếp từ chối là được. Cậu trốn tránh tôi như vậy, là muốn làm cái gì? Thật ra tôi nói trúng rồi, cậu đang thẹn thùng đúng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.