Học Bá, Anh Bệnh Không Nhẹ
Edit: Yann
Beta: Kim Hằng
*
Nhật kí của Thiệu Ngôn 2.
Hôm nay tâm trạng cô ấy không được tốt. Tôi biết.
Thời điểm Ngô Thấm phàn nàn, tôi không có hứng thú nghe, thật ra cô ta không nên nói với nam sinh những chuyện như vậy, đặc biệt là tôi, vì đơn giản chúng tôi không thân quen.
Nhưng bởi vì nhân vật chính trong câu chuyện là cô ấy, nên tôi cảm thấy có thể quan tâm một chút, đây là lần đầu tiên có người nhắc tới cô ấy với tôi, tuy là nó không được tốt.
Ngô Thấm vẫn đang phàn nàn bên tai tôi, tôi không nghe rõ, đành phải đáp: "Thế à?"
Nhưng tôi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ vì tôi biết chắc cô ấy sẽ đi ngang qua.
Quả nhiên, tôi thấy cô ấy, cô ấy đang rất tức giận.
Vào lúc cô ấy tức giận, môi sẽ mím lại, ánh mắt so với trước càng trở nên sắc bén, khuôn mặt cũng lạnh lùng, vô cùng khó gần.
Tôi không thích ở trên người cô ấy vĩnh viễn luôn mang theo cảm giác cao cao tại thượng, cảm giác như không ai có thể đến gần cô ấy, kể cả tôi.
Tôi luôn cảm thấy bối rối trước sự thờ ơ của cô ấy, nhưng lại cũng vì nó mà mê muội.
Bất quá, mặc kệ thế nào, tôi vẫn thích cô ấy bước qua cửa phòng học kiêu hãnh như một nữ hoàng. Mái tóc đuôi ngựa buộc cao ở phía sau vung vung theo chuyển động của cô, rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Tuy chỉ có bốn giây, nhưng không ai biết rằng đây là mong ước thầm kín của tôi mỗi ngày, tôi mong có thể nhìn thấy cô ấy bốn giây mỗi ngày.
Thời gian tuy ngắn, nhưng nhiều tiết học như vậy, trong một học kỳ số lượng cộng lại cũng được đáng kể.
Biến đổi về số lượng cũng làm thay đổi về chất lượng, có lẽ về sau có thể sinh ra tình yêu. Có lẽ, tôi thực sự là người duy nhất theo dõi cô ấy.
Cô ấy chưa bao giờ nhìn tôi, a không đúng, hôm nay đã nhìn một cái đầu tiên.
Tôi nghĩ đây là một cái khởi đầu tốt.
***
Ngày hôm sau, lúc cô rời giường, Úc Tề Lỗi đã thức dậy.
Hôm nay, ông mặc một bộ tây trang, nhìn một cái Úc Đường liền biết hôm nay ông sẽ đi làm.
Ông có một công ty nhỏ vận chuyển hàng hóa, cũng được xem là tư bản, nếu không thì làm sao có thể đưa Úc Đường vào ngôi trường cao trung tốt nhất trong thành phố.
Úc Đường im lặng nhìn ông một hồi lâu, một câu cũng chưa nói.
Úc Tề Lỗi cũng khá xấu hổ vì hôm qua bị con gái bắt gian, ông đứng im một lúc rồi chủ động nói: "Nếu không hôm nay ba chở con đi học nhé?"
Úc Đường lắc đầu.
Nơi này cách trường học không xa, Úc Tề Lỗi mua nhà ở đây chủ yếu để tiện cho con gái đi học.
Nếu không phải ở bên cạnh ông luôn có những người phụ nữ vây quanh, Úc Đường hẳn sẽ thích ông thêm một chút.
Ông cũng không còn cách nào khác đành phải rời đi, trước khi đi ông còn nói: "Ba sẽ không về sớm được, con ở nhà tự chăm sóc mình thật tốt."
Úc Đường rốt cuộc cũng lên tiếng: "Được."
Úc Tề Lỗi hẳn là chuẩn bị đi công tác.
Cô chưa bao giờ quan tâm tới việc kinh doanh của ba mình, chỉ là đại khái biết một chút quá khứ của ông.
Vẫn là do khi Úc Tề Lỗi đón Úc Đường từ nhà bà ngoại trở về, cô nghe bà ngoại nói qua. Trước đó, cô còn không biết sự tồn tại của Úc Tề Lỗi.
Người ta nói cha mẹ cô là một đôi vợ chồng trẻ, hai người cùng nhau tay trắng lập nghiệp.
Nhưng là sau khi hạ sinh cô, mẹ cô liền biến mất.
Úc Tề Lỗi vẫn độc thân, sau khi mẹ cô mất tích, ông liền biến hóa, từ một tên tiểu tử nghèo trở thành một ông chủ giàu có.
Đây cũng là một câu chuyện đầy cảm hứng. Mà Úc Đường cùng mẹ cô cũng chỉ là một điểm xuyến trong câu chuyện cũ này mà thôi.
Về phần mẹ cô đã đi đâu, tại sao lại gửi cô cho bà, Úc Tề Lỗi vì sao không quan tâm cô, những chuyện này đều đã qua.
Mà bà ngoại nói bà cũng không biết.
Úc Đường tạm thời tin là bà không biết.
Đây là phiên bản mà Úc Đường nghe được từ bà cô. Nhưng trong lòng Úc Đường có ý nghĩ riêng của chính mình. Cô có suy nghĩ xấu, nếu câu chuyện phát triển theo phương hướng cẩu huyết, thì hầu hết không thể thoát khỏi những mối nhân quả sáo rỗng.
Đơn giản chính là phu thê nghèo nàn, không ai thèm nuôi cô. Thậm chí không thể nuôi nổi một đứa trẻ, có thể thấy cuộc sống của Úc Tề Lỗi khổ sở như thế nào.
Mà mẹ cô vì cái gì đột nhiên " mất tích", Úc Đường trong lòng cũng có suy đoán, nhưng bởi vì cô vẫn còn những suy nghĩ mềm mại về mẹ, nên không muốn dùng suy đoán ác ý để phỏng đoán bà ấy.
Úc Đường thật ra đã gặp qua mẹ, nhưng cô coi như không biết.
Nhà bà ngoại ở một trấn nhỏ ở vùng nông thôn, ngày thường đều không có người lạ tới. Nhưng khi Úc Đường chín tuổi, một người phụ nữ mặc Hoa phục đột nhiên xuất hiện.
Bà ấy ăn mặc rất lịch sự, khi tới gần bà ấy, cô có thể ngửi thấy một mùi hương nước hoa dễ ngửi.
Là một mỹ nhân.
Người phụ nữ kia ôm lấy Úc Đường, vừa hôn vừa nói: " Gọi ta bằng dì."
Úc Đường ngoan ngoãn gọi: "Chào dì ạ."
Một lát sau, Úc Đường lại nói: " Bà ngoại nói, không được nói chuyện với người lạ."
Sau đó, nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của bà ấy.
Sắc mặt của vị mỹ nhân ấy có chút khó coi, nhưng rất nhanh liền khôi phục.
Bà ấy không ở lại qua đêm, đến nhanh đi cũng nhanh, tựa hồ chỉ là một người khách qua đường.
Sau khi cô gái xinh đẹp rời đi, hàng xóm lại bắt đầu bàn tán xôn xao nói với cô: " Đường Đường, người dì kia cũng thật xinh đẹp, cháu cùng cô ấy lớn lên thật giống nhau, cháu có muốn giống cô ấy không?"
Trò đùa này có một chút ác ý, Úc Đường không phân biệt được ác ý này đến từ đâu, nhưng trẻ con luôn mẫn cảm đối với những điều thiện ác.
Úc Đường lắc đầu, nghiêm túc nói: " Cháu không muốn giống cô ấy, cháu sau này sẽ đẹp hơn cô ấy."
Hàng xóm cười, nói cô là đứa nhỏ ngốc. Thật ra, cô một chút cũng không có ngốc.
Đẹp hơn so với bà ấy?
Thần sắc Úc Đường nhất thời hoảng hốt, cô đi đến trước gương, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình. Đây rõ ràng là khuôn mặt mà cô nhìn thấy hằng ngày nhưng không biết tại sao lại có cảm giác xa lạ. Thực tế, sau nhiều năm như vậy, Úc Đường đã quên người phụ nữ đó trông như thế nào.
Có phải cô lớn lên sẽ có bộ dạng giống bà ấy hay không?
Bất quá, đôi mắt của cô giống Úc Tề Lỗi. Đôi đồng tử màu hổ phách, màu sắc bên trong như mê hoặc người nhìn. Đặc biệt khi nhìn người khác một cách nghiêm túc, có thể làm cho người ta có cảm giác say mê, giống như ảo giác rất thâm tình.
Úc Tề Lỗi có làn da rất tốt. Có lẽ đây là thứ di truyền tốt nhất mà cô nhận được từ ông.
Úc Đường buộc qua loa tóc đuôi ngựa, cũng không ăn sáng, rất nhanh liền rời khỏi nhà.
Chiếc xe đạp của cô màu đỏ, rất dễ để phân biệt. Ở bãi đỗ xe, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Nhưng hôm nay cô cảm giác có chút không thích hợp.
Bởi vì có một chiếc xe đạp màu đỏ khác bên cạnh xe đạp của cô, hai chiếc xe giống nhau về cả kiểu dáng lẫn màu sắc.
Úc Đường sững sờ một lúc, có chút không nhận ra được.
Chân tay cô luống cuống một lúc, cuối cùng chọn cái cũ hơn.
Mở được ổ khóa.
Úc Đường mỉm cười hài lòng, liền đạp xe đi.
Không lâu sau khi cô vừa đạp xe đi, chiếc xe màu đỏ cũng được người ta dắt ra, chủ nhân của chiếc xe này vẫn theo sau Úc Đường không xa không gần.
Hai người đi trên đường, cùng nhau đến cùng một nơi.
Nhưng Úc Đường không có quay đầu lại nên không biết có người luôn đi theo sau mình, ánh mắt người đó vẫn luôn chăm chú nhìn cô.
Đi tới cổng trường, Úc Đường mua một quả trứng gà, một hộp sữa bò để ăn sáng.
Cô dựng xe trước cửa hàng, chờ tới khi bước ra, phát hiện xe đã bị người ta đạp đổ nằm trên mặt đất.
Cô có chút tức giận, bước tới định dựng lên thì có người tới trước, đem xe đạp nâng dậy.
Đây là..... Ai?
Úc Đường hơi ngạc nhiên, đang muốn cảm ơn đối phương, nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt ấy liền làm cho cô ngẩn người.
Mà đối phương vẫn luôn nhìn cô.
Hai người trầm mặc một lúc, Úc Đường mới lúng túng nói: "Cảm, cảm ơn."
Thiệu Ngôn muốn thể hiện thiện ý của mình bằng cách nở một nụ cười, nhưng giờ phút này lại cười không nổi.
Anh cúi đầu, liếc nhìn Úc Đường một cái, đột nhiên hỏi: "Cậu biết tôi?"
A?
Đương nhiên biết, tên của cậu tôi nghe nhiều đến mức mọc kén.
Úc Đường đem lời nói của chủ nhiệm giáo dục lặp lại một lần: "Tấm gương sáng của các bạn học, niềm kiêu ngạo của các thầy cô, mỗi ngày đều học tập tốt tiến tới tương lai, bạn học Thiệu Ngôn."
Nói xong, Úc Đường cũng cảm thấy hơi khó xử. Cô cảm thấy cách nói chuyện của mình giống chủ nhiệm giáo dục, nhưng thật ra cô không nghĩ như vậy.
Nhưng đây cũng là những ấn tượng của cô về Thiệu Ngôn.
Úc Đường khẽ nhấp môi, muốn nói gì đó để cứu vớt khung cảnh lúng túng này. Cô cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ.
Thiệu Ngôn cao hơn Úc Đường, nhìn từ góc độ này có thể nhìn thấy vòng xoáy nhỏ trên đỉnh đầu cô và hàng mi khẽ run.
Thiệu Ngôn kìm chế để không cười, nhìn thoáng qua bữa sáng trên tay cô, khuyên nhủ: "Bữa sáng có thể ăn nhiều một chút, sẽ không béo."
A.
Úc Đường ngây ngốc.
Thiệu Ngôn bỗng trở nên đứng đắn, nghiêm túc nói: " Trải qua cả đêm tiêu hóa, buổi tối tiêu hóa rất ít. Buổi sáng là lúc quá trình trao đổi chất diễn ra mạnh nhất, lượng calo sẽ được chuyển hóa. Vì vậy, cậu sẽ không mập."
Úc Đường trầm mặc.
Cô cảm thấy tình huống này càng ngày càng.... Kì cục.
Đột nhiên trên tay hơi chùng xuống, Thiệu Ngôn đem một chiếc bánh mì nhét vào tay cô, rồi giải thích: "Bánh mì nguyên mạch không đường, ít calo, sẽ không tăng cân."
Trước khi Úc Đường hồi phục tinh thần vì cho rằng Thiệu Ngôn là chuyên gia về cân nặng thì Thiệu Ngôn đã đạp xe đi rồi.
Cô không được tự nhiên nhìn chiếc bánh mì trên tay, tựa như củ khoai nóng hổi.
Cô không phải.... cố tình cướp bữa ăn sáng của cậu.
Còn có sẽ không mập lên là cái quỷ gì? Cậu ấy cũng sợ mập sao?
Mập lên mập lên, cậu ấy lặp lại tận 3 lần, chả lẽ cậu ấy cảm thấy cô mập.
Úc Đường cau mày, cảm thấy dáng người của mình đang bị khiêu khích.
Úc Đường khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn cầm bánh mì đi vào lớp học.
Còn chưa đi vào, đã thấy Kỳ Nguyệt đang vẫy tay với cô.
Kỳ Nguyệt như hiến vật quý, đưa cho Úc Đường một miếng bánh kem phô mai: "Nhìn xem, được không? Đây là bữa sáng mà sáng sớm hôm nay tớ mua cho cậu, chính là cửa hàng bánh mới khai trương mà hôm qua tớ nói. Nó rất ngon đó."
Nhìn nó rất dầu mỡ.
Úc Đường nhìn thấy bề mặt của nó toàn bơ và phô mai, cả thân nổi thêm cả một tầng da gà. Cảm giác khi ăn xong, trong lòng cô hẳn là tràn ngập cảm giác tội lỗi.
" Quá... Dầu mỡ, tớ sẽ cố thử." Úc Đường nhỏ giọng, không đành lòng cự tuyệt ý tốt của cô ấy, vẫn cắn một miếng.
Kỳ Nguyệt hừ một tiếng, liếc mắt thấy chiếc bánh mì trên tay Úc Đường, tức khắc liền cảm thấy kinh hãi.
"Mặt trời mọc phía Tây sao? Cậu hôm nay lại mang bữa sáng?"
Úc Đường sửng sốt, nhớ tới những lời mà Thiệu Ngôn nói, liền giơ chiếc bánh mì trong tay nói: "Bánh mì nguyên mạch, không đường, sẽ không mập lên."
Nói xong, Úc Đường lại ngây ngẩn cả người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.