Học Bá, Anh Bệnh Không Nhẹ

Chương 38



Edit: Yann

Beta: Su

- ---

Nhật kí của Thiệu Ngôn 6.

Kỳ thật chưa bao giờ tôi nghĩ tới có một ngày, tôi sẽ tưởng tượng ra mọi thứ sẽ xảy ra trong tương lai. Càng ngoài ý muốn chính là, không biết tại sao lại xuất hiện một loại thỏa mãn thân thuộc, tựa hồ như tôi đã tìm được một phần thiếu hụt trong tôi bấy lâu nay.

Nhưng muốn mạng nhất là, tôi cho phép cô ấy tiến vào thế giới tôi quấy loạn thị phi, từ hiện tại đến tương lai, vậy mà cô ấy mãi không chịu bước vào kế hoạch tôi đã dày công xây dựng.

Ngoài đau đầu còn có một tia khủng hoảng.

Tình yêu thời niên thiếu quá mức tốt đẹp, nhưng quá mức xán lạn lại không dễ dàng giữ lại. Giống như đống củi lúc bị đốt cháy, ánh lửa nở rộ thực loá mắt nhưng suy cho cùng cũng chỉ là thoáng qua, không đủ để chống đỡ toàn bộ đêm tối.

Cái mà tôi muốn nó phải tồn tại lâu dài.

Aizz, tôi cảm giác tôi đã biến thành một ông già lo được lo mất. Mà nguyên nhân dẫn tới việc này, đều do mẹ Thiệu xem phim truyền hình có cảnh dàn dựng nam nữ chính thời niên thiếu đã bỏ lỡ nhau, sau đó sinh ra một loạt cẩu huyết, mà vừa lúc tôi cũng xem được một đoạn.

May mắn là cô ấy đáp ứng rồi.

Từ một bước bắt đầu, dư lại 99 bước, đều sẽ do tôi tới hoàn thành. Gánh nặng đường xa, vẫn cần tiếp tục nỗ lực.

*

"Gần đây cậu giống như rất bận. " Kỳ Nguyệt vừa định hỏi Úc Đường, chuông tan học lại bất ngờ vang lên, cô đã thấy Úc Đường dọn đồ nhanh như gió, cái bộ dáng hận không thể mọc thêm cánh bay đi.

Cô nghĩ hai người đã lâu không đi cùng nhau, hôm nay vốn định rủ cô ấy về cùng. Không đúng, không chỉ hôm nay, ngày hôm qua cũng thế, mấy ngày hôm trước cũng như vậy.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Úc Đường lại bận rộn như vậy. Bận rộn đến mức Kỳ Nguyệt có chút không nói lên lời, cũng có chút hâm mộ.

"Ừ, tớ muốn đi học bù." Úc Đường nói xong ngẩng đầu lên, cười liếc nhìn cô ấy một cái: "Cậu có muốn đi không?"

"Hả?" Kỳ Nguyệt cả kinh, tức khắc lui về phía sau, ấp úng nói: "Không, không cần đi... Mẹ tớ đã đăng ký cho tớ một lớp ôn tập, thời gian e là không đủ."

Đùa gì vậy... Kỳ Nguyệt làm gì có loại giác ngộ này. Vốn dĩ việc học trên trường học đã đủ nặng. Ai còn có cái tâm tư đi học bổ túc?

Bất quá, Úc Đường học bổ túc ở đâu vậy?

Kỳ Nguyệt nghi hoặc, vừa định hỏi cô ấy, chưa kịp hỏi Úc Đường đã đi ra ngoài.

Kỳ Nguyệt đi theo phía sau Úc Đường, vừa nhìn thấy đã hoảng sợ.

Bởi vì ở chỗ rẽ các phòng học, có người dựa vách tường đang chờ Úc Đường. Thân thể anh hơi hơi nghiêng về phía trước, đầu cúi xuống, không chớp mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, nhìn dáng vẻ có điểm thất thần.

Bất quá, chờ Úc Đường đến gần anh, hai người rõ ràng không có bất luận giao lưu gì, nhưng anh giống như đã biết Úc Đường đã tới, ngẩng đầu chuẩn xác không có lầm nhìn về phía mặt Úc Đường mà cười.

Sau đó... Sau đó việc làm Kỳ Nguyệt mở rộng tầm mắt đã xảy ra.

Cô ấy thấy Thiệu Ngôn cực kỳ tự nhiên cầm lấy cặp sách phía sau Úc Đường, mấu chốt là, Úc Đường vậy mà! Không có! Ngăn cản!!

Không chỉ có không có ngăn cản!

Cậu ấy còn đang cười!

Tổn thọ quá a!! Đây là cái tình huống gì vậy! Hai vua mặt lạnh bị gió xuân hòa tan!!!

Gió xuân? Hoài xuân?

Đây rõ ràng chính là xuân tâm nhộn nhạo sao!

Kỳ Nguyệt lập tức nói không ra lời. Cô ngơ ngác nhìn hai người trước mặt, cũng không biết bọn họ nhỏ giọng nói gì đó, chỉ nhìn thấy Úc Đường liếc mắt nhìn Thiệu Ngôn một cái, sau đó nhỏ giọng trả lời anh: "Đi thôi. Về nhà nhanh lên, bài tập của tớ còn chưa viết xong."

Kỳ Nguyệt hoảng hốt không nói gì, Úc Đường quay đầu hỏi: "Tôi phải đi về học bổ túc, cậu cũng về nhà sớm một chút."

"Được... Được." Kỳ Nguyệt có cảm giác như đi vào cõi thần tiên thiên, trơ mắt nhìn hai người bọn họ rời đi.

Bọn họ vừa đi, chỉ còn lại có một mình, Kỳ Nguyệt mới cảm thấy ủy khuất vì bị vứt bỏ. Cô giống như... Không có cách nào tìm được vị trí của chính mình. Trong lòng một nửa ủy khuất một nửa mất mát, nghĩ nghĩ, Kỳ Nguyệt liền đuổi theo.

Úc Đường cùng Thiệu Ngôn hiện tại mới ra cổng trường, mà cặp sách của Úc Đường vẫn nằm vững chãi trên vai Thiệu Ngôn, trông cô không khác gì một nữ vương, ngẩng đầu mà bước đi ở đằng trước. Mà Thiệu Ngôn ngày thường nhìn cao cao tại thượng ít nói lại lẽo đẽo đi sau cô, trên vai đeo hai cái cặp sách. Tình hình này nhìn... rất không thích hợp.

Kỳ Nguyệt lắc đầu, muốn đem những ý tưởng trong đầu nói ra.

"Từ từ. Đường Đường, cậu đang về nhà sao?"

Kỳ Nguyệt thật sự không biết nên nói cái gì, lung tung tìm một cái đề tài không đau không ngứa.

Úc Đường kỳ quái nhìn về phía cô, sau đó gật gật đầu.

Không đúng, đây không phải là điều mà cô muốn hỏi nha. Kỳ Nguyệt khẽ cắn môi, sau đó liếc mắt nhìn Thiệu Ngôn.

Thiệu Ngôn vẫn bất động thần sắc, giống như là căn bản không nhìn thấy Kỳ Nguyệt. Nhưng ngẫm lại, Kỳ Nguyệt dù sao cũng là bạn của Úc Đường, nếu anh làm lơ thì có vẻ không tốt lắm, cho nên mới lộ ra một tia ý cười, xem như chào hỏi.

Thấy nam thần vậy mà chủ động cười với mình, nếu là ngày thường khẳng định cô sẽ kích động không thôi, nhưng hiện tại trong lòng tràn đầy việc của Úc Đường. Trong lúc nhất thời ngược lại không bận tâm đến.

Kỳ Nguyệt thật cẩn thận đánh giá vẻ mặt Úc Đường, phát hiện cũng không có gì đặc biệt, lúc này mới lấy hết can đảm hỏi: "Cậu cùng cậu ấy cùng nhau trở về sao?"

Cậu ấy ở đây đương nhiên là chỉ Thiệu Ngôn.

Trước kia Úc Đường là cố ý muốn cùng Thiệu Ngôn duy trì khoảng cách, cái này Kỳ Nguyệt biết. Cô không chỉ một lần nhìn thấy Thiệu Ngôn ở cổng trường chờ Úc Đường, mà cố ý tạo ra cảnh vô tình ngẫu nhiên gặp mặt. Bởi vì Kỳ Nguyệt cũng từng nhảy nhót hơn nữa tận tình khuyên bảo Úc Đường.

Úc Đường nhìn Thiệu Ngôn, sau đó dùng sức gật đầu, "Đúng vậy, về nhà học bù."

Về nhà học bù?

Kỳ Nguyệt sửng sốt, không biết nghĩ tới cái gì, có chút nói lắp hỏi: "Cậu, cậu nói cậu muốn học bù, không phải là...... Không phải là đại thần dạy chứ?"

Kỳ Nguyệt nhỏ giọng hỏi, bởi vì cô đang không thể tưởng tượng được. Cho nên thời điểm hỏi ra những lời này, tuy rằng cô đã có suy đoán, nhưng khi hỏi, vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được tiểu tâm can đang run rẩy.

Mà Úc Đường cũng không phụ kỳ vọng của cô ấy, lại một lần dùng sức gật đầu khẳng định đến: "Đúng vậy."

Kỳ Nguyệt giữa mày đột nhiên nhíu lại, không đợi cô nói gì, Úc Đường đã hỏi: "Cậu muốn tới không? Cùng nhau đi. Trình độ của cậu ấy cũng không tệ lắm, tài nguyên hợp lý thì phải lợi dụng."

Này này... Trình độ không tồi.

Cũng đúng đi, trình độ xác thật không tồi, nhưng học bù này cùng học bù trong suy nghĩ của cô không quá giống nhau! Kỳ Nguyệt lén lút nhìn Thiệu Ngôn, phát hiện trên trán Thiệu Ngôn đã nổi gân xanh, sau đó cười đồng ý với Úc Đường.

"Đúng vậy, trình độ của tôi không tồi, tài nguyên hợp lý thì nên lợi dụng."

Chính là nụ cười có hơi miễn cưỡng, cảm giác như nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Lúc này Kỳ Nguyệt còn dám truy cứu cái gì? Muốn Thiệu Ngôn bổ túc thế nhưng cô không muốn làm một cái bóng đèn đâu.

Nghĩ đến đây, Kỳ Nguyệt nhanh chóng quyết định, "Không cần không cần, các cậu cố lên, tớ đi trước nha." Nói xong, nhanh như chớp chạy đi.

Hai người nhìn nhau, không biết cô ấy chạy tới đây nhanh như gió, chỉ vì hỏi một câu này?

Hai người cũng không quá rối rắm, rất nhanh quay trở về nhà.

Buổi tối hôm nay, sau khi Thiệu Ngôn chào mẹ Thiệu, nhanh chân chạy qua nhà Úc Đường.

Thời điểm Úc Tề Lỗi đi công tác, Úc Đường một mình ở nhà, ngôi nhà trở nên yên tĩnh như không có người ở. Bây giờ mỗi ngày thời điểm tiếng gõ cửa của Thiệu Ngôn vang lên, mới có tiếng động vang lên. Dường như cô cũng không bật bếp nấu ăn, luôn ăn đối phó qua loa cho xong.

Thiệu Ngôn biết, tất nhiên sẽ không để cô tiếp tục làm như vậy? Trên cơ bản Thiệu Ngôn ăn cái gì, đều sẽ mang cho Úc Đường một phần y hệt tới đây. Mẹ Thiệu biết cũng không nói gì nhiều, chỉ nghi hoặc hỏi Thiệu Ngôn, vì sao không dứt khoát bảo Úc Đường tới đây ăn cơm? Dù sao hai nhà cũng gần nhau.

Thiệu Ngôn cười cười, chỉ nói là cô ngại ngùng.

Hôm nay Úc Tề Lỗi vẫn chưa về nhà, Úc Đường ngồi ở trên sô pha trong tay cầm điều khiển từ xa, mà màn hình TV vẫn luôn không ngừng biến hóa, rõ ràng tâm tư cô không đặt trên TV.

Thiệu Ngôn cười cười, động tác cũng không khỏi nhẹ nhàng hơn. Sau khi anh đi vào, nói giỡn với cô: "Cậu xem mỗi lần tôi tới đây, đều làm phiền cậu ra mở cửa, ngượng ngùng như vậy? Dứt khoát cho tôi một chiếc chìa khóa đi, đỡ gây phiền cho cậu."

Chìa khóa không đưa, cho Thiệu Ngôn cũng không dám muốn. Rốt cuộc, mặc dù Úc Tề Lỗi thường đi vắng, nhưng nơi này cũng không phải là thật sự chỉ có một mình Úc Đường sinh sống.

Úc Đường nghe xong, trực tiếp làm lơ yêu cầu của anh, thay vào đó kinh ngạc hỏi: "Cậu còn biết cái gì gọi là ngượng ngùng?"

Bộ dáng kinh ngạc của cô biểu hiện quá rõ ràng, Thiệu Ngôn không phục nói: "Da mặt tôi thật ra rất mỏng."

"À, mỏng giống tường thành đúng không." Nhớ trước đây cái sự lì lợm la liếm, không đánh không chịu được của anh, ai có thể có da mặt dày hơn anh chứ?

Úc Đường bất động thanh sắc trào phúng một câu, Thiệu Ngôn cũng không để ở trong lòng. Anh chủ động mở sách giáo khoa, đầu tiên là nhìn ghi chép hôm nay của Úc Đường, sau đó mới nói: "Chúng ta bắt đầu đi."

Đối mặt với học tập, Úc Đường cũng trở nên nghiêm túc.

Cô luôn luôn là người vô cùng nghiêm túc, chỉ cần hạ quyết tâm làm bất cứ chuyện gì, đều sẽ lấy toàn bộ sức lực để hoàn thành.

Chỉ là toán học vẫn như cũ làm người ta vô cùng đau đầu, kiến thức cơ bản của Úc Đường vốn dĩ không tốt, hiện tại nội dung mà thầy giáo giảng, cô cũng là cái biết cái không. Tuy rằng có Thiệu Ngôn giảng bài cho cô, nhưng muốn kéo thành tích lên, cũng không phải là việc một sớm một chiều có thể làm được.

Mất một lúc, Úc Đường đã bị đề bài làm cho đau đầu, bên trong như có mấy con ong cứ vo ve làm huyệt Thái Dương của cô âm ĩ.

Thấy cô như vậy, Thiệu Ngôn nhẹ giọng nói: "Trước tiên nghỉ ngơi một lát đi."

Cô quá mệt mỏi.

Trước đây Thiệu Ngôn chưa từng thấy cô biểu lộ bộ dáng mỏi mệt trước mặt người khác, cho dù khi cô đang ngủ trên băng ghế, lúc đứng lên lại trở nên khí thế ngẩng cao đầu, tựa hồ mỗi thời mỗi khắc đều tràn ngập sức chiến đấu.

Thiệu Ngôn lẳng lặng nhìn cô, nhìn cô đem sách giáo khoa che khuất khuôn mặt, thân thể ngả về phía sau, sau đó liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Dường như muốn thừa dịp lúc tầm mắt cô đang bị che chắn, tùy ý làm những việc thường ngày muốn làm nhưng không dám.

Đầu ngón tay Thiệu Ngôn giật giật, sau đó dừng ở trên xương quai xanh hơi hơi nhô lên của cô, nhanh chóng rời đi tới vai cô.

Anh nói: "Tôi giúp cậu mát xa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.