Trời còn rất sớm, trước khi đi ngủ cả hai người đều quên kéo rèm, nên khi ánh mặt trời ló dạng xuyên qua khe hở chiếu vào, khiến mí mắt Lục Khuynh khẽ nhúc nhích, đóng chặt vài lần sau đó từ từ mở mắt ra.
Lục Khuynh gật đầu, ngơ người trong chốc lát rồi muốn chui vào lòng hắn lần nữa.
Tề Nhiên ngăn cản, nắm tay kéo cậu ra xa một chút, lại hôn lên mí mắt cậu, để cậu ngồi dậy, vừa vuốt tóc cậu vừa nói: "Hôm nay dậy sớm, dẫn em đến cạnh bãi biển kia ăn sáng."
Mí mắt Lục Khuynh vẫn còn rủ xuống, dựa vào lòng bàn tay Tề Nhiên gật gù.
"Thừa dịp bây giờ chưa quá nóng, chúng ta lái mô tô đi." Tề Nhiên không nhịn được véo gò má thiếu niên.
"Mô tô?" Cậu nhóc rốt cuộc tỉnh táo được chút xíu.
"Ừm," Tề Nhiên cười, "Chẳng phải em nói muốn đi mô tô sao? Anh nghe người ta nói xung quanh đây có thể thuê mô tô."
Ờm, Lý Dật Minh đã trở thành "người ta" trong miệng Tề Nhiên.
"Vậy nên em phải dậy nhanh lên." Tề Nhiên đỡ Lục Khuynh sắp ngã xuống, một tay nâng, một tay cầm áo trên đầu giường tròng lên đầu Lục Khuynh.
"Ưm..."
Lục Khuynh lầu bầu, kéo quần áo mặc vào.
Tề Nhiên cũng không dừng lại, quần, vớ, linh ta linh tinh đều ném cho Lục Khuynh, nhìn cậu thong thả mặc xong mới đẩy người vào phòng tắm.
Bạn nhỏ thật sự ngày càng quen thuộc, làm xong một loạt các quy trình còn chẳng thèm mở mắt.
Cậu dựa vào ký ức mà đánh răng, sau đó đạp dép lê "bịch bịch bịch" ra khỏi phòng tắm, trông thấy Tề Nhiên đang ngồi trên sô pha, hắn nhìn cậu rồi vỗ xuống vị trí bên cạnh.
"Qua đây."
Lục Khuynh không hề do dự, chậm rãi dụi mắt bước tới ngồi cạnh Tề Nhiên.
Lục Khuynh sững sờ gật đầu, cũng duỗi cánh tay còn lại qua, chờ Tề Nhiên giúp cậu thoa hết cánh tay, sau đó tự nhiên gác chân lên người Tề Nhiên, trong khi hai mắt vẫn đang khép hờ.
Tề Nhiên nắm cổ chân cậu cố định lại, vừa bôi kem chống nắng lên chân, vừa ngắm Lục Khuynh gục gù như gà mổ thóc.
Lúc này Lục Khuynh rốt cuộc mở mắt, chớp mắt nhìn hắn, cong môi cười nhẹ: "Đó là vì kỹ thuật của anh Nhiên tốt."
Nói xong bèn nghiêng đầu, nhưng dường như nhớ tới điều gì đó, cậu ngẩng phắt lên, đôi mắt trợn to dòm hắn chòng chọc.
Tề Nhiên lập tức hiểu, nhất định cậu đang nghĩ tới nội dung trên điện thoại tối qua đây mà, hắn cười làm bộ không biết hỏi: "Sao vậy em?"
Lục Khuynh tỉnh táo, ngoảnh mặt đi, thấy chân mình sắp được bôi xong rồi, bèn nằm úp sấp trên ghế tới gần Tề Nhiên, hỏi hắn: "Sao anh không thoa?"
"Anh không cần," Tề Nhiên sờ đầu cậu, "Da em trắng, không thoa sẽ dễ bị cháy nắng."
Hắn hơi ngẫm nghĩ, nói tiếp: "Nhưng nếu em muốn bôi giúp anh, anh cũng không ngại."
"Em mới không bôi giúp anh đâu." Lục Khuynh trả lời mà chẳng thèm nghĩ ngợi.
Tề Nhiên không đáp, lát sau thấy cậu mím môi, nặn một ít kem chống nắng ra tay rồi bôi lên cánh tay Tề Nhiên.
Quả nhiên, Tề Nhiên nghĩ.
Lục Khuynh không nhìn mặt hắn: "Chỉ thoa lên tay với chân là được rồi ư?"
"Ừ," Tề Nhiên gật đầu, "Sao thế, em còn muốn không mặc đồ đi dạo trên bờ cát à?"
Lục Khuynh bôi vẽ lên tay hắn, khi ngẩng đầu va phải ánh mắt của Tề Nhiên, đọc được một tia nguy hiểm từ trong đó.
Em dám?
Cậu chẳng sợ tẹo nào, chỉ cảm thấy buồn cười, ghé mặt lại gần vai Tề Nhiên, mi mắt cong cong nhìn hắn: "Em không muốn."
Tề Nhiên cúi đầu hôn chụt lên mặt cậu, thật sự không nhịn được bèn nâng mặt cậu hôn mấy ngụm, sau đó thả tay xuống, nhẹ giọng giục cậu nhanh chóng thoa xong.
Tốc độ của cậu nhóc cũng không mau lẹ, quy quy củ củ thoa kem chống nắng, sau đó nhìn hắn bằng cặp mắt sáng lấp lánh.
"Đi thôi."
Tề Nhiên sợ mình không chịu nổi mà muốn vồ lấy cậu nên đứng bật dậy, kéo Lục Khuynh ra ngoài.
Bởi vì còn sớm nên nhiệt độ vẫn chưa cao lắm, Lục Khuynh hứng cơn gió lạnh, sóng vai cùng Tề Nhiên dạo bước về trước.
Tề Nhiên thuê một chiếc mô tô ở cửa hàng mà Lý Dật Minh nhắc đến, tiện tay mua thêm mũ bảo hiểm cho hai người, rồi lái xe chạy đến bãi biển.
Lục Khuynh ngồi sau xe ôm eo Tề Nhiên, cơn gió biển thổi vào mặt, khác hẳn với thành phố B, gió nơi đây mang theo khí nóng và vị mặn, mạnh mẽ phả lên mặt cậu khiến chiếc mũ giống như sắp bay cả lên.
Cậu nâng tay đè mũ, nằm nhoài trên lưng Tề Nhiên, lại duỗi tay kia giữ mũ giúp hắn.
Tề Nhiên cười không lên tiếng, chậm rãi điều khiển mô tô dừng trước cửa hàng bán cháo.
Cháo hải sản của cửa hàng này luôn là món ngon nổi tiếng ở địa phương, tuy bọn họ dậy rất sớm nhưng trong cửa hàng vẫn vô cùng đông, hết cách, họ đành phải ngồi xuống hàng ghế trước cửa gọi cho mỗi người một bát cháo.
Cũng may nắng không quá gắt, làn gió cũng thật dễ chịu, Lục Khuynh và Tề Nhiên ngồi đối diện nhau, cháo đã được bưng ra, Tề Nhiên nhìn Lục Khuynh cầm thìa múc cháo lại đặt xuống, rắc ớt vào.
Lục Khuynh gật đầu, trộn cháo và ớt lên, múc một thìa đưa vào miệng.
Vị ngọt thịt* của cháo hòa quyện cùng vị cay cuộn tròn nơi đầu lưỡi rồi đi vào dạ dày, cổ họng Lục Khuynh tê tê, thoải mái híp mắt.
Cái mà một số người phương Tây chỉ có thể miêu tả như là một loại vị ngọt có mùi thơm thì đối với người phương Đông lại là một vị cơ bản, được người Nhật gọi là "umami", còn người Trung Quốc gọi là 鲜味, nghĩa là "vị ngọt thịt". (Theo healthmart.vn)
Tề Nhiên nở nụ cười khi thấy vẻ mặt thỏa mãn của cậu: "Đây là phát minh mới của em à? Cháo ăn với ớt?"
"Mới phát hiện gần đây," Lục Khuynh đáp, "Anh thử chút không?"
Dứt lời đẩy bát cháo của mình lên trước.
Tề Nhiên nhíu mày ngó cậu, múc một thìa từ bát của Lục Khuynh.
Quả thực vị cay rất kích thích, ăn cũng không tệ lắm.
"Ngon lắm." Tề Nhiên cho lời bình.
Lục Khuynh nhoẻn miệng cười, cũng không nói chuyện với Tề Nhiên nữa, tự mình ăn xong bát cháo.
Mà chẳng bao lâu sau, trên trán thiếu niên đã lấm tấm mồ hôi, tay không ngừng quạt gió lên mặt.
"Hơi cay." Lục Khuynh hít hít mũi.
Tề Nhiên cười: "Thế mà em còn bỏ nhiều ớt như vậy?"
Lục Khuynh không đáp, khẽ há miệng hút khí.
"Mở miệng to ra nào." Giọng Tề Nhiên lại vang lên.
Lục Khuynh ngoan ngoãn há to miệng, Tề Nhiên thừa dịp xung quanh không ai để ý đến họ, vội vàng múc một thìa cháo trong bát mình đút vào miệng cậu.
Cháo hải sản nguyên vị lập tức bao phủ vị cay trong miệng, Lục Khuynh cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn hẳn, tay cầm thìa dừng một hồi, vươn đến bát của Tề Nhiên.
Tề Nhiên cười, lặng lẽ bưng bát của mình đến gần chút.
Xung quanh đông người nhưng chẳng ai chú ý đến những động tác mờ ám giữa họ.
Thế là hai người cứ em múc một thìa của anh, anh múc một thìa của em, bữa sáng vốn có thể giải quyết nhanh chóng lại bị họ kéo dài lê thê, chờ tới lúc tính tiền xong leo lên mô tô ngồi thì mặt trời chói chang đã treo lơ lửng giữa trời.
Tề Nhiên hạ vành mũ của Lục Khuynh thấp xuống, xe chạy không bao xa thì dừng lại.
Lục Khuynh bị vành mũ che khuất tầm mắt, lúc xuống xe ngẩng đầu mới nhận ra mục đích ngày hôm nay họ muốn đến.
Bãi biển mà Lý Dật Minh nhắc tới thật sự rất tốt, chẳng có biển người tấp nập, hơi giống như chốn bồng lai tiên cảnh, những ngôi nhà mang sắc thái địa phương xếp chồng lên nhau, các loại cửa hàng đồ dùng và thực phẩm nối liền nhau, khiến Lục Khuynh vừa cảm thấy yên bình vừa cảm thấy sầm uất.
Cả hai lang thang trên con phố nhỏ, mua vài món đồ mà họ nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ mua, chẳng hạn như búp bê đại dương, mặt dây trang sức bãi biển,... rồi ngẫu nhiên tìm được một quán cơm trưa nhỏ, sau đó tiếp tục lên đường từ từ đi về phía bãi biển.
Hôm nay tâm trạng của bạn nhỏ khá tốt, bước chân nhẹ nhàng đi trước Tề Nhiên một quãng, hai cánh tay lộ dưới ánh mặt trời lấp lánh.
Tề Nhiên nâng chiếc túi trong tay lên nhìn, bên trong là một mặt dây trang sức di động, trên đó là một bức tranh màu nước vẽ cảnh biển nơi đây, được bọc bằng lớp nhựa trong suốt, trông vô cùng tinh xảo.
Hắn ngó món đồ này trong chốc lát, sau một lúc lâu mới liếc gáy cậu nhóc mỉm cười bất lực.
Bạn nhỏ quả nhiên vẫn là bạn nhỏ.
Hắn nhếch miệng cười, tiến lên một bước vòng tay qua cổ Lục Khuynh, ngang ngược tăng tốc độ.
Lục Khuynh không phản ứng kịp, nhưng vẫn theo sát Tề Nhiên, tăng tốc độ.
Bãi biển nhanh chóng hiện ra trước mắt, lúc này đã là ba bốn giờ chiều, nhiệt độ bắt đầu hạ xuống, trên bờ cát lác đác vài người.
Vừa trông thấy bờ biển, mắt cậu đã sáng bừng lên, bước chân vô thức nhanh hơn, Tề Nhiên xuýt thì không ôm được cổ cậu.
Cậu thoát khỏi tay Tề Nhiên, bạn nhỏ vốn dĩ rất lạnh lùng hiếm khi có được chút nhiệt huyết hồn nhiên ở cái tuổi này nên có, cậu nhóc lon ton chạy lên trước.
"Ấy," Tề Nhiên gọi với theo sau, "Nhớ cởi giày."
Lục Khuynh dừng lại, hối hả cởi giày xách lên, cậu tiếp tục đi về trước cho đến khi dừng lại ở bờ biển, thỉnh thoảng nước biển mát lạnh dâng lên, ngón chân thiếu niên bị lạnh sẽ không nhịn được mà co lại.
Cậu liếc sang bên cạnh, Tề Nhiên cũng đã cởi giày đứng trong nước, mi mắt cong cong nhìn cậu.
Không biết cậu nghĩ tới cái gì, ngó Tề Nhiên một chốc rồi giẫm lên chân hắn.
"Làm gì thế?" Tề Nhiên hỏi cậu.
Trong mắt cậu nhóc lóe tia thích thú, nhếch miệng: "Không làm gì ạ."
Mà dưới chân càng giẫm càng mạnh.
Tề Nhiên cảm nhận lực độ khi Lục Khuynh đạp lên chân mình, nụ cười làm sao cũng không tắt được, hắn vừa định nhấc mu bàn chân lên, Lục Khuynh lại rời đi nhanh hơn hắn một bước.
Một giây sau, cậu hất nước lên mặt Tề Nhiên.
Tề Nhiên nheo mắt vì bị tạt nước, khi hắn mở mắt ra lần nữa thì thấy thiếu niên đang quay lưng về phía mặt trời, cậu như được phát sáng vậy, chiếc mũ đang đội không biết bị gió thổi đến nơi nào, sợi tóc rối che khuất mặt cậu, nhưng độ cong nơi khóe miệng lại vô cùng lớn.
Lần này bạn nhỏ cười đến vui vẻ như vậy, thậm chỉ còn để lộ cả răng nanh.
Tề Nhiên sững sờ ngắm cậu hồi lâu, lâu đến mức khi khóe miệng Lục Khuynh đã hạ xuống, Tề Nhiên mới cười khẽ một tiếng, nói với cậu: "Bạn nhỏ này, em toang rồi."
Lục Khuynh hãy còn ngơ ngác, Tề Nhiên chợt vung tay hất nước lên mặt cậu.
Hết lần này đến lần khác, Lục Khuynh chẳng kịp mở mắt, chỉ cảm giác cơ thể lần lượt bị nước vỗ về, cậu lẩm bẩm: "Tề Nhiên." cậu vờ lảo đảo ngã ngửa ra sau.
Tề Nhiên ngừng động tác trong nháy mắt, túm lấy vạt áo thiếu niên, nhưng vẫn bị cậu kéo xuống nước theo.
Lục Khuynh nở nụ cười đắc thắng, nhếch miệng dòm Tề Nhiên: "Đồ của em ướt hết rồi."
Tựa như lời oán trách, nhưng càng giống như đang mè nheo hơn.
"Không sao," Tề Nhiên nắm tay muốn kéo người lên, "Tí về thay cho em."
Nhưng Lục Khuynh nhanh chóng phẩy tay hắn, vội vàng đứng dậy, hất nước xung quanh về phía Tề Nhiên.
Nước biển xối lên người Tề Nhiên như trút nước, hắn mất một lúc mới nhận ra mình bị bạn nhỏ chơi xỏ.
Lá gan càng lúc càng lớn.
Hắn cười, đột ngột đứng lên, kéo cả áo và người Lục Khuynh vào trong nước, còn vươn tay bảo vệ đầu cậu miễn cho bị đụng.
Lục Khuynh không muốn làm theo ý hắn, đẩy hắn lùi về sau, mà tay cậu cũng chẳng rời khỏi mặt nước bao nhiêu.
Mặt trời dần lặn xuống, thế giới từ từ nhuộm đẫm sắc đỏ, bọt nước hắt lên giữa hai người cũng hiện lên ráng đỏ, Lục Khuynh lau nước trên mặt, vươn đầu lưỡi liếm môi.
Nước biển rất mặn, khiến cậu quên rằng mình đang thủy chiến với Tề Nhiên.
Vì thế lúc cậu chưa kịp phản ứng, chợt phát hiện mình nửa nằm bẹp trong nước, Tề Nhiên chống hai tay bên người cậu, đang nhìn cậu bằng cặp mắt dịu dàng.
"Vẫn bị anh bắt được nhỉ?" Tề Nhiên cười, "Em vẫn còn non đấy bạn nhỏ."
Lục Khuynh ngơ ngác không đáp lại hắn, đôi mắt dán chặt vào phía sau hắn.
Tề Nhiên nhíu mày, cứ thế ngoái đầu ra sau.
Chẳng biết mặt trời đã biến mất từ lúc nào, chân trời đầy rẫy những dấu vết đỏ rực, biển xanh cũng trở nên vàng chói dưới ánh tà dương.
Được rồi, bạn nhỏ lại đang nhìn biển.
Tề Nhiên híp mắt quay đầu, thấy Lục Khuynh còn không nhìn vào mắt mình, hắn nhẹ giọng gọi cậu: "Lục Khuynh."
Lục Khuynh ngó qua hắn: "Vâng?"
"Đừng ngắm biển nữa."
"Gì ạ?"
Tiếng sóng vỗ bờ có hơi lớn nên Lục Khuynh chẳng nghe rõ lắm.
"Anh nói, mặc dù biển rất đẹp," Tề Nhiên trầm giọng: "Nhưng đừng ngắm biển nữa mà hãy nhìn anh đi."