"Tôi vốn dĩ là anh của cậu.
"
"Ai thừa nhận?"
"Chú Mục thừa nhận.
"
Mục Nam Dữ khựng lại trong giây lát, nhìn qua thấy Bạch Cảnh Đàm đang nhẹ nhàng lắc lư cái điện thoại, trên màn hình thấp thoáng dòng chữ "đang gọi"!
Chú Mục, còn ai ngoài ông chú của cậu nữa?
Bạch Cảnh Đàm, đồ không biết xấu hổ này, cãi không lại là đi mách người lớn, cái tật từ nhỏ đến giờ không đổi!
"Ầy? Tiểu Đàm, hình như chú nghe được tiếng của Tiểu Dữ, hai đứa học chung một trường, có gặp nhau không?"
Mục Nam Dữ vô cảm, lạnh giọng đáp: "Không gặp!"
"Thằng nhóc này! ! " Mục Văn Tuấn bật cười, "Tiểu Đàm, tính tình của Tiểu Dữ từ xưa đều vậy, cháu biết rồi đó, đừng để ở trong lòng! ! Cháu lớn hơn Tiểu Dữ 1 tháng tuổi, cũng xem như anh trai của nó, hai đứa xa nhà đi học, cháu chăm lo cho nó một chút nhé.
"
"Tụi cháu ở cùng một phòng ký túc xá, cháu sẽ chăm sóc cậu ấy mà, chú Mục cứ an tâm ở nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh đi ạ.
"
Hôm nay mới biết, làm như Bạch Cảnh Đàm thật sự là anh trai của cậu vậy!
Mục Nam Dữ phình má trề môi, cúi đầu nhìn hộp thuốc cảm đang ôm trong tay, lười biếng mà mở miệng châm chọc.
"Rốt cuộc là ai chăm sóc ai! Tôi cũng không giống ai đó, mới khai giảng ngày đầu đã bị cảm, không có thuốc, còn không có nước ấm.
".
Cậu nói câu này thật ra là muốn chọc tức Bạch Cảnh Đàm.
Nhưng mà ông chú của cậu bên kia điện thoại nghe loáng thoáng 2 chữ "bị cảm", lập tức ra lệnh cho cậu.
"Cái gì, Tiểu Đàm bị cảm? Tiểu Dữ, con cho cậu ấy uống thuốc chưa?"
Bạch Cảnh Đàm có tay có chân, mắc gì cậu phải cho hắn ta uống thuốc!
Bạch Cảnh Đàm một tay chống cằm, ánh mắt lạnh lùng, làn da trắng kèm biểu tình lãnh đạm càng làm nổi bật đôi mắt phượng nhạt màu, nhìn thế nào cũng chẳng thấy ý tốt, chỉ cố tỏ vẻ thanh cao.
Hắn cố tình khàn giọng, nghe yếu ớt đến mức sắp phải gọi cấp cứu.
"Không có gì đâu ạ, Tiểu Dữ còn phải luyện tập! ! "
Mục Văn Tuấn quả nhiên bị Bạch Cảnh Đàm châm ngòi, tức giận mắng: "Mục Nam Dữ! Luyện tập đến mức nào mà không có thời gian cho Bạch Cảnh Đàm uống thuốc hả?"
"Chú à, cậu đừng nghe cậu ta nói bậy, huấn luyện quận sự sáng nay cậu ta còn làm 30 cái hít đất ――"
Bạch Cảnh Đàm nhướng mày, nhàn nhạt bồi thêm một câu: "Giúp Tiểu Dữ làm.
"
Cả người Mục Nam Dữ cứng ngắc.
Mục Văn Tuấn nắm chặt nắm đấm: "Mục Nam Dữ, Tiểu Đàm bị bệnh mà con còn bắt nó hít đất giúp, chú dạy con như vậy à?!"
"Con nhớ lấy thuốc trị cảm cho Tiểu Đàm, một ngày ba lần không được sót lần nào, có nghe không hả!"
Hồi còn trẻ Mục Văn Tuấn từng đi lính, đến tuổi trung niên khí thế vẫn nguyên vẹn như xưa, cả bộ võ quyền quân huấn là nỗi ám ảnh của Mục Dữ Nam từ bé đến lớn.
Dựa theo nguyên tắc "quân tử báo thù mười năm chưa muộn", Mục Nam Dữ nén giận đáp:"Con biết rồi! chú vừa phẫu thuật xong chưa lâu, đừng động cái nóng nảy thế.
"
Tên cẩu Bạch Cảnh Đàm kia nghe được đáp án vừa ý, cuối cùng cũng ngắt điện thoại.
Di động vừa tắt, cơn tức giận của Mục Nam Dữ chính thức bùng chát:"Bạch Cảnh Đàm, đồ xấu xa cậu lại đi mách lẻo ――"
Đối phương tay không run mặt không đỏ, liếc nhìn hộp thuốc cảm trong tay cậu.
"Cậu đồng ý với chú Mục rồi, phải giúp tôi uống thuốc.
"
"Hơn nữa là một ngày ba lần.
"
"Phần sáng nay cậu bỏ qua rồi.
"
Khóe mắt lẫn đuôi mày Mục Nam Dữ đều đầy nộ khí, nhưng đôi mắt hạnh lại tròn xoe, khuôn mặt thì thanh tú dễ nhìn, trừng mắt cũng chẳng dọa được ai, trái lại trông cứ như con mèo ngạo kiều làm người khác càng muốn trêu chọc.
Nhưng trêu chọc quá đà, mèo nhỏ cũng sẽ tức giận.
Bạch Cảnh Đàm môi mỏng khẽ mở, vừa mới thở ra một âm gió, "cạch" một tiếng, Mục Nam Dữ đứng lên, trên thân là bộ quân phục phẳng phiu chỉn chu, nhìn ngầu bất ngờ.
Quan Phương nằm im thin thít trên giường, sợ một giây tiếp theo Mục Nam Dữ sẽ đấm thẳng vào mặt Bạch Cảnh Đàm.
Nhưng Mục Nam Dữ chỉ lạnh mặt lấy hai gói thuốc từ hộp thuốc trị cảm, đưa tay về phía Bạch Cảnh Đàm:"Ly nước của cậu đâu?"
"Trong giỏ của tôi.
"
Một phút sau, một ly thuốc trị cảm nóng hổi được đặt trước mặt Bạch Cảnh Đàm.
Hơi nóng bốc lên làm mờ tròng kính, đến cả con người màu hổ phách cũng cảm nhận được nhiệt độ cao này.
Mục Nam Dữ đứng nhìn chằm chằm cho tới khi hắn uống hết ly thuốc.
"Buổi tối không đấy rượu nữa.
"
"Sao vậy?"
"Tôi không có sợ thua cậu đâu! Là do cậu bị bệnh, uống thuốc cảm thì không được uống rượu, cậu muốn nhập viện à.
"
"Tôi cũng lười gọi xe cấp cứu cho cậu" Mục Nam Dữ vòng qua Bạch Cảnh Đàm, vẫy tay với Quan Phương, "Đi thôi, ra sân thể dục tập hợp.
"
Giờ tập hợp ngay giữa trưa, buổi sáng đã có người bị phạt chạy vì đến muộn, sinh viên năm nhất toàn thể đến đông đủ, không một ai đến trễ.
Tất cả đều mặc quân phục, mấy đại đội xếp hàng trông chỉnh tề hơn hẳn.
Huấn luyện viên trưởng đi kiểm tra một lượt các đại đội.
"Cậu, cầu vai cong vẹo như thế à?"
"Cậu này đội mũ ngược à, thấy mình ngầu lắm đúng không?"
"Cậu, cởi nhiều cúc áo như vậy làm gì, tôi không có nhu cầu xem áo trong của cậu!"
Nhờ có chiều cao vượt trội, Mục Nam Dữ đứng ngay bên cạnh Bạch Cảnh Đàm, tư thế đứng tiêu chuẩn, nhưng ánh mắt lại không nghiêm trang, cậu lén liếc tới lui đủ chỗ.
Huấn luyện viên đi tới đâu, ánh mắt cậu liền dời theo tới đó.
Nhìn một vòng, cao thấp mập ốm, dáng người nào cũng có.
"Tôi biết quân phục là do trường phát, sẽ có chút vấn đề số đo, nhưng mà các anh các chị có thể mặc cho chỉnh tề một chút được không hả?"
"Mấy anh chị nhìn lại mình xem, mũ thì lệch, thắt lưng thì xốc xếch, đây mà là bộ dạng của quân đội à? Nhìn chẳng khác gì lũ giặc phá xóm!"
"Tôi sẽ chọn hai người ăn mặc chỉn chu nhất, cho mọi người nhìn rõ thế nào là ăn mặc đàng hoàng.
"
"Hai nam sinh hàng cuối cùng, lên đây!"
Tuy là Mục Nam Dữ thường xuề xòa nhiều thứ, nhưng luôn cảm thấy không thể phụ lòng gương mặt đẹp đẽ và chiều cao 1m8 này, cho nên đối với việc ăn diện cũng có yêu cầu nhất định.
Quần áo có thể rẻ cũng được, nhưng nhất định phải đẹp.
Bạch Cảnh Đàm càng không cần phải nói, đồ đạc trong phòng ngủ đều được sắp xếp ngăn nắp, vốn đã có thói quen sạch sẽ.
Hai người đứng bên cạnh huấn luyện viên, lưng thẳng tắp, lưu loát giỏi giang, giống như hai thanh gươm sắc bén vừa rút ra khỏi bao, mũi dao bén nhọn.
Ánh mắt của mấy nữ sinh đang xếp hàng cũng sáng rực lên.
Còn có mấy cậu nam sinh nhỏ nhắn cũng lén đỏ mặt.
Nhưng Mục Nam Dữ không hề chú ý đến, khóe mắt cậu chỉ nhìn thấy vai Bạch Cảnh Đàm cao hơn vai cậu 5cm, còn có nốt ruồi đỏ ẩn hiện phía sau gáy.
Cậu lặng lẽ nhón chân lên.
Ỷ vào khả năng giữ thăng bằng tốt, lại nhón thêm một chút.
Huấn luyện viên riếp tục đi chỉnh trang quân phục trong đội ngũ.
Bạch Cảnh Đàm híp mắt lại, bất động thanh sắc đưa một tay ra sau lưng Mục Nam Dữ, cách vài centimet đỡ hờ lấy cậu.
"Chân không đau sao?"
Mục Nam Dữ không nghĩ sinh viên tốt như Bạch Cảnh Đàm lại dám nhỏ giọng nói chuyện với cậu, huấn luyện viên vừa không chú ý bọn một xíu thôi.
"Làm gì mà đau?" Mục Nam Dữ nhìn theo ánh mắt Bạch Cảnh Đàm, nhìn tới gót chân của chính mình đang kiễng lên.
Cậu ho nhẹ một tiếng, mặt không đổi sắc bịa chuyện: "Cậu thì biết cái gì, đây là nhiệm vụ huấn luyện của bọn tôi.
"
"Thật không?"
"Đương nhiên, tôi còn có thể nhón cao hơn ――"
Nhón cao hơn một chút, chẳng biết chân bị động chỗ nào rồi, k1ch thích tới vết bầm phía sau chân, đau đến mức Mục Nam Dữ run lên một cái, cả người ngửa ra sau, vững vàng ngã vào vòng tay Bạch Cảnh Đàm ở ngay phía sau.
"Oaa!"
Từ trong đội hình phát ra một tiếng hô kinh ngạc.
Ồ.
Mục Nam Dữ trợn trừng mắt lên.
Biết ngay mà, Bạch Cảnh Đàm vốn không hề có ý tốt!
- -----------------------------------------------------.