Từ chuyện của bố tôi thì tôi đã nảy sinh cảm giác chán ghét tới cùng cực đối với thứ gọi là ‘tình yêu’.
Nhưng Tần Sở…
Tôi nhớ đến những việc đã xảy ra ở rạp chiếu phim.
Đúng là tôi trêu chọc cô ấy trước nhưng cô ấy không hề biểu hiện ra nửa phần có ý với tôi.
Chẳng lẽ bởi vì bị tôi bắt ép trở thành bạn gái nên không cam lòng từ đó cố ý trêu cợt tôi?
Cô ấy nói đây là mối tình đầu của cô ấy…
Nếu là như thế thì cũng có thể hiểu cho tâm lý của nữ sinh kia.
Tôi quyết định thử cô ấy một lần.
Đúng lúc bàn bên cạnh có tiếng nữ sinh vang lên, hai người ngồi cách không xa so với bàn tôi cho nên tôi có thể nghe thấy rõ ràng nội dung.
“Vì sao ngày hôm qua anh không nói ngủ ngon với em?”
“Trước kia ngày nào anh cũng chúc em ngủ ngon!”
Nam sinh kiên nhẫn dỗ dành:
“Ngày hôm qua anh đi xã giao về muộn nên không muốn làm phiền em nữa, sau đó buổi sáng anh đã nói lời chào với em đúng không nào bảo bối?”
Nữ sinh tức giận: “Không được, sau này ngày nào anh cũng phải chúc ngủ ngon và chào buổi sáng với em!”
Giọng điệu của nam sinh tràn đầy sự sủng nịch:
“Được được được~ Nghe theo em hết.”
Tôi nhìn Tần Sở quả nhiên cô ấy cũng đang liếc mắt về phương hướng đó.
Tôi nghiêng đầu thấp giọng hỏi cô ấy.
“Nếu như bạn trai nhà người khác cũng nói chúc ngủ ngon và chào buổi sáng với bạn gái mình thì tôi đây…”
Tần Sở vẫn nở nụ cười như cũ, giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ có điều trong đó lại chứa sự từ chối rõ ràng thậm chí tôi còn thấy tia khinh thường hiện lên trên mặt cô ấy:
“Chúng ta chỉ là diễn bạn trai với bạn gái mà thôi cần gì phải diễn ở lúc không có người nữa chứ? Anh không chê mệt à?”
Tôi không có cách nào phản bác được.
Chẳng hiểu sao tôi lại có chút bực mình:
“Không có gọi điện thì bạn cùng phòng của cô sẽ tin chắc? Hiện tại có cặp nào yêu đương mà không nấu cháo điện thoại đâu?”
Rốt cuộc cô ấy cũng mím môi không cười, dùng ánh mắt quái dị nhìn tôi.
“Vậy mà anh còn biết cái này à?”
Tôi: “...”
Không cẩn thận nhìn thấy heo chạy.
Cô ấy cười cười nói:
“Cho dù phải nấu cháo điện thoại thì cũng chưa chắc cần bên kia phải có người nha~”
Giọng nói thật êm tai.
“Tôi chỉ cần đặt điện thoại lên tai rồi tự biên tự diễn, như thế không phải là được rồi sao?”
Tôi chán nản.
Được rồi, tôi biết cô không tôi, nhưng có cần nói trắng ra thế không?
“Đi thôi bạn trai. Em muốn anh đưa em về ký túc xá~”
Từ khi Tần Sở nói xong câu kia ở trong tiệm thì tôi vẫn chưa mở miệng nói câu nào.
Dưới áp suất đang hạ nhanh đến chóng mắt của tôi đám Trần Mộ cũng không dám ăn gì cho dù cậu ta không khác thùng cơm là bao, buổi ăn này kết thúc, nhân lúc tôi tính tiền Trần Mộ kéo Hạ Giang và mấy người chạy đi lánh nạn.
Tôi cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Đi thôi.”
Bản thân Tần Sở không phải là người nói nhiều, cả đường đi chỉ im lặng.
Tiệm đồ nướng ở gần cổng trường, đi chưa tới mười lăm phút đã đến dưới ký túc xá của cô ấy.
Cũng đúng lúc đi ăn cơm nên dưới ký túc xá có nhiều người qua lại.
Có không ít người túm tụm lại đầu ba đầu năm ghé tai vào nói gì đó khi nhìn thấy chúng tôi đi với nhau.
Tôi nhíu mày.
“Tới rồi.”
“Cô mau đi lên đi.”
Tần Sở ngẩng đầu, vẻ mặt hiện lên tia tinh ranh.
Nụ cười của cô ấy quá mức đáng sợ làm cho tôi phải lùi ra sau một bước theo bản năng.
Cô gái nhỏ trước mặt mặc áo khoác cao bồi, để lộ đoạn chân dài trắng nõn, hơi ngửa đầu lên như con thiên nga.
Bỗng nhiên cô ấy vòng hai tay qua cổ tôi, dán mặt lên cằm tôi.
Xúc cảm tinh tế khiến tôi có chút thất thần.
Cơ thể của tôi cứng đờ tại chỗ, chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy cô ấy nói:
“Đã diễn kịch thì phải diễn cho tròn vai nha bạn trai.”
“Tần Sở….”
Tôi buột miệng thốt ra, sau đó dừng lại không biết nên nói cái gì.
Lồ ng ngực rung động.
Cô ấy cười, là nụ cười chưa từng có, vừa chân thật vừa vui sướng.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi.
“Anh xem, tôi đã nói chiêu này dùng tốt mà.”
“Quả nhiên anh đã nhớ rõ tên của tôi.”
“Vậy đừng quên mất nha bạn trai~”
Cô lùi phía sau hai bước, chớp chơp mắt xoay người chạy vào cửa ký túc xa, tay phải giơ lên vẫy vẫy.
“Cố Duy, bái bai.”
Hoàng hốn chiếu lên hình bóng của người thiếu nữ, kéo dài che khuất mặt đất, mỗi tấc da như được tẩm lên lớp sáng hồng nhạt.
Tôi ngẩn ra hơn nửa ngày mới xoay người bước đi.
Lần đầu tiên… Ngày đầu tiên tôi nhớ kỹ tên của một người xa lạ.
Tần Sở.
6.
Sáng sớm hôm sau, tôi thấy Trần Mộ, Hạ Giang, Cương Tễ chụm đầu lại với nhau, miệng đang nói gì đó nhưng không hề phát ra âm thanh, hình như đang chơi trò đoán chữ.
Tôi không để ý, lập tức ngồi xuống giường.
Mắt Hạ Giang sáng lên.
“Anh Duy, anh đi lên đi.”
Cương Tễ cất giọng cao ở quãng tám nói:
“Anh Duy anh Duy, anh hot à!”
Trần Mộ gõ một cái lên đầu cậu ta:
“Nói cái gì đó? Anh Duy của chúng ta có khi nào không hot? Nhớ năm đó anh Duy của chúng ta một chọi tám ở cửa đông, đánh cho đám cháu kia phải tè ra quần, một trận thành danh…”
Tôi phiền cái đứa cháu này nhất, chẳng khác nào mấy cái đề ra của Tường Lâm, không khách khí đánh gãy một phát: “Hiệu thuốc đóng cửa à?”
Ba mặt mờ mịt.
“Không đóng cửa thì tại sao các cậu không đi mua thuốc mà uống đi? Không thì phát bệnh cái gì?”
Nhiều năm nay Trần Mộ đã chịu qua tang thương nên tự nhiên miễn dịch với lời nói móc của tôi, cậu ta vẫn mặt dày nói:
“Anh Duy, cái này không giống, giờ anh và Tần đại giáo hoa của chúng ta cùng nhau hot đó. Không tin anh xem đi.”
Cậu ta giơ tay ra tôi liếc một cái, là giao diện Tieba của đại học T.
Tôi không có hứng thú gì, cầm khăn lông đi vào nhà tắm.
Trần Mộ vẫn không buông tha.
“Anh Duy… Ai da anh Duy, cậu đừng đi mà!”
Cậu ta đuổi theo, dựa vào cửa phòng tắm, vẻ mặt bát quái.
“Trên Tieba có người nói giáo bá Cố Duy hệ máy tính của trường chúng ta tối qua đưa Tần giáo hoa về ký túc xá còn ôm nhau tạm biệt trước cửa ký túc xá nữa, Cố giáo bá nhìn bóng dáng rời đi của Tần giáo hoa chằm chằm, lưu luyến không buông.”
“Cái này vẫn chưa xong đâu!”
Trần Mộ đưa di động tới, tôi đóng cửa ‘bang’ một tiếng, chắn cậu ta và cả âm thanh ồn ào ở bên ngoài.
“Ai da! Nặng tay như thế làm gãy mũi của tớ rồi!”
Tôi mở cửa ra lần nữa, từ trên cao nhìn xuống.
Cậu ta lập tức im lặng buông tay khỏi cái mũi.
Môi run run vài cái rồi mở miệng: “Tớ chỉ muốn nói, chỗ bình luận về cậu mọc lên như nấm.”
“Tối qua đã chạm mốc kỷ lục, có lẽ giờ tình yêu của anh Duy đã bị mọi người biết hết~”
Nói xong lập tức chạy tới bên người Cương Tễ, còn đưa tay ra vỗ ngực.
…. Đúng là não có vấn đề.
Tôi đóng cửa lại, nhìn bản thân trong gương.
Có chút hoảng hốt.
Mọi người đều biết bạn gái của tôi…
7.
Quả nhiên Trần Mộ không nói điêu, mấy ngày kế tiếp toàn trường học đã biết được chuyện yêu đương của tôi.
Mà thông qua cái tên miệng rộng là Trần Mộ tôi cũng biết được tin tức về Tần Sở.
Là giáo hoa của đại học T, học bá hệ tài chính, nghe nói điều kiện gia đình cực kỳ ưu việt, tính cách ôn hòa chưa từng yêu ai…
Quả nhiên là mối tình đầu.
“Anh Duy, em nói với anh này, cái người theo đuổi Tần giáo hoa của chúng ta chính là người đến từ cửa bắc, cũng là người trong hệ tài chính tên là… Trần Án, nghe nói rất có thực lực.”
Trần Mộ vẫn lia lia cái miệng, vế sau tôi chẳng nghe được gì vào tai.
“Đúng lúc gần đây có người lì lợm la li3m tôi, cực kỳ phiền.”
Hóa ra hôm đó cô ấy nói sự thật.
Tôi không biết rõ cảm giác lúc này của mình là gì, chỉ rút điếu thuốc ra theo bản năng.
Chỉ có khi bực bội tôi mới hút thuốc.
“Anh Duy… Anh Duy!”
Trần Mộ quơ quơ tay trước mặt tôi.
“Cậu ngẩn người gì thế?”
Tôi bóp tắt tàn thuốc, không trả lời cậu ta.
“Tôi đang tự hỏi tại sao mấy ngày nay chị dâu không đến tìm cậu, không phải hai người mới xác định quan hệ sao? Bình thường khi lâm vào tình yêu cuồng nhiệt sẽ hận không thể gắn bó như keo sơn, chả có ai giống như hai người cả. Mấy ngày nay không ai đi tìm ai…”
Bỗng nhiên tôi xoay người, dọa cho cậu ta nhảy dựng lên.
“Cậu có biết trên thế giới này có hai việc rất quan trọng không?”
“Hả?”
Đề tài nhảy quá nhanh làm cho cậu ta như bước vào trong mộng.
“Việc thứ nhất là liên quan gì đến tôi?”
“Việc thứ hai là liên quan cái rắm gì đến cậu?”
Nói xong tôi quay người bước đi không quan tâm tới tiếng kêu la của cậu ta.
Ba ngày nay Tần Sở như biến mất.
Không hề gọi điện cho tôi.
Cũng đúng, ngày đó tôi chưa đưa số điện thoại của mình cho cô ấy thì cô ấy gọi cho tôi bằng cách nào?
Đột nhiên tôi có hơi hối hận, cho dù là yêu đương ‘giả’... Thì cũng cần liên lạc với đối phương mà.
Lúc ấy tôi chỉ muốn đối xử với cô ấy như những nữ sinh khác.
Rốt cuộc cô ấy là bạn gái của tôi cho dù đó là ‘giả’.
Tôi lấy điếu thuốc ra lần nữa, chưa kịp đốt thì Trần Mộ vỗ phía sau một cái.
Tôi chuẩn bị đưa tay quăng ngã cái tên ngốc này ra thì nghe thấy tiếng vui mừng của cậu ta:
“Anh Duy anh Duy, chị dâu hỏi ngày mai cậu có rảnh không kìa? Nếu không bận thì đi ăn một bữa cơm với bạn cùng phòng của cô ấy!”
Tôi sững sờ, ăn cơm?
Hình như có nghe nói khi bạn cùng phòng của nữ sinh có bạn trai thì người đó phải mời đi ăn cơm, đó là truyền thống.
Nhưng mà…
Tôi xoay người, từ trên cao nhìn vẻ mặt hớn hở của Trần Mộ chằm chằm hỏi:
“Vì sao cô ấy tìm tôi lại thông qua cậu?”
8.
Trần Mộ sửng sốt, trên mặt là một mảnh khó tả.
“Anh Duy, có phải cậu quá hung dữ đối với giáo hoa của chúng ta rồi không?”
“Cậu nói cậu xem, cậu như thế là không được, Tần giáo hoa là do cậu chịu trăm ngàn đắng cay để theo đuổi giờ đạt được đến tay rồi thì cậu lại bày ra cái tính khó chịu này cho người ta xem là sao?”
“Đừng để cái bản mặt lạnh tanh này của cậu dọa cho bạn gái chạy mất!”
Trận lửa này dâng lên cũng nhanh mà đi xuống cũng nhanh.
— Đặc biệt là khi có cái miệng nói hươu nói vượn của Trần Mộ.
Tôi muốn bước đi thì bị cậu ta giữ lại, sắc mặt nghiêm túc.
“Anh Duy, tôi cảm thấy chắc chắn lúc này Tần giáo hoa đang đi tìm cậu.”
Sự khẳng định chắc nịch của cậu ta làm cho tôi vô thức tin vài phần.
Thấy tôi có hơi dao động cậu ta lại rèn sắt khi còn nóng:
“Chắc chắn mấy ngày nay Tần giáo hoa rất nhớ cậu, cho nên mới tìm cơ hội để gặp cậu đó. Cậu mai đi đi!”
Tất nhiên tôi sẽ không tin loại chuyện ma quỷ như ‘Tần Sở nhớ tôi.’
Nhưng nếu cô ấy đã chủ động tìm Trần Mộ bảo với tôi mà không phải là từ chối bạn cùng phòng thì có phải cô ấy đang yêu cầu tôi giữ thể diện cho cô ấy không?
Cô ấy cũng chỉ là cô gái nhỏ… Tôi cũng không thể làm cô ấy mất mặt nhỉ?