Edit: Mel
Beta: Khang Vy
Buổi chiều, Đàm Diệu đã sớm cho người đến trường nghề bên cạnh, truyền đạt ý tứ của đại ca: Muốn hẹn đánh nhau, tùy thời phụng bồi.
Mà lúc này, hai nhóm người đang đứng ở bên kia con phố nhỏ hẹn đánh nhau, không tiếng động giằng co.
Mặc dù Nhất Trung cách xa khu vực nội thành, nhưng bởi vì mấy năm nay thành phố C phát triển nên đã sớm dẫn đầu.
Khu đô thị này dựa vào phong cảnh tự nhiên và đang xây dựng các đường hầm trực tiếp đến các thành thị xung quanh.
Trong những năm gần đây, giá nhà đất tăng lên ngày một cao.
Những ngôi nhà cũ nguyên bản này càng sớm bị hủy đi nhanh chóng.
Các dây điện trong con hẻm của tiểu khu cũ giống như mạng nhện, tường ngoài loang lổ vệt nước mưa thấm vào theo năm tháng.
Không có quản lý bất động sản, bên ngoài cửa sổ treo lộn xộn đủ loại quần áo màu mè, giống như treo toàn bộ quốc kỳ trên thế giới vậy.
So với tiểu khu cũ có chút suy tàn này, trên người nhóm thiếu niên hai bên đều không đè nén được sự nóng nảy của tuổi trẻ, ánh hoàng hôn chiếu vào tường ngoài loang lổ tạo thành những vệt lốm đốm.
Cũng không biết có phải người thiếu kiên nhẫn trước luôn dễ dàng bị đánh bại hay không, tuy người này là học sinh chuyên thể thao, tuổi có khi còn lớn hơn Hạ Sênh, nhưng vóc người đứng trước mặt Hạ Sênh lại không phân cao thấp, thậm chí một thân cơ bắp còn có thể dọa người, hắn ta nâng cằm và giơ tay lên chỉ vào mặt Hạ Sênh, mở miệng tuyên bố: “Hôm này mày mở miệng gọi tao một tiếng đại ca, chuyện này chúng ta tính toán xong xuôi!” Còn chưa thấy rõ Hạ Sênh ra tay như thế nào, tên này đã bị ấn quỳ xuống nền xi măng chỉ trong giây lát.
Ngón tay và đầu gối song song chịu một kích khiến vị đại ca này không ăn đau mấy, chủ yếu là vẫn chưa phản ứng lại, “Á”‘ một tiếng, hét lên theo bản năng.
Quần chúng hai bên vây xem: “???”
“Đm! Lần này giải quyết cũng quá nhanh rồi? Nghe nói sức chiến đấu siêu mạnh cơ mà?” Đàm Diệu không nhịn được nói thầm với vài người bên cạnh, “Một thân cơ bắp này là được thổi lên à?”
Mỗi lần có đánh nhau, Hà Đạo Viễn cũng không mở miệng, sợ lời nói làm ảnh hưởng đến khí thế bên mình, ghét bỏ liếc Đàm Diệu một cái.
Trong lòng cậu ta thầm nghĩ mấy kẻ này đều không phải đối thủ của anh Sênh của cậu, Đàm Diệu còn hô to gọi nhỏ như thế làm gì.
Đại ca gào xong, Hạ Sênh buông lỏng người ra.
Lúc này, cậu đứng trên cao, rũ mi nhìn xuống.
Có lẽ là bị đối phương không coi ra gì, ánh mắt giống như đang nhìn cặn bã, vị đại ca lập tức quên đi nỗi đau vừa rồi, dùng một tay còn lại chống xuống mặt đất, đứng lên.
Miệng còn không quên hùng hùng hổ hổ, “Thằng nhóc mày ngấm ngầm giở trò, cũng đừng trách ông đây không khách…”
“Á ―!!!”
Lời còn chưa nói xong, lại hét thảm một tiếng.
Hạ Sênh túm tóc sau gáy hắn, nâng đầu gối thúc một cái lên trên mặt hắn ta.
Sức lực cũng không tính là mạnh, cậu nhanh chóng lùi lại hai bước, sợ người này chảy máu mũi làm bẩn ống quần của mình.
Đại ca cũng có thói quen sạch sẽ đó nhé!
Những người đi theo đại ca kia nghe tiếng hét thảm này ra sức rụt cổ ‘hít’ một hơi, giống như có thể cảm nhận được vị chua trong xoang mũi hắn.
Dòng máu ấm nóng chảy ra từ trong khoang mũi, hòa với chất lỏng không rõ nguồn gốc và nước mắt sinh lý không nhịn được, vị đại ca bụm mặt lau lung tung mấy cái, run run rẩy rẩy đứng lên.
Cũng may giờ không phải ban ngày ban mặt, bằng không vẻ máu me nhầy nhụa dữ tợn này hiện rõ lên trên mặt hắn ta, giống như đang diễn một bộ phim thanh xuân trưởng thành “Liêu Trai Chí Dị” (1) bản hiện đại vậy.
(1) Liêu Trai Chí Dị: là một bộ phim kinh dị đó mọi người:3
Hạ Sênh cũng không quan tâm đến hắn, tay nhàn nhã đút túi quần, môi mỏng mím thành một đường, mặt vô cảm nhìn hắn.
Cái gì mà nhân vật phản diện chết vì nói quá nhiều, chắc chắn là dành cho đại ca này rồi.
Tay dính máu hòa lẫn vết cát vung một quyền, hắn ta lao về phía Hạ Sênh, miệng nói lời không rõ ràng: “Tao phải giết mày…”
“Không ổn, không ổn rồi…” Đàm Diệu hoảng hốt, sợ Hạ Sênh không kiềm chế được nóng nảy mà đánh chết hắn ta mất.
Cậu hơi híp mắt lại, quai hàm căng chặt, không đợi Đàm Diệu nói hết, Hạ Sênh đã giơ chân lên đá vào sườn hắn ta, một chân lại đạp vào đầu đối phương.
Một phát này cậu không nương tay chút nào, mạnh đến mức người kia bay ra sau, ngã xuống mặt đất.
Lúc này mọi người chỉ nghe được tiếng xương cốt toàn thân vị đại ca kia tiếp xúc thân mật với nền xi măng, cũng không nghe thấy tiếng rên rỉ thảm thiết.
Chỉ là lần này, Hạ Sênh không chơi trò mèo vờn chuột như trước nữa.
Cậu cụp mắt nhìn người đang nằm ôm đầu trên mặt đất, cả người Hạ Sênh đầy sát khí.
Chậm rãi nhấc chân lên, cậu đi đến trước mặt vị đại ca đã mất đi sức chiến đấu kia.
Nhóm người bên trường nghề nhìn Hạ Sênh từng bước từng bước đi về phía đại ca mới của bọn họ, như nhìn thấy Diêm Vương dẫm lên xương khô phát ra từng tiếng ‘răng rắc’, một đám theo bản năng mà lùi bước, không ai dám tiến lên giúp đỡ.
Con ngươi bị bao phủ bởi một màu đỏ nhợt nhạt không rõ, Hạ Sênh cong gối nhấc chân, chuẩn bị đạp lên đầu hắn ta lần nữa.
Hà Đạo Viễn cũng không quan tâm nhiều như vậy, chạy tới muốn kéo cậu lại.
Bọn họ không sợ đánh nhau, nhưng sự hung ác của Hạ Sênh lần này lại không áp chế được, dáng vẻ khiến bọn họ thật sự sợ hãi.
Sợ rằng cậu sẽ đánh người đến gần chết, hình phạt của học kỳ trước còn chưa xong hết đâu!
“Hạ Sênh!”
Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, dường như là dùng toàn bộ khí lực, trong giọng nói mang theo sự hoảng loạn và lo lắng, còn nhanh hơn một bước so với bọn họ.
Nghe được giọng nói quen thuộc, màu đỏ trong mắt cậu dường như biến mất hơn phân nửa, bàn chân sắp rơi xuống bỗng dừng lại.
Lông mi cậu run rẩy trong chốc lát, hai tay siết chặt, Hạ Sênh xoay người.
Cô gái chạy đến đầu ngõ, vừa lúc thấy một màn này.
Người nằm trên mặt đất rõ ràng đã không còn năng lực đánh trả.
Khi hai người còn nhỏ, không phải cô chưa từng thấy Hạ Sênh đánh nhau, chỉ là không giống như bây giờ, cả người cậu tản ra sự hung bạo, như thể không đặt dáng vẻ sống chết của đối phương vào mắt, cô chưa từng thấy bao giờ.
Trong lòng phút chốc dâng lên cảm giác sợ hãi làm cả người cô co rúm lại.
Không phải sợ bộ dáng thô bạo của cậu, mà là sợ cậu thật sự không quan tâm, hủy hoại tương lai của chính mình bởi những việc này.
Một tay cô gái nhỏ chống ở đầu tường, một tay thoáng cúi người chống ở đầu gối, nhịn không được há miệng thở phì phò.
Ngay lúc Hạ Sênh hoàn hồn nhìn cô, khẽ mở miệng, nhẹ giọng gọi cậu: “Em trai Sênh Sênh…”
Cũng không biết cách xa như vậy, cậu có nghe rõ không.
Trên bức tường màu xám vẫn còn loại cây thường xuân trong thành thị này sẽ không úa tàn cho đến đầu mùa xuân.
Chỉ cần không rời khỏi bức tường, loài thực vật sinh mệnh cường đại này cũng sẽ không khô héo cho đến mùa đông.
Chỉ là những nam sinh ngỗ nghịch, những thiếu niên nhàn rỗi không có việc gì làm tùy tay kéo xuống mấy cái, sau khi rời tường, cho dù là gốc rễ của nó vẫn còn trong đất, nó cũng nhanh chóng mất đi sức sống, vô hồn nằm trên mặt đất.
Ý nghĩ đầu tiên của Hạ Sênh khi nghe được giọng nói của cô là, dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ này của cậu, rốt cuộc đã bị cô nhìn thấy rồi.
Vậy nên, cô gái nhỏ hẳn là chán ghét cậu lắm nhỉ?
Tuy nhiên, lúc cậu xoay người nhìn thấy lồng ngực phập phồng của cô, cô đang há miệng thở dốc, trong lòng cậu chỉ còn lại sự nôn nóng bất an.
“Cậu chạy tới đây làm gì?! Không muốn sống nữa à?!!”
Nhiễm Nhiễm không thấy rõ cậu chạy tới như thế nào, Hạ Sênh mang theo sự tức giận và một loại cảm xúc mà lúc này cô không nhìn ra, hét bên tai cô.
Cô gái nhỏ híp mắt lùi về phía bức tường trốn, cảm thấy tai mình gần như điếc luôn rồi.
Em trai Sênh Sênh bây giờ, thật là hung dữ mà.
Điều chỉnh hơi thở chậm lại, vai bị Hạ Sênh nắm lấy, Nhiễm Nhiễm ngước mắt, giọng nói mềm mại mang theo ấm ức không nói nên lời, nhỏ giọng nói: “Không phải cậu dặn tớ, chờ tan học rồi cùng nhau về nhà sao?”
Cô gái nhỏ ngước khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay nhìn cậu, tóc mái trên trán hơi xù lên.
Có lẽ là do gió thổi, vài sợi còn rũ xuống sườn má.
Khuôn mặt trắng như sứ hơi phiếm hồng.
Không biết là do ánh hoàng hôn màu đỏ, hay là vì chạy tới quá nhanh nữa…
Con ngươi màu hổ phách giống như bao phủ một tầng lưu ly, phản chiếu thủy quang.
Dường như, trong nháy mắt, thân xác kia như sắp vỡ tan.
“…” Hạ Sênh nhìn dáng vẻ này của cô, thêm câu nói thầm thì ấm ức mềm mại kia, bức tường trong lòng không có chút cố gắng nào mà ‘ầm’ vang một tiếng, sụp đổ hơn nửa.
Thấy hô hấp của cô bằng phẳng lại, bất an trong lòng cậu mới dần hoà hoãn.
“Biết sức khoẻ mình không tốt còn chạy loạn hả!” Như muốn che giấu cảm xúc phức tạp trong lòng, Hạ Sênh dùng giọng điệu hung dữ như cũ hét lên một tiếng.
Hét xong, ma xui quỷ khiến thế nào lại thêm một câu, “Xem về nhà tớ dạy dỗ cậu như thế nào!”
Nói xong, cậu lại hận không thể cắn đầu lưỡi mình một cái.
Đây mẹ nó là cái quỷ gì vậy! Nhìn lại chính cậu đi, hình như không cẩn thận nói lời trong lòng ra luôn rồi?
Nhìn cô gái nhỏ sững sờ trợn tròn đôi mắt, Hạ Sênh lại cảm thấy có lẽ cô chưa nghe rõ.
Kệ đi! Dù sao nói cũng nói rồi!
Vẻ mặt Nhiễm Nhiễm ngu ngơ: “???”
Nhiễm Nhiễm đúng là không để ý cậu đang nói cái gì, bởi vì lúc này, cô càng tập trung vào một chuyện quan trọng hơn.
Cậu, cậu, cậu, vì sao lại cởi nút áo sơ mi trước mặt cô vậy??!
“Cậu, cậu, cậu định làm cái gì vậy?” Vẻ mặt Nhiễm Nhiễm không dám tin trừng mắt nhìn cậu, nhỏ giọng lắp bắp.
Cô cảm thấy mình cũng không rảnh lo thở dốc nữa.
À – hóa ra đang ngây ngốc là vì cái này.
Hạ Sênh thầm nghĩ.
Đại ca hiểu được suy nghĩ trong lòng nhóc con này, mới vừa rồi hình tượng của cậu chỉ là ác bá chuyên đi bắt nạt người khác, lúc này lại thăng cấp, chuẩn bị thành ác bá quang minh chính đại đùa giỡn thiếu nữ luôn rồi.
Hạ Sênh nhướng mày, khóe miệng cong lên, tiếp tục cởi cúc áo sơ mi, vẻ mặt “Cậu không nhìn ra à?”, đè thấp giọng, cụp mắt nhìn cô, nói: “Coi quần áo chứ sao nữa!”
“…” Nhiễm Nhiễm nhanh chóng chớp mắt, nuốt một ngụm nước miếng.
Đương nhiên cô biết cậu đang c0i quần áo, nhưng vấn đề mấu chốt là vì sao cậu muốn làm trò trước mặt cô, coi quần áo ở nơi công cộng như thế này làm gì?
Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, hai tay Hạ Sênh theo thứ tự cởi nút áo phía dưới, cúi người, tiến đến bên tai cô khẽ nói, “Yên tâm, bên trong tớ vẫn mặc một cái áo nữa.”
“…!” Không rảnh quan tâm đến hô hấp nóng bỏng bên vành tai, Nhiễm Nhiễm nghe vậy, nhịn không được lại nhích gần vào bờ tường, quay đầu, vẻ mặt bực bội nhìn cậu.
Quả nhiên em trai Sênh Sênh thay đổi rồi! Nam sinh ở tuổi dậy thì thật đáng sợ!
Cởi áo sơ mi trắng đồng phục ra, buộc lên trên người cô gái nhỏ, sau đó một tay vòng qua vai cô, cúi người, tay còn nâng đầu gối cô, dễ như trở bàn tay bế người lên.
“…” Hai chân đột nhiên cách xa mặt đất, Nhiễm Nhiễm lại ngốc tiếp rồi.
Bây giờ lại là hành động gì nữa đây trời!
“… Tớ có thể tự đi được mà.” Hai tay cô gái theo bản năng túm lấy áo phông trắng trên người cậu, Nhiễm Nhiễm ở trong ngực cậu ngẩng đầu, mang theo hoảng hốt vô thố, nhỏ giọng nói.
Hạ Sênh vẫn không dừng chân, cúi đầu nhìn cô, giọng điệu không còn ý trêu chọc ban nãy, cậu thấp giọng nói: “Thả cậu xuống để cậu lại tiếp tục chạy loạn nữa à?”
Nhiễm Nhiễm: “…” Cô như vậy rốt cuộc là vì ai… Thật tức giận!
“Nhưng mà, nhưng mà…”
Không đợi cô “nhưng mà” xong, Hạ Sênh lại chậm rãi nói, “Tớ cũng đâu phải chưa từng bế cậu đâu, có cái chó gì mà thẹn thùng cơ chứ.”
Nhiễm Nhiễm: “…???”.