Trên ban công tầng hai của một căn biệt thự mang phong cách Châu Âu cổ, một cô gái tay cầm cọ, tay cầm bảng màu tô tô vẽ vẽ lên giấy, tựa như đang làm sống dậy bức tranh ấy. Những nét chấm phá tô nhấn, đánh màu rõ ràng. Cô vẽ rất say sưa, tựa như không gì có thể làm phiền đến cô. Bỗng một tiếng “Bộp”. Dường như có vật gì đó rơi xuống sàn, thành công khiến cô gái nhỏ kia cuối cùng cũng chịu dừng bút, nghiêng đầu lại
“Anh Hai thân mến, anh cứ như vậy quyển sách sẽ hỏng mất” – Cô bé bất mãn với anh trai của mình, đáp lại là một cái nhìn bất lực
“Tiêu Nhã Hinh tiểu thư, tôi gõ cửa cô không để ý, gọi tên cô mấy lần cô cũng không nghe, tôi hết cách mới phải làm vậy thôi”
“Anh tìm em có gì ah?” – Nhã Hinh gãi gãi tai rồi lãng sang chuyện khác, Tiêu Kỳ cũng rất phối hợp với cô
“Mẹ gọi nhóc đấy”
“Vâng ạ”
Nói xong Tiêu Kỳ cũng không nán lại, còn Nhã Hinh thì thu dọn kệ vẽ, bảng vẽ, màu, cởi bỏ chiếc tạp dề ra rồi nhanh chóng đi xuống nhà dưới
oOo
“Mẹ gọi con” – Nhã Hinh vừa xuống đã nhìn thấy bóng lưng của mẹ, không nhanh không chậm hỏi. Từ nhỏ đối với cô mà nói, mẹ luôn dìu dắt cô, dạy cô tất cả mọi thứ mẹ biết. Anh Lan nghe tiếng con gái gọi cũng quay đầu lại. Nhìn cô con gái hiền dịu của mình, khuôn mặt bà ấm áp hẳn lên, nhưng vẫn không nhịn được ai oán:
“Hinh Nhi, con nói xem con về nhà mấy hôm nay tâm trí đều để trên bàn vẽ khiến mẹ đây rất tổn thương nha. Con xem, ở nhà toàn là đàn ông, con trai; khó khăn lắm con mới về nhà, vậy mà chẳng khi nào chịu đi với mẹ”
“Mẹ tình yêu xinh đẹp nhất trần đời của con à, dù sao con cũng là U20, đâu thể nào lại đi đến những chỗ các cô các bà ngồi hàn huyên với nhau ah” – Nhã Hinh đã quá quen thuộc với chiêu làm nũng của mẹ nên rất bình thản mà mẹ cô cũng rất có đạo lý, nói lại
“Tiểu mỹ nhân xinh đẹp của mẹ à, mẹ mới không có nhàm chán dắt con đi đến chỗ mấy bà nhiều chuyện ấy. Mẹ dẫn con sang chào dì Vân với thái thái nhà bên. Dì Vân là bạn mẹ, bà ấy rất hợp tính mẹ”
“Ối giồi ôi, nay có người hợp tính mẹ này, con nên đi mở tiệc chúc mừng nhỉ?”
Hinh đùa dai rồi nhận lấy cái lườm nguýt của mẹ mới cười cười chạy lại nắm tay nịnh nọt
“Được rồi mẹ yêu dấu à, con đi với mẹ”
“Đúng là con gái ngoan của mẹ”
Hai mẹ con tang bốc nhau mẹ một câu con một câu đi ra khỏi nhà, không khí vui vẻ chắc mấy chốc đã đến Trương gia