Học Muội, Theo Anh Về Nhà Đi

Chương 5: Chuẩn bị về trường



Ngày mai Nhã Hinh phải quay về trường học vì thế nên hôm nay, cả Tiêu gia luôn trong trạng thái bận rộn. Anh Lan đưa con gái đi lựa them vài bộ quần áo phong cách “nữ sinh bình thường ở kí túc xá” vì con gái bà muốn là một nữ sinh bình thường trong môi trường đại học. Quản gia cùng người hầu ở nhà chuẩn bị vài thứ thức ăn mặn, ngọt; lương khô, đồ ăn vặt, sữa tươi, sữa chua, nước ép, nước ngọt... để tiểu thư nhà họ có thể mang vào trường ăn, tránh thiếu thốn lương thực. Thuốc bổ cùng vitamin cũng được đóng gói cẩn thận. Đồ dùng cá nhân, vật dụng sinh hoạt hàng ngày cũng được kiểm tra một lượt. Đến tối thì hành lý của Tiêu tiểu thư cũng hoàn tất. Bao gồm: 3 túi xách, 1 ba lô và 2 vali

“Mẹ ơi..... Nhã Hinh mệt”

Nhã Hinh uể oải từ trên lầu đi xuống, tranh thủ làm nũng. Con bé chỉ mặc độc một chiếc áo ngủ. Không áo khoác cũng chẳng có dép đi trong nhà

“Hinh Nhi, con chú ý một chút”

Anh Lan thật muốn tìm một cái hố chui xuống, con gái ở nhà đúng là khác hoàn toàn mà. Nhã Hinh lúc này mới chịu quan sát tình hình một chút. Thì ra là ba và ông nội đều ở nhà, chả trách mẹ cẩn thận như vậy, còn nhắc nhở cô. Đứa nhỏ rất biết điều:

“Ông nội, baba.... Hai người mới về..... Hai người có mệt không để Nhã Hinh đi pha trà cho hai người”

“Tiểu Hinh Nhi của ông, lại đây ta xem cháu” – Ông nội Tiêu ~ Tiêu Bằng vừa mở lời, Hinh tựa như con cún nhỏ chạy đến bên ông

“Ông nội, Hinh Nhi nhớ ông nội nhiều lắm. Ông nội đi công tác ở quân khu chắc vất vả lắm. Để Hinh Nhi xoa bóp cho ông nội nhaz”

“Tốt tốt” – ông nội Tiêu vui vẻ, cười gật gù

“Tiểu yêu tinh” – Đây chính là từ ngữ duy nhất hiện ra trong đầu của ba mẹ Tiêu dùng để miêu tả chính đứa con gái của mình lúc này. Tuy vậy, ba Tiêu ~ Tiêu Chung vẫn rất quan tâm con gái

“Hinh Nhi à, con ăn mặc như vậy, áo len cũng không mặc, khăn ấm cũng không choàng, chân lại còn đi chân trần. Con không sợ bị cảm à?”

“Không sao đâu ba, nhà mình ấm mà con cũng rất khỏe nhaz” – Nhã Hinh vừa ấn huyệt ở cổ cho ông nội, vừa trả lời ba. Ông Tiêu lúc này nhớ ra gì đó, hỏi

“Ba đứa kia đâu rồi? Mai em gái lại nhập học mà cũng không về ăn được một bữa cơm gia đình cho sum họp”

“Không cần đâu ạ, chỉ là bữa cơm thôi mà, Tết về ăn với nhau cũng được”

“Thưa ba, Kỳ đã trở về Quân khu, Dương có việc phải giải quyết ở Thượng Hải, còn Huyên có lịch trình ở Châu Âu nên đã bay từ sớm” – Mẹ Tiêu bình thản trả lời

“Ai cha, bận rộn nhỉ? Chỉ có mỗi tiểu nha đầu này ở nhà xoa bóp cho ông thôi”

“Vâng, con là kẻ vô dụng nhất nhà mà, đâu dám so sánh với anh em trai” – Nhi cười khẩy, giọng nói có chút lạnh, nét cười trên mặt ngày càng sâu, chỉ là nét cười ấy tựa như chua xót

“Ai dám nói cháu gái ông vô dụng chứ? Họ có thể sinh ra một tiểu nữ nhi đoan trang, hiền thục, giỏi giang như cháu gái ông sao chứ?” – Ông Tiêu biết cháu gái đang buồn, giận dữ

“Hinh Nhi à, thôi con mau lên nghỉ ngơi sớm để mai còn về trường” – ba Tiêu thấy không ổn đành để con gái lên phòng

“Vâng, ba. Ông nội, ba, mẹ, mọi người cũng nghỉ sớm. Con lên trước đây ạ”

“Ừ, con ngủ ngon” – MẹTiêu thở dài, bao nhiêu năm rồi, con bé vẫn bị chuyện ngày đó làm cho ám ảnh đếnbây giờ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.