Vất vả biết bao mới được nhận công việc này, tuyệt đối không thể đi làm muộn ngay ngày đầu tiên, bằng không bát cơm vừa tới tay sẽ bay theo gió mất!
Từ Duẫn Tường lấy tốc độ kinh người vội vàng từ nhà phi tới trường học, cũng cũng là nơi anh công tác.
Đáng giận! Sớm biết vậy đã không ngủ nướng rồi, nhưng mà hồi tưởng lại, mỹ nữ trong mộng thật là mãnh liệt nha, khiến anh thiếu chút nữa… thiếu chút nữa thì…
A! Ôi! Thiếu chút nữa là đụng phải A Hoa nhà bên rồi ( A Hoa là một con chó), anh chính là một người tốt tiêu biểu nha, tuyệt đối không thể “đụng chó” nha.
Thế nhưng, không biết có phải do anh là người tốt tiêu biểu không? Mà trong tình trường luôn bị gắn “thẻ người tốt”.
Giống như câu ‘Anh rất tốt nhưng em rất tiếc’:v, xem Vạn vạn không ngờ tới – phiên ngoại 2 – tập 2 để biết thêm chi tiết ^^
Haiz! Anh lớn lên không tồi nha! Ừ… Ít nhất từng có người nói anh lớn lên không tồi mà.
… Người kia hình như là mẹ anh.
Giờ nghĩ mấy thứ này để làm chi, lát nữa nếu đi muộn thật thì phải bịa ra lý do gì đó chứ, ừ… Nói là giúp bà lão qua đường? Hay là hỗ trợ người ta bắt cướp?
Khi Từ Duẫn Tường vẫn còn đang nghĩ ra một ngàn lẻ một “Sự tích anh hùng”, chân anh đã bước tới cổng trường.
“Hình như không muộn thì phải.” Từ Duẫn Tường nhìn trái nhìn phải, cổng trường vẫn còn rất nhiều học sinh đi tới đi lui mà.
“Kỳ quái… Từ nhà mình chạy tới trường nhanh nhất cũng phải mất 30 phút, sao giờ mới 7 giờ 50?” Anh buồn bực nhìn chiếc đồng hồ to treo trước cổng trường, buổi sáng hôm nay lúc thức dậy đã 7 giờ 45 rồi mà, sao lại…
Từ Duẫn Tường cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn đồng hồ to.
Vậy mà nhanh những 25 phút!
Shit!
Từ Duẫn Tường khi về nhà việc đầu tiên làm nhất định là đập cái đồng hồ báo thức kia ra!
Vậy là sao chứ, rõ ràng là một đêm tốt đẹp như thế, hơn nữa cái lão chủ cửa hàng bán đồng hồ còn cam đoan không bao giờ hỏng, nói gì mà nói lắm, có mỗi cái đồng hồ báo thức thôi, có cần phun đầy mưa xuân lên mặt anh không ( còn thối thối nữa), kết quả còn không phải hỏng rồi sao, đáng giận, bị lừa!
“Thôi không nói nữa…” Từ Duẫn Tường nhìn túi tài liệu trong tay, lần này anh tiếp nhận lớp chín năm hai.
“Được! Tôi nhất định sẽ làm một thầy giáo tốt!” Từ Duẫn Tường vô cùng có tinh thần hô to, khiến không ít học sinh và giáo viên xung quanh phải quay lại nhìn, trên mặt giống như viết năm chữ: “Quái nhân từ đâu tới?”
Từ Duẫn Tường hét xong mới phát hiện hình như tiếng mình quá lớn, đỏ bừng mặt chạy tới lớp học.
Anh cũng không phải chủ nhiệm nguyên bản của lớp chín năm hai, chủ nhiệm trước không biết vì lý do gì mà từ chức.
Từ Duẫn Tường vừa đi vừa nghĩ, hy vọng lớp anh chủ nhiệm không quá khó khăn, ngàn vạn lần đừng giống như ‘Gokusen’, học sinh một đứa so với một đứa càng khó trị hơn, đáng sợ lắm!
Gokusen: Tên việt là cô giáo Găng tơ
Cuối cùng đi tới cửa lớp chín năm hai, Từ Duẫn Tường hít sâu một hơi, bước nhanh vào lớp học.
“Chào các em học sinh, tôi là chủ nhiệm mới của các em.” Anh bước lên bục giảng, buông túi tài liệu trong tay xuống, quay sang bảng đen, cầm phấn viết, một hàng chữ màu trắng gọn gàng nổi bật trên nền đen của bảng.
“Tên tôi là Từ Duẫn Tường, chủ nhiệm trước của các em không biết vì nguyên nhân gì mà từ chức, vì vậy nhà trường cử tôi đến phụ trách lớp các em.” Viết xong tên của mình, anh đảo mắt nhìn đám học sinh bên dưới, tốt lắm, không đùa quái ác, không liếc mắt khinh thường giáo viên.