Học Sinh Tu Chân Cuồng Long

Chương 7: Khiêu Chiếu Lão Sư A



- Bạn học Tả Tư Duyệt, ngươi chính là người cuối cùng đến đây nha!

Mỹ nữ lão sư dùng một giọng điệu cực kì mập mờ nói.

Tất cả mọi người trong thao trường đều ngây ngốc, chẳng lẽ mỹ nữ lão sư muốn phạt Tả Tử Duyệt chạy quanh chỗ này mười vòng?

Ông trời của ta, chẳng lẽ trước khi đi dạy bên trường học không nói cho nàng biết, là không được trêu vào Tả Tư Duyệt hay sao?

Tần Mục nhíu mày thầm nghĩ, cô gái này là lão sư mới tới vậy mà vừa gặp đã kêu thẳng tên của Tả Tư Duyệt, rõ là trước đây nàng và Tả Tử Duyệt đã từng quen nhau. Lại nhìn vẻ mặt trắng bệch không còn chút máu của Tả Tư Duyệt, đủ để biết rõ là quan hệ của bọn họ không được tốt cho lắm.

- Là ngươi, tại sao lại là ngươi?

Tả Tư Duyệt nhìn chằm chằm vào mỹ nữ lão sư, lạnh nhạt hỏi.

- Tại sao ngươi lại tới đây?

- Bạn học Tả Tư Duyệt, câu này của ngươi cũng thật là kỳ quái nha!

- Ngươi đừng giả ngu với ta!

Tả Tư Duyệt có chút xúc động, khó mà khống chế được tâm tình của mình.

- Haizz, tâm tình yếu đuối như vậy, quả nhiên ngươi vẫn là đứa trẻ, vậy mà Lâm Ngạo lại thích ngươi, cũng không biết ánh mắt của hắn có bị gì không nữa!

Lúc Tả Tư Duyệt vừa nghe đến hai chữ Lâm Ngạo, thân thể liền run rẩy kịch liệt, vẻ mặt oán hận cắn môi nói:

- Phong Dao, nếu ngươi thích Lâm Ngạo sao còn có thể nhìn hắn cưới người khác? Nếu ngươi thật sự bản lĩnh thì bảo hắn từ bỏ cái hôn ước này đi!

Phong Dao cười nhạt một tiếng nói:

- Lẽ ra ngươi phải hiểu rõ con người Lâm Ngạo, ta cũng không dám làm trái ý hắn đâu!

- Hừ, đúng là một đôi gian phu dâm phụ!

- Được rồi quên đi, ta không muốn tính toán với ngươi, nhưng mà hiện tại ta là lão sư của ngươi, cái hình phạt lúc nãy cũng không phải là nói đùa cho vui đâu!

- Ngươi cứ nằm mơ đi, xem ai sẽ nghe lời của ngươi!

Chạy quanh thao trường mười vòng đối với Tả Tư Duyệt mà nói thì cũng giống như ăn một bữa sáng, nhưng mà chắc chắn là nàng sẽ không tỏ ra yếu thế trước mặt nữ nhân này!

- Bạn học Tả Tư Duyệt, ngươi là học sinh còn ta là lão sư, bây giờ ngươi lại không nghe lời, ta cảm thấy người làm lão sư như ta, cần phải cố gắng giáo huấn ngươi một chút, ngươi nói xem có đúng không?

Phong Dao cười nhạt một tiếng sau đó từ từ đi đến bên cạnh Tả Tư Duyệt.

Trong lòng Tả Tư Duyệt thầm giật mình, vừa muốn lùi lại, Phong Dao đã xuất thủ nhanh như thiểm điện, nhanh như chớp bắt lấy bờ vai của nàng, toàn bộ học sinh ở trong thao trường đều dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn chằm chằm vào Phong Dao, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người dám động thủ với Tả Tư Duyệt.

Tần Mục có chút do dự, mặc dù Tả Tư Duyệt cũng có chút thực lực, nhưng rõ ràng không phải là đối thủ của nữ nhân kia, mình có nên giúp cô nàng này một chút hay không?

- Kỹ nữ từ đâu tới? Lại còn dám xuất thủ với tiểu thư đúng là không muốn sống mà.

Lúc này, khoảng bốn năm tên thanh niên bộ dạng hung thần ác sát, từ bên cạnh lao đến.

Trong cao trung Vân Lan có rất nhiều thành viên không chính thức của Thanh Long bang, nhiệm vụ duy nhất của những người này chính là bảo vệ Tả Tư Duyệt, nếu như để Tả Tư Duyệt mất một sợi tóc, bọn họ sẽ chết không có đất chôn, cho nên bọn họ cũng chẳng cần biết Phong Dao là ai liền xông lại quyền đấm cước đá!

- Chờ một chút.

Tả Tư Duyệt muốn ngăn bọn họ lại nhưng lúc này cũng đã chậm rồi.

Bành bành bành ~ ~ ~!

Trong nháy mắt, tất cả những tên thanh niên vừa hung hăng càn quấy kia đều ngã xuống mặt đất một cách khó hiểu, toàn bộ học sinh trong thao trường đều há to miệng thành hình chữ o, vẻ mặt không dám tin nhìn về phía Phong Dao.

Có lẽ trừ Tần Mục và Tả Tư Duyệt ra, thì không ai có thể nhìn thấy Phong Dao xuất thủ như thế nào!

- Ngươi, đúng là không biết xấu hổ!

Tả Tư Duyệt tức giận quát một câu.

Phong Dao cười lạnh nói:

- Là bọn hắn đánh ta trước, ngươi lại mắng ta không biết xấu hổ?

Nói xong, Phong Dao trực tiếp dẫm lên cánh tay của một người làm hắn kêu lên thảm thiết!

- Ngươi...

- Bạn học Tả Tư Duyệt, nếu đã làm sai thì phải chịu phạt! Những người này chịu khổ là vì ngươi, ngươi không cảm thấy mình nên làm một chút gì sao?

Tả Tư Duyệt oán hận nhìn Phong Dao một lúc, cuối cùng khuất nhục nói:

- Được, ta chạy mười vòng!

Mấy người nằm trên mặt đất cũng không dám tin vào tai mình, bọn hắn còn không phải thành viên chính thức của Thanh Long bang, địa vị vô cùng thấp kém, nhưng Tả Tư Duyệt lại vì bọn họ mà nghe theo nữ nhân này!

Nhìn Tả Tư Duyệt lẻ loi chạy bộ một mình làm Phong Dao có chút cao hứng, nàng hoàn không có ý tứ cho hai hàng học sinh giải tán, mà để cho bọn họ đứng tại chỗ nhìn Tả Tư Duyệt chạy hết mười vòng quanh thao trường.

Ai cũng không nghĩ đến, đường đường là đại tiểu thư của Thanh Long bang Tả Tư Duyệt, trước giờ ở trong cao trung Vân Lan không có ai dám trêu chọc, mà hôm nay lại có kết cục như thế này!

Đối với chuyện này trong lòng một số người có chút sảng khoái dị thường, nhưng tuyệt đại da số người lại đồng tình với Tả Tư Duyệt, dù sao Tả Tư Duyệt cũng là hoa khôi giống như Diệp Khinh Tuyết, ở trong lòng những người này nàng luôn là một cô gái yếu đuối.

Tần Mục lại không nghĩ nhiều như vậy, Tả Tư Duyệt là cỗ võ giả, chạy mười vòng quanh thao trường không đáng là gì với nàng, hai nữ nhân này cũng chỉ cần mặt mũi mà thôi!

Rất nhanh Tả Tư Duyệt đã chạy xong mười vòng, ngoại trừ chảy ra chút mồ hôi, còn lại thể lực của nàng cũng không có tiêu hao bao nhiêu, kết quả này lại làm cho những tên nam sinh thích vận động khó mà chấp nhận được.

- Ta chạy xong rồi!

- Được rồi, ngươi về chỗ đi!

Tả Tư Duyệt không thèm tranh hơn thua với Phong Dao nữa, mà bảo mấy tên thành viên Thanh Long bang rời đi, sau đó liền trở về đội ngũ đứng ở phía cuối cùng.

- Nữ nhân này có lại lịch như thế nào?

Tần Mục tò mò hỏi.

- Tả Tư Duyệt liếc nhìn Tần Mục một chút, nhưng lại không có trả lời.

- Tiểu nữu, ai chọc ngươi chứ không phải ta a!

- Hừ, ngươi hỏi thăm lai lịch nàng làm cái gì, muốn theo đuổi nàng sao?

Tần Mục trợn mắt nói:

- Ta còn không có nhàm chán như vậy!

- Nữ nhân kia không đơn giản, nếu ngươi theo đuổi nàng, cẩn thật sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn!

- Ồ, ngươi nói vậy thì ta lại có một chút hứng thú a!

Tần Mục vuốt vuốt cằm nói.

- Hai bạn học phía sau đang thì thầm cái gì đó, bước ra khỏi hàng!

Bỗng nhiên Phong Dao quát to một tiếng nói.

Nhất thời, tất cả mọi người trong thao trường đều quay đầu lại, gần trăm cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào hai người Tần Mục và Tả Tư Duyệt.

- Tai của nữ nhân này đúng là tốt thật!

Tần Mục thì thầm một câu sau đó liền cùng Tả Tư Duyệt đứng dậy.

- Bạn học Tả Tư Duyệt, lại là ngươi sao? Ngươi như vậy làm ta rất khó xử a!

Phong Dao giả vờ đau đầu nói.

- Nhưng mà nếu đã làm sai vậy thì cũng phải chấp nhận bị phạt a!

Tả Tư Duyệt sớm đã biết rõ Phong Dao muốn nhắm vào nàng, dù sao cũng đã xấu mặt một lần, lại xấu mặt thêm vài lần nữa cũng không khác biệt chút nào.

- Muốn phạt cứ phạt, đừng giả mù sa mưa làm cho ta buồn nôn!

Phong Dao cười nói:

- Vừa rồi đã phạt ngươi chạy bộ, bây giờ phạt ngươi nhảy cóc đi, mười vòng nha!

Nhảy cóc mười vòng!

Tất cả mọi người nghe vậy liền biến sắc, nhảy cóc và chạy bộ mười vòng là một chuyện hoàn toàn không giống nhau, coi như là vận động viên chuyên nghiệp cũng chưa chắc có thể làm được, huống chi là một đại mỹ nữ chân yếu tay mềm như Tà Tư Duyệt?

Tả Tư Duyệt cắn răng vừa muốn bắt đầu, thì Tần Mục liền kéo nàng lại.

- Lão sư, ta có chuyện muốn nói!

Tần Mục giơ tay nói.

Nụ cười của Phong Dao chợt cứng đờ một chút, kinh ngạc nhìn Tần Mục.

- Ngươi muốn nói cái gì?

- Ta cảm thấy không công bằng!

- Không công bằng chỗ nào?

Tần Mục nghiêm túc nói:

- Lúc nãy là ta bắt chuyệt với Tả Tư Duyệt trước, nàng không nên chịu cái hình phạt này!

Tất cả mọi người trong thao trường nhìn chằm chằm vào Tần Mục một chút, sau đó không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Diệp Khinh Tuyết trong đội ngũ.

Dù sao việc Tần Mục thổ lộ với Diệp Khinh Tuyết cũng chưa qua bao lâu, mà bây giờ Tần Mục làm như vậy rõ ràng là vì bảo vệ Tả Tư Duyệt!

Nghe vậy ánh mắt của Phong Dao liền sáng lên, lẳng lơ nhìn Tần Mục, cười nói:

- Ý của ngươi là, ngươi muốn chịu phạt thay nàng? Ngươi phải nghĩ cho rõ, cộng thêm nàng thì ngươi phải nhảy cóc hai mươi vòng!

Tần Mục lại lắc đầu nói:

- Ta cho rằng, không có lý do gì để ngươi trừng phạt bọn ta cả!

- Hai ngươi các ngươi ở trong tiết học của ta nói chuyện, chính là không tôn trọng ta, vậy chẳng lẽ không nên bị phạt?

- Một tiết thể dục mà thôi, cũng không cần nghiêm túc như vậy!

- Haha, ta là lão sư, đây là quy củ do ta định ra! Ở những tiết học khác các ngươi làm gì ta cũng sẽ không xen vào, nhưng lên tiết thể dục của ta thì bắt buộc các ngươi phải tuân theo quy củ của ta!

Tần Mục thấy nữ nhân này đến chết vẫn không muốn bỏ qua, đột nhiên nghiền ngẫm cười nói:

- Vậy ta cảm thấy căn bản không cần lên tiết học của ngươi làm gì, bởi vì ngươi vốn cũng không có cái gì để dạy ta!

Tất cả mọi người trong thao trường kể cả Tả Tư Duyệt đều nhìn chằm chằm vào Tần Mục, hắn đang muốn khiêu chiến Phong Dao sao? Chẳng lẽ vừa rồi hắn không nhìn thấy Phong Dao qua loa vài chiêu đã đánh những người kia nằm trên mặt đất sao?

- Nếu lão sư đã nghiêm khắc với chúng ta như vậy, có phải cũng nên nghiêm khắc với bản thân mình một chút hay không? Ta cảm thấy lão sư ngươi cũng không có cái gì để dạy ta, vì những thứ ngươi biết ta đều biết, lên tiết của ngươi cũng không làm gì, không bằng không lên!

Không biết có phải vì Tả Tư Duyệt hay không, Tần Mục lại muốn đã kích nữ nhân phách lối này một chút.

- Ngươi nói ta không có cái gì để dạy ngươi, thứ ta biết ngươi đều biết?

Phong Dạo buồn cười nói, mục đích ban đầu nàng đến cao trung Vân Lan chủ yếu chính là làm xấu mặt Tả Tư Duyệt một chút, lại không ngờ vậy mà gặp được một tên tiểu tử thú vị như thế.

- Ta là lão sư dạy thể dục, nếu nói về làm văn ta không thể làm được! Nhưng ngươi xác định về mặt vận động ngươi sẽ thật sự giỏi hơn ta sao?

Tần Mục lười biếng nói:

- Trước đây là ta không muốn lộ ra thiên phú thể thao, nhưng mà nếu lão sư ngươi muốn ta nhảy cóc hai mươi vòng, vậy là rất quá đáng nên ta không thể làm gì khác hơn là, khiêu chiến ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.