Học Tập Cùng Yêu Đương

Chương 40



Diêu Nhất ôm một bó ô, ngơ ngác đi về phía trước, trên đầu còn có chiếc ô Phó Xuyên che cho.

“Muốn đi đâu?” Phó Xuyên đem chiếc ô nhích gần về phía Diêu Nhất sau đó hỏi.

“Đi hỏi xem khách du lịch bọn họ có cần không.” Diêu Nhất mới vừa nói xong liền nhìn thấy hai du khách đang lấy tay che lung tung trên đầu: “Bên kia.”

“Xin hỏi các vị có cần ô không? Mười lăm đồng một cái.” Diêu Nhất gian nan giơ chiếc ô lên nói.

Hai vị du khách dừng lại, lập tức nói: “Cho tôi một cái.”

Phó Xuyên bỗng nhiên lên tiếng: “Mưa thoạt nhìn rơi rất lớn, một cái hẳn là không che đủ được cho hai người.”

Du khách theo bản năng nhìn sang, bị bộ dáng của phó xuyên làm cho kinh ngạc, một lát sau mới nói: “Vậy, vậy hai cái là được rồi.”

“Tổng cộng ba mươi đồng, cám ơn.” Diêu Nhất cùng lúc kéo cổ áo rút ra mã QR hai chiều: “Ngài là dùng tiền mặt hay là quét mã?”

Du khách chỉ chỉ mã QR hai chiều: “Này đi.”

Đám người vừa đi, mưa quả nhiên rơi càng lúc càng lớn, Diêu Nhất nói với Phó Xuyên: “Cậu thật là lợi hại.”

Phó Xyên mím môi: “Tiện tay* mà thôi.”

*gốc: nhấc tay chi lao (để chỉ việc nhẹ và dễ, không tốn tý sức lực nào, chỉ bằng công sức nhấc cánh tay lên. 

Dọc theo đường đi Diêu Nhất cứ thấy người liền hỏi, hầu hết mọi người đều vui lòng chi tiền, có vài người để ô của bọn họ trong khách sạn cho nên cự tuyệt.

Diêu Nhất cũng không xấu hổ, vẫn tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

Phó Xuyên vài lần nghĩ muốn mở miệng nói giúp cô cầm ô, đến cuối cùng vẫn từ bỏ, chỉ nói: “Tôi giúp cậu cầm tấm bảng được chứ?”

Diêu Nhất ngửa đầu nhìn Phó Xuyên, chỉ chỉ mã QR hai chiều trên cổ: “Cái này á?”

“Ừm.” Phó Xuyên gật đầu.

“Cậu lấy đi, đợi đến lúc du khách trả tiền là có thể giơ lên.” Diêu Nhất mỉm cười với đôi mắt cong cong.

Phó Xuyên cẩn thận cầm lấy tấm biển trên cổ Diêu Nhất, nhìn cô còn thật sự quan sát tình huống xung quanh của du khách, có chút đau lòng cùng bất lực.

“Chiếc ô này có thể gấp gọn lại, mang theo rất tiện.” Diêu Nhất thấy một người du khách ghét bỏ vì cán ô quá dài liền bỏ thêm một câu.

“Vậy cho tôi chiếc ô gấp được đi.” Du khách đồng ý.

Diêu Nhất quay lưng lại nói với Phó Xuyên: “Có thể giúp tớ lấy một cái ô không?”

Phó Xuyên theo lời lấy ra một chiếc ô gấp màu xanh da trời ở bên trong, chờ du khách trả tiền rồi rời đi cậu mới hỏi: “Nếu tôi không đến đây, cậu làm thế nào bây giờ?”

Diêu Nhất cũng không để ý hôm nay Phó Xuyên hỏi nhiều vấn đề như vậy, mỉm cười mềm mại: “Không sao, tớ có thể cho du khách tự mình chọn, nhưng hôm nay vẫn muốn cám ơn cậu đã hỗ trợ.”

Rốt cuộc vẫn là nhu cầu bức thiết, rất nhiều du khách đến chơi cũng không thiếu chút tiền ấy, để không bị ướt đều thoải mái trả tiền mua ô.

Suốt cả buổi chiều, trên tay Diêu Nhất gần như toàn bộ trống không, chỉ còn lại mấy cái ô để trong túi xách.

‘’Vai của cậu ướt hết rồi.” Giọng nói của Diêu Nhất dừng lại một chút, phát hiện ô của Phó Xuyên vẫn đang nghiêng về phía mình. 

“Sau này sinh bệnh thì làm sao bây giờ?”

Chiếc ô trong tay Phó Xuyên bị Diêu Nhất đẩy lại, hai người vô tình chạm tay vào nhau, Phó Xuyên rũ mắt xuống làm theo ý của cô, để lui sang phía mình một chút.

“Tớ mặc áo mưa sẽ không bị ướt, cậu để ý bản thân mình đi.” Diêu Nhất thấy Phó Xuyên vẫn chỉ xê dịch một chút liền thở dài, đem ô đoạt lại: “Chúng ta về nhà đi.”

Dù sao ô cũng bán được kha khá, trước đây Diêu Nhất chắc chắn phải dốc sức bán hết, nhưng hiện tại cô nghĩ muốn trở về sớm một chút để cho Phó Xuyên nghỉ ngơi.

Diêu Nhất cầm ô cùng Phó Xuyên dựa gần vào nhau, vóc dáng của cậu rất cao, tay Diêu Nhất phải nâng lên, mới đầu còn ổn, sau này dần dần trở nên cố hết sức.

“Để tôi, lần này không nghiêng nhiều về phía cậu nữa.” Phó Xuyên vẫn chú ý tới cô, một lần nữa tiếp nhận chiếc ô trên tay Diêu Nhất.

Đi ở trên đường, mưa to tạt vào mặt ô rất nhiều, có vẻ như cầm không được chắc cho lắm. Hai người vô thức tựa vào gần nhau, ô không lớn, Phó Xuyên nói không nghiêng nhiều về phía ai nên chỉ có thể thu hẹp khoảng cách cùng Diêu Nhất.

Một trận gió thổi qua, ô bị thổi móp một mặt, Phó Xuyên nhíu mày nhìn một mặt của chiếc ô theo bản năng kéo ôm Diêu Nhất lại gần.

Quá mức tự nhiên, Diêu Nhất cũng không có phản ứng lại, bị ôm đi tới biệt thự.

“Cậu trở về nhanh chóng thay quần áo nhé.” Diêu Nhất bị đưa đến trước cửa, hướng bả vai bị ướt một nửa của Phó Xuyên nói.

“Ừm.” Phó Xuyên đứng ở dưới bậc thang, lông mi dài và cong bị mưa bụi làm ẩm ướt, ánh mắt tựa hồ cũng lây dính ít sương mù.

Vẫn còn bốn chiếc ô gấp gọn chưa bán được, Diêu Nhất đi đến phòng khách, trong đầu còn nghĩ về chiếc ô trong ba lô. Lúc này di động bỗng nhiên rung lên.

Diêu Nhất mở ra thấy trong nhóm gửi đến phiếu điểm cuối kỳ.

Giữ lấy trái tim đang đập thình thịch của mình, Diêu Nhất một lần nữa lại cảm nhận được sự căng thẳng hồi hộp. Có đôi khi rõ ràng biết chuyện gì sắp xảy ra nhưng vẫn như cũ không muốn tin tưởng.

Diêu Nhất cầm di động chậm rãi đặt balo xuống sau đó ngồi xuống, lúc này mới bấm xem tài liệu.

Xếp hạng nhất rõ ràng là Phó Xuyên, Diêu Nhất nhìn chằm chằm di động một hồi lâu, trong lòng cảm thấy phức tạp.

Một mặt Diêu Nhất không cam lòng bị Phó Xuyên áp ở phía dưới,mặt khác cô lại không muốn ghen tị với Phó Xuyên, cậu ấy là một người rất tốt bụng.

Diêu Nhất cảm thấy bản thân mình hiện tại tâm tính cùng trước kia trở nên hoàn toàn không giống nhau, trong lòng khổ sở lại khống chế không được.

Cuối cùng ngày vẫn là bình thường trôi qua, Diêu Nhất mỗi ngày đều cùng Tần Lịch đi mở quầy hàng bán một chút đồ vật nhỏ, thuận tiện dựa vào thời tiết để đi rao bán sỉ hàng hóa.

Thỉnh thoảng về nhà vô tình gặp được Phó Xuyên, Diêu Nhất thấy hắn lại nhịn không được nghĩ đến thứ hạng của bản thân mình, vẫn luôn ở dưới Phó Xuyên như cũ, nhưng một khi Phó Xuyên cùng cô nói chuyện lại hoàn toàn quên mất, khi tách ra bên môi lại bất giác mang theo ý cười.

Thời gian đi học ngày càng gần, đồng thời kì thi đấu cũng sắp đến rồi.

Tần Lịch cùng Diêu Nhất vừa trôi qua một kì nghỉ hè trao đổi ra đề bài với nhau, mức độ ăn ý của cả hai đã bay lên đến một mức độ cao nhất, hai người sớm đã quên chuyện lúc trước tranh cãi với nhau.

Tần Lịch từ tận đáy lòng đã nghĩ rằng Diêu Nhất có thể đạt đến trình độ đồng bộ sóng não với mình, dĩ nhiên là trong phương diện toán học.

“Mình nhất định phải vào đội tuyển quốc gia.” Tần Lịch ở trước khai giảng một ngày nói với Diêu Nhất.

“Có thể vào.” Diêu Nhất tuy rằng không cùng học sinh nơi khác so sánh qua, nhưng đối với bản thân mình vẫn có sự tự tin, mà tư duy của Tần Lịch ở trong toán học hoàn toàn có thể theo kịp với mình thì tuyệt đối sẽ không kém.

“Thời điểm lúc trước Lão hàn tìm mình đến lớp đặc biệt, thầy ấy đã nói qua về cậu với mình.” Tần Lịch bỗng nhiên nói, “Thầy ấy cảm thấy mình ở phương diện toán học rất có tiềm năng, sau đó thầy ấy nói hy vọng hai chúng ta có thể giúp đỡ nhau học tập.”

“Lão Hàn? Thầy ấy không nói với tớ.” Diêu Nhất nghi hoặc nói, “Là chủ nhiệm lớp đi tìm cậu?”

Lúc trước lão Hàn đã nói sau này sẽ chọn hai người trong bảng xếp hạng để học bổ túc, hơn nữa đến bây giờ thành tích của hai người bọn họ đều như tấm đệm lót ở lớp đặc biệt này.

“Đúng, thầy ấy cho rằng không nhất thiết yêu cầu học sinh ở lớp đặc biệt cần các môn phải đồng đều mà muốn học giỏi nhất một môn, lão Hàn đặc biệt tìm Hiệu trưởng nói hy vọng ở trong danh sách có người nào đó có thiên phú, cho nên...... Tớ cảm thấy trong toán học mình không có thiên phú.” Tần Lịch tuy rằng bình thường hay nói lời ác độc lại vừa nhỏ nhen, nhưng khi nói đến chuyện liên quan đến tương lai của bản thân vẫn lộ ra chút nhút nhát sợ sệt.

Lời này của Lão Hàn có điểm chói tai, học sinh ở lớp đặc biệt có thành tích cơ bản ở trước năm mươi người,  rớt ra ngoài 100 là một sự thụt lùi nghiêm trọng. Kết quả của mỗi môn học được coi là top đầu trong các lớp học chính khóa.

Chẳng qua lão Hàn hy vọng học sinh không chỉ là thể hiện ở trên điểm số và dựa vào bản thân mình liều mạng học đi lên, mà là có người ở một môn học nào đó có thiên phú mà người khác không có.

“Chờ thi đua xong sẽ biết.” Nếu là trước đây thì Diêu Nhất có thể tự tin khẳng định, nhưng hiện giờ lòng tự tin của cô đã thụt lùi, nói chuyện cũng không được kiên định như vậy, “Không cần nản lòng.”

Giờ phút này hai người đều ngồi xổm ở ven đường trên núi Lộc Cốc, phát sầu vì một cuộc thi đua nho nhỏ trong nước sắp tới, lại không biết rằng trong tương lai bản thân mình sẽ tạo nên cuồng phong bão táp trong trường quốc tế.

Lại một học kì mới được bắt đầu, khóa mới thay thế khóa cũ, mấy người Phó Xuyên biến thành đàn anh đàn chị lớp 11.

Lớp đặc biệt so với học sinh lớp khác lấy lại tinh thần nhanh hơn, gần như tất cả mọi người đang chuẩn bị thi đua, trừ bỏ Dụ Thanh Doanh.

Cuộc thi nhằm cho phép các trường đại học, cao đẳng lựa chọn những sinh viên xuất sắc và có thiên phú, hoặc cung cấp một con đường cho những sinh viên xuất sắc.

Mà không biết vì sao chuyện Dụ Thanh Doanh vu oan hãm hại Diêu Nhất bị truyền đến các thanh tra của trường đại học. Đối với những học sinh có vấn đề về đạo đức, các trường cao đẳng và đại học sẽ bí mật truyền đạt với nhau cùng biết, sẽ không có trường nào muốn học sinh ấy nữa.

Mà ba mẹ của Dụ Thanh Doanh vừa vặn đi hỏi thăm chuyện thi đua, được người quen cho biết chuyện này, ba mẹ cô cảm thấy mất mặt đến cực điểm, cả kỳ nghỉ hè đều nhốt Dụ Thanh Doanh ở trong nhà, không thể ra ngoài dù chỉ nửa bước, thi đua cũng không cho phép đi tham gia, mất mặt một lần là đủ rồi.

“Phó xuyên.” Diêu Nhất chọc chọc vào nam sinh cao lớn đang ngồi bên cạnh, “Cậu có cảm thấy nóng không?”

Bọn họ ở sát gần cửa sổ, rèm cửa được kéo ra, Diêu Nhất muốn mở cửa sổ ra để hít thở không khí, lại sợ mặt trời sẽ chiếu nắng đến bạn cùng bàn của cô.

Phó xuyên dừng bút lại rồi khẽ lắc đầu:”Không cần hỏi tôi, cậu cứ kéo rèm cửa sổ ra là được rồi.”

“Cám ơn.” Diêu Nhất quay người lại kéo rèm, muốn tiếp tục tự viết đề bài cho chính mình, lại nhìn sang thấy trên mặt bàn của Phó Xuyên là quyển sách không liên quan đến việc học tập, nhịn không được hỏi, “Cậu không định chuẩn bị cho kì thi đua sao?”

Phó Xuyên nhìn Diêu Nhất, không biết nghĩ tới cái gì, nhẹ nhàng cười ra tiếng:”Không tính toán lấy được thứ hạng gì.”

Diêu Nhất thi toán học nhất định có thể vào, nói không chừng còn vào đội tuyển quốc gia đi dự thi, Phó Xuyên hiểu rõ thực lực của cô, nếu trong ban ai có thể đi đến cuối cùng thì người đó nhất định là Diêu Nhất.

Nếu mình cũng đi tham gia thi đấu thì nhất định không đi xem Diêu Nhất thi đấu được, nếu cô muốn ra nước ngoài, hoặc là đi kinh đô tập huấn. Phó Xuyên hy vọng rằng mình sẽ được đứng ở nơi có thể nhìn thấy cô thi đấu.

Cho nên ngay từ đầu Phó Xuyên liền quyết định từ bỏ cuộc thi, chẳng qua giáo viên yêu cầu tất cả mọi người báo danh nên cậu mới quyết định thi đấu vòng loại.

“Tạo sao vậy, thi đua tốt mà.” Diêu Nhất khó hiểu, tuy rằng không phục chính mình bị Phó Xuyên ép tới bẹp dí, nhưng cô vẫn hy vọng cậu có thể đi thi đua.

“Thi đua mệt chết mất, tôi không nghĩ mỗi ngày phải vất vả chuẩn bị nhiều bài để luyện tập như vậy.” Phó Xuyên tùy tiện tìm một lí do.

“Chính là......” Diêu Nhất còn muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Hàn Tiêu Tiêu gọi một tiếng làm hấp dẫn lực chú ý.

“Nhất nhất, ba mình nói bảo cậu cùng đàn anh liên lạc.” Hàn Tiêu Tiêu truyền đạt lại lời lão Hàn nói xong lại hỏi, “Đàn anh đó là ai vậy?”

Diêu Nhất suy nghĩ một hồi mới nhận ra chính là người đã giúp cô đặt tập san toán học. Là một sinh viên năm cuối.

“Đây là đàn anh từng học lớp đặc biệt, anh ấy là nghiên cứu sinh toán học.” Diêu Nhất giải thích với Hàn Tiêu Tiêu, nhưng chính mình lại không biết vì sao lại muốn đi liên lạc với hắn.

Rất nhanh lão Hàn đã giải đáp thắc mắc của cô, vừa kết thúc môn toán học, Diêu Nhất liền bị gọi vào văn phòng.

“Ngồi đi.” Lão Hàn hiền lành mỉm cười, “Lúc trước có người nào cùng em liên lạc không?”

Diêu Nhất mờ mịt lắc lắc đầu:”Không có ạ.”

Lão Hàn nhíu mày:”Đàn anh của em nói đã gọi điện thoại cho em nhưng em lại dập máy.”

Diêu Nhất nhớ lại lần gần nhất mà mình nhận điện thoại, đúng là có một cuộc gọi, điện thoại vừa được kết nối thì hắn nói hắn là tiến sĩ toán học gì đó, chẳng qua Diêu Nhất cho rằng hắn là kẻ lừa đảo, loại người này chuyên môn đi nghiên cứu lòng người sau đó chọn mục tiêu để gọi điện lừa đảo.

“Em nghĩ là...... anh ấy là kẻ lừa đảo.” Diêu Nhất gãi gãi đầu, có chút xấu hổ.

Đàn anh khóa trên giúp mình đặt tập san toán học từ nước ngoài về, kết quả cô lại dập điện thoại của anh ấy.

“Em, đứa nhỏ này!” Lão Hàn bất đắc dĩ, “Quên đi, tính cảnh giác cao cũng không phải là chuyện gì xấu.”

“Thầy giáo, đàn anh tìm em có chuyện gì vậy ạ?’’ Diêu Nhất nhỏ giọng hỏi.

“Ừ, thầy cùng cậu ấy nói về tình trạng của em, đàn anh của em đối với em cảm thấy rất hứng thú cho nên gọi điện thoại muốn hỏi em một chút, kì thi kia có chỗ nào không hiểu đều có thể đi hỏi cậu ta.” Lão Hàn đối với Diêu Nhất vẫn là cực kỳ quan tâm, ông cảm thấy Diêu Nhất và Tần Lịch sau này nên đi con đường toán học là tốt nhất.

Con đường toán học thực sự không dễ đi, hầu hết mọi người đều sống trong cuộc sống khá nghèo nàn so với các ngành khác

Nhưng nếu không đi con đường này thì thiên phú của bọn họ liền lãng phí.

“Có phải số điện thoại này không ạ?” Diêu Nhất từ trong túi quần lấy di động ra mở thông tin cho lão Hàn xem.

Lão Hàn nhìn thấy học sinh cao lớn của mình máy móc lấy điện thoại ra thăm dò, chỉ bất đắc dĩ giả vờ không phát hiện ra: ” Đúng vậy, là số điện thoại này, có vấn đề gì khó có thể hỏi hắn, vấn đề trong toán học cũng tốt, hoặc là phương diện khác đều được, đưa cho Tần Lịch nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.