Nếu đã quyết định thôn Bình Hòa làm nơi quay phim chính thì cùng ngày Hoắc Lãng cũng tìm được chị Hàn thuê cho đoàn làm phim hai tầng phòng ở, mỗi người một phòng, trực tiếp thanh toán tiền thuê nhà một tháng, sự sáng khoái nhiệt tình này làm cho mọi người trong đoàn cảm động đến nước mắt lưng tròng, nhà tư bản móc hầu bao thuê phòng trong thôn nhiều như vậy cũng không dễ dàng gì.
Cùng ngày mọi người về nhà thu thập một chút, sáng sớm ngày hôm sau nhập tổ, đi đến phòng ở để chút đồ rồi tập trung ở lầu một nhà chị Hàn.
Nghe bọn họ nói có ý muốn dùng đến trường học thì chị Hàn lắc đầu ngay lập tức: "Những chỗ khác thì tôi có thể giúp mọi người chào hỏi trước nhưng trường học thì đó là địa bàn của hiệu trưởng Giang."
Chồng của chị Hàn là trưởng thôn hiện tại, hắn cũng là một người có hiểu biết nếu không thì bây giờ cũng chẳng thể ngồi vào chức vụ trưởng thôn thôn Bình Hòa, hắn là người chân thật nói lời thẳng thắn: "Chỗ này của chúng tôi cách khá xa thành phố lại không có ngôi trường nào tốt, là hiệu trưởng Giang ở chỗ này mấy chục năm, mọi người ở ngoài mặt đường bao gồm cả hai người chúng tôi thậm chí cả con của chúng tôi cũng đều là học trò của ông ấy.
Ông ấy là một người thầy tốt, trong thành phố đã trao cho ông ấy rất nhiều giải thưởng, những trường học trong thành phố đã sớm trả lương cao mời ông ấy đi nhưng ông ấy vẫn không thể bỏ được mấy đứa nhỏ ở trong thôn này, mấy năm nay người nơi khác đến thôn rất là nhiều, những đứa trẻ này không có hộ khẩu nên không thể vào trong thành phố học được nên ông ấy càng không bỏ xuống được nữa."
Trưởng thôn Châu trịnh trọng nhấn mạnh với Hoắc Lãng: "Hiệu trưởng Giang được cả thôn chúng tôi kính trọng, nếu mấy người muốn quay phim thì phải được hiệu trưởng Giang gật đầu."
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, mang theo kịch bản đến chào hỏi hiệu trưởng Giang, giải thích rõ ý muốn khi đến đó.
Hiệu trưởng Giang tóc đã bạc cả đầu, mang theo kính lão cúi đầu đọc sách, đầu cũng không có ngẩng lên.
Lâu Vũ ho khan một tiếng: "Hiệu trưởng Giang, ngài xem bây giờ cũng là nghỉ hè, bọn nhỏ cũng không có đi học, vừa lúc phòng thí nghiệm có thể cho chúng tôi mượn dùng một chút. . ."
Hiệu trưởng Giang ngẩng đầu, một đôi mắt già nua nhưng lại trong suốt lộ ra khỏi cặp kính lão: "Ông chủ Lâu, trường học là nơi giảng dạy và giải đáp những câu hỏi, mời trở về đi."
Hoắc Lãng cũng không nhíu mày chút nào, giọng điệu của vị hiệu trưởng Giang này tuy ôn hòa nhưng những điểm mấu chốt thì lại rất rõ ràng, người như vậy đặc biệt xem trọng nguyên tắc, anh tiến lên một bước: "Hiệu trưởng Giang, quả thật trường học có thể giảng dạy cùng giải thích các câu hỏi, nhưng mà có rất nhiều người không thể gặp được một người thầy sáng suốt như vậy nên khi bọn họ rời khỏi trường học vẫn không hiểu được đạo lý như cũ. Điện ảnh và truyền hình không phải chỉ là một thú vui giải trí trong mắt mọi người, nó cũng có tác dụng giáo dục tiềm ẩn bên trong, cầu mong người cho chúng tôi một cơ hội để cho chúng tôi giúp phân biệt thật giả những chân tướng, giải thích đạo lý cho mọi người trong xã hội. Nếu không thì ngài xem thử kịch bản của chúng tôi. . ."
Lâu Vũ, Tôn Hiểu Bác, Bùi Phương nhao nhao ghé mắt nhìn Hoắc Lãng, nhà tư bản cũng thật giỏi nha, rõ ràng là vì muốn mượn trường học của người ta làm nơi quay phim miễn phí mà đã dát rất nhiều vàng lên mặt mình như vậy, thiếu chút nữa thì bọn họ cho rằng bản thân mình tới là để giáo dục cảm hóa xã hội rồi.
Hiệu trưởng Giang đẩy mắt kính, ngẩng đầu lên, trên mặt ông ấy có rất nhiều nếp nhăn nhưng vẻ mặt rất ông vô cùng bình tĩnh: "Người trẻ tuổi, tuổi tôi đã lớn không phân biệt được cậu nói thật hay là giả. Tôi chỉ biết học sinh của tôi đều ở trên con đường này, nếu hôm nay tôi để cho đoàn làm phim tiến vào thì ngày mai mấy người nhảy múa ở quảng trường cũng có thể đi vào. Thời đại khác nhau, trẻ con bây giờ có thể nhìn có thể chơi đùa với nhiều thứ nhưng ít ra khi ở bên trong cổng trường thì tôi hi vọng bọn trẻ có thể không bị bất kì cái gì quấy rầy, thanh tĩnh mà học tập, mời trở về đi."
Lâu Vũ còn muốn khuyên can nữa nhưng Hoắc Lãng khẽ lắc đầu ngăn hắn lại, vị hiệu trưởng này tuy kiên trì cố chấp nhưng ở vào thời đại này thì lại quý giá tới cỡ nào chứ, rất đáng được tôn kính, người như vậy không phải có thể dễ dàng làm dao động, xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp khác mà thôi.
Bỗng nhiên Nhan Tô Tô lên tiếng: "Hiệu trưởng, tôi cũng từng học ở học viện, ách, cũng được giáo sư Mục giảng dạy! Tôi còn có bài giảng của ông ấy! Ảnh chụp cũng có! Ký tên cũng có! Nếu người đồng ý cho chúng tôi sử dụng phòng thí nghiệm thì thôi có thể cho ngày hết cũng được!"
Vẻ mặt Lâu Vũ cùng Bùi Phương đầy mơ hồ, bài giảng? Ảnh chụp? Kí tên? Cái quỷ gì vậy? ? ?
Hoắc Lãng liếc mắt một cái nhìn những bản sách trên bàn của hiệu trưởng Giang 《 Tám năm sinh vật học (bản thượng)》, trên mặt bìa còn có chữ "Bộ giáo dục thẩm định", "Nhà xuất bản đại học T", "Mục Thanh Đằng".
Hoắc Lãng: . . . Có trùng hợp quá không vậy.
Mới đầu Tôn Hiểu Bác cũng có chút lờ mờ, càng về sau càng nghe hắn càng cảm thấy logic này làm sao lại có vẻ quen tai như vậy, khi vừa nhìn thấy trên bàn hiệu trưởng Giang có quyển sách 《 Tám năm sinh vật học (bản thượng)》, bên cạnh có một chồng sách cao cao, xen kẽ là những tài liệu giảng dạy về sinh vật học, giáo án sinh vật học, bài tập sinh vật học, tất cả trên mặt đều có tên tác giả "Mục Thanh Đằng".
. . . Ngày hôm qua hắn vừa mới nói với Nhan Tô Tô về hiệu ứng minh tinh: ". . . Bởi vì có thể đứng bên cạnh cùng thần tượng, giống như chụp hình chung, kí tên thì cái gì cũng đều có thể đồng ý làm."
Chết tiệt! Không thể nào!
Có phải bây giờ Nhan Tô Tô đang áp dụng hay không! Có phải là cô hiểu lầm gì với hai chữ "Thần tượng" này rồi hay không? ? ? Một hiệu trưởng trên mặt bàn đều để sách của cùng một người viết. . . Cái này chỉ có thể chứng minh người viết sách rất trâu bò. . . Không thể nói hiệu trưởng thần tượng hắn được. . .
Tôn Hiểu Ba cảm thấy vô cùng đau đớn, cho dù thần tượng của hiệu trưởng là giáo sư Mục, thì liệu hiệu trưởng Giang có phải là loại người có thể làm mọi thứ vì thần tượng của ông?
Hiệu trưởng Giang cầm mắt kính ở trong tay nỏ nụ cười: "Cô gái nhỏ, cô nói cô từng học tiết học của giáo sư Mục sao?"
Bùi Phương vừa nghe thấy giọng điệu này thì liền cảm thấy hấp dẫn: "Hiệu trưởng Giang, Tô Tô của chúng tôi là một học sinh tốt, người có thể tùy tiện hỏi."
Dù sao trong những năm này có quá nhiều thứ như tham gia một lớp học của vị giáo sư nào đó, mà những phòng học này lại không có khóa, nếu thật sự không được thì có thể ở trên mạng xem qua một đoạn video của giáo sư đó thì cũng có thể trở thành đã từng học tiết học của hắn mà thôi, hơn nữa vốn Tô Tô của chúng ta là một sinh viên hệ sinh vật học, có thể để cho hiệu trưởng Giang tùy tiện kiểm tra.
Lâu Vũ cảm thấy được việc này không tốt, hiệu trưởng Giang đã quản lý bao nhiêu đứa trẻ tinh nghịch, cũng không phải là có thể dễ dàng lừa gạt được: "Hiệu trưởng. . ."
Trong tay hiệu trưởng Giang không có cầm bất cứ một quyển sách về sinh vật nào để hỏi Nhan Tô Tô mà người lại lại cao giọng gọi cháu trai của mình ở bên ngoài một tiếng: "Cháu lấy bài tập toán học đến đây."
Mọi người: ? ? ? ! ! !
Bùi Phương thiếu chút nữa thì quỳ xuống, không phải chứ hiệu trưởng! Hiệu trưởng! Đây là kiểu suy nghĩ trên trời gì vậy! Nhan Tô Tô nói rằng cô ấy từng học qua khóa sinh vật học mà người lại kiểm tra cô ấy toán học? ? ? Xong rồi, Tô Tô là sinh viên hệ sinh vật học, không phải hệ toán học!
Vẻ mặt Nhan Tô Tô cũng mơ hồ: ". . . A, tôi kém toán học nhất đó."
Hoắc Lãng cũng trở tay không kịp: "Hiệu trưởng Giang. . ."
Hiệu trưởng mở bài tập ra, tùy tiện chỉ một trang: "Vậy trang này đi."
Nhan Tô Tô vừa nhìn thấy đề thứ nhất: "Hình x2/a2+y2/b2=1, đã biết trọng tâm cùng điểm đối xứng của ba điểm tạo thành một tam giác đều, hỏi a và b cần phải thỏa mãn điều kiện gì."
Ánh mắt nhìn xuống dưới, tất cả đều là hình học giải tích của trung học.
Đề mục cũng không có khó, vấn đề là. . . Từ khi lên đại học thì cố chưa từng chạm qua nha.
Tôn Hiểu Bác vừa thấy toàn là những ký hiệu hình học, là một sinh viên khoa văn nên cảm thấy đôi mắt như bị đánh rất mạnh, vội vàng lùi về phía sau vài bước, lại nhìn thấy trên mặt Nhan Tô Tô đầy khó xử, trong lòng Tôn Hiểu Bác chỉ nghĩ đến xong rồi.
Chẳng qua hiệu trưởng thật kỳ quái, vì sao lại muốn kiểm tra Tô Tô toán trung học? ? ?
Là một biên kịch viết thể loại điều tra phá án, rốt cục Tôn Hiểu Bác cũng phát hiện dấu vết để lại không đúng ở chỗ nào, một chồng sách giáo khoa sinh học ngoại trừ đề "Mục Thanh Đằng" thì toàn bộ đều có chữ "Nhà xuất bản đại học T", còn có cả huy hiệu trường nữa. . . Không phải đâu. . .
Chết tiệt!
Hiệu trưởng cho rằng Tô Tô thi được vào đại học T? ! Có thể thi vào trường đại học T thì tất nhiên đều là một học bá, ông ấy sợ bọn họ biết ông ấy dạy sinh học nên đã chuẩn bị trước cho nên trực tiếp dùng toán học để kiểm tra Nhan Tô Tô? ? ?
Không phải cô nói từng học học tiết của giáo sư Mục sao? Hắn dạy học ở đại học T vậy thì cô là sinh viên đại học T, nếu là đại học T vậy thì làm đề toán kia đi.
Sự lập luận này không có chút khuyết điểm nào, Tôn Hiểu Bác lệ rơi đầy mặt, hiệu trưởng cũng là người giết sói a. . . Bọn họ quay một bộ phim mà cũng quá là khó khăn QAQ
Nhan Tô Tô: "Ách, tôi không có nhớ quá rõ định nghĩa cùng công thức, có thể để cho tôi tra một lần được không?"
Lâu Vũ cùng Bùi Phương: ? !
Ngay cả khi hai người bọn họ làm rất ít đề toán nhưng cũng biết đây là một ý tưởng tồi. Nếu thực sự tra ra được thì có cái gì tốt? Nếu không tra thì cũng không được, nếu không thì làm sao có nhiều đứa trẻ ngay cả khi cầm sách giáo khoa trong tay mà vẫn cảm thấy sợ hãi, hoảng sợ khi học toán, này nghe qua giống như Tô Tô đang lấy cớ kéo dài thời gian không chịu thua mà thôi. . .
Lâu Vũ ho khan một tiếng: "Hiệu trưởng Giang, hôm nay đã làm phiền rồi, bây giờ không còn sớm nữa rồi. . ."
Hiệu trưởng Giang cười cười: "Cô tra đi."
Nhan Tô Tô lên tiếng, sau đó mở điện thoại di động ra bắt đầu tra.
Lâu Vũ, Bùi Phương, Tôn Hiểu Bác liếc nhau đều cười khổ, đã quên mất tính tình của Nha Tô Tô, được, vậy thì hôm nay ở chỗ này chờ cô ấy từ từ làm bài đi, trong lúc chờ còn cần phải bàn bạc nên đi đến chỗ nào để tìm nơi làm phòng giải phẫu. . .
Nhưng Hoắc Lãng chậm rãi. . . từ trong ngực lấy bản hợp đồng ra.
Lâu Vũ, Bùi Phương, Tôn Hiểu Bác: ?
Đề thứ nhất được Nhan Tô Tô làm rất nhanh, đại khái mất khoảng sáu phút, trong đó tra cứu trên điện thoại di động mất một nửa thời gian, cháu trai của hiệu trưởng Giang đứng bên cạnh gật đầu: "Ông nội, chị gái này giải đúng rồi."
Nhưng đến cả đầu Nhan Tô Tô cũng không có ngẩng lên, cũng không có nhìn điện thoại di động, thời điểm cháu trai hiệu trưởng Giang quay đầu nhìn sang thì miệng há hốc. . .
Vẻ mặt Nhan Tô Tô rất chăm chú, bàn tay không có ngừng lại, xoạt xoạt đã bắt đầu lật sang trang khác rồi.
Hoắc Lãng ho khan một tiếng: "Tô Tô, Tô Tô! Chỉ làm có một tờ thôi."
Nhan Tô Tô "A..." một tiếng lấy lại tinh thần, trả lại sách bài tập cho cháu trai của hiệu trưởng Giang xin lỗi nói: "Thật xấu hổ, mới vừa rồi tìm định nghĩa để khôi phục cảm giác nên hơi tốn một chút thời gian. . ."
Cháu trai của hiệu trưởng Giang lật chuyển ra phía sau để xem đáp án, khóe miệng giật giật: Không phải là người!
"Chị ấy đều làm đúng rồi, ông nội cháu về làm bài tập, không có việc gì thì đừng tìm cháu nha." Người rời đi rất nhanh ngay cả dấu chấm câu cũng đều không có, cậu ta ghét nhất là mấy tên không phải là người này.
Lâu Vũ cùng Bùi Phương đều đã phát hoảng, không đúng, mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải Tô Tô là sinh viên hệ sinh vật à. . . Không phải cô mới vừa nói môn toán cô học không có tốt sao. . . Chuỗi sự việc kia là chuyện gì chứ? Làm sao cô đã giải xong rồi? Thật sự đều làm đúng sao?
Tôn Hiểu Bác nhỏ giọng ho khan một phen: "Mọi người có nhớ không. . . Mới vừa rồi Tô Tô có nói cô ấy từng Học tiết của giáo sư Mục. . ."
Không phải nghe qua mà là học đó, lấy tính cách thành thật của Nhan Tô Tô thì một chữ cô ấy cũng sẽ không nói dối đâu.
Nghe qua, giống như Tôn Hiểu Bác đã suy nghĩ trước đó thì ở nơi nào cũng có thể nghe được;
Nhưng học qua thì tất nhiên phải được giảng dạy ở trong trường học đó rồi, chọn môn học chọn tiết học thì mới có thể dùng chữ "Học" được.
Tôn Hiểu Bác chỉ về phía huy hiệu của trường kia, Lâu Vũ, nhất là Bùi Phương thiếu chút nữa thì nói bậy, mẹ kiếp! Đại học T! Đại học T, vậy thì cô lăn lộn ở giới giải trí làm cái gì chứ!
Hiệu trưởng Giang nhìn Nhan Tô Tô, trong đôi mắt kinh ngạc còn xen lẫn một chút nghiêm túc, ông nhăn mày lại: "Đã tốt nghiệp sao?"
Nhan Tô Tô thành thật trả lời: "Tốt nghiệp khoa chính quy, đang học nghiên cứu sinh."
Mày hiệu trưởng Giang lại càng nhăn hơn: "Vậy tại sao lại không ở trường học học tập cho tốt chứ?"
Âm thanh của Nhan Tô Tô nhỏ đi: "Tôi không có tiền làm thí nghiệm nên muốn kiếm tiền mua mẫu thử."
Tôn Hiểu Bác & Lâu Vũ & Bùi Phương: . . . Ừm, cũng có thể, lý do này cực kỳ hợp với Nhan Tô Tô rồi.
Bọn họ từng nghe qua trong giới giải trí có rất nhiều lời đồn vì trả nợ cho cha, vì chữa bệnh cho mẹ, thậm chí là vì cuộc sống xa xỉ mà tham gia vào giới giải trí, vì theo đuổi thần tượng. . . Bây giờ thì tốt rồi, lại nhiều thêm một lý do vì thiếu tiền làm thí nghiệm nên gia nhập vào giới giải trí. . . Nếu không còn sống thì làm sao có thẻ nghe được nhiều câu chuyện kỳ quái ở trong vòng này vậy chứ.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, khi việc này lại xảy ra trên người Nhan Tô Tô . . . Nhưng không biết làm sao lại vô cùng hợp lý =V=
Bởi vì chuyện này cô tuyệt đối có thể làm được. . .
Nghĩ đến chuyện thông minh trong học tập của Nhan Tô Tô có thể từ một suy ra ba, hiện tại Bùi Phương có chút giật mình, cũng khó trách nha.
Tôn Hiểu Bác nghĩ đến lúc mình hỏi chuyên ngành của Nhan Tô Tô: . . . Thần tìm không được công việc trong ngành sinh vật học. . . Tốt nghiệp đại học T thì Nhan Tô Tô còn cần phải tìm việc sao. . .
Lâu Vũ nghĩ đến chuyện mấy cái móng giò của bản thân mình, sinh viên hệ sinh vật học đại học T, ừm, trách không được chỉ cần liếc mắt một cái thì có thể nhìn ra đều là của chân trước.
Hiệu trưởng Giang không rõ lắm việc kinh phí nghiên cứu khoa học của các trường cao đẳng đại học được quản lý như thế nào, nhưng ông tin tưởng mà đôi mắt nhìn học sinh của mình sẽ không có sai, đó là một trường học tốt, đứa bé ngoan này vẫn còn đang thật sự vươn lên trong học tập, không có đi nhầm đường, ông thở dài: "Ngày một tháng chín là khai giảng, trước ngày này mấy người cần phải khôi phục phòng thí nghiệm lại như cũ thật tốt. . ."
Hiệu trưởng Giang suy xét tất cả các vấn đề đều vì học sinh của mình, người bạn nhỏ trước mắt ông cũng là một học sinh, nếu vì bài vở bài tập của đứa bé vậy thì dàn xếp một lần đi.
Nhan Tô Tô hoan hô một tiếng nhưng lại có chút xấu hổ: "Nếu người lo lắng quay phim ảnh hưởng đối với việc học tập không tốt thì chúng tôi có thể nói đến một chút kiến thức sinh vật học ở trong nội dung tác phẩm nha!"
Sau đó cô quay đầu xin lỗi Tôn Hiểu Bác: "Có thể không?" Cô nhỏ giọng cầu khẩn: "Tôi sẽ giúp đỡ mà."
Mọi người đồng thời nhìn về phía Tôn Hiểu Bác, Tôn Hiểu Bác: . . .
Hắn muốn vì lợi ích chung mà nói lời từ chối! Kịch bản đã sửa đi sửa lại mười sáu lần rồi, bản thảo đã sửa rất tốt rồi !
Nhưng vì lí do tham gia giới giải trí để kiếm tiền nghiên cứu khoa học của Nhan Tô Tô thì ngẫm lại bởi vì bản thân mình không muốn làm việc mà bác bỏ tấm lòng có ý muốn giáo dục từ thiện của người khác. . . MD. . . So sánh như thế này thật sự là quá thê thảm mà.
Tôn Hiểu Bác chảy xuống một giọt nước mắt hối hận: "Được."
. . . Người đang làm thì trời đang nhìn, nếu có thể quay trở về ngày hôm qua thì hắn nhất định sẽ chặn cái miệng nói năng không có chừng mực của mình lại, cho mày lắm miệng! Nếu không thì làm gì có một loạt những chuyện mà ngày hôm nay Nhan Tô Tô đã làm cùng với vấn đề được nêu ra!
Hiệu trưởng Giang nở nụ cười: "Vậy thì tôi thay mặt các học sinh cảm ơn mấy người trước. Đứa nhỏ này gọi là Tô Tô đi, quay xong bộ phim này thì nhanh chóng quay về trường học để làm thí nghiệm cho tốt đi, đừng chậm trễ việc học tập."
Nhan Tô Tô giòn giã nói đồng ý, vẻ mặt đầy tươi cười: "Tôi quay mấy bộ phim xong thì có thể gom đủ tiền làm thí nghiệm rồi!"
Ngay cả Bùi Phương cũng cảm thấy nụ cười của Nhan Tô Tô rất tươi tắn đáng yêu lại xinh đẹp, tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ nhưng không làm người ta chói mắt.
Hoắc Lãng đưa hợp đồng trước ra, sau đó lại mượn bút của hiệu trưởng Giang, bổ sung thêm một điều khoản: "Tôi sẽ viết thêm vào việc mà Tô Tô đã đồng ý với ngài, ở trong nội dung bộ phim của chúng tôi sẽ xen kẽ thêm một chút kiến thức về sinh vật học, người có thể nói những nội dung bình thường mà học sinh khó nhớ cho chúng tôi biết để chúng tôi xem có thể sắp xếp như thế nào vào đó."
Hiệu trưởng Giang đã đồng ý cho quay phim nhưng Hoắc Lãng vẫn ghi nhận điều kiện đó vào trong hợp đồng, là một người đàn ông lịch sự thì không nên lừa dối người khác, đây là nguyên tắc làm việc của anh.
Hiệu trưởng Giang kinh ngạc liếc mắt nhìn người thành niên này một cái, đầy vui vẻ cười rộ lên: "Được." Trực tiếp ký vào hợp đồng.
Sân bãi đã đầy đủ, đoàn đội cũng đầy đủ, tiến độ của đoàn làm phim trên trời này bỗng nhiên nhanh hơn không ít, tuy Tôn Hiểu Bác nói muốn thay đổi kịch bản nhưng có sự giúp đỡ của Nhan Tô Tô thì đoán chừng ý chính của bộ phim sẽ không thay đổi gì quá nhiều, chỉ là khi nói đến thủ pháp gây án, lời kịch ở nơi giải phẫu tăng lên là tốt rồi, trái lại Hoắc Lãng lại làm một thay đổi cuối cùng là trực tiếp đổi tên bộ phim thành 《 Chân tướng 》làm cho Lâu Vũ nhìn ra được một chút dã tâm của anh.
Lâu Vũ cũng không có chịu thua, trên cơ sở của kịch bản mà mà nhanh chóng phân chia cảnh quay trong phim, về việc trang điểm, ánh sáng, đạo cụ, đặc biệt là việc sửa sang phòng thí nghiệm thành phòng khám nghiệm tử thi tạm thời thì cho dù là chỉ có vẻ bên ngoài nhưng cũng cần phải có người chuyên môn tham gia, Lâu Vũ phát huy các mối quan hệ của bản thân mình, mời người đến hỗ trợ;
Mọi người trong thôn cũng nhiệt tình đang ký phân vai theo đặc điểm riêng của mình (thực ra vai diễn nào cũng được thiết kế riêng), và cuộc họp kịch bản được tổ chức, vì chính được chính Ô Yến đã tự mình giải thích những điểm chính của diễn xuất, mọi người đều biết rằng người ta là nữ hoàng điện ảnh quốc tế cho nên nghe rất chăm chú, tiến bộ cũng rất nhanh;
Đối với một vài vai phức tạp, nhỏ nhặt thực sự không hợp với tài tử, Lâu Vũ cùng Tôn Hiểu Bác mỗi người nhận một vai, Hoắc Lãng ... Lâu Vũ quá đau, vai phụ đó trong bộ phim đã bị Hoắc Lãng quá đáng cướp mất nên chỉ có thể bỏ cuộc, Lâu Vũ cũng đã mời một vài người đặc biệt từ studio đến giúp đỡ.
Cảnh quay thứ nhất của bộ phim được chính thức quay tại phòng thí nghiệm của trường học.
Chỉ là có một số ít cha mẹ mấy ngày nay mới biết vậy mà lại muốn quay một bộ phim điều tra phá án, đã vậy còn dùng phòng thí nghiệm trong trường học để làm khám nghiệm tử thi? ? ? Bọn họ trực tiếp đi đến chỗ của hiệu trưởng Giang mà trách cứ.
Nhan Tô Tô đề nghị có thể tổ chức cho học sinh đến tham quan công tác chuẩn bị khi quay phim nha!
Hiệu trưởng Giang vui vẻ đồng ý.
"A! Thì ra vết thương trên tay có thể được làm ra theo cách này ha ha ha ha! ! !"
"Làn da này làm thật tốt nha!"
"Oa. . . Thì ra máu này có thể tạo ra từ mật ong cùng bột màu. . . Lần sau chúng ta thử làm để đi hù dọa người khác đi ha ha!"
"Hô hô, anh cậu bôi nhiều phấn như vậy có phải chờ một lúc nữa thì anh ấy sẽ nằm xuống diễn người chết không?"
. . .
Sau khi được nhìn tất cả quá trình "Làm ra" miệng vết thương. . . Thì thật sự không còn thấy đáng sợ nữa. . . Mà còn học thêm được không ít kiến thức về giải phẫu học nữa a: )
Về sau nếu cùng những người bạn khác xem những bộ phim kinh dị thì thậm chí còn phân tích được những hình ảnh trên màn hình được làm ra như thế nào nữa. . . Tuyệt đối rất chuyên nghiệp, trở thành một ngọn cờ đầu nha.
Những bạn học sinh còn không biết, phía sau bọn họ hiệu trưởng cũng tham gia náo nhiệt đi theo đến hiện trường quay phim đã chuẩn bị cho bọn họ một bộ đề khi khai giảng: "Căn cứ vào hiện trường để chuẩn bị quay phim chiếu rạp, máu của anh trai của Vương Hiểu chảy ra màu đỏ sậm, đạo diễn muốn chứng minh điều gì? Làm cho em nghĩ đến kiến thức nào?"
Lúc này những học sinh đang chơi đùa ở studio rất vui vẻ, rất nhanh khi đến khai giảng vì bản thân mình không có nắm vững kiến thức về tĩnh mạch động mạch máu mà khóc nức nở.
- - - - - - - - - - - - - - -
Một bộ phim thành công thì công tác chuẩn bị cũng đã quyết định một nửa.
Giống như bộ phim 《 Chân tướng 》 này, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều đã chiếm giữ hoàn toàn thiên thời, đây là thời gian nghỉ hè, tất cả học sinh trung học cùng tiểu học trong thôn đều hoàn toàn gia nhập vào giúp đỡ, phòng thí nghiệm vẫn còn trống; địa lợi là tất cả người dân thôn Bình Hòa đều toàn lực phối hợp, cảnh quay chung quanh hoàn toàn là nguyên sinh chưa được khai thác nhưng cực kỳ phù hợp với câu chuyện; nhân hòa thì người trong tổ kịch không cần phải nói, chính là tuyển toàn bộ người dân thôn Bình Hòa vào đoàn đội, bọn họ đều là hàng xóm nên tương đối quen thuộc, ngay cả khi studio để tuyển dụng, bạn cũng không thể tuyển được một nhóm người như vậy.
Ở nhiều mặt nhân tố như vậy thì tiến độ quay chụp của《 Chân tướng 》 rất khả quan, Lâu Vũ là một đạo diễn có kinh nghiệm phong phú, lên lịch quay, kích phát cảm hứng của diễn viên nghiệp dư, quay phim, cắt nối biên tập không hề nhờ người khác giúp đỡ, bản thân hắn mười năm chưa có quay phim nên sự nhiệt tình trong sáng tác dâng lên, ngày nào quay thì ngày đó cắt nối, hiệu suất kinh người làm cho Tôn Hiểu Bác đã hợp tác rất nhiều đạo diễn mà vẫn chưa từng thấy qua người như vậy.
Còn Nhan Tô Tô thì kiểu nhân vật này giống như được viết ra là để dành cho cô vậy, cô đã từng rèn luyện trong đoàn làm phim 《 Huyễn Hải lục 》, lần này toàn bộ quá trình đều có Bùi Phương hướng dẫn nên sự tiến bộ nhanh đến mức có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Lâu Vũ vừa quay phim vừa cắt nối tiến độ được tính toán ra thì đi tìm Hoắc Lãng hỏi một sự việc khác: "Tôi dự tính nửa tháng nữa sẽ quay xong cảnh quay ở cánh đồng dưới cây cầu từ trên cao, sau đó sẽ thực hiện các cảnh quay rượt đuổi, về cơ bản đã có thể quay xong cảnh quay trong làng quê ở đây rồi, giai đoạn sau khi cho phép được công chiếu có phải nên bắt đầu rồi không? ?"
Khi quay một bộ phim thì việc cho phép quay chụp rất dễ dàng, chỉ cần viết lại dàn ý bộ phim là được rồi, nhưng khi quay phim xong cần phải được thẩm định và chỉ khi được cho phép thì mới được công chiếu trên các rạp chiếu phim.
Có lẽ bản thân Lâu Vũ không có để ý, giọng điệu của hắn khi nói chuyện cùng Hoắc Lãng giống như một người bạn nối khố đã hợp tác rất lâu rồi, dù cố ý hay vô thức thì hắn đã có thói quen giao cho Hoắc Lãng toàn bộ việc liên quan đến chuyện thương mại, còn bản thân mình chỉ chuyên tâm sáng tác mà thôi.
Loại tín nhiệm cực kỳ này rất khó có được, một bộ phim đối với đạo diễn mà nói, theo kế hoạch quay phim đầy gian nan, cần nắm chắc toàn bộ câu chuyện, đến mỗi lần lựa chọn cảnh quay. . . Cho đến khi bộ phim được hoàn thành, tâm huyết bỏ ra không khác gì việc mang thai đứa bé mười tháng đến khi sinh ra.
Nếu nói đến việc bản thân quay phim là việc sinh con, vậy nên khi tìm cách thương mại thì cũng giống như sau này đứa nhỏ sẽ không có ở bên cạnh mình nữa, làm gì có bậc cha mẹ nào không lo lắng chứ? Đồng ý giao phó toàn bộ tương lai đứa nhỏ cho người khác thì sự tín nhiệm này thật sự là rất lớn.
Khi hai người đang nói chuyện thì vẻ mặt Tôn Hiểu Bác đầy bực mình thở hổn hển: "Chết tiệt! Cái tên họ Quý kia không biết xấu hổ sao !"
Tôn Hiểu Bác vung tờ giấy gọi của tòa án trên tay: "Vậy mà dám nói tôi ăn trộm kịch bản 《 Truy nghi 》 . . . Đó rõ ràng là bản quyền của tôi mà!"