Ngày hôm sau, Tôn Hiểu Bác hỏi Hoắc Lãng mới biết được sự nghiệp nghiên cứu của Nhan Tô Tô gặp phải trở ngại lớn như thế. Một mặt đáng thương cô gái nhỏ ngày hôm qua còn vui vui vẻ vẻ nhận mười vạn muốn thoát vòng, trong nháy mắt liền có trở ngại lớn như vậy, một mặt lại không thể không phục sự quật cường của Nhan Tô Tô. Cả một lĩnh vực đều bị úp nồi rồi, còn không vứt bỏ đề tài nghiên cứu của mình …. Rất được, rất là Nhan Tô Tô.
Tôn Hiểu Bác vừa nghe đến sau này nghiên cứu của Nhan Tô Tô hoàn toàn không có kinh phí hỗ trợ, không chỉ tốn kém, mà ngay cả thiết bị cũng đều phải dựa vào tiền thù lao đi quay phim của bản thân để mua. Hắn thở dài, nói:
“Lão Hoắc, cậu dẫn đầu giúp một chút. Mấy người chúng ta đều coi như khá giả, đều có thể giúp …”
Sau đó Tôn Hiểu Bác liền nhìn thấy Hoắc Lãng lấy ra một phần hợp đồng mới. Phía trên còn có chữ ký của Nhan Tô Tô và ngày tháng hoàn toàn mới tinh: “Đm! Cậu lại làm cái gì rồi?!”
….. Cho nên, Hoắc Lãng không chỉ không có nhân cơ hội trợ giúp, ngược lại còn thừa cơ cháy nhà đi hôi của thay mới hợp đồng của Nhan Tô Tô???
Tôn Hiểu Bác trợn mắt líu lưỡi nhìn Hoắc Lãng: “Cái đệt, người ta là một nhà nghiên cứu khoa học cao cả vậy mà cậu còn áp bức người ta như thế như thế hả ??? Cậu cậu cậu lão Hoắc ….”
Hoắc Lãng cau mày: “Cậu lẩm bẩm cái gì. Cậu cũng biết thu nhập của minh tinh ở trong vòng rồi đấy. Cô ấy cầm tiền thì sẽ làm cái gì?”
Tôn Hiểu Bác không cần suy nghĩ: “Mua sạch cái giỏ mua hàng kia của cô ấy thôi … Còn có thể làm gì?”
Hoắc Lãng rất bình tĩnh nói: “Sai. Là bản thăng cấp của giỏ mua hàng kia.”
Trong danh sách bao gồm máy giải trình tự gene, máy ly tâm … Một đống đồ linh tinh, thêm n số 0 đằng sau nữa.
Tôn Hiểu Bác im lặng.
Hoắc Lãng thần sắc ung dung: “So với việc để cho cô ấy tiêu tiền lung tung, không bằng giúp cô ấy thu lại trước.”
Những thiết bị kia vừa đặt hàng liền bắt đầu mất giá trị, Nhan Tô Tô lại không phải dùng ngay, nhưng cô ấy nhất định sẽ lập tức mua.
Tôn Hiểu Bác phản ứng lại, đúng vậy, nghề nghiệp của Hoắc Lãng không phải chính là vận hành vốn hay sao. Theo nghĩa phổ thông mà nói, đây chính là dùng tiền kiếm tiền, tốt hơn nhiều so với Nhan Tô Tô tiền vừa đến tay liền mua mua mua.
Nhưng Tôn Hiểu Bác vẫn nhịn không được oán hận: “Cậu quen biết nhiều ông chủ lớn như vậy, tốn chút thời gian gây quỹ cho cô ấy, thành lập một quỹ đặc biệt rất khó sao …”
Hoắc Lãng lắc đầu: “Không phải vấn đề tiền bạc. Sự trưởng thành của mỗi người đều không có con đường tắt nào cả, cậu cho là nghiên cứu khoa học chỉ cần có tiền là được hay sao?”
Câu hỏi ngược này làm cho Tôn Hiểu Bác ngây ra, hắn trước nay chưa từng nghĩ đến vấn đề dưới góc độ này. Nhưng từ lần thất bại mà Nhan Tô Tô gặp phải này, hắn cũng có thể nhìn ra được, giới học thuật cũng không phải là một mảnh đất thuần khiết. Có lẽ không giống như giới giải trí phù phiếm, mà cũng sẽ có rất nhiều tranh chấp và phức tạp. Chỉ cần đưa tiền sẽ khiến cô ấy trở về trạng thái ở trong tháp ngà. Lần này có thể, vậy lần sau thì sao?
Trong lòng Hoắc Lãng lại càng rõ ràng tính bất định trong đó. Đề tài nghiên cứu bây giờ của Nhan Tô Tô và đề tài nghiên cứu trong tương lai của cô không nhất định đi theo một chủ đề …. Hắn không biết lần trước Nhan Tô Tô ở dưới hoàn cảnh này như thế nào. Nếu dễ dàng thay đổi quỹ đạo của Nhan Tô Tô, có ảnh hưởng gì đến tương lai của cô ấy hay không? Ai dám đánh cuộc chứ?
Hơn nữa, có một điểm Hoắc Lãng nhìn rất rõ ràng, khoảng cách bây giờ để Nhan Tô Tô trở thành một vị khoa học độc lập còn một khoảng nữa. Nếu đã như vậy, không bằng để cô ở trong giới giải trí này mài dũa tâm tính một chút, dù sao lần này có anh ở đây, vẫn có thể nắm chắc thành công hơn một chút.
Trưởng thành, dù sao cũng không có đường tắt nào.
Tôn Hiểu Bác đột nhiên nghi ngờ nhìn Hoắc Lãng một cái: “Cậu thật sự không phải là nhân cơ hội báo thù đó chứ? Hôm qua Tô Tô vừa giục cậu chuyển tiền, lại kêu gào muốn thoát vòng mà.”
Bụng dạ của tên này nhỏ nhen nhất, còn hà tiện, hôm qua bị Tô Tô thúc giục chuyển ngay mặt mười vạn đó.
Hoắc Lãng mặt không đổi sắc thu hợp đồng lại: “Cậu còn có chuyện gì không?”
Nói đến đây, Tôn Hiểu Bác: “Cậu kêu tôi viết kịch bản, còn đào góc tường gọi đạo diễn Phương qua đây, gần đây còn kêu Khắc Khắc đi xung quanh … Rốt cuộc là cậu muốn làm gì thế?”
Hoắc Lãng lại cười cười không nói: “Cậu rất nhanh sẽ biết được thôi.”
Còn thừa nước đục thả câu nữa, Tôn Hiểu Bác liếc mắt.
Nhan Tô Tô có chút khó chịu, điều chỉnh lại tư thế đứng một chút. Giày cao gót này rõ ràng là đi ngược lại với yếu tố con người. Tại sao lại được phát minh ra chứ, còn được rất nhiều người quan tâm đến nữa chứ, huhu.
Nhưng cô bây giờ rất ngoan ngoãn, cô khẩn cầu ông chủ muốn học hỏi từ anh hoạt động của thế giới chân thực. Đây là cơ hội học tập đầu tiên ông chủ cho cô. Theo yêu cầu của nơi học tập, phải ăn mặc như thế này. Nhan Tô Tô rất trân trọng cơ hội học tập.
Hơn nữa theo đề nghị của chị Phương, làm chủ trọng tâm, siết chặt xương cốt và giữ thăng bằng cơ thể. Nhan Tô Tô bước thử vài bước, dần dần có thể chịu đựng đi được, nhưng cô nhẹ thở dài một hơi: “Em …. Có lẽ không thể kiên trì được lâu đâu QAQ”
Rất hiếm khi nhìn thấy Hoắc Lãng mặc lễ phục. Không phải bởi vì phong cách tốn kém mà là chỉ cần đứng một chỗ, thân cao chân dài, dung nhan anh tuấn, rất là thu hút ánh mắt người khác.
Anh gật đầu nói: “Sẽ không để cô đứng lâu đâu.” Sau đó hỏi: “Trước khi xuất phát còn có vấn đề gì không?”
Nhan Tô Tô lắc đầu, đôi khuyên tai dài nhẹ nhàng sượt qua cần cổ thon trắng của cô. Phương thức học tập lần này của cô chính là quan sát toàn bộ quá trình. Tất cả mọi người, cố gắng nhìn ra suy nghĩ và động cơ của từng người. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên học tập, Nhan Tô Tô yêu cầu không cao.
Hoắc Lãng duỗi cánh tay: “Đi thôi.”
Nhất thời chính là công tử quý tộc khoác tay người đẹp, giống như một đôi bích nhân trên bức tranh sơn dầu, làm cho văn phòng đơn giản phảng phất như được tô lên một tầng ánh sáng mông lung.
Mà Nhan Tô Tô duỗi tay khoác lấy cánh tay của Hoắc Lãng, lúc đi đến bước thứ bảy, cuối cùng lên tiếng cầu xin: “Ông chủ, anh đi chậm chút đi.”
Một tích tắc đó, công tử quý tộc hay người đẹp gì đó, toàn bộ đều tan thành mây khói.
Chỉ để lại một chàng trai lạnh lùng từ trước đến nay chưa bao giờ mang theo cô gái nào đến dự tiệc và một tân binh chưa bao giờ đi giày cao gót trong một thời gian dài.
Tôn Hiểu Bác ở phía sau bọn họ không chút lưu tình mà lớn tiếng chê cười, Bùi Phương và Lâu Vũ thì kín đáo hơn một chút, nhưng cũng là một bộ dạng cười nắc nẻ.
Hoắc Lãng nghiêng đầu nhìn qua, Tô Tô trang điểm nhẹ nhàng, gò má ửng hồng, mắt nhìn anh chăm chú, nhưng lời nói ra lại rất logic cẩn thận đến mức không thể phản bác được:
“Nếu đi rất nhanh thì tôi phải để ý dưới chân, không có cách nào phân lực chú ý quan sát xung quanh, như vậy sẽ không đạt được mục đích học tập.”
Tôn Hiểu Bác cười càng lớn hơn. Hôm nay hắn cũng mặc một bộ lễ phục, nhưng không trang trọng nghiêm cẩn như Hoắc Lãng, ngay cả cà vạt cũng không có, vẻ mặt “Tôi chính là rất tùy ý đó”.
Hoắc Lãng trầm mặc một lát, gật đầu nói: “Được, nếu tôi đi nhanh quá, cô kéo một cái, tôi liền biết.”
Nhan Tô Tô trịnh trọng gật đầu: “Ừm!”
Mấy người Bùi Phương cười ngặt nghẽo. Vẻ mặt Nhan Tô Tô mù mịt, vì vậy …. Ừm, cho nên xem ra, cô nếu muốn học, thực ra có thể lựa chọn mấy người anh Hiểu Bác, chị Phương, đạo diễn Lâu thành đối tượng học tập đầu tiên.
Tôn Hiểu Bác không biết bản thân mình đã trở thành chuột bạch. Hắn cười hì hì ấn nút thang máy cho bọn họ.
Lần này bọn họ chia ra ngồi trên hai chiếc xe. Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô ngồi một chiếc, ba người kia thì ngồi một chiếc khác. Khắc Khắc và Phương Chí Quốc thần thần bí bí, không biết bận rộn cái gì.
Xe chạy trên con đường quen thuộc. Lúc này màn đêm đã buông xuống. Xung quanh quảng trường Tinh Hoàn ánh sáng rực rỡ, là một loại huyên náo và hoa lệ không giống ban ngày. Khi đến gần cao ốc Tinh Hoàn, Nhan Tô Tô lại lần nữa có thể nghe thấy âm thanh ầm ĩ như núi gầm biển thét, giống như đúc với lần trước. Chỉ là lần trước bọn họ kêu tên An Vi Nhi, lần này là gọi tên Hướng Hàm Tinh.
Xe chạy trên đường, Nhan Tô Tô đưa mắt nhìn xung quanh. Những cái tên trên từng cái bảng đèn lấp lóe, phảng phất trên con đường đó cũng được thắp lên ánh đèn, nối trực tiếp ánh sáng huy hoàng trên đỉnh đầu.
Lần trước, lúc cô nhìn thấy những người này, trong mắt chỉ có một chút hoang mang, nhưng rất nhanh liền vứt ra sau đầu, có quan hệ gì với cô đâu chứ.
Lần này, vẻ mặt của Nhan Tô Tô lại rất chăm chú.
Hoắc Lãng nhìn góc nghiêng gương mặt xinh đẹp của cô hỏi: “Sao thế?”
Nhan Tô Tô quay đầu lại, mang theo nghi hoặc: “ …. Tôi vẫn có chút không hiểu lắm.”
Đây là một vấn đề làm người ta rất là khó hiểu, Hoắc Lãng lại nhẹ cười: “Không cần gấp gáp, từ từ sẽ rõ thôi.”
Nhan Tô Tô gật đầu, ghi nhớ lại vấn đề ở trong lòng. Đã đến cao ốc Tinh Hoàn rồi.
Hoắc Lãng đưa thư mời đặt lên kính xe, rất nhanh được thông qua.
Nhưng Nhan Tô Tô tinh ý quan sát được, cao ốc Tinh Hoàn lần này không hề giống như lần trước.
Lần trước khi cô đến, trước cửa cao ốc chỉ có mấy chiếc xe thôi, mà lần này lại chật kín chỗ.
Trước cửa cao ốc trải thảm đỏ, còn bày áp phích của , trang trí thêm cả hoa tươi và sâm-banh, ánh đèn flash thỉnh thoảng sáng lên. Ánh sáng từ đèn chùm pha lê và mái vòm cao phản chiếu trong sảnh tầng một của tòa nhà Xinghuan hoàn toàn khác với nghi thức buổi công chiếu.
Hoắc Lãng đưa chìa khóa giao cho nhân viên, mở cửa xe cho Nhan Tô Tô. Ánh đèn flash chớp nháy không ngừng. Nhan Tô Tô nhớ kỹ những gì chị Phương dạy. Dùng sự nghiêm túc và kiến thức mà mình đã nắm chắc lấy ra sử dụng - - Cô cười nhẹ đặt bàn tay mình lên tay Hoắc Lãng, ưu nhã bước xuống xe.
Đối mặt với ống kính, Nhan Tô Tô không ngờ vực giống như lúc đầu nữa, cũng không hờ hững như lần công chiếu của nữa. Ánh mắt cô nhẹ nhàng đảo qua. Ừm, đằng sau mỗi một cái đèn flash đều là đối tượng nghiên cứu.
Cho dù lần trước cô không chú ý lắm, bây giờ Nhan Tô Tô cũng phát hiện được ống kính hướng về phía cô nhiều hơn rất nhiều.
Lần này thực là không giống với hai lần trước. Lần trước khi Nhan Tô Tô đến Tinh Hoàn, thì cô vẫn chỉ là một người mới vô danh, không có tác phẩm, không có phòng vé, không có người hâm mộ. Chỉ có một gương mặt ngốc và cơ hội thử ống kính tình cờ mà thôi.
Lần trước cô tham gia buổi lễ công chiếu, cô chẳng qua chỉ là một nữ chính trong một tác phẩm nhỏ đầu tư nhỏ, một vai diễn nho nhỏ trong bộ phim truyền hình, còn có hiềm nghi cọ thảm đỏ nữa.
Mà lần này, tất cả cơ quan truyền thông trong giới giải trí đã nghe được tiếng gió. Hôm nay là lễ kỷ niệm phòng vé của đạt hơn một tỷ. Nhưng một tỷ này làm sao mà có thì mọi người trong giới giải trí này đều biết. Cũng giống vậy, một số liệu khác cũng hiện lên trong mắt mọi người. Phòng vé của đã vượt qua năm ngàn vạn, cái phòng vé này từ đâu mà có, còn chưa có ngừng chiếu, trong lòng người cũng có tính toán. (1 vạn = 10.000)