Học Thần Giới Giải Trí

Chương 49




Quý Tuấn Trì tốt hơn Kim Thiệu Quân một chút. Hắn nhanh chóng phản ứng lại vì sao hai người này lại nhiệt tình với Hoắc Lãng như vậy …. Lần trước hắn mới nghe ngóng được từ người sản xuất về lý luận lưu lượng của internet, hắn nghĩ chắc là bởi vì lưu lượng của thôi?
 
Hoắc Lãng nhìn tình huống này trong lòng có lại có tính toán, dù sao lúc nãy là anh gọi Chung Vũ Tín lại để giải vây giúp mình, bằng không thì bây giờ anh còn đang bị tên đần Kim Thiệu Quân kia quấn lấy ấy chứ, phiền lắm.
 
Anh nhẹ cười: “Tổng giám đốc Chung, tổng giám đốc Lương, không bằng hai vị ngồi xuống, chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút.”

 
Chung Vũ Tín và Lương Khâu Dực nhìn nhau một cái, ai muốn ngồi xuống “cùng nhau” nói chuyện chứ?! Nhưng dưới cục diện này, ai cũng không muốn nhường một bước, liền miễn cưỡng cùng nhau thôi.
 
Sau khi ngồi xuống, Hoắc Lãng không cho hai người này cơ hội khách sáo hàn huyên: “Tôi biết hai vị muốn hỏi gì, nhưng thứ cho tôi đã có ước định cùng Bamboo Video rồi, số liệu chính xác không tiện tiết lộ, nhưng phòng vé năm ngàn vạn, vé xem phim ba mươi đồng một vé, số lượt xem là một trăm bảy mươi vạn, số người xem là một trăm mười vạn … Những số liệu khác, trong lòng hai vị cũng có tính toán.”
 
Trong lòng Chung Vũ Tín và Lương Khâu Dực làm ra một phép tính đơn giản, đều là sắc mặt khẽ biến.
 
Kim Thiệu Quân thật sự không hiểu lắm, thầm nói: “Một trăm bảy mươi vạn lượt xem thì thế nào, theo cách tính này, có những hai ngàn năm trăm vạn lượt xem đó!”
 
Quý Tuấn Trì đại khái hiểu được một chút: “Tổng giám đốc Kim, thứ mà những người này coi trọng giống như Bamboo Video, đều là lưu lượng trên internet!”
 
Thực ra về khoản này trong lòng hai người Chung – Lương đều rõ ràng hơn hết. Một trăm mười vạn người xem, số người dùng đăng ký Bamboo Video cũng mới đột phát ngàn vạn, tỷ lệ người dùng có ý nguyện chuyển hóa trả phí video không cao, cái ý vị này, lần này ít nhất kéo được mấy chục vạn người dùng cho Bamboo Video. Hơn nữa … Cái này chỉ tính những người dùng có chất lượng tốt nguyện ý trả tiền vì nội dung! Còn chưa tính càng nhiều người bị thu hút bởi độ hot nhưng lại vì các loại nguyên nhân mà chưa đặt mua vào nữa!
 
Vì sao rất nhiều game lần đầu tiên nạp tiền 1 đồng đều sẽ được tặng những trang bị đạo cụ vượt quá 1 đồng chứ? Bởi vì có vô số số liệu làm rõ, hành vi trả tiền của người dùng từ không đến một là khó nhất, vừa trả tiền, cũng chẳng sợ chỉ 1 đồng thôi, sau này đều sẽ trở nên dễ dàng. Những người dùng chất lượng cao nguyện ý trả ba mươi đồng, thậm chí sáu mươi đồng mua vé phim này của Bamboo Video chính là thứ mà tất cả trang web video đều khát vọng có được.
 

Nhưng kéo người dùng mới cũng không phải điểm mấu chốt lần này. Nếu nói đối phương chỉ là thông qua lần này lôi kéo được mấy chục vạn người dùng chất lượng cao thì cũng sẽ không làm cho hai người Chung – Lương xuất thân từ công ty internet tuyến đầu trong nước, thậm chí có thể nói là tuyến đầu quốc tế này vội vàng như thế. Dù sao các nhóm lưu lượng phía sau bọn họ đều trải đều trong lưu lượng internet cả nước, muốn chuyển hướng thì lúc nào chuyển mà chẳng được?
 
Bọ họ đương nhiên là có mục đích khác.
 
Vốn cảm thấy bàn chuyện giao dịch với những người trong ngành truyền thống này đều rất dễ dàng, cậu muốn tiền, tôi ra tiền, xong việc.
 

Nhưng người trong ngành sẽ biết nếu có bất kỳ điều gì ngay khi họ hành động. Logic nói chuyện của Hoắc Lãng chính là đánh vào trung tâm của vấn đề, làm cho Chung Tín Vũ và Lương Khâu Dực đều xác định được một chuyện, đối phương lần này kết hợp trang web video và rạp chiếu, thành công của phương thức nhất thể hóa trực tuyến ngoại tuyến này không phải là ngẫu nhiên mà được. Hoắc Lãng tuy treo danh người sản xuất phim, nhưng đối với vận hành của internet … Rất hiểu rõ. Không giống như rất nhiều người trong Tinh Hoàn. Cậu xem, hai tên ngốc phía sau còn đang mơ hồ kia kìa.
 
Chung Vũ Tín cười nói: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi làm người rất trực tiếp, Keya rất muốn tranh thủ một chút quyền chiếu phim trên mạng của .”
 
Lương Khâu Dực chặt chẽ nhìn chằm chằm Hoắc Lãng: “Tổng giám đốc Hoắc, giá cả đều dễ thương lượng.”
 
Chung Tín Vũ đương nhiên biết Lương Khâu Vũ đến là vì cái gì, ánh mắt hai người đều sắp b4n ra lửa rồi, TM ai thiếu tiền chứ ???
 
(TM = cmn)
 
Một loạt hành động này đừng nói Kim Thiệu Quân, ngay cả Qúy Tuấn Trì cũng mơ hồ. Bọn họ biết thực lực tiền vốn sau lưng hai nhà này. Cái câu “Giả cả đều dễ thương lượng” này thật sự không phải nói ngoa đâu. Nhưng mà chiếu rạp cũng sắp kết thúc chiếu rồi, có thể kiếm tiền không phải đều đã kiếm rồi sao. Cho dù theo đó mà lên, lưu lượng chủ yếu không phải đều ở chỗ Bamboo Video rồi sao, vậy hai người này còn tranh cái gì đây?
 
Hoắc Lãng lại cười nói: “Hai vị, quyền chiếu trên mạng, đã đàm phán ổn thỏa với Bamboo Video rồi. Nếu hai vị có thành ý thì có thể bàn bạc cùng bọn họ.”
 
Ánh mắt Lương Khâu Dực lóe lên: “Đã đàm phán ổn thỏa rồi ….? Có thể mạo muội hỏi một chút, đại khái là hình thức chiếu như thế nào không?”
 
Khi hỏi vấn đề mấu chốt như thế này, Chung Vũ Tín quỷ dị mà bảo trì trầm mặc ngầm hiểu.
 
Trong mắt Hoắc Lãng đều là hiểu rõ, trong nụ cười không có nửa điểm sơ hở: “1 đồng điểm chiếu.”
 
Đệt!
 
Chung Vũ Tín và Lương Khâu Dực thực con mẹ nó muốn lật bàn, còn con mẹ nó để bọn họ đoán đúng rồi!
 
Một đồng điểm chiếu này … Giống như nạp 1 đồng tặng gói quà lớn trong game vậy. Hiển nhiên, bây giờ cái gói quà lớn này đối với người xem mà nói là có lực hấp dẫn để nạp tiền cực lớn vậy. Dù sao có rất nhiều người muốn đến rạp chiếu phim mà không thể đi được, thậm chí có người đến xem một lần, muốn xem lần 2, lần ba nữa mà không được.
 
Cốt lõi của cuộc cạnh tranh giữa Chung Vũ Tín và Lương Khâu Dực là ai là người đầu tiên tung ra gói quà tặng 1 nhân dân tệ này trong ngành công nghiệp nội dung Internet!
 
Cái này trong mắt nhà tư bản chính là một mặt hoàn toàn khác của câu chuyện.
 
Sáu trang web video lớn, mỗi nhà đều có ưu thế riêng của mình, nhưng đã ẩn ẩn có đường phân giới. Keya, Miaofeng không lo lưu lượng, nhìn thấy chính là bàn giao cho tiền vốn một bước tiếp theo – tính khả thi của việc trả phí.
 
Chẳng sợ một đồng điểm chiếu này so với số tiền mua bản quyền chiếu vẫn lỗ vốn như cũ, nhưng giá trị của nó đối với câu chuyện vẫn là không thể đong đếm, đồng nghĩa với việc vẽ một cái bánh lớn cho kim chủ ba ba sau lưng: ngài xem, người xem nguyện ý trả tiền cho nội dung, tương lai sẽ càng có không gian tưởng tượng vô hạn hơn!
 
Mà tác phẩm phim ảnh như thế này hẳn là thứ có rất nhiều người muốn xem nhưng không xem được. Tác phẩm quá cũ không được, sớm đã đầy rẫy trên mạng rồi; Mà tác phẩm mới thiếu sức hấp dẫn cũng không được. Xem đi xem lại, lúc này … Cũng chỉ có một sự lựa chọn là mà thôi.
 
Nếu bị Bamboo Video cướp đi trước, vậy thì thật là ép chó rồi.
 
Nụ cười của Hoắc Lãng vẫn như cũ hoàn mỹ kín kẽ: “Tôi rất hiểu tâm tình của hai vị, nhưng tôi và Bamboo Video đã sớm có ước định rồi. Hâm nóng đề tài của thời kỳ đầu, lưu lượng tuyên truyền đều có Bamboo Video giúp đỡ, vấn đề quyền phát trên mạng, tôi kiến nghị hai vị vẫn nên bàn bạc một chút với Bamboo Video thôi.”
 
Chung Vũ Tín và Lương Khâu Dực nhìn nhau một cái, Hoắc Lãng kiên trì như vậy, căn bản là không để chỗ trống cho bọn họ ra giá … còn thật phải đến tìm Bamboo Video thôi.
 
Quý Tuấn Trì ở bên cạnh nghe cả nửa ngày, nhịn không được thăm dò hỏi: “Tổng giám đốc Chung, tổng giám đốc Lương, nếu không tiện thì thời gian chiếu của chúng tôi cơ bản đã kết thúc rồi, quyền chiếu trên mạng có thể bàn bạc được nha.”
 
Chung Vũ Tín cười khoa trương: “Ôi chao, cảm ơn tổng giám đốc Qúy, tôi có thời gian sẽ đi hỏi tổng giám đốc Tần.”
 
Đừng hỏi bao giờ sẽ hỏi, hỏi thì cơ bản là vĩnh viễn không có thời gian.
 
Đây là công năng điểm chiếu trả tiền lên sóng lần đầu tiên, ai cũng không muốn trang web nhà mình bị liên lụy đánh giá kém - - cũng không xem xem điểm đánh giá của rớt bao nhiêu rồi hả?
 
Lương Khâu Vũ cũng cười cười theo, nụ cười này có thể tổng quát trong năm chữ “ngoài cười trong không cười”, lại hoặc là đổi thành năm chữ khác “Cút bà nội mày đi”.
 
Quý Tuấn Trì: ……
 
Kim Thiệu Quân: ……
 

Không phải, hắn chính là không hiểu, mấy người này bị mù hả? có phòng vé một tỷ đó!
 
Nhận được tin tức quan trọng nhất tối nay, Chung Vũ Tín và Lương Khâu Dực căn bản không có ý tứ tiếp tục ở lại, trao đổi phương thức liên lạc với Hoắc Lãng rồi chào hỏi với Tống Kiến Linh bên kia xong liền nhanh chóng rời đi.
 
Chậm rãi, những người cùng hợp tác bên ngoài trước sau rời đi, trong buổi trà đàm này cơ bàn chỉ còn lại người của Tinh Hoàn, còn có hai người Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô.
 
Mà cuộc nói chuyện trên bàn trà hiển nhiên không nhẹ nhàng, ngữ khí của Tần Hoằng Khải thập phần mang ý vị thiện ý khổ khuyên: “Tiểu Nghiêm, nhiều năm như vậy cậu đem Tinh Ảnh phát triển có tiếng có miếng, chúng tôi đều nhìn ở trong mắt, bao gồm nhiệm vụ lần này đều hoàn thành vô cùng tốt. Nhưng bây giờ chiến lược của tập đoàn yêu cầu càng cao, rạp phim và phát hành sớm nên tách ra độc lập hoàn toàn, một mặt là để giảm nhẹ trách nhiệm của cậu, mặt khác cũng là để cho chức trách của phát hành và rạp chiếu cành thêm rõ ràng, mới có thể chấp hành nhiệm vụ của tập đoàn càng tốt hơn. Đương nhiên, còn có một ý nghĩ, cũng là vì bảo vệ cậu.”
 
Nghiêm Tranh ngồi bên cạnh nghe thấy lời này, trong lòng đã đang mắng con mẹ mày rồi. Ông chủ đạo quay bộ cmn bùn nhão không trát được tường còn muốn để tôi cõng cái nồi này. Nếu Tần Hoằng Khải nói lời này không phải vì phòng vé của mà nổi lên tâm tư thì Nghiêm Tranh liền livestream cạp tường luôn. Đúng là đồ chó nhật. có chất lượng thế nào, ông không đi xem xem đánh giá của netizen sao, ông là đồ ngu đấy à?
 
Nhưng lời này, cấp bậc của Nghiêm Tranh không bằng Tần Hoằng Khải, không thể trực tiếp phản bác.
 
Muốn tách Tinh Ảnh à. Được thôi, phải xem tổng giám đốc Lê có đáp ứng trước không cái đã!
 
Ý đồ của Tần Hoằng Khải, cái gì mà hoàn toàn độc lập chứ, chính là muốn cướp một bộ phận trên tay tổng giám đốc Lê mà thôi, nhưng phát hành và rạp chiếu đều là Lê Tứ làm ra, muốn chia một miếng bánh gato sao? Hừ!
 
Lê Tứ lại bất động thanh sắc: “Ồ? Vậy ý của tổng giám đốc Tần là sau khi tách ra rồi thì phân chia quản lý thế nào đây?”
 
Tần Hoằng Khải đã sớm có tính toán: “Sau khi tách ra tự mình độc lập hồi báo với tổng bộ tập đoàn, liên quan đến cả hai bên thì do tập đoàn định đoạt!”
 
Nghiêm Tranh đơn giản chỉ muốn cười lớn ba tiếng, nhìn này, quả nhiên y như đúc hắn dự đoán! Đây cmn là lòng dạ Tư Mã Chiêu mà!
 
(Lòng dạ Tư Mã Chiêu: Tư Mã Chiêu là một nhân vật lịch sử của TQ, Ngụy Đế Tào Mao từng nói: "Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy"[1], về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.)
 
Tống Kiến Linh ở giữa nghe thấy lại không nói gì, ngón trỏ của Lê Tứ nhẹ gõ lên mặt bàn, thoải mái uống một hớp trà mới nói: “Tổng giám đốc Long, ngài thấy thế nào?”
 
Long Dung Nhất quản lí tài vụ, rạp chiếu và phát hành vốn chính là quan hệ lên xuống cùng nhau, đều nằm trong tay một người thực sự rất dễ xảy ra vấn đề, trên tình hình có khả năng xuất hiện nguy cơ tài chính này, tính nguyên tắc của hắn rất mạnh: 
 
“Tổng giám đốc Lê, chuyện này là tôi đề cập với tổng giám đốc Tống, bản thân tôi rất thưởng thức năng lực làm việc của tiểu Nghiêm. Nhưng nếu không tách ra thì vấn đề trên sổ sách quá nhiều, bất lợi cho phát triển trong tương lai của tập đoàn. Đây không phải là vấn đề tín nhiệm đối với tiểu Nghiêm, đối tượng hợp tác bên ngoài của tập đoàn bây giờ càng ngày càng nhiều, trong kết cấu vận hành tập đoàn điện ảnh truyền hình hiện đại hóa, phát hành và rạp chiếu vốn nên tách ra.”
 
Lê Tứ nhíu mày lại, trên mặt Nghiêm Tranh ngưng trọng, lời này của Long Dung Nhất rất có phân lượng, không dễ phản bác.
 
Tần Hoằng Khải mang theo biểu tình hiền hòa nhìn Nghiêm Tranh: “Tiểu Nghiêm, tôi biết tổng giám đốc Lê không nỡ để cậu chịu ủy khuất, nhưng bây giờ tập đoàn càng ngày càng lớn mạnh, càng cần chế độ hiện đại hóa, phân tách ra, cậu cũng càng nhẹ nhàng ra trận, cậu thì sao? Thấy thế nào?”
 
Con mẹ nó ... Đội cho tôi cái mũ lớn như vậy còn muốn người ta trả lời thế nào?
 
Nghiêm Tranh mặt không biểu tình: “Tổng giám đốc Tần, tôi tốt nghiệp liền đến Tinh Hoàn, đã mười lăm năm rồi, tôi có năng lực quan sát đại cục, không cần ngài phí tâm.”
 
Lời này thực làm người ta biệt khuất mà.
 
(Biệt khuất: gặp phải đãi ngộ không công bằng hoặc không thuận lợi, lại không có cách nào nói ra, không thể làm cho người khác hiểu)
 
Lúc này Kim Thiệu Quân chen vào một câu: “Không thấy được nha, quan sát đại cục của tổng giám đốc Nghiêm ngài chính là mang hai người ngoài đến nơi quan trọng như thế này sao.”
 
Người ngoài?
 
Trong này cơ bản đều là cao tầng và cán bộ của Tinh Hoàn, Kim Thiệu Quân còn nhờ phúc của cậu hắn mới vào được … thế là ánh mắt đều tập trung lên người Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô.
 
Kim Thiệu Quân rất đắc ý, cuối cùng, quá tam ba bận, một đao hôm nay cuối cùng cũng đâm thành công rồi!
 
Hôm nay Nghiêm Tranh vẫn luôn cùng Lê Tứ thảo luận vấn đề Tinh Ảnh có khả năng bị phân chia, phong thanh chuyện này đến quá vội vàng, hắn thực sự không còn tâm tư để ý đến Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô nữa, không nghĩ đến bọn họ vẫn chưa đi.
 
Nghiêm Tranh vội nói: “Hai vị này là người sản xuất và vai chính của tổ , bởi vì hai vị lão tổng của Khả Áp và Miêu Phong, có hoạt động kinh doanh trên internet …”
 
Kim Thiệu Quân không dễ gì thành công một hồi, nhịn không được nhảy lên: “Vậy còn không phải là người ngoài ư? Tin tức thảo luận chuyện phân tách lúc nãy quan trọng như thế, thích hợp để người ngoài nghe sao?!”
 

Tần Hoằng Khải trách cứ: “Hôm nay nói chính sự, cậu chen miệng cái gì.” Sau đó nhìn Nghiêm Tranh: “Tiểu Nghiêm, cái này thực không thích hợp, công ty có chế độ của công ty, hai vị bằng hữu này vẫn là mời bọn họ đi đi.”
 
Kim Thiệu Quân đắc ý lại bổ thêm một đao: “Ha, một bộ phim nát nho nhỏ vốn không lên được rạp, phòng vé năm ngàn vạn còn không biết là làm sao mà có đâu …”
 
Lời này càng là đâm vào tim, đang nói chuyện phân tách phát hành và rạp chiếu, bên trong vốn liên quan đến nguy cơ tài chính và vấn đề về các loại thao tác trong tối, lời này rõ ràng là ám chỉ Nghiêm Tranh lén lút sắp xếp phòng vé cho .
 
Nghiêm Tranh thực muốn nhảy lên, đầu mày một nhóm cao tầng nhíu lại, lông mày Lê Tứ giật giật, lại không nói một lời.
 
Sau đó, có người nhẹ ho một tiếng: “Năm ngàn sáu trăm bảy mươi mốt vạn, ừm, phòng vé thời gian thực rất được.”
 
Kim Thiệu Quân bị đánh gãy thập phần tức giận: “Được cái ….”
 
Sau đó, hắn nhìn rõ người nói, chữ mông cứ thế mạnh mẽ nuốt trở về.
 
Tất cả mọi người đều không nhịn được nhìn về phía người mới lên tiếng kia, Tống Kiến Linh đang lướt điện thoại xem phòng vé thời gian thực …
 
Tần Hoằng Khải nhất thời không sờ được đầu mối: “Tổng giám đốc Tống ….”
 
Tống Kiến Linh đang hỏi: “Vốn đầu tư bao nhiêu?” Tần Hoằng Khải liền im miệng.
 
Tất cả mọi người ở trong không khí cổ quái này chỉnh tề quay đầu qua nhìn Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô.
 
Hoắc Lãng lại nhìn Tống Kiến Linh, ở cự li gần thế này anh có thể nhìn thấy rõ không ít sợi tóc bạc trên đầu đối phương, nhất thời, ánh mắt Hoắc Lãng vô cùng phức tạp, không nói chuyện.
 
Nhan Tô Tô cảm thấy kì quái, nhưng thân là một thành viên trong tổ, nên thay ông chủ trả lời: “Hai trăm vạn.”
 
Tống Kiến Linh có chút kinh ngạc nhìn Nhan Tô Tô một cái, sau đó vui vẻ cười nói: “Chỉ tiêu tốn hai trăm vạn sao? Vậy cô gái nhỏ, thù lao đóng phim của cô là bao nhiêu.”
 
Nhan Tô Tô đang muốn nói thì Hoắc Lãng đã bịt miệng cô lại, mặt không biểu tình trả lời: “Ngài hỏi quá nhiều rồi.”
 
Nhan Tô Tô một mặt mờ mịt nhìn ông chủ, sao lại không cho cô nói chứ, đây là cơ mật thương nghiệp sao???
 
Tống Kiến Linh ha ha cười lớn, vị đại ngạc trong vòng giải trí xem ra phong hoa bất tái này vui vẻ đứng dậy đi hai bước, giống như đứa nhỏ vậy, sau đó dưới ánh mắt chấn kinh cùng mơ hồ của mọi người, vui mừng chỉ vào Hoắc Lãng mang theo chút thận trọng nói: “Ôi, xem tôi này, quên mất giới thiệu với mọi người, khuyển tử Hoắc Lãng, chính là , người sản xuất với phòng vé năm nghìn sáu trăm bảy mươi mốt vạn kia.”
 
(Phong hoa bất tái: không còn phong thái tài hoa)
 
Nụ cười kia, không cần phải nói có bao nhiêu vui mừng.
 
Nhan Tô Tô:???
 
Kim Thiệu Quân:???!!!
 
Nghiêm Tranh:??????????
 
Các vị đại lão:………
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.