Học Thần Giới Giải Trí

Chương 67




Nhan Tô Tô nhìn màn hình ipad xong lại nhìn cái loa trên đỉnh đầu, không nói gì.
 
Lâm Thiên Lộ nói: “Đây có lẽ là kêu chúng ta tìm manh mối giải câu đố, đáp án chính là mật khẩu.”
 
Phùng Mạn Lâm cũng từng tham gia không ít chương trình thực tế giải câu đố gì đó tương tự, nói: “Tìm manh mối trên xe đi, nhưng mà thời gian quá ngắn, chỉ có mười lăm phút thôi.”

 
Khưu Nhạc “A” một tiếng: “Mười lăm phút thì ngắn quá... Nhưng không biết tại sao lại không thấy căng thẳng chút nào...”
 
Mọi người đồng thời im lặng, sau đó không nhịn được lại phụt cười.
 
Bản thân đạo diễn còn ngồi trên ghế lái phụ thì cái “Cảnh báo chìm xuống hồ” kia sao mà làm cho người ta căng thẳng được, còn kêu mười lăm phút nữa sẽ chìm xuống hồ chứ ha ha ha ha ha...…
 
Lại Tu Minh nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta vẫn nên tìm kiếm manh mối đi... À, dù sao thì tổ tiết mục cũng không dễ dàng gì...”
 
Bỗng dưng có chút chút đau lòng cho tổ tiết mục là sao vậy.
 
Nhậm Phi Dực cũng cười nói: “Lại lão sư nói đúng lắm, mọi người suy nghĩ cho đạo diễn La chút, ngài ấy mời mọi người đến đây cũng không dễ dàng gì, tổ tiết mục phía trước đã rất thê thảm rồi, bây giờ chúng ta chia ra tìm manh mối trong thùng xe xem, cũng phải tích góp chút tài liệu thực tế cho tổ tiết mục chứ.”
 
Nhậm Phi Dực nói chuyện từ tốn, thương lượng cùng mọi người chia ra làm việc, sau đó nhìn Nhan Tô Tô rồi “ồ” một tiếng, nói: “Tô Tô nghỉ ngơi một lát đi, à, khi cần mọi người sẽ tìm cô trợ giúp nha.”
 


Mọi người lặng lẽ nhìn Nhan Tô Tô một cái, lại không nhịn được phụt cười lần nữa.
 
Nhan Tô Tô rõ ràng là nằm ở cấp bậc treo đánh tổ tiết mục, nếu lại để Nhan Tô Tô ra tay thì chắc sẽ kéo hết mấy con bài của tổ tiết mục ra mất... Không thấy mấy người của tổ tiết mục đều đang nhấp nháy mắt vội vã kia sao, Nhậm lão sư thật chu đáo quá thể, ha ha ha ha ha.
 
Nhan Tô Tô nghe nói thế thì hơi hoang mang, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng. Mọi người bắt đầu tìm kiếm manh mối từ đầu xe đến cuối xe, chiếc ipad kia đột nhiên lại phát ra tiếng cảnh báo tích tích tích: “Cảnh cáo chìm xuống hồ! Mười phút!”
 
Thời gian bất tri bất giác đã qua năm phút, mấy người vốn đang hi hi ha ha cũng bắt đầu hơi khẩn trương, động tác tìm kiếm chứng cứ tự nhiên tăng tốc lên.
 
Sau khi tăng nhanh tốc độ tìm kiếm, mọi người đã tìm được không ít manh mối, Phùng Mạn Lâm đang tìm kiếm ở đuôi xe kích động kêu to: “Tôi tìm được mật khẩu rồi!”
 
Khưu Nhạc hầu như là đồng thời nói: “Tôi tìm được rồi!”
 
Hai người nhìn nhau một cái, bỗng dưng hơi ngơ ngác, ơ? Tổ tiết mục có lương thiện thế á? Vì sợ bọn họ không tìm được nên đặt thêm nhiều manh mối sao?.
 
Lâm Thiên Lộ vân vê một tờ giấy, bên trên cũng là một dãy số, vẻ mặt nghiêm túc: “Sao tôi cứ thấy không đúng lắm...”
 
Mọi người nhanh chóng tụ tập lại, vừa nhìn thì, móa, trừ những thứ giống đồ chơi, túi rác, bản thảo linh tinh gì đó, còn có giấy viết chữ số, túi đựng, khăn lông... Cộng lại cũng có sáu loại!
 
Những dãy số này lại còn không giống nhau, ipad phát ra tiếng cảnh cáo lần thứ hai: “Cảnh cáo chìm xuống hồ, bảy phút!”
 
Hô hấp Phùng Mạn Lâm gấp gáp lên nói: “Trong này chắc chắn có một cái là đáp án đúng! Hay là chúng ta thử xem đi!”
 
Lâm Thiên Lộ cũng nói: “Đúng vậy, nhập một cái vào xem thử trước đã!”
 
Nhan Tô Tô ở một bên tò mò nhìn, có lẽ là do không tham gia tìm kiếm manh mối nên cô không có nửa chút khẩn trương nào. Nhan Tô Tô nhìn sáu dãy số, trực giác nói cho cô rằng tất cả đều không đúng, nhưng cô cũng không ngăn cản.
 
Thời gian gấp gáp, mấy người nhìn nhau rồi nhanh chóng đưa ra chủ ý, có thế nào đi nữa thì ít nhất cũng phải thử trước xem sao đã.
 
Dãy số trên tay Phùng Mạn Lâm là 1002, cô nhập vào xong ấn ENTER, tay cũng đang run rẩy, “móa” một tiếng. Con hình nộm mặt đang hít đất đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh: “Chúc mừng các vị! Đoán sai rồi! Đáy hồ đang chờ đợi các vị!”
 
Tuy lúc nãy đã nghe qua câu này một lần rồi, nhưng lúc này lại nghe thấy câu này lần nữa vẫn dọa mọi người giật nảy, một loại âm lãnh không thể giải thích được làm người ta lần nữa cảm thấy căng thẳng.
 
Đồng thời, màn hình ipad trên tay Phùng Mạn Lâm biến thành màu đỏ như máu: “Mật khẩu sai! Bạn còn hai cơ hội!”
 
Mọi người nhìn sáu dãy số trên tay, ngơ ngác tập thể!
 
F**k, làm sao đây?
 
Lẽ nào chọn ra hai dãy số trong số năm dãy số còn lại này... Dựa vào may mắn hả?
 
Lâm Thiên Lộ cực căng thẳng: “Có lẽ là cửa thứ nhất của tổ tiết mục... Theo lý mà nói thì không nên khó như thế này mới đúng... Hay là chúng ta lại nhập thêm vài lần xem sao.”

 
Khưu Nhạc xoắn xuýt nhìn hắn một cái, vấn đề là tổ tiết mục hôm nay không nói theo lý mà, bị chị gái nhỏ trêu chọc một hồi... Không phải đạo diễn cũng bị lôi ra ánh sáng đó sao? Dùng đại chiêu thế này chỉnh bọn họ... Dường như cũng rất có khả năng đó.
 
Nhậm Phi Dực nhíu mày thật chặt, theo hiểu biết của hắn về khẩu vị không giống ai của La Văn Lâm thì: “Tôi cảm thấy trong này chắc chắn có hố, tốt nhất là chúng ta đừng nên thử lung tung.”
 
Phùng Mạn Lâm nhìn thời gian trôi qua từng phút từng giây thì càng sốt ruột, bàn tay đang cầm ipad cũng run rẩy: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
 
Nhan Tô Tô nhìn thời gian còn lại, nói: “Tôi cũng thấy tốt nhất là không nên thử mấy con số kia nữa.”
 
Giải câu đố cũng như làm đề thi vậy, người ra đề sẽ luôn muốn kiểm tra kiến thức của người làm đề, nếu không biết mà nhắm mắt làm bừa thì dù có là loại đề trắc nghiệm ABCD cũng sẽ sai hơn phân nửa.
 
Những dãy số bọn họ tìm được hôm nay rõ ràng là không đúng với mạch làm đề.
 
Phùng Mạn Lâm nghe Nhan Tô Tô nói xong mắt liền sáng lên, vội nhìn qua hỏi: “Nhan Tô Tô, mật khẩu là bao nhiêu???”
 
Mọi người mong chờ quay đầu qua nhìn cô, Nhan Tô Tô: ???
 
Cô không phải là người ra đề nha, sao cô biết được chứ... Nhưng mà, lúc trước thăm dò nên cô đại khái có một suy đoán: “Mọi người còn nhớ câu nói lúc nãy của hình nộm không?”
 
Mọi người đều mờ mịt, Phùng Mạn Lâm chỉ nhớ câu nói lúc nãy khi nhập sai mật khẩu: “Chúc mừng các vị! Đoán sai rồi! Đáy hồ đang chờ đợi các vị!”
 
Những câu khác cô không nhớ, nhưng Nhan Tô Tô lại nhớ rất rõ ràng, còn có hai câu khác là: “Chúc mừng các vị, sắp chìm xuống đáy hồ, hưởng thụ cho tốt đi!”, “Chúc mừng các vị! Tìm được manh mối chính xác... Tiếp theo, các vị còn có thể làm gì đây?”
 
Nhan Tô Tô suy đoán nói: “Cho nên, tổ tiết mục thiết kế tổng cộng ba loại tình huống là đoán sai rồi, đoán đúng rồi, thời gian đến rồi... Mà lời nhắc đoán đúng ở sau cùng, rõ ràng ám thị rằng còn có phía sau.”
 
Nhậm Phi Dực nhanh chóng hiểu ra: “Đúng thế, lời thoại của hình nộm còn nhắc đến bước tiếp theo!”
 
Nhan Tô Tô gật đầu, Phùng Mạn Lâm sốt ruột nói: “Nhắc nhở bước tiếp theo thì sao, cái này rốt cuộc có ý gì đây a a a a a a!”
 
Lại Tu Minh vội an ủi nói: “Cô Phùng đừng nóng nảy, thời gian càng gấp gáp thì càng không thể loạn, nghe suy đoán của cô Nhan đã, tôi cảm thấy cô Nhan đã tìm được mạch suy nghĩ của tổ tiết mục rồi.”
 
Nhan Tô Tô không lãng phí thời gian, không nhanh không chậm nói: “Câu đố phân thành hai giai đoạn, theo lý mà nói thì loại đề mục chỉ có một đáp án duy nhất này không thể xuất hiện nhiều đáp án như vậy, cho nên tôi cho rằng, tổ tiết mục đã đem đáp án của hai giai đoạn lẫn lộn lại với nhau, ý đồ mê hoặc chúng ta. Dãy số trên tay mọi người đều là bốn chữ số, còn rất có quy luật, hai số trước đều nhỏ hơn 12, hai số sau đều không vượt qua 04... Rõ ràng có tồn tại liên quan lẫn nhau, vì đó, tôi cho rằng, những dãy số trên tay mọi người này đều không phải là đáp án của giai đoạn thứ nhất. Còn về đáp án của giai đoạn thứ nhất... Có lẽ là ở một nơi nào đó cực kỳ dễ thấy.”
 
Giải đề ấy mà, chắc chắn là phải cho người ta manh mối dễ thấy mới được.
 
Lâm Thiên Lộ nhìn những đáp án trên tay, cũng tán đồng: “Đúng thế, theo ý tưởng qua cửa bình thường, cửa thứ nhất phải cực kỳ dễ chứ không nên nhảy ra nhiều đáp án lẫn lộn thế này mới đúng.”
 
Nhan Tô Tô điều chỉnh logic một chút, chỉ vào những vật phẩm linh tinh mọi người tìm được, nói: “Mọi người còn nhớ những thứ này là ai tìm được chứ? Mọi người chia ra, sau đó nói ra manh mối dễ thấy nhất mà mình có thể nhìn thấy đi.”
 
Thời gian gấp gáp, mỗi người nhanh chóng đặt đồ mình tìm được về chỗ cũ.
 

Nhậm Phi Dực nói nhanh: “Dễ thấy nhất chắc chắn là mũi tên lúc nãy tôi tìm được này.”
 
Mũi tên đó nằm trên đầu chỗ ngồi của hình nộm, ai cũng có thể nhìn thấy được, mũi tên chỉ hướng khu vực Lâm Thiên Lộ tìm kiếm, chiêu trò này giống như những chương trình thực tế tìm đồ vật quen thuộc nên hắn nhanh chóng hiểu ra, cúi đầu đào bới chỗ tìm được đồ lúc nãy, cầm ra một thứ đồ chơi hình chữ T: “Cái này lúc đó dán trên chỗ dựa lưng, chỉ lệch về phía trước!”
 
Phùng Mạn Lâm cũng phản ứng lại: “À, chỗ tôi... Trên chỗ ngồi của tôi có một cây gậy chọc mèo! Chỉ hướng bên phải!”
 
Khưu Nhạc ngây ngốc, hướng đó là chỗ của hắn, vấn đề là chỗ của hắn trừ một tờ bản thảo và con số còn có khăn lông ra thì không còn thứ khác nữa!
 
Hắn khẩn trương nói: “À à à à, chỗ tôi không có thứ gì chỉ phương hướng cả, cũng không có mũi tên gì luôn, tôi tôi tôi tôi bỏ sót cái gì rồi hả!”
 
Lúc này thời gian chỉ còn lại ba phút, mọi người đều đồng tâm hiệp lực tìm đồ, nếu mắc kẹt ở chỗ hắn thì Khưu Nhạc sẽ suy sụp mất, giống như chơi bài tiến lên vậy, mọi người đều có thể tiếp được, nhưng lại bị đánh gãy ở chỗ hắn sao được? !
 
Nhan Tô Tô lật xem hai thứ hắn tìm được, lại xem tờ bản thảo kia, Lại Tu Minh ở bên cạnh “A” một tiếng: “Cái này! Mật mã Morse!”
 
Một bài hát cực hot của hắn có tên ! Lúc đó vì bài hát đó mà hắn còn chuyên môn đi học qua nữa!
 
Lâm Thiên Lộ và Nhậm Phi Dực mắt sáng lên: “Lại lão sư đã từng hát rồi!”
 
Đây rõ ràng chính là mạch suy nghĩ của tổ tiết mục!
 
Lúc này không cần Nhan Tô Tô nói, Lại Tu Minh dịch ra: “T.O.D.A.Y!”
 
Lúc này Phùng Mạn Lâm cũng hiểu ra: “Là ngày tháng hôm nay!!!”
 
Khưu Nhạc ở bên cạnh thúc giục: “Nhanh nhập vào xem thử!”
 
Tay Phùng Mạn Lâm run lên, đột nhiên ngây ra: “Đợi đã, nhập là năm tháng ngày hay là tháng ngày năm, hay chỉ có tháng ngày... ?”
 
Nhan Tô Tô nhìn tờ bản thảo, bên trên ẩn ẩn có một chữ La nguệch ngoạc, còn lộ ra ngày tháng có năm tháng ngày... Cái nhắc nhở này... Đúng là vừa không cẩn thận cái là sai liền...
 
Phùng Mạn Lâm nhập vào, nghe thấy tiếng cười âm lãnh của hình nộm: “Chúc mừng các vị! Tìm được manh mối chính xác... Tiếp theo, các vị còn có thể làm gì đây?”
 
Nhan Tô Tô mở sáu tờ giấy kia ra: “Câu đố của giai đoạn tiếp theo có lẽ là chỉ cái này rồi nhỉ?”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.