Nghe được câu nói sau cùng này, ngay cả bản thân Nhan Tô Tô cũng chưa từng nghe thấy mẹ cô dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện. Trong ấn tượng của cô mẹ là một người vô cùng dịu dàng bao dung. Từ nhỏ đến lớn mặc kệ cô làm chuyện gì mẹ chưa nổi giận bao giờ, cho tới bây giờ cũng chưa từng dùng ngữ điệu như chém đinh chặt sắt như vậy lần nào.
Trong lúc này Nhan Tô Tô không thể kìm lòng được, giống như trước đây, ôm chặt lấy Tô Ánh Tuyết, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Mẹ."
Tô Ánh Tuyết sờ đầu của cô, thời điểm Nhan Tô Tô còn nhỏ, công việc của bà cùng ba Nhan vô cùng bận rộn, lâm sàng, học thuật, chức vụ, hội nghị, hành chính... Quả thật bận rộn đến mức ngay cả thời gian để ngủ cũng không có, thời gian ở cùng con gái vô cùng ít, nhưng được cái là Tô Tô cũng không làm cho người khác phải lo lắng. Từ nhỏ đến lớn đều thông minh xinh đẹp, là một bảo bảo ngoan ngoãn, lớn như vậy rồi chuyện lớn nhất mà cô gặp qua chỉ có một chuyện tổ chuyên đề của cô bị giải tán, vậy mà Tô Tô lại muốn tự bản thân mình đi kiếm kinh phí để nghiên cứu khoa học. Con gái độc lập kiên cường như vậy làm sao mà Tô Ánh Tuyết không đau lòng được chứ?
Nhan Chính Bân nghe thấy vợ nói như thế thì nhìn con gái bằng một ánh mắt vô cùng dịu dàng: "Tô Tô, tuy ba mẹ chỉ là một bác sĩ bình thường, phương hướng đề tài mà con nghiên cứu ba cũng đã tìm mấy người bạn hỏi thăm một chút, ở trong nước nó đã bị đánh chết bằng một gậy, các phòng thí nghiệm đều giải tán, kinh phí cũng bị đóng băng nhưng các trường đại học ở nước ngoài thì không có như vậy. Phòng nghiên cứu của bọn họ cũng liên quan đến phương hướng này, nếu con có suy nghĩ muốn tiếp tục thực hiện thì chuyển qua cũng tốt.
Hoắc Lãng nhìn Nhan Chính Bân cùng Tô Ánh Tuyết, "Bác sĩ bình thường" ? Có phải ba của Tô Tô hiểu lầm định nghĩa của từ bình thường này hay không? Có thể tùy tiện tìm một người bạn liền có thể nghe ngóng được phương hướng nội dung đề tài nghiên cứu, lại có thể thoải mái chuyển Nhan Tô Tô qua... Trường đại học như vậy chỉ sự thứ hạng không xếp dưới đại học T đâu, chính Hoắc Lãng cũng biết một gia đình bình thường không thể dễ dàng nói ra những lời như thế này được.
Quả đúng là như vậy, là một bác sĩ có tay nghề ở một giai đoạn nhất định thì tầm ảnh hưởng sẽ không còn giới hạn ở trong việc được các bệnh viện công nhận nữa. Xét cho cùng thì bệnh tật là công bằng nhất, cho dù là quan chức cấp cao hay là một người buôn bán nhỏ thì cũng đều được đối xử bình đẳng, nhất là những người trong tay nắm quyền hành, hiển nhiên những người có giá trị thì lại yêu quý mạng sống của mình hơn, vậy thì có ai mà không tranh giành việc có mối quan hệ với một bác sĩ giỏi chứ?
Theo như những gì anh biết danh tiếng của ba Nhan trong lĩnh vực học thuật của một lĩnh vực lâm sàng nào đó cũng rất nổi tiếng trong và ngoài nước. Mặc dù đề tài Nhan Tô Tô nguyên cứu cách xa với lĩnh vực học thuật của ông nhưng cũng không có khác biệt gì lớn lắm, mà ông cũng từng du học ở nước ngoài, bạn học thâm giao cũng có ở trong các trường đại học mọi nơi trên thế giới, muốn chuyển Nhan Tô Tô qua, cũng chỉ là nhiều thêm một chút ân tình mà thôi, cũng không phải là không làm được.
Hoắc Lãng không khỏi nhìn về phía Nhan Tô Tô, vốn dĩ cô kiên trì phương hướng nghiên cứu khoa học của mình nên mới tiến vào giới giải trí, hiện tại chỉ xem bản thân cô lựa chọn như thế nào mà thôi.
Hoắc Lãng vẫn không biết bối cảnh gia đình của cô, nếu có cha mẹ như vậy, lần trước gặp phải vụ bê bối lớn như vậy trong giới học thuật ở nước ngoài vậy thì vì sao cô lại không sớm rời khỏi giới giải trí để cho người nhà giúp đỡ chứ? Bây giờ nghĩ lại thì Hoắc Lãng giống như đã đoán ra được đáp án rồi.
Trong lúc này ánh mắt của cả ba người đều đã nhìn về phía Nhan Tô Tô, để cho chính bản thân cô gái nhỏ đưa ra lựa chọn.
Ý thức được ông chủ vẫn còn ở chỗ này, Nhan Tô Tô xấu hổ chui ra khỏi lòng mẹ ngồi xuống bên cạnh, sau đó cô suy nghĩ thật kỹ rồi mới nói với Nhan Chính Bân: "Cảm ơn ba."
Nhan Chính Bân nhìn cô, cho dù ở trên bàn phẫu thuật có bình tĩnh sắc bén như thế nào, có thể nói là một người thầy thuốc chuyên cướp người khỏi tay Diêm Vương nhưng vào lúc này ông chỉ là một người cha bình thường mà thôi, đối với con gái thì vô cùng nuông chiều: "Tô Tô, cho dù con lớn như thế nào đi chăng nữa thì ở trong lòng ba mẹ con vẫn là một bảo bối nhỏ được bảo vệ ở trong lòng, gặp phải chuyện gì mà bản thân con vẫn tự mình giải quyết được thì làm cho ba cảm thấy không có một chút thành tựu nào."
Nhan Tô Tô bị trêu đùa đến mức phải bật cười, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như phát ra một vầng ánh sáng, sau đó cô gật đầu nhìn Tô Ánh Tuyết nói: "Về sau nếu con gặp phải bất cứ chuyện gì cũng sẽ nói cho ba mẹ biết."
Sau đó Nhan Tô Tô dừng lại một chút, giống như nghĩ tới những lời sắp nói ra, nhìn thẳng vào mắt Nhan Chính Bân cùng Tô Ánh Tuyết, Nhan Tô Tô nói: "Nhưng mà ba, cho dù là giáo sư Trần, hay là con, hay là tất cả trong 307 thì chúng con đều không có làm giả."
Cái đề tài này làm cho Nhan Chính Bân không khỏi thở dài một hơi ở trong lòng. Ông nhìn Tô Tô, ánh mắt đầy yêu thương, đây là đứa nhỏ được bọn ông nuôi dạy rất tốt, thông minh có thiên phú, tam quan đều rất nghiêm chỉnh, tin tưởng việc cố gắng thì nhất định sẽ được đến đáp, nhiệt tình yêu thích việc học tập... Muốn nói rõ ràng như thế nào cho con bé hiểu, thật ra thế giới này rất hỗn loạn, có rất nhiều quy tắc khó có thể nói rõ ràng được, thật sự không phải chỉ do một cá nhân xác định. Nói ra nhiều thì có thể làm cho con bé tuổi còn trẻ như vậy sẽ đánh mất niềm đam mê và nhiệt huyết như trước đây với thế giới này sao?
Trong lúc này, Nhan Chính Bân là một người đối với việc sống chết trên bàn mổ vẫn luôn bình tĩnh cũng hiếm khi phải do dự rồi.
Nhan Tô Tô không có chờ ông nói chuyện mà tiếp tục nói: "Ba, con biết xã hội này do rất nhiều người tạo thành, cách nghĩ, mục tiêu, động cơ của mọi người đều không giống nhau cho nên xã hội này sẽ cực kỳ phức tạp. Giống như bây giờ vậy, phòng thí nghiệm bị giải tán, rõ ràng chúng con không có làm sai nhưng vẫn bị đóng băng kinh phí như cũ, ngay cả giáo sư Trần cũng phải tạm dừng việc nghiên cứu khoa học của bản thân cô ấy lại."
Thời điểm Nhan Tô Tô nói ra những lời này thì vẻ mặt rất chân thành, không có bất kỳ một điểm bất mãn xúc động cùng tức giận nào mà chỉ là trần thuật lại sự thật một cách khách quan mà thôi.
Nhìn Nhan Tô Tô như vậy cũng phải làm cho Nhan Chính Bân ngẩn người ra, con gái... Ở tại một nơi ông không có nhìn thấy mà đã trưởng thành rồi.
Nhan Tô Tô nhìn ông, lại nhìn Tô Ánh Tuyết: "Ba mẹ, hai người muốn bảo vệ con, con đều hiểu hết. Nhưng nếu con cứ như vậy chuyển đi, ngay cả khi ở một nơi khác có thể tiếp tục đề tài của bản thân mình thì không phải cũng là đồng ý với việc bọn họ đóng tất cả cánh cửa của 307 lại sao? Điều đó chẳng phải tương đương với việc để lĩnh vực yêu thích của con hoàn toàn bị dán nhãn là "Làm giả" ở trong nước sao?"
Nhìn thấy biểu cảm muốn nói nhưng lại thôi của Tô Ánh Tuyết làm cho Nhan Tô Tô nở nụ cười xinh đẹp, giống như đoán được mẹ muốn nói cái gì nhưng lại không nói: "Con biết, con chỉ là một nghiên cứu sinh nhỏ đang học tập, vừa mới bước vào cánh cửa của nghiên cứu khoa học, khả năng vẫn còn thiếu nhưng mà Nếu như không thích những quy tắc hư hỏng đó vậy thì sử nó lại tự mình đi viết ... Con muốn làm một điều gì đó để sau này không phải hối tiếc, tuổi con vẫn còn trẻ mà!"
Nói xong những lời này vẻ mặt Nhan Tô Tô rất phấn khởi, quả thật rất giống như một khối bảo thạch cuối cùng cũng được xuất hiện dưới ánh mặt trời làm cho tầm mắt của người khác không thể rời đi được. Nghe thấy câu nói kia của cô, suy đoán đầy mơ hồ ở trong lòng Hoắc Lãng đã được chứng thực. Anh không kìm lòng được mà nở một nụ cười thật tươi đến ngay cả bản thân mình cũng không ý thức được, đã mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng sáng chói kia.
Lần trước cô cũng khẳng định như thế này. Cho dù ở trong giới giải trí nghiêng ngả chao đảo cũng không dễ dàng mà cúi đầu, bởi vì cô cũng như thế này, có ý muốn dừng toàn bộ sức lực để ứng phó, không muốn lưu lại bất cứ một chút tiếc nuối nào.
Chỉ là bây giờ Hoắc Lãng mới ý thức được anh giống như trở thành một người chứng kiến toàn bộ quá trình quý giá này... Thậm chí còn là một người tham dự vào.
Giờ khắc này ở trong lòng Hoắc Lãng xuất hiện một loại cảm xúc từ xưa đến nay chưa bao giờ có làm cho anh cảm thấy có chút khó có thể bình ổn được.
Tô Ánh Tuyết nhìn thấy Nhan Tô Tô như vậy thì trong đáy bắt bộc lộ sự kiêu ngạo, đau lòng, áy náy, không muốn, thứ cảm xúc quá phức tạp, con gái bảo bối của bà tốt như vậy, không cần người nhà che chở... Thứ bọn họ có thể cho con bé thật sự rất ít.
Biểu cảm xuất hiện trên mặt Nhan Chính Bân cũng rất phức tạp. Con gái đã lớn rồi, thời gian trôi qua quá nhanh, thời gian con bé ở trong vòng tay của ba mẹ quá ngắn. Nếu sớm biết như vậy thì lúc con bé còn nhỏ cũng không lựa chọn công việc bận rộn như vậy, ông thở dài một hơi: "Nếu đây là lựa chọn của Tô Tô thì ba mẹ nhất định sẽ ủng hộ con."
Nhan Tô Tô hoan hô một tiếng rồi ôm lấy Tô Ánh Tuyết, cọ cọ rất vui vẻ, dáng vẻ rất giống khi làm nũng lúc còn nhỏ.
Tô Ánh Tuyết giận liếc mắt nhìn Nhan Chính Bân một cái, rồi lại an ủi vuốt tóc Tô Tô hỏi cô: "Con còn thiếu thiết bị gì? Trong phòng thí nghiệm có không ít thiết bị bị loại bỏ, nhìn xem con có thể dùng hay không. Nếu thật sự không được thì xem còn thiếu bao nhiêu tiền, trong nhà có thể cho thêm một chút."
Tình hình tài chính trong nhà Nhan Tô Tô cũng biết, giống như lời ba cô nói vậy, nhà họ đều là những bác sĩ bình thường, tiền lương của ba mẹ có được là đều do tăng ca vất vả mà có, Nhan Tô Tô vui vẻ lắc đầu nói: "Không cần đâu mẹ, con có thể kiếm tiền. Mẹ xem con mới tiến vào giới giải trí có mấy tháng mà con đã kiếm được hơn mười vạn rồi! Khẳng định là rất nhanh con có thể kiểm đủ kinh phí là thí nghiệm rồi đúng không? Ông chủ!"
Hai đôi mắt sắc bén đột nhiên tập trung trên người Hoắc Lãng.
Hoắc Lãng: ...
Anh không một tiếng động lườm Nhan Tô Tô một cái, cô ở trong lòng Tô Ánh Tuyết lè lưỡi với anh, khoa tay múa chân làm mặt quỷ. Vậy mà người này đã học xong việc mượn lực dùng lực rồi... Hoắc Lãng lại hạ quyết tâm không thể để cho cô tiếp tục kéo dài kế hoạch quan sát học tập kia được nữa...
Ở trong tầm mắt của ba Nhan mẹ Nhan vậy mà Hoắc Lãng vẫn thể ung dung nói: "Cô chú, mặc dù giới diễn viên nghệ sĩ có đủ mọi chuyện lộn xộn nhưng hai người vẫn nên xem qua tác phẩm mà Tô Tô đã tham gia đi. Cháu làm người đại diện thì nhất định sẽ kiểm định chặt chẽ những thông cáo đã nhận cho cô ấy. Ở trên nền tảng này, cháu tin tưởng lấy tố chất của Tô Tô nếu tập trung vào công việc này thì sẽ phát triển không tệ, hiện tại cô ấy mới nhập vòng, lấy thành tích này ở trong nhóm người mới thì đã là rất tốt rồi, kế tiếp chỉ càng tốt hơn mà thôi."
Tô Ánh Tuyết nhíu mày muốn nói cái gì đó nhưng Nhan Chính Bân lại khoát tay áo, ngừng những lời nói sắc bén mà bà sắp nói ra, cười nói với Hoắc Lãng: "Tiểu Hoắc, cậu cũng thấy đấy, chúng tôi chỉ là những bác sĩ bình thường mà thôi, đối với giới giải trí vẫn không có hiểu biết gì nhiều, làm cho cậu chê cười rồi. Tuổi của Tô Tô còn trẻ lại rất đơn thuần, chúng tôi khẳng định tin tưởng sự lựa chọn của cậu. Vậy cho nên về sau đành nhờ cậu chiếu cố nhiều hơn rồi."
Hoắc Lãng tin tưởng bất cứ người đứng đầu trong một ngành nào đo thì cũng không phải là người bình thường. Lời nói của Nhan Chính Bân nghe qua thì rất ôn hòa nhưng ở trong bông có kim. Dù sao lúc trước ông cũng đã phán đoán được tính tình của Hoắc Lãng, ông tin tưởng Hoắc Lãng nhìn ra được của cải của nhà bọn họ. Một câu "Bác sĩ bình thường" kia nghe thì rất là khiêm tốn nhưng đó là một sự uy hiếp vô hình.
Hoắc Lãng gật đầu nói: "Đây là điều đương nhiên, cháu là người đại diện thì nhất định sẽ phụ trách hoạt động nghề nghiệp của Tô Tô," Anh dừng lại một chút rồi trầm ngâm nói: "Cháu sẽ cố hết sức để cho cô ấy không chịu chút tủi thân nào."
Nửa câu cuối này đã vượt qua chức trách của một người đại diện, là người đại diện thì nhất định phải chịu trách nhiệm điều này sao? Mặc kệ là nghề nghiệp nào làm gì có ai có thể nói bản thân mình không chịu ủy khuất chứ? Nhưng hiện tại ở trước mặt ba Nhan mẹ Nhan trịnh trọng hứa hẹn một câu, lấy tính tình của Hoắc Lãng nói là làm.
Nhan Tô Tô nhìn ba mẹ cô vẫn còn muốn nói cái gì đó, nói thật đã muộn như thế này mà ông chủ lại đưa cô về, lại còn trải qua sự chất vấn này cùng với cô, thực ra Nhan Tô Tô thấy rất xấu hổ, cô vội vã đứng dậy nói: "Ba mẹ, hôm nay cũng đã muộn rồi, chậm trễ thêm chút nữa ông chủ lái xe cũng không có tiện ~ để con đưa anh ấy xuống lầu."
Nhan Chính Bân nghe nửa câu đầu thấy rất tốt, sau khi nghe được nửa câu sau, Nhan Tô Tô muốn đưa anh xuống lầu thì tim không khỏi đập mạnh muốn nói cái gì đó thì Tô Ánh Tuyết lại gật đầu: "Được, tiểu Hoắc, thời gian bây giờ cũng không tiện, thất lễ rồi, hôm nào mời cậu quan ăn cùng một bữa cơm."
Hoắc Lãng đứng dậy nói lời cảm ơn cùng xin từ biệt, Nhan Tô Tô đưa anh ra khỏi cửa.
Đưa Hoắc Lãng đến bên cạnh xe, Nhan Tô Tô đặc biệt xấu hổ hai ngón tay chạm vào nhau: "Hôm nay cảm ơn ông chủ đã giúp đỡ... Tôi tôi tôi vẫn chưa nói cho ba mẹ biết, hôm nay họ như vậy đều là vì lo lắng cho tôi, làm liên lụy đến ông chủ rồi."
Đèn đường trong tiểu khu màu vàng nhạt chiếu qua những tán cây tạo thành những tia sáng nho nhỏ, Hoắc Lãng nheo mắt nhìn Nhan Tô Tô thì không khỏi buồn cười, mới vừa rồi người này vẫn còn mượn cơ hội để tạo áp lực cho mình mà, sự gan dạ khi đó đâu rồi?
Anh cười nói: "Thôi, không có việc gì."
Nghĩ đến ba Nhan mẹ Nhan ngay cả Hoắc Lãng cũng phải nói: "Cô có một gia đình cực kỳ ấm áp." Cho nên mới có thể nuôi dưỡng Nhan Tô Tô trở thành một cô gái nhỏ như vậy đi.
Nhan Tô Tô nghe vậy thì không khỏi ngẩng đầu, nhớ tới hoàn cảnh của Hoắc Lãng mà tổng giám đốc Tống đã nói thì nhất thời tâm tình của cô không khỏi có chút phức tạp... Nhỏ giọng nói: "Đúng vậy... Chỉ là vận khí của tôi rất tốt." Vận khí của ông chủ không được tốt mà có thể lớn lên giỏi giang như vậy, đây mới đúng... Là lợi hại.
Hoắc Lãng nhìn cô, nghĩ đến vẻ mặt phấn khởi vừa rồi của cô, Nhan Tô Tô như vậy hoàn toàn đáng để cho ông trời cho cô vận khí như vậy.
Nhìn Nhan Tô Tô có chút cẩn thận thì Hoắc Lãng không kìm lòng được mà đưa tay ra vỗ nhẹ lên đầu của cô: "Cố gắng lên Nhan Tô Tô."
Đôi mắt xinh đẹp đến phát sáng của Nhan Tô Tô chớp một cái, cố gắng gật đầu một cái: Ông chủ, anh cũng phải cố lên!"
Nhan Chính Bân đứng ở sau rèm cửa nhìn thấy: "Thằng nhóc kia dám vỗ đầu Tô Tô? !" Ông không khỏi thở dài một tiếng: "Mới vừa rồi không nên để cho Tô Tô đưa cậu ta xuống lầu!"
Tô Ánh Tuyết không còn dịu dàng nhã nhặn lịch sự như vừa rồi nữa, trực tiếp châm chọc trước mặt bạn gì nói: "Tô Tô cũng không còn nhỏ nữa, anh nghĩ lại các mối quan hệ với người khác giới từ nhỏ đến giờ của con bé đi."
Nhan Chính Bân nhìn chằm chằm hai người đang nói chuyện ở bên dưới, cũng không có quay đầu lại: "Đó là do con gái của anh quá ưu tú, những thằng nhóc con vô liêm sỉ đó căn bản là không có xứng!"
Tô Ánh Tuyết lại đỡ trán: "Vâng vâng vâng, chính là do con bé quá ưu tú cho nên mỗi lần đến một ngôi trường mới khi vừa mới khai giảng thì nhận được rất nhiều thư tình nhưng về sau thì lại không dám đưa nữa!"
Hiện tại Tô Ánh Tuyết đều nhớ rõ lúc Nhan Tô Tô mới lên cấp hai, bà nhớ lại khi Tô Tô mới đến ngôi trường mới, lại là vào buổi họp phụ huynh đầu năm, giáo viên giữ một mình bà lại, đưa cho bà mấy bức thư tỏ tình, đều là viết cho Nhan Tô Tô, trên đó còn có một đống lời phê bình chú thích.
Tô Ánh Tuyết không biết phải nói cái gì, chỉ có thể gượng cười nhìn những phê bình chú thích: "Thầy giáo thật là một giáo viên vui tính, vậy mà còn sửa chữa cho học sinh nữa..."
Vẻ mặt giáo viên vô cùng bất đắc dĩ nhấn mạnh nói: "Những điều này đều là do Nhan Tô Tô sửa chữa."
Tô Ánh Tuyết: ...
Giáo viên nói lời đầy thấm thía: "Đứa nhỏ Tô Tô này tất cả các mặt về đạo đức trí tuệ thể chất và nghệ thật đều rất ưu tú. Cũng chính bởi vậy nên giáo viên chúng tôi cùng cha mẹ cần phải đặc biệt chú ý đến tâm lý của đứa bé..."
Vào lứa tuổi này có đứa bé nào nhận được thư tình mà không phải là khó xử ngại ngùng chứ, phản ứng này của Nhan Tô Tô thật sự làm cho lòng của giáo viên muốn tan nát luôn.
Tô Ánh Tuyết là một bác sĩ chủ nhiệm, là một giáo sư chính thức của đại học y, vậy mà lại bị giáo viên giáo dục nửa tiếng về tầm quan trọng của một tâm lý khỏe mạnh.
Nghĩ tới đây Tô Ánh Tuyết quay đầu nhìn Nhan Chính Bân nói: "Được rồi, anh trở về kia ngồi đi! Đứa bé tiểu Hoắc kia còn phải quan sát thêm nhiều lần nữa, xem tính tình có đáng tin hay không... Nhắc mới nhớ, trong những bệnh nhân của anh có ai ở trong giới giải trí không? Bên em cũng phải đi tìm hiểu hỏi thăm tin tức một chút."
Nói đến đây Nhan Chính Bân quay đầu nói: "Anh bước vào giới giải trí trước em rồi," Nói đến đây ba Nhan ngồi xuống lấy điện thoại ra: "Đây là nhóm fan chuyên giúp đỡ con gái, tên là Bình Nước, em có gia nhập không?"
...
Thời điểm Nhan Tô Tô lên lầu thì hai người họ mới dừng câu chuyện lại. Tô Ánh Tuyết nhìn thấy cô gần đây hình như hơi gầy đi thì vội vàng thúc giục nói: "Nhanh đi tắm rửa rồi đi ngủ đi, làm cái gì không tốt mà lại tham gia vào giới giải trí để ăn khổ chứ, khẳng định là ăn không ngon ngủ không yên rồi. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đến trắng bệch của con đi, ngày mai ở nhà mẹ sẽ bồi bổ cho con thật tốt."
Nói thật trong khoảng thời gian này Nhan Tô Tô vẫn cố gắng gia tăng giá trị nhan sắc, xem ra có chút gầy đi, trắng thêm một chút, giá trị nhan sắc tăng lên đến mắt thường cũng có thể thấy được. Cũng chỉ có mẹ ruột mới cảm thấy đẹp không quan trọng, béo một chút mới tốt.
Nhan Tô Tô vừa mới tiến hành trao đổi một cách thấu đáo với cha mẹ xong, lúc này cũng không dám giải thích là muốn giảm cân cùng bôi kem chống nắng, không phải là do cơ thể yếu đi, vội vàng ngoan ngoãn đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Ngày hôm sau Nhan Tô Tô ở nhà hưởng thụ đãi ngộ của một bảo bảo yêu quý, quần áo tới chỉ cần duỗi tay ra, cơm dâng tới tận miệng. Ba Nhan cùng mẹ Nhan cũng không có ra ngoài mà ở nhà nấu cơm giặt quần áo của ngày hôm qua, người một nhà hiếm khi được hưởng thụ bầu không khí gia đình.
Khó có khi Nhan Chính Bân rảnh rỗi lại nổi lên hứng thú muốn cùng Nhan Tô Tô xem < Huyễn Hải lục>. Loại phim truyền hình này bình thường người một nhà bọn họ tuyệt đối không có thời gian để mà xem.
Hai bác sĩ chủ nhiệm cùng với một con cún sinh vật học cùng nhau xem phim truyền hình, tình cảnh này thật là đẹp, thỉnh thoảng còn thêm lời bình luận: "Nhân vật này bị mất trí nhớ, trí nhớ dài hạn thì không có vấn đề gì, chỉ có vấn đề về trí nhớ ngắn hạn nên chỉ tổn thương thùy thái dương mà thôi..."
"Không đúng, chất acridin mới được sinh ra cho nên sẽ ảnh hưởng đến vùng hải mã mà còn xuất hiện hiện tượng thay thế..."
"Cũng đúng, trường hợp này cũng khá hay, sau này có thể cắt đoạn này ra rồi đưa cho sinh viên chưa tốt nghiệp làm một đề thi."
Đương nhiên bên trong những đoạn thảo luận này thỉnh thoảng còn trộn lẫn thêm mấy lời khen làm cho Nhan Tô Tô cảm thấy ngượng: "A, tạo hình này của Tô Tô rất đẹp!"
Nói xong Tô Ánh Tuyết còn lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm, Nhan Chính Bân nâng mắt kính lên không có chụp mà bình tĩnh nói: "Trên mạng có ảnh chuyên dùng để tuyên truyền."
Ông rước lấy một cái lườm của Tô Ánh Tuyết sau đó đầy vui vẻ nói: "Tô Tô lớn lên giống em."
Nhan Chính Bân vạch trần không chút thương tiếc: "Con gái giống ba, đây là căn cứ vào di truyền học."
Tô Ánh Tuyết cũng là một người đứng đầu trong nghề, nở một nụ cười: "Căn cứ vào cái gì? Rõ ràng trong rất nhiều hạng mục di truyền của con người, tất cả đều có thêm một yếu tố di truyền của người mẹ..."
Trong khoảng thời gian người một nhà đang "Vui vẻ" thì điện thoại của Nhan Tô Tô hiện ra một tin nhắn, tin nhắn của Phùng Mạn Lâm từ trước đến nay chưa từng nhắn nhủ vậy: "Xem tin tức."
Nhan Tô Tô không rõ thực hư mở trang web tin tức trên điện thoại di động ra thì nhìn thấy một tin tức mới: "Quan trọng: Tuyên bố < Ý kiến tăng cường bảo hộ sở hữu trí tuệ>!"
Lúc này Nhan Tô Tô chẳng quan tâm đến việc thảo luận phim truyền hình với ba mẹ nữa, cô vội vàng mở tin tức ra xem: "Nhiều nhiều bộ phận trong một lĩnh vực kết hợp lại cùng nhau hành động. Tập trung xử lý các trường hợp vi phạm bản quyền tác phẩm điện ảnh, âm nhạc, văn học, trò chơi trực tuyến và các trường hợp bán sản phẩm vi phạm, vi phạm bản quyền qua nền tảng trực tuyến... Tập trung vào việc ngăn chặn việc vi phạm số lượng lớn các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, âm nhạc và văn học trực tuyến mà không được phép. Mục tiêu là các trang web vừa và nhỏ chuyên hoặc chủ yếu tham gia vào các hoạt động vi phạm và vi phạm bản quyền. Các trang web vi phạm và vi phạm bản quyền chưa được nộp cho các cơ quan liên quan ở Trung Quốc, thay đổi tên miền thường xuyên và truy cập máy chủ nhiều lần vi phạm và các vấn đề khác như các trang web quy mô vừa và lớn đã thực hiện các hành vi vi phạm gây tổn hại cho lợi ích công cộng đều bị điều tra và triệt phá thông qua các phương thức khác nhau; đồng thời tăng cường hướng dẫn và quản lý các tác phẩm âm nhạc, phim ảnh được phổ biến hợp pháp của các công ty Internet, đồng thời tăng cường việc chú trọng quản lý bản quyền chính..."
Nhan Tô Tô càng xem càng mở to hai mắt, vốn cho rằng hành động của ông chủ sẽ vô cùng khó khăn nhưng thật không ngờ vậy mà đã có hiệu quả rồi!
Nhan Tô Tô lập tức lấy điện thoại di động tìm kiếm < Chân tướng>, công cụ tìm kiếm hiện ra đầu tiên liên quan đến Kaya video, sau đó là tài nguyền trên Bamboo video, tiếp theo là những tin tức khác. Những mầm mống lộn xộn đều không cánh mà bay, những tin tức tìm được đều là của những trang web đứng đầu trong ngành. Có lẽ bọn họ đều đã sớm biết được nội dung buổi tọa đàm ngày hôm cho rồi nên ngay lập tức hưởng ứng lời kêu gọi trong ngành!
Nhan Tô tô không biết là khi cô tìm kiếm < Chân tướng>cũng là lúc cơn bão này hoành hành rất dữ dội trong ngành. Nguyên nhân là do những tác phẩm vi phạm bản quyền vốn dĩ rất hung hăng ngang ngược ở trên mạng nhưng ở trong ngành cũng đã được biết đến rất nhiều. Hoắc Lãng kết hợp nhiều mặt cùng hành động nên không phải là không có hiệu quả.
Nhan Tô Tô cũng mơ hồ hiểu được, không thể nghi ngờ là trong thời gian ngắn cơn cuồng phong ở trong ngành sẽ đả kích những tác phẩm điện ảnh và truyền hình tràn lan trên mạng nhưng nhìn về lâu về dài nếu muốn dọn sạch những tác phẩm đã đăng ký bản quyền trên mạng thì đó sẽ là chướng ngại lớn nhất.
Tuy không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nhưng cô mơ hồ ý thức được kế tiếp có khả năng internet sẽ mang đến cho giới giải trí một động thái hoàn toàn mới!
Chỉ sợ những điều này đã hoàn toàn nằm trong dự tính trước đó của ông chủ rồi... Nhan Tô Tô không kìm lòng được mà nghĩ đến điều đó.
Ngày hôm qua ông chủ mới nhắc nhở cô, để cho cô chú ý đến tin tức của mấy ngày nay.
Rõ ràng Nhan Tô Tô đang ngồi ở trong nhà nhưng lại cảm thấy hơi kích động. Bởi vì ông chủ... Cũng phản kháng lại những quy tắc xấu đó! Mà còn nhìn theo tình hình này thì xem ra ông chủ đã thắng!
Cho dù khi so sánh với người có thế lực to lớn đứng sau lưng những quy tắc hỗn loạn xấu xa đó thì năng lực của bọn họ rất nhỏ bé nhưng chỉ cần cố gắng thì cũng sẽ có hi vọng thắng lợi!
Giờ phút này lần đầu tiên Nhan Tô Tô cảm thấy may mắn khi lúc trước bản thân mình đồng ý gia nhập giới giải trí. Nếu không đi theo ông chủ thì cô không có khả năng nhìn thấy cảnh đấu tranh với những nguyên tắc xấu xa này và cô cũng không thể nhìn thấy được cảnh đặc sắc như thế này.
Mà tin nhắn tiếp theo của Phùng Mạn Lâm cũng được gửi tới: "Người sản xuất bên các cậu cũng quá lợi hại rồi..."
Lấy gia thế của Phùng Mạn Lâm thì hiển nhiên càng biết được nhiều hơn, sau đó cô ấy gửi thêm một đường link: "Khu vui chơi < Chân tướng> đã được mở! Bạn có muốn trải nghiệm cuộc sống nơi trấn nhỏ của < Chân tướng>? Bạn có muốn bước trên con đường của Nhan Chân? Có ý muốn lặp lại sự phấn khích trong phần đầu tiên của < Tuyệt địa cầu sinh>? Bạn có muốn làm một nhà trinh thám đi phá giải câu đố? Có vô vàn đặc sắc ở khu vui chơi < Chân tướng>!"
Từng có rất nhiều tác phẩm vi phạm bản quyền cho nên khu vui chơi < Chân tướng>mới được xây dựng, cho nên không có chỗ nào được mọi người tuyên truyền nhiều đến như vậy.
Dù sao < Chân tướng> được truyền bá phổ biến, < Tuyệt địa cầu sinh> đang hot, có sự nổi tiếng của Nhan Tô Tô nên quảng cáo này đã kéo dài không dứt...
Hóa ra đây là nguyên nhân dẫn đến ông chủ cùng Khắc Khắc và anh Hiểu Bác luôn bận rộn không dứt sao?
Khó trách vào lúc quay < Tuyệt địa cầu sinh> những cảnh vật này nhóm khách mời bọn họ cũng chưa từng được nhìn thấy. Thì ra là mới được xây dựng tại thị trấn nhỏ quay chân tướng, ngay tại thôn Bình Hòa!
Tác phẩm vi phạm bản quyền làm ảnh hưởng tới thu nhập nhưng lại giúp khu vui chơi giảm một khoản phí tuyên truyền rất lớn... Nhan Tô Tô không khỏi nở nụ cười, loại phương pháp làm việc này thật sự là phong cách của ông chủ rồi!
Tiếp theo đó là cuộc điện thoại của Hoắc Lãng gọi đến: "Cô xem tin tức chưa?"
Nhan Tô Tô vội vàng gật đầu: "Đã xem, ông chủ, anh thật sự rất lợi hại!" Hoàn toàn không có lỗ vốn!
Hoắc Lãng không nhịn được mà bật cười: "Cho nên phải cố gắng lên, cố gắng quay phim kiếm tiền đi Nhan Tô Tô!"
Nhan Tô Tô ngẩn người ra, đột nhiên trong lòng hiểu rõ. Ông chủ gọi cuộc điện thoại này là hy vọng cô cố gắng lên, ngay cả khi sức lực rất nhỏ bé thì cũng không nên buông tha việc sửa chữa lại những quy tắc. Bởi vì hoàn toàn có khả năng cả, giống như anh vậy.
Không biết vì sao mà tim của Nhan Tô Tô đột nhiên đập rất nhanh, chỉ thấp giọng nói một câu: "Cảm ơn."
Vì những gì ông chủ đã làm